CHƯƠNG 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhiều ngày trôi qua,Hàn Băng luôn cảm thấy mệt mỏi và chán nản,muốn nghe được giọng nói của Hồng Nhi,muốn nhìn thấy khuôn mặt ấy,nụ cười ấy....

Nằm co người trên giường nghĩ về Hồng Nhi mà lòng quặn thắt,hai hàng lệ lại không ngừng rơi,Hàn Băng tự cười giễu bản thân,lòng thầm nghĩ:đã nhiều ngày trôi qua mà Nhi không hề liên lạc với mình,không lẽ vì mình không chủ động thì Nhi sẽ bị động mãi sao,tình yêu Nhi giành cho mình chỉ có thế thôi sao,những gì bao năm qua cố giữ lấy và đeo bám vào tình yêu đó chỉ là sự đáp trả hửng hờ như vậy thôi ư,Nhi ơi là Nhi thà đừng gập nhau đừng yêu nhau có lẽ như vậy sẽ tốt hơn cho hai chúng ta.

Hàn Băng như vô thức chìm vào nỗi lòng của mình,vừa khóc vừa cười nằm cô quạnh trên giường.

Hàn Băng không muốn như vậy nữa,không muốn có loại cảm giác đớn đau này nữa,Hàn Băng không muốn nhấm mắt lại vì khi mắt nhấm lại thì hình ảnh của Hồng Nhi lại hiện ra.

Hàn Băng đứng dậy lao nước mắt tự nhủ với mình là phải phấn chấn lên.

Bước ra cửa cầm điện thoại lên gọi cho Vũ và Vi cùng đi chơi,trong những ngày này công ty của Hàn Băng đang có sự chuyển biến lớn,công ty thai chủ,nhiều nhân viên bị sa thải,các hợp đồng điều bị phê duyệt lại...nên những ngươi theo cụ chủ tịch điều bị đình chỉ làm,vì thế Vi và Vũ cũng trở nên rảnh rang.

Hàn Băng bước đến chỗ hẹn,ba người ngồi ở một góc của quán trong sự ngấm nghía của mọi người,tuy ăn mặc đơn giản nhưng nét thanh tao và vẻ đẹp thanh diệu của họ không hề khuyên giảm.

-Vi và Băng đừng lo nghĩ nhiều,rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.-Vũ tay cầm ống hút khoáy ly nước nhìn ngấm vào cái ly mà nói.

-Vũ thì sao rồi,công ty gia đình Vũ cũng đầu tư vào công ty của Băng,bọn người của Bảo không làm khó mấy dự án của công ty Vũ chứ.-Vi nhìn Vũ nói.

-Xin lỗi việc nhà của Băng lại gây phiền cho Vũ rồi.-Hàn Băng ủ rủ nói.

-Không có gì đâu,hai người không cần lo,dù các dự án đó không được thông qua thì công ty của Vũ cũng còn nhiều dự án ở các công ty khác mà.-Vũ cười nhìn Vi và Băng nói.

-Đừng gạt Băng,Băng biết dự án mà công ty Vũ đầu tư vào công ty của Băng không phải là dự án nhỏ.-Hàn Băng nhìn thẳng vào Vũ nói.

Hàn Băng chưa nói xong thì Vũ đã xen vào nói.

-Băng đừng vậy,dù có tổn thất thì sớm hay muộn thì Vũ cũng sẽ tìm cách bù đắp được mà,đâu phải Băng và Vi không biết bản lỉnh của Vũ.

Vũ vừa nói vừa cười,Vi và Băng chỉ nhẹ hé mở nụ cười,vì Vi và Hàn Băng biết dù Vũ có cố gắng làm gì đi nữa thì những tổn thất của công ty Vũ cũng không thể một sớm một chiều có thể bù đắp được.

Hàn Băng tự cười nói.-Vũ đừng lo,khi nào Băng lấy Bảo thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà.

-Băng đừng nghĩ như vậy chứ.-Vũ và Vi đồng thanh nói.

-Vi cũng giống Băng nè,mà Vi cũng đâu chịu khuất phục đâu,gia đình Vi cũng không đồng ý nữa,gia đình Băng cũng không chấp nhận vì thế Băng cũng không nên buôn xuôi.-Vi nói.

-Đúng đó,Vũ không sợ tổn thất đâu,nhà của Vũ cũng không đồng ý cách làm của gia đình Bảo,họ đúng là đê tiện mà.-Vũ tức giận nói.

-Đúng đó các bạn con nói đúng.-Đột nhiên cha Hàn Băng bước tới nói.

-Mời bác ngồi.-Vũ vội vả đứng lên chào hỏi cùng Vi và nói.

-Chào các con,ta không cố ý nghe các cháu nói chuyện,chỉ là ta đang bàn công việc ở đây nên tình cờ nghe được thôi.-Cha Hàn Băng ngồi xuống nói.

-Băng à các bạn con nói đúng đó,dù con đồng ý thì ta cũng không đồng ý,gia đình lừa gạt vô nhân tính đó ta không bao giờ muốn có bất cứ quan hệ gì với họ.-cha Hàn Băng càng nói càng tỏ ra giận dữ.

-Con biết cha không đồng ý nhưng chúng ta không có lựa chọn.-Hàn Băng buồn bả nhìn cha mình nói.

