CHƯƠNG 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nói xong hai cha con Bảo cười thất thanh cúi chào rồi bước ra cửa đi về,Hàn Băng tức đến nỏi cấn môi chảy máu,hai mẹ con đi về trầm mặt không nói gì suốt dọc đường.

Mẹ Hàn Băng về đến nhà ủ rủ vào phòng ôm mặt nhồi trên giường khóc.

Hàn Băng chưa bao giờ thấy mẹ mình như vậy bước vào phòng hai mẹ con ôm nhau ngồi khóc.

Hàn Băng biết đó là sự nghiệp của cha và mẹ gây dựng,cha Hàn Băng phải sang nước ngoài làm việc,để lại mẹ Hàn Băng một tay trông coi công ty,công ty và gia sản của cha để lại lúc này lại lăm nguy khi cha về nước thì mẹ Hàn Băng biết ăn nói thế nào với ông.

Hàn Băng thương mẹ lại lo cho gia sản và sự nghiệp nên nói.-Mẹ yên tâm con sẽ không để mất hết mọi thứ như vậy đâu,con sẽ lấy Bảo may ra còn có cơ hội trở mình.

-Tiểu Băng mẹ xin lỗi đáng ra mẹ không nên tinh tưởng họ,mẹ thật vô dụng mà,chính mẹ hại con mà.-Mẹ Hàn Băng nức nở khóc và tự trách bản thân.

-Mẹ không sao đâu,khi nào cha về thì mọi chuyện sẽ được giải quyết mà.Mẹ yên tâm đi ngủ đi,ngày mai mọi chuyện sẽ ổn mà.

Hàn Băng chu đáo đắp chăn cho mẹ mình rồi thẩn thờ rời đi.

Bước vào phòng mình đặt thân thể nặng nề lên giường Hàn Băng suy nghĩ miên mang về sự nghiệp gia đình và tình yêu,Hàn Băng đôi mắt đẫm lệ miệng không ngừng nói.

-Xin lỗi Nhi,xin lỗi Nhi,Băng không muốn vậy đâu.

Một đêm thật là dài và tràn đầy ưu thưng,hai mẹ con Hàn Băng khó nhọc không ngủ được chỉ tràn đầy nước mắt.

Hồng Nhi vừa được nghỉ ngơi thì ngay lập tức cầm điện thoại lên điện cho Hàn Băng,Hàn Băng thấy điện thoại hiện lên tên của Hồng Nhi kèm theo kí hiệu yêu thương thì Hàn Băng định cầm máy lên nghe nhưng càng nghĩ về việc mình đã hứa với mẹ và sự nghiệp gia đình thì Hàn Băng không bất máy.

Tay cầm điện thoại ôm vào lòng ma nước mắt ngày một nhiều.Hồng Nhi thấy lạ vì hiếm khi mình chủ động điện thoại mà Hàn Băng không bất máy,lo lắng Hồng Nhi muốn chạy qua nhà Hoa gọi giúp đỡ,nhưng biết giờ này đã khuya nên không muốn làm phiền họ,Hồng Nhi định sáng mơi qua nói với họ.

Sáng hôm sau Hàn Băng uể oải thức dậy,hai mắt sưng to vì khóc suốt đêm,nghe dưới lầu có thanh âm tức tối của mẹ mình vọng lại thì Hàn Băng chạy xuống lầu xem chuyện gì sảy ra.

Bảo đang đứng đó chịu sự xua đuổi của mẹ Hàn Băng.

-Dì không lẽ dì chấp nhận mất hết tất cả sao.A Băng dậy rồi à Bảo qua đoán Băng đi thử áo cưới.-Bảo khoái trí cười nói.

-Mày đi ngày,tiểu Băng không bao giờ lấy mày,dù có mất hết đi nữa dì mày cũng không bán con gái đâu.

Mẹ Hàn Băng tức tối chỉ vào mặt Bảo nói.

-Không phải lúc trước dì rất ủng hộ con sao,sao bây giờ dì lại như vậy.-Bảo thanh âm chế nhạo nói.

Mẹ Hàn Băng tức đỏ mặt,thấy mẹ mình tức giận Hàn Băng nói.-Mẹ không sao đâu,con sẽ đi cùng Bảo mẹ vào phòng nghỉ đi.

