CHƯƠNG 4: Bày Tỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời đã mọc,Nhi nhọc nhằng xoay mình như mọi ngày Nhi lười thức dậy,Nhi lăn lộn trên giường,đột nhiên Nhi chợt nhớ đến chuyện tối qua,Nhi giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng Hàn Băng,xuống giường đi ra khỏi phòng Nhi đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn,Nhi thấy lạ lùng vì mình có bao giờ nấu đồ ăn sáng đâu.

Nhi vào bếp thì thấy Hàn Băng đang đứng đó nấu ăn,trong lòng Nhi chợt có cảm giác hạnh phúc khó tả,nước mắt từ đâu tuông xuống đôi má ửng hồng mịn màng của Nhi,Hàn Băng như biết có ai đó đang nhìn mình liền quay đầu lại nhìn.

-Sao Nhi lại khóc ?-Hàn Băng với vẻ mặt lo lắng hỏi.

-Không có gì,bụi bay vào mắt Nhi ấy mà.-Nhi nhanh nhẹn lau nước mắt trong dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu.

-Lúc nảy Băng thấy Nhi ngủ mê quá nên không gọi Nhi dậy,Băng thấy trong tủ lạnh có một vài thứ dùng để ăn sáng nên đã mượn bếp và đồ ăn của Nhi để nấu Nhi không giận Băng chứ ?-vừa cười Hàn Băng vừa nói trong sự duyên dáng đầy quyến rủ.

-Không có gì đâu,Băng cứ coi nha Nhi như nhà Băng đi,dù sao Nhi củng đã coi Băng như người thân của mình rồi.-Nhi nhìn Hàn Băng với vẻ mặt trầm ngâm.

-Hihi cảm ơn nha ! Nhi đi rửa mặt đi rồi ra ăn sáng.-vừa nói Hàn Băng vừa đẩy Nhi vào phòng tắm.

-Được rồi Băng vào bếp đi,không thôi hồi hai đứa mình ăn kho quẹt bây giờ.-Nhi nói và quơ tay thúc Hàn Băng đi.

Hàn Băng vừa đi,Nhi liền xoay mặt lại bước vào phòng tắm,chân đang bước vào phòng tắm mà nước mắt rơi lả chả.

Đây là cảnh mà Nhi ao ước từ khi Nhi biết mình yêu Hàn Băng,tưởng chừng như cảnh Hàn Băng nấu ăn,mình thì dọn bàn ăn,mỗi ngày điều gặp mặt Hàn Băng vui vẻ tươi cười,thân mật với nhau không thể xay ra.

Từng giọt nước mắt hòa huyện vào từng đợt được tạt lên mặt,Nhi nghẹn ngào lao đi hai dòng nước được hòa huyên vào nhau đó.Nhi ngước mặt nhìn vào gương,tự tát vào mặt mình vài cái và nghĩ:Nhi mày bình tỉnh,đừng nghĩ vu vơ nữa.

-Nhi à nhanh đi ra ăn nè.-thanh âm của Hàn Băng vang dội vào tai Nhi

-Nhi ra liền mà.-Nhi sau khi chấn tỉnh lại đã chạy nhanh ra phòng khách.

-Wao đồ ăn ngon thế này,sau Nhi cầm được nước bọt đây.-Nói xong Nhi lẹ làng ngồi xuống bàn ăn.

Hàn Băng cũng vui vẻ ngồi vào bàn ăn và nói.-Băng nấu không ngon lắm đừng chê nha !

Sau khi ăn xong,hai người dọn dẹp,và tươi cười cùng nhau đi làm.Dọc đường Nhi cười đến không biết đến những gì đang diễn ra xung quanh mình,lúc tới công ty Nhi củng không biết đã đến công ty.

Ngay lúc này ai cũng nhìn Nhi với ánh mắt mê mẩn cả Hàn Băng cũng thế,Hàn Băng chợt có suy nghĩ:quen Nhi lâu thế này,lần đầu nhìn thấy đã biết Nhi rất đẹp rồi,ngoại hình thì rất chuẩn,người lại toát lên vẻ đẹp quý phái,nhưng không ngờ khi Nhi tươi cười lại vô cùng xinh đẹp như thế này,đúng là một vẻ đẹp hoàn hao không cần son phấn.

-Hàn Băng chút tụi mình cùng đi ăn trưa,chiều khi tan sở thì cùng về he ?-Nhi vẫn tươi cười không quan tâm đến xung quanh,giờ đây trong mắt Nhi chỉ có hình ảnh của một mình Hàn Băng.

