CHƯƠNG 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng là một đêm dài thăm thẩm,Hàn Băng nằm bân khuân lo lắng vì sáng mơi là ngày gia đình Hàn Băng chính thức giao lại công ty cho gia đình Bảo,và cũng là ngày gia đình Hàn Băng công bố phá sản.

Áp lực từ nhiều phía,khiến cho cha Hàn Băng vô phương cầm cự,mẹ và cha Hàn Băng đành giao ra công ty để bù đắp cho các khoản nợ khác,nếu giữ lại công ty thì có khả năng họ có thể làm lại từ đầu nhưng bị gia đình Bảo dùng mọi thủ đoạn ép buộc nên gia đình Hàn Băng không còn lối thoát đành buông tay chịu trận.

Trong nhà Hàn Băng giờ là một bầu không khí ảm đạm thê lương,mọi người ở điều cho nghỉ việc chỉ còn vài người trung thành là ở lại,những người trong nhà gặp mặt nhau cũng chỉ nở nụ cười nhạt nhẽo rồi lẳng lặng đi vào phòng.

Song song đó gia đình Vi cũng chẳng kém gì gia đình Hàn Băng,ảm đạm thật là khiến Vi không yên lòng vì thế Vi điện thoại cho Hoa,Hoa đang ngủ mê man vì quá mệt mỏi nên điện thoại cài chế độ im lặng nên không hay biết gì khi Vi điện cho mình.

Vi không nghe được động tỉnh gì từ đầu dây bên kia,kèm theo tâm trạng không tốt nên đâm ra tức giận mà quăng điện thoại qua một bên trong lòng thầm nghĩ: hay lắm dám không bắt máy,chờ khi nào lên đây đi coi bổn tiểu thư hành hạ ngươi ra sao.Hoa đáng ghét,đồ đần...

Nằm đó ôm một bụng tức giận và buồn bực mà Vi không ngừng chửi thầm Hoa và nghĩ sẽ trị tội Hoa như thế nào khi gặp mặt Hoa,ở đâu đó cũng có một người tâm trạng không kém.

Hàn Băng muốn chủ động điện thoại cho Hồng Nhi nhưng nghĩ lại chưa lần nào Hồng Nhi chủ động gọi mình nên vì sỉ diện Hàn Băng không muốn mình là người chủ động nữa nên nằm đó chờ điện thoại của Hồng Nhi,vì lúc nào Hàn Băng cũng là người chủ động nên lần này Hàn Băng quyết tâm không hạ mình mà điện thoại cho Hồng Nhi nữa.

Nằm chờ điện thoại của Hồng nhi mà lòng thầm chửi:

Hồng Nhi đần độn,khó ưa,không biết quan tâm người ta à,đúng là khúc gỗ mà,á á tức chết tôi rồi,được lắm đừng hồng người ta để ý đến coi ai hơn ai.

Hai người ở trong tình trạng khủng hoảng thì nghĩ đủ cách để trả đũa người yêu của mình.

Chỉ tội Hoa và Hồng Nhi không hề hay biết gì về người mà họ đang mong muốn gặp mặt bấy lâu nay.

Hoa thì mệt mỏi mà đi ngủ,còn Hồng Nhi thì vẫn đang kí hồ sơ suốt một đêm để tranh thủ đi giúp Hàn Băng,ngủ được ba tiếng đồng hồ thì Hoa đã gõ cửa ầm ầm.

Hồng Nhi mơ màng và mệt mỏi ra mở cửa,Hoa sốt sắng xong vào.

-Nhanh chuẩn bị đi thôi,trời ơi giờ này còn mớ ngủ nữa hả,đi rửa mặt và thay đồ nhanh lên.-Hoa vừa nói vừa đẩy Hồng Nhi vào phòng tắm.

Hồng Nhi nữa tỉnh nữa mê mà làm theo lời Hoa,khi mọi thứ đã xong thì Hồng Nhi nhanh tay thu xếp mọi hồ sơ và lên xe của Hoa cho Hoa chở đi.