Thấy con mình như vậy mẹ Hàn Băng tức mà uất hận nói không nên lời mà ngậm ngùi quay đi.

Hàn Băng hướng Bảo cười nụ cười nhạt nhèo mà nói.-Bảo chờ Băng thay đồ chút Băng sẽ xuống đi cùng Bảo.

Bảo cười đất thắng đồng ý tiến vào ghế salon ngồi xuống.

Mẹ Hàn Băng vào phòng tức đến mặt mày cao có,cầm điện thoại bà điện cho chồng mình nói hết mọi chuyện,sau đó kiêu ông về gấp,đầu dây bênh kia cũng hốt hoảng lo lắng đồng ý rồi cúp máy.

Hàn Băng đã thay đồ xong,ngồi trên xe mắt lơ đãng nhìn cảnh vật xung quanh mà nghĩ về Hồng Nhi,bên tai thì nghe những lời nói về quá khứ khi Bảo và Hàn Băng yêu nhau,Bảo nói không ngớt về những việc như lúc trước Hàn Băng bám láy Bảo,dùng đủ mọi cách xua đuổi những cô gái bám lấy hắn...

Hàn Băng nghe mà muốn ối,tuy nghĩ thế nhưng Hàn Băng không biểu hiện ra mặt lòng thì thầm trách sao lúc trước mình lại đi yêu thương tên vô lại này,Hàn Băng tự cười giễu bản thân.

Về phía Hồng Nhi thì trời sáng đã qua nhà Hoa hỏi han về Hàn Băng,Hoa thấy Hồng Nhi lo lắng như vậy nên đã điện thoại hỏi Vũ,qua đầu dây bên kia Hoa và Vi cùng Hồng Nhi biết được chuyện của gia đình Hàn Băng nên không khỏi lo lắng.

-Nhi hay là Nhi lên đó gập Băng đi.-Hoa nói.

-Lên đó Nhi cũng không giúp được gì đâu,gia đình Băng đã ra công sức xây dựng sự nghiệp vất vã như vậy sao lại nở để tiêu tan.-Vi đáp lời Hoa nói

Hồng Nhi ngồi im lặng suy nghĩ:Nếu lên đó cũng không giúp được gì,ở lại khi nào giành được quyền quản lí và nắm giữ tạp đoàn Thế Giới trong tay thì đừng nói là công ty của Hàn Băng được mình trợ giúp mà trở mình,mà mình còn có thể đốn ngã gia thế của tên Bảo kia để giành lại quyền lợi cho gia đình Băng.

Nghĩ như thế Hồng Nhi liền lên tiếng.

- Hoa và Vi có thể lên đó kéo dài thời gian được không,thời gian càng dài càng tốt,Nhi cần thời gian để làm xong mọi việc,Nhi sẽ có cách giúp Băng lật ngược tình thế.

Nghe Hồng Nhi nói mà Hoa và Vi ngạc nhiên nhìn Hồng Nhi nói.-Nhi có cách gì.

-Bây giờ hai người lên đó kéo dài thời gian đi,sao khi xong việc thì Nhi tự có cách giúp đỡ Băng.-Hồng Nhi gấp ráp nói.

-Sao mà giúp được,nhưng bọn này còn phải coi quản công ty ở đây nữa.-Vi nói.

-Vậy Vi lên đó ứng phó đi,Hoa ở đây coi quản công ty cho,hết cách rồi nghe lời Nhi đi.-Hoa nhìn Vi rồi chuyển sang Hồng Nhi nói.

Hoa và Vi đồng ý,phân chia công việc cho nhau,Hồng Nhi thấy vậy nói tiếp.

- Thời gian gấp,Nhi phải đi chuẩn bị đây,có lẽ các bạn sẽ không gặp Nhi trong thời gian tới,nếu gặp Băng thì nói giùm Nhi,Nhi sẽ nhanh trống đến bên cạnh Băng.

Hoa và Vi định hỏi Hồng Nhi định làm gì và tại sao lại biến mất trong một thời gian thì Hồng Nhi đã nhanh chân chạy mất bóng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net