-Hả ? Nhi nói gì ?-Hàn Băng vẫn còn đang ngây người vì vẻ đẹp của Nhi

-Băng sao thế ? mặt Nhi dính gì à ?-Nhi hỏi trong sự vui vẻ

Ở xa đột nhiên có thanh âm quen thuộc vọng lại.-Nhi đó hả ? lâu rồi không gập,làm chung với nhau mà sau muốn gặp Nhi khó quá à.Nhi và Băng ăn sáng chưa? chúng ta cùng đi ăn nha?

-Ukm cũng được,ta đi nào Nhi.-Hàn Băng vui vẻ định nắm tay Nhi đi cùng

Nhi nhanh chống thay đổi sắc mặt,khuôn mặt tươi cười nay đã trở nên lạnh băng,Nhi lạnh lùng đáp.-Nhi ăn rồi hai người đi ăn đi.

Nói xong Nhi không thèm để ý đến thái độ của Hàn Băng hai Bảo,nhanh chống đi thật nhanh vào sâu trong công ty và tiến thẳng vào phòng làm việc của mình.Nhi bực nhọc lau khô hai dòng lệ sau khi đã đóng cửa phòng,lòng thầm nghĩ:Hàn Băng rõ rảng là rất thương yêu tên Bảo kia,dù đã ăn no mà vẫn tươi cười nhận lời hắn thật là đáng ghét mà.

Nhi trong lòng bực tức nhưng Nhi không muốn trách cứ Hàn Băng.Nhi nghĩ: Hàn Băng không có lỗi,vì khi yêu ai cũng mù quán và cố chấp như vậy mà cả mình cũng thế thôi.

Nghĩ như vậy Nhi tự chấn an và kèm nén cảm xúc tức giận,ghen tức xuống.Và típ tục làm việc,Nhi bây giờ mọi việc nhất nhất điều nghĩ cho Hàn Băng.

Sau khi Nhi đi Bảo cũng không muốn đi ăn nữa nhưng đã lỡ mời nên Bảo cũng dẫn Hàn Băng đi ăn.Trong lúc ăn Bảo nói.-Băng có thể giúp Bảo hẹn Nhi được không?Nhi khó gần và lạnh lùng quá à,mỗi lần Bảo muốn nói chuyện với Nhi thì chưa đầy ba câu là Nhi đi nơi khác rồi,muốn mời Nhi đi ăn thi không bao giờ Nhi nhận lời hết.

Hàn Băng tức giận,đứng dậy nói.-Bảo muốn mơi ai thì mời đi,nhưng đừng đùa giỡn với bạn tôi,Nhi là người ngây thơ,Nhi không chịu nổi người thích chiu hoa ghẹo bướm như Bảo đâu,với lại Nhi có người yêu rồi Bảo đừng có làm phiền Nhi.

Nói xong Hàn Băng giận giữ bỏ đi,còn Bảo thì ngậm sự tức giận và xấu hổ bước nhanh vao công ty,vì ở đó mọi người đã nghe được thanh âm nặng nề và giận giữ cùa Hàn Băng vang dội.Hàn Băng vừa đi mà vừa tức và cũng không biết tại sao mình lại tức bực như vậy.

Hàn Băng nghĩ:mình đang ghen với Nhi ư? nhưng nếu ghen thì tại sao mình không ghét bỏ Nhi,nhiều lần Bảo từ chối chở mình đi chơi va Bao đi cùng người khác thì mình rất ghét người con gái đi chung với Bảo mà,nhưng còn đối với Nhi thì ngược lại,tại sao khi thấy Nhi thì mình lại cảm thấy thanh thản an nhàn,nhìn Nhi vui thì mình cũng không buồn bực nữa?.Có lẽ vì Nhi là bạn mình nên mình không chấp nhất Nhi

Nghĩ vậy Hàn Băng liền lấy lại tinh thần vào làm việc,sau khi hết giờ làm,thì Nhi và Hàn Băng gặp nhau ở bãi đậu xe

-Chao Băng,sau muộn vây mới về.-Nhi nở nụ cười thống khổ mà nói

-Nhi cũng vậy thôi,về muôn quá đó .-Hàn Băng cười tươi đáp

-Nhi và Băng cùng về hả ?,muốn đi ăn gì không Bao khao cho hihi.-bảo hỏi với nụ cười ngượng ngùng liếc nhìn Hàn Băng

-À Nhi còn phải về soạn thảo hồ sơ,Bảo và Băng đi đi,không phải hai người đang yêu nhau sau ? -Nhi cười nhạc nheo trả lời

Hàn Băng im lặng,nhưng lại chợt thấy khó chịu trong người khi nghe câu nói đó của Nhi,còn Bảo thì thất vọng nhìn sang Hàn Băng và nói.-Vậy à,vậy chúng ta đi thôi Băng.