Vừa đi Hoa vừa hỏi.-Nhi định thế nào khi lên đó,có kế hoạch gì,Nhi nói rõ mọi chuyện cho Hoa nghe để yên tâm đi,Nhi hứa từ hôm qua rồi nghe.

Hồng Nhi ừ ực,mặt thì cuối vào sắp hồ sơ trên tay kí và lặt coi không ngớt mà nói.-yên tâm đi gia đình Băng và Vi sẽ không gặp chuyện gì đâu và Bảo cũng không giành được công ty của Băng đâu,mọi chuyện Nhi tính hết rồi.

Hoa nôn nóng nhìn kính chiếu hậu mà nói.-Nhi nói chuyện không nói rõ được à,nói vậy ai hiểu.

-Hoa cứ lái xe cẩn thận đi,từ từ rồi Nhi nói cho nghe.-Hồng Nhi vẫn trung thành giữ vững tư thế cuối mặt xem hồ sơ.

Hoa phát hỏa mà quát.-Nói câu đó quài Hoa nghe chán rồi nghe,làm gì mà cằm sắp giấy vụn đó quài vậy,ngước lên nói chuyện chút không được à,chuyện của Băng và Vi quan trọng hay sắp giấy đó quan trọng hơn.

Hồng Nhi ngửi được mùi thuốc nổ nên ngước mặt lên nhìn Hoa,vừa ngước lên thì Hồng Nhi xanh mặt kiêu thất thanh.-Hoa nhìn ra trước kìa,mau thắng xe lại,coi trừng.

Vừa nói dứt lời một âm thanh vang lên "Ầm" xe Hoa và Hồng Nhi đang chạy đã đâm vào một chiếc xe khác,vì Hoa quá tức giận mà không nhìn phía trước,ngửa mặt ra sau xe quát Hồng Nhi,còn chân thì đạp ga vô ý thức mà phóng tới.

Tuy cú va chạm mạnh,nhưng Hoa chỉ đập đầu vàu tay lái,nhờ có thất day an toàn mà không bị gì nghiêm trọng chỉ bị chày xước nhẹ ở chán,còn Hồng Nhi thì nằm bất tỉnh ở phía sau.

Hoa vôi vả và hốt hoảng xuống xe và kéo Hồng Nhi nhanh trống ra khỏi xe,người trong xe bên kia cũng nhanh chân lại phụ,vì hai bên điều có lỗi nên ái náy điều ái náy sau cú va chạm mà hướng tới người bị thương nghiêm trọng là Hồng Nhi đang bất tỉnh mà giúp đỡ.

Sau khi kéo Hồng Nhi ra xa chiếc xe,thì hai chiếc xe như cảnh phim quay chậm,hết sức hoành trang mà phát nổ kèm theo lửa cháy ùng ùng.

Chủ của chiếc xe kia và Hoa giực mình hốt hoảng nhìn hai chiếc xe tan thành tro bụi,Hồng Nhi bị thanh âm tiếng nổ lớn làm cho tỉnh dạy.

Nhìn Hoa và nhìn chủ xe kia,sau đó móc điện thoại ra nói.-Cha ơi con gặp tai nạn xe,nhưng không sao,mong cha giúp con.

Đầu day bên kia đồng ý thì Hồng Nhi cúp máy mà ngước nhìn Hoa đang nhìn mình bằng ánh mắt tò mò mà nói.-Hoa đi nhanh đi,có thể Nhi không đi được bây giờ,Nhi sẽ đi sau,cứ yên tâm đi mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Hoa nhìn Hồng Nhi nói.-Nhi như vậy mà còn nói gì nữa,chảy máu kìa đi bệnh viện nhanh đi.

Hồng Nhi cười nói.-Không sau,có gì chú này sẽ giúp Nhi,Hoa cứ đi trước đi,nhanh đi trễ rồi.