-Dù có phá sản ta cũng không đồng ý,công ty đó cũng dựng lên từ hai bàn tay trắng,thì bây giờ ta cũng có thể làm lại mà.-Cha Hàn Băng dùng vẻ mặt kiên quyết và nghiêm chỉnh nói.

-Chúng con cũng đồng với lời nói của chú.-Vi và Vũ đồng thanh nói.

Hàn Băng không nói gì nữa chỉ cười nhạt,Vi,Vũ và cha Hàn Băng cũng im lặng mà ngấm nhìn cảnh vật bên ngoài khung kính.

Bỗng dưng điện thoại của Vi reo lên phá bỏ bầu không khí tĩnh lặng này.

-Con cứ nghe điện thoại đi đừng ngày.-cha Hàn Băng cười nói.

Vũ và Hàn Băng cũng đồng ý mà nhìn Vi,Vi nhìn vào số điện thoại mà ngượng ngùng bất máy.

-Ừm Hoa hả,có việc gì không?

Vi không ra chỗ khác nói chuyện vì trước mặt Vũ và Hàn Băng thì Vi đã quen nói chuyện điện thoại với Hoa rồi,Vi chỉ e ngại cha của Hàn Băng mà nhỏ giọng hỏi.

Đầu dây bên kia lên tiếng.

- Hoa gập Nhi rồi,Nhi nói mọi chuyện sẽ ổn,vài ngày nữa Nhi và Hoa sẽ lên vì thế mọi người đừng lo,Nhi nhờ Vi nhấn cho Băng là đừng giận Nhi vì mấy ngày nay không có gọi điện cho Băng.

-Ổn ? ổn cái gì,Hoa nói rõ chút đi.-Vi tò mò kèm theo hy vọng hỏi.

-Hoa đang bận Vi biết vậy được rồi,mà nhớ là Vi và Băng không được đồng ý đám cưới với mấy tên vô lại kia à,hai người giám làm thế hai đứa tôi hận hai người suốt đời luôn.-Hoa thanh âm gấp gáp và mạnh mẻ nói.

-Hơ mạnh mồm dữ,mà hai người lên đây cũng không giúp được gì đâu,Hoa yên tâm đi Vi sẽ đì Hoa suốt đời mà,nói với Nhi là có Vi ở đây không ai có thể đụng vào Băng đâu.

Vi hăng hái nói mà quên đi sự hiện diện của ba người kia.

Hàn Băng vừa nghe tên Hồng Nhi thì lòng liền dao động,vẻ mặt bớt đi u phiền mà nhìn ngấm,lắng nghe Vi nói gì.

Cha Hàn Băng nghe tên của Hồng Nhi thì liền sực nhớ về chuyện mà mẹ Hàn Băng kể,mẹ Hàn Băng đã nói chuyện của Hàn Băng và Hồng Nhi nên khi nghe tên của Hồng Nhi thì có vẻ tò mò mà lắng nghe cuộc điện thoại kia.

Còn Vũ thì chung thành yên lặng.

Đầu dây bên kia liền vọng lại.-Thôi Hoa đang rất bận khi khác nói tiếp,Vi và Băng yên tâm mọi chuyện về công ty sẽ được giải quyết thôi,Nhi nói vậy á.

Vi một bụng thất mất muốn hỏi tiếp nhưng chưa kịp lên tiếng thì đầu dây bên kia đã tất máy,Vi cau mày mà cất điện thoại,quên đi sự có mặt của cha Hàn Băng mà nói.

-Hoa nói Nhi gửi lời thâm Băng và bảo sẽ có cách giúp cho công ty của Băng vượt qua khó khăn.

-Làm thế nào chứ,công ty của Nhi không phải cũng đang có chuyện sao.

Hàn Băng thất mắt và vui mừng nói.

-Đúng làm sao Nhi có đủ khả năng giúp,ngay cả Vũ cũng không giúp được gì mà.-Vũ nghi hoặc nói.

-Ta biết bạn các con có lòng nhưng cũng đùng vì chuyện cũa gia đình ta mà phiền lòng.-Cha Hàn Băng nói.

Giây phút này Vi mới sực nhận biết được cha Hàn Băng đang ngồi đây,nhìn vẻ mặt nghi hoặc và vô vọng của ba người họ Vi lên mặt nói.

-Đừng xem thường bạn của Hoa,Vi tinh Nhi có thể làm được,vì Hoa nói thế.

Ba người kia chỉ cười,Vũ liền lên tiếng.-Lúc nào mà Vi chẳng tin và nghe theo Hoa.

-Ơ,Vi tinh Hoa có gì sai chứ,Hoa lúc nào cũng đúng mà.-Vi đỏ mặt nói.

-Ừ đúng đúng,thôi không uống nhanh đi tụi mình cùng đi dạo nào.-Hàn Băng cười cười nói.

-Ừm thôi cha còn có việc các con cứ vui vẻ đi chơi,đừng lo nghĩ nhiều quá mọi chuyện cứ để người lớn lo.-nói rồi cha Hàn Băng đứng lên cười chào rồi đi ra khỏi quán.

Ba người còn lại cũng chào tạm biệt cha Hàn Băng,sau đó Vi nhìn hai người đang cười trêu mình mà biểu môi,một lúc sau họ cũng dạo bước ra đường.

Nhờ cú điện thoại kia nên tâm trạng của họ cũng cảm thấy thoải mái và vui vẻ hẳn lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net