Hàn Băng vẫn còn chìm vào cơn đau khó hiểu trong tim lúc này thì Bảo đã nắm tay Hàn Băng đi đến chiếc xe hơi của mình và đặt Hàn Băng vào ghế trước.

Nhi nhìn thấy cảnh đó trong lòng không khổi xót sa,Nhi quay đầu ngâm ngùi chay xe về nhà.Khi về đến nhà Nhi lau đầu đi tắm,đi ăn và làm việc để quên đi cảnh lúc tan sở

.Khi này Hàn Băng và Bảo vào một vũ trường sa hoa,ăn uống vui chơi,chung quanh Bảo có biết Bao nhiêu cô gái đẹp quay quanh,Hàn Băng ngồi đó chỉ biết uống rượu,Bảo thấy vậy liền nắm tay Hàn Băng ra nhảy,Hàn Băng bất chấp tất cả lau đầu vào cuộc vui.

Cô gái hôm nọ đưa Hàn Băng về cũng có mặt ở đó,cố gái đó có một nét đẹp sắc sảo,ngồi gần Hàn Băng đang nủa tỉnh nửa mê mà nói.

-Băng này,đừng buồn Băng củng biết Bảo là công tử giào có.nên thối chăn hoa là không thể tránh,khi quen Bảo Băng cũng đã lường trước rổi mà.

Hàn Băng không nói gì im lặng,típ tục uống ừng ực từng chay rựu.Sau khi tàn tiệt mọi người điều về Bảo chở Băng và cô gái đó về nhà Băng,nghe tiếng xe trước nhà Nhi vén màng lên lén nhìn thì thấy Hàn Băng say khước Nhi lo lắng nhưng nghĩ đá có hai người kia chăm sóc Hàn Băng chắc không sau.

Đột nhiên Nhi giật mình trước cảnh tượng Bảo ôm hun cô gái hôm trước,Hàn Băng chỉ im lăng đứng nhìn,sau đó họ tạm biệt nhau,và Bảo kiêu cô gái kia lê xe,vẫy tay bảo Băng vô nhà.Sau khi họ đi Hàn Băng lảo đảo bước vào mở cửa nhà.

Nhi vội vàng mở cửa chạy lại gẩn Hản Băng giúp Hàn Băng mở cửa và dìu Hàn Băng vào nhà.lo lắng cho Hàn Băng,Nhi đi nhúng khăn ướt lau cho Hàn Băng giống như lúc trước,Hàn Băng quơ tay và bảo Nhi về nhà đi,Nhi cố chấp không chịu về.

Hàn Băng tức giận nói.-Nhi thấy tôi nhu vậy vui lắm phải không,sao còn không về,về đi !

-Nhi không về,tại sao Băng lại hành hạ mình như vậy,Băng làm Nhi buồn nhiều lắm Băng biết không !-Nhi nói trong nước mắt.

-Chuyên của tôi không liên quan tới Nhi,tôi đâu là cái gì đâu mà cần Nhi bận tâm,chúng ta đâu có quan hệ gì đâu,NHI ĐI ĐI,ĐI VỀ ĐI MẶT KỆ TÔI.-Băng lớn tiếng nói,nước mắt củng rơi lả chả.

-Nhi không là cái gì của Băng,nhưng Nhi không chịu nổi khi thấy Băng buồn,Băng đau lòng.-càng nói nước mắt của Nhi rơi càng nhiều

-Vì cái gì mà Nhi quan Tâm tôi,tôi không cần sự quan tâm của Nhi,đi về cho tôi.-Vừa nói Băng vừa dùng tay đứng lên đẩy Nhi ra cửa,

-Nhi không vì cái gì hết Nhi chỉ vì cảm giác của con tim,NHI YÊU BĂNG,NHI YÊU BĂNG RẤT NHIỀU,NHI CHƯA TỪNG YÊU AI NHƯ VẬY HẾT,BĂNG LÀ NGƯỜI ĐẦU TIÊN VÀ CŨNG LÀ NGƯỜI CUỐI CÙNG MÀ NHI YÊU NHƯ VẬY.-Nhi vừa nói vừa quay qua ôm Hàn Băng mà nước mắt vẫn tuông rơi như mưa.

Hàn Băng sửng sốt một lúc,rồi nhanh chống xô Nhi ra,Hàn Băng liên tục đẩy Nhi ra khỏi cửa,sau đó Hàn Băng đóng cửa lại và ngồi sụp xuống úp mặt lên gối.Còn Nhi sau khi bị đẩy ra cửa thì liền khụy gối,nức nở khóc,Nhi khóc rất lâu rồi sau đó quay đầu chậm rãi lê từng bước nặng nhọc về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net