Hoa lo lắng mà nhìn sang người đàng ông kia nói.-Mong chú giúp cho bạn con,con đang bận nên làm phiền chú.

Người đàng ông đó cười nói.

-Ừm con đi đi,để chú lo,có việc gắp thì nhanh giải quyết,bạn con chú sẽ cam đoan đưa tới bệnh viện nhanh thôi.

Nói rồi người đàng ông đó lấy điện thoại ra điện gọi người tới giúp,Hoa cũng an tâm khi thấy Hồng Nhi được đưa lên xe,còn Hoa thì được người đàn ông đó cấp cho một chiếc xe mới mà đi coi như lời xin lỗi vì cú va chạm xe lúc nảy.

Hoa tỏ lòng biết ơn rồi nhìn Hồng Nhi đã khuất sau chiếc xe mới nhanh như bay chạy đến buổi hợp của công ty Hàn Băng.

Giữa lúc mọi người đang hợp và đang sắp tuyên bố người nắm quyền làm chủ công ty thì Hoa đẩy cửa vội chạy vào.

Thấy Hoa chạy vào Vi đứng dạy sửng sốt bước đến nói.-Hoa vào đây làm gì,Nhi đâu.

Hoa không trả lời Vi mà nói.-Các vị có thể chờ một chút không,còn có người chưa tới dự hợp mà.

Bảo tươi cười chế giễu nói.-Hoa đừng quạy nữa,ở đây không có chỗ cho Hoa lên tiếng,mau ra ngoài đi.

Hoa trừng mắt nhìn Bảo và nhớ tới lời Hồng Nhi căn dặn lúc được đưa lên xe chở đến bệnh viện:Bất cứ giá nào cũng phải kéo dài thời gian chờ người đến giúp,khi nào người đó đến mọi chuyện sẽ im xuôi,trong cậy vào Hoa đó.

Nhớ vậy Hoa cố kéo dài thời gian mà đôi co với Bảo.

-Bảo có chịu trách nhiệm niếm làm phật lòng khách quý không hả,coi chừng chưa lên nắm quyền công ty mà bị người ta đá ra khỏi cửa đó.

Những người trong phòng hợp nghe vậy thì vô cùng thắt mắt người kia là ai,cha của Bảo nghe vậy cũng hơi lo mà nói.

-Thôi thì chúng ta chờ coi ai là người có quyền quy đến thế mà vị khách không mời này có thể hùng hổ xong vào cuộc hợp lại lớn tiếng nói như vậy.Dù sao thì cũng không làm ảnh hưởng đến lợi ích của bất cứ ai,chỉ là tốn chút thời gian thôi mà.

Những người trong phòng hợp điều đồng ý ngồi chờ,Vi kéo Hoa ngồi gần mình và Hàn Băng tò mò hỏi nhỏ.-Nè cứu binh là ai vậy,Nhi đâu.

Hàn Băng cũng nôn nóng chờ câu trả lời.Hoa thì nhìn hai người họ sao đó cười ngượng mà nói.

-Hoa không biết,chỉ là Nhi bảo làm vậy thôi,giờ Nhi không thể đến vì gặp chuyện,xong chuyện thì Nhi đến ngay thôi.

Vi và Hàn Băng tối sầm mặt,Vi ghì Hoa nói nhỏ mà khiển trách.-Không biết mà tài lanh,coi hồi mắt mặt ra sao,thà đừng đến thì tốt hơn.

Hoa không nói gì mà đảo mắt nhìn xung quanh phòng hợp,thấy được mọi ánh mắt nhìn mình thì lúc này Hoa mới lo lắng và toát mồ hôi lạnh thầm mắng Hồng Nhi:

Nhi ơi là Nhi lần này hại chết Hoa rồi,Hoa mà chết Hoa cũng sẽ lôi Nhi theo đồ chết bầm,bài trò gì không biết,hỏi thì không nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net