CHƯƠNG 40: Lấy lại ký ức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng Nhi nhìn thấy bác sĩ là đã cảm thấy ớn lạnh rồi,Hồng Nhi thầm nghĩ:cũng may là chỉ va chạm và chảy máu sơ sơ,nếu là bị nặng mà đi mai mấy mũi là mình tức khắc đi khỏi bệnh viện liền,sao số mình xuôi quá cứ gắn liền với bệnh viện quài,trời ơi trán quá đi !

-Sao,tiểu thư thấy trong người sao rồi,chúng tôi được ông Lâm cân dặn rất kỉ là khi nào cô thật khỏe mới cho cô xuất viện,nếu cô mà chốn viện thì ông Lâm sẽ không vui đâu.

Các vị bác sĩ đứng bên giường nhìn Hồng Nhi nói.

Hồng Nhi :trời,cả suy nghĩ cũng nhìn ra,đúng là người của cha thật là phiền phức mà,không làm theo ý họ chắc cha nuôi sẽ mét gia đình mình sao đó mấy người bọn họ hợp lại đài ải mình là chết luôn à.

-Vâng tôi vẫn khỏe,có kiểm tra hay khám tổng quát gì đó thì khám nhanh chút,tôi còn có việc bận,xin làm phiền các vị bác sĩ đây.

-Băng ơi chờ Nhi vày ngày đi,ở bệnh viện không cho Nhi dùng điện thoại,cha nuôi muốn cho Nhi dưỡng tốt sức khỏe thật là phiền chết đi mà.Hồng Nhi nghĩ thầm

-Thôi được,vậy xin tiểu thư đi theo chúng tôi.-Các bác sĩ đẩy xe lăng lại cho Hồng Nhi ngồi lên và nói.

Trời bị thương có chút xíu ở đầu mà có bị què chân hay bị bệnh liệt giường đâu mà cho ngồi xe lăng,hây da càng sớm rời bệnh viện càng tốt,xin thề là từ nay sẽ chăm sóc sức khẻo và chạy xe cẩn thận vì thế ông trời đừng cho con vô bệnh viện nữa.

Ngồi trên xe lăng được các bác sĩ đẩy tới phòng khám mà Hồng Nhi tự nhủ với lòng.

Vào trong phòng kiểm tra,Hồng Nhi được đưa vào một cái mái,quét qua toàn thân một vần sáng,nằm trong máy không có một tiếng động chỉ cảