CHƯƠNG 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy Vi nói rất tự tin nhưng trong lòng Vi thì hoàn toàn trái ngược,tin lời Hoa là một chuyện nhưng khả năng giúp đỡ của Hồng Nhi là con số không,Vi luôn có suy nghĩ như vậy,nhưng Vi lại thấy thắc mắt tại sao Hoa lại chắc chắn và tin tưởng Hồng Nhi như thế.

Ôm theo thắc mắt Vi dần chìm vào giấc mơ.

Vũ từ khi đi dạo cùng Hàn Băng chở về thì vô luận thế nào cũng không tin Hồng Nhi có bản lỉnh thông thiên để giúp Hàn Băng,từ lúc gặp mặt tới nay Vũ luôn xem thường Hồng Nhi về mọi mặt.

Nghĩ mà cười thầm,Vũ thấy Hồng Nhi giống như trò hề,không giúp được gì cũng tạo hi vọng cho người khác,chỉ là Hồng Nhi là người Hàn Băng chọn,nếu Vũ gặp Hàn Băng trước thì giờ có lẽ người có thể làm Hàn Băng vui sẻ là Vũ.

Từng suy nghĩ về sự yếu thế thua kém của Hồng Nhi mà Vũ đem ra so sánh với mình,Vũ cứ đắm chìm vào những suy nghĩ ấy mà tự thỏa mãn bản thân,tự cho mình hơn Hồng Nhi về mọi mặt.

Còn Hàn Băng biết Hồng Nhi vẫn quan tâm mình thì đã là vui vẻ tươi cười từ khi về nhà,muốn gặp được Hồng Nhi và muốn nói với Hồng Nhi về những điều chất chứa trong lòng bấy lâu nay mà quên đi chuyện gia đình mình.

Thấy con gái mình lâu nay ủ rủ tự dưng hôm nay vui vẻ thì mẹ Hàn Băng cũng cảm thấy nhẹ lòng mà nói.-Có chuyện gì vui mà con cứ cười mỉm một mình thế.

Bị thanh âm của mẹ mình loi ra khỏi suy nghĩ Hàn Băng trả lời:-không có gì,mẹ nếu Nhi lên đây mẹ sẽ chấp nhận Nhi phải không ?

Nghe tên Hồng Nhi bà liền thanh minh niềm vui của Hàn Băng từ đâu tới,trong lúc này tuy không muốn Hàn Băng và Hồng Nhi gần nhau,nhưng cũng chỉ có Hồng Nhi khi này mới có thể khuyên ngăn Hàn Băng từ bỏ ý định muốn lấy Bảo để cứu vớt sự nghiệp gia đình và chỉ có Hồng Nhi mới có thể làm Hàn Băng vui.

Nghĩ vậy dù có muốn hay không mẹ Hàn Băng vẫn tươi cười trả lời.-Việc đó là dĩ nhiên rồi,mẹ đâu nở làm con gái mình khó sử chứ.

Nghe vậy Hàn Băng vui mừng chạy đến cạnh mẹ mình mà làm nũng,mẹ Hàn Băng ôn nhu ôm con mình.

Ba Hàn Băng thấy thế cũng cảm thấy vơi đi phần nào vất vả và khó nhọc từ khi trở về lo việc công ty.

Gia đình vui vẻ bên nhau một lúc sau đó Hàn Băng vui vẻ về phòng.

Khi còn lại hai người là cha và mẹ của Hàn Băng thì hai người mới bắt đầu tâm sự với nhau.

-Ông tính thế nào về việc của tiểu Băng với con bé tên Hồng Nhi kia.-Mẹ Hàn Băng nghiêm mặt tựa salon nói.

-Không tính được nhiều,hai đứa nó lở yêu nhau rồi thì sao này để xem sao rồi tính.-Cha Hàn Băng ôn nhu đáp,mắt thì dán vào tờ báo.

-Nhưng không thể để như vậy,hai đứa nó điều là con gái.-Mẹ Hàn Băng gất giọng nói.

-Thế bà định làm gì,giờ gia đình ta đang gặp khó khăn nên không lo được nhiều chuyện đến thế đâu,thà là để hai đứa nó đến với nhau hơn là phải bất tiểu Băng đau khổ,còn nữa nếu bà cứ cố chia rẽ tụi nó thì bà an lòng cho tiều Băng ôm buồn đau mà mất đi sáng suốt đi lấy thằng tiểu nhân kia sao.-Cha Hàn Băng đặt tờ báo xuống cầm li trà lên nói.

-Thế ông cũng cam lòng mà bị người khác nhìn ngó gia đình ta với ánh mắt soi mói à.-Mẹ Hàn Băng cũng không chịu thua mà phản bác.

-Không thì làm sao nào,giờ thì chờ mọi chuyện của công ty im xuôi rồi thì tính tiếp .-Cha Hàn Băng uống một ngụm trà rồi nói.

-Đành vậy thôi.-Mẹ Hàn Băng gật đầu đáp ứng.

Cứ thế từng ngày một lướt qua,cha Hàn Băng lúc này đành bất lực khi không còn sự giúp sức nào cho công ty ông,vì thế cha Hàn Băng đành buôn tay chắp nhận sự nghiệp đi xa.

Thấy cha mình buồn khổ Hàn Băng vô cùng sót thương,còn gia đình Bảo thì vui tươi cười khanh khách bước vào phòng của cha Hàn Băng mà bất đầu thao thao bất tuyệt.

-Anh sao rồi,chúng ta hai gia đình đã quen thân từ lâu,tiểu Băng và tiểu Bảo cũng giống như thanh mai chúc mã mà sao gia đình anh lại phản đối kịch liệt thế,trong khi đó tiểu Băng cũng đồng ý rồi mà,huống chi gia đình anh cũng đâu có thua thiệt gì đâu,ngược lại còn có lợi nữa mà,anh nên suy nghĩ lại đi.-Cha của Bảo cười gian xảo mà nói

-Cám ơn lòng tốt của anh,nhưng con gái tôi không dám với cao thế đâu,với cao quá sợ là bị che mắt với lằm chỗ à.-Cha Hàn Băng lảnh đạm nói.

Tuy là cuộc bàn giao về việc công ty và về việc hai gia đình nhưng trong lời nói của hai người không ai là không kèm theo dao gâm thuốc súng mà hướng đối phương phóng tới.

Bảo thì ngồi một bên nhìn Hàn Băng mà cười đắc ý,Hàn Băng thì dùng ánh mắt hai viên đạn phóng tới.

Không khí trong gian phòng rộng lớn này chở nên ngột ngạt,từ lúc gia đình Bảo lặp kế hoạch hạ gia đình Hàn Băng đến khi chiến thắng thì không lúc nào họ không quên đến phòng làm việc của cha Hàn Băng tạo áp lực để cha Hàn Băng mao mao từ chức và kí kết hợp đồng chuyển giao công ty và một số tài khoản khác.

Một bên là do gia đình Bảo tạo áp lực,một bên là khoảng nợ đang cần được thanh toán,một bên là các cổ đông đang nổi loạn,trong công ty lại sải ra nội chiến,điều này làm cho gia đình Hàn Băng vô cùng đau đầu và đang dần thối lui khuất phục gia đình Bảo.

Biết thế Bảo vô cùng ưng ý mà gây khó dể cho Hàn Băng,ngoài ra Bảo còn giúp Tuấn làm cho Vi khuất phục.

Hai người Bảo và Tuấn đang vô cùng thảo mãn với thắng lợi của mình.

Trong khi nơi Hàn Băng đang vô cùng giối gấm và khó nhọc thì bên Hồng Nhi cũng không kém gian nan.

Hồng Nhi phải thu xếp và giàn dựng biết bao cuộc chiến khi đối mặt với các lảo hồ ly trong tập đoàn Thế Giới,một lúc thì vừa đấm vừa xoa,một lúc thì dùng áp lực uy hiếp,lúc thì hạ mình nhượng bộ,vì thế rất nhanh Hồng Nhi đã chiếm được lòng tinh và sự ủng hộ của họ.

Sự mệt mỏi vất vả trong mấy tháng khiến Hồng Nhi ngồi như không có lực mà dựa vào ghế.

Chiếc ghế này tuy nói là rất vất vả mà đổ biết bao công sức mới có thể ngồi lên nhưng Hồng Nhi lại thấy vô cùng xứng đáng và thảo mãn.

-Sao rồi con thấy thế nào,ha ha ta cũng không ngờ con có hành động mao lẹ như thế trong vòng gần 2 năm mà con đã có thể ngồi vào chiếc ghế chủ tịch tập đoàn Thế Giới,đúng la ta không nhìn lằm người và đặc lằm hi vọng à.

Cha nuôi của Hồng Nhi bước vào phòng một cách im lặng nhìn con gái nuôi của mình mệt mỏi nhấm mắt tựa vào ghế mà cắt tiếng nói.

-Cha,tới khi nào sao không nói con ra đoán.-Hồng Nhi giật mình khi nghe thanh âm kia mà ngồi dậy vội vả kéo ghế cho người kia ngồi

-Không cần phải làm gồm rà,ta đối với nơi này đã quá quen thuộc với lại ta còn rất khỏe à,nên không cần ai diều dắt đâu,huống chi ai đó đang gởi tâm ở nơi đâu chứ đâu chú ý thân già này.-Cha nuôi Hồng Nhi cười chọc ghẹo nói.

-Cha nói gì thế,con..có để tâm ..gì đâu.-Hồng Nhi biết cha nuôi mình ám chỉ điều gì nên cũng chọt dạ nói.

-Ha ha ta quá hiểu con mà,nếu không phải vì Hàn Băng con lại sớm như thế cực lực đấu tranh à,lúc trước ta và cha,mẹ con đóc thúc như thế nào đi nữa con cũng kiếm cớ mà lảng tránh à,chứ đâu phải như bây giờ nghe gia đình người ta gặp chuyện lại ra tâm phấn đấu như vậy á.

Cha nuôi Hồng Nhi cười vang vội khi nói chúng tâm tư của Hồng Nhi.

-Cha ! chọc con hoài.-Hồng Nhi ngượng ngùng nói.

-Ta biết con thương con bé kia thật lòng,ta cũng biết mọi chuyện giữa con và con bé đó,vì thế ta và cha mẹ con đã bàn tính tác hợp cho hai đứa,ta đã cho người điều tra nên biết được mọi chuyện của gia đình con bé đó vì thế con cứ làm những gì con muốn còn về việc cha và mẹ Hàn Băng để già này lo cho.-Cha nuôi Hồng Nhi cười nói.

-Thế cha định làm gì.-Hồng Nhi tò mò hỏi.

-Con chỉ cần giúp gia đình đó giải nguy còn việc cha và mẹ Hàn Băng con không cần bận tâm,ta đây sẽ chíu cố họ.-Nói rồi cha nuôi Hồng Nhi cười khoái trá.

Hồng Nhi nghe vậy vui mừng chạy lại ôm cha nuôi mình nói.-Con cám ơn cha

-Ừ khi nào mọi chuyện xong hết con phải về diện kiến cha mẹ mình đi,họ lo cho con lắm đó,tuy nói là có anh chị con lo cho họ nhưng họ vẫn muốn gặp con lắm à.-Cha nuôi Hồng Nhi ôn nhu nói.

Hồng Nhi gật đầu đồng ý,sau đó hai người tâm sự một lúc thì bàn việc công ty,xong việc ở công ty Hồng Nhi chay về ngôi nhà quen thuộc mà bao ngày xa cách kia.Vừa bước xuống taxi thì một hình ảnh quen thuộc phóng tới.

-Nhi thật ra Nhi có biện pháp gì mau nói,còn nữa Hoa hết kiên trì để chờ rồi.

Hoa nhỏ người,đôi mắt thâm đen vì công việc của công ty và những việc Hồng Nhi nhờ giúp mà ra được hình dạng sơ xác như bây giờ mà gắt giọng hỏi.

-Nhi biết,Nhi biết Hoa bình tỉnh đi ngày may chúng ta cùng đi lên đó để giải quyết mọi chuyện còn giờ này thì tốt nhất tịnh dưỡng tinh thần cho tốt may lên đường.-Hồng Nhi nói mà đẩy Hoa vào nhà

-Thế chúng ta giúp họ ra sao,Nhi nói có cách rồi gửi một đống bản thảo hỏi ý kiến Hoa sau đó còn kiêu Hoa đi thu thập tài liệu về các cổ phần và cổ đông công ty của Hàn Băng làm hại Hoa tiều tụy ra nông nổi này lở Vi nhìn thấy mà chê Hoa thì sao,Nhi nói đi,Nhi tính sao với Hoa và nói rỏ mọi chuyện cho Hoa khỏi lo đi.-Hoa bóc hỏa nhìn Hồng Nhi bằng ánh mắt sắc bén nói.

-Biết là Hoa lo Nhi không đủ khả năng giúp họ,cũng biết Hoa đã cố sức giúp Nhi và lo cho Nhi,Nhi cám ơn Hoa rất nhiều,một lời không thể nói hết ngày may chúng ta lên đường vừa đi vừa nói,còn giờ đứng đây cũng không làm được gì đâu có khi mơi sinh bệnh mà đi không được nữa à.

Hồng Nhi mang theo chút ngữ khí đe dọa nói.

-Ừ Nhi nói cũng phải,hứa rồi đó mơi vừa đi vừa nói,mơi mà Hoa không thấy Nhi hay là Nhi chơi trò mất tích nữa là coi chừng Hoa đem Nhi ra lăng trì đó.

Hoa bước đến cửa nhà mình và xoay người nói với Hồng Nhi.

-Ừ biết rồi,hứa mà,Nhi cũng muốn gặp Băng và Vi vậy,đi ngủ đi may thức sớm rồi đi.-Hồng Nhi cũng đi vào nhà và hướng Hoa nói.

Hoa và Hồng Nhi điều mệt nhừ thân thể vì suốt mấy tháng qua chạy tới chạy lui và lo liệu mọi chuyện,vừa tắm rửa ăn tối xong là phóng lên giường nằm nhớ về người yêu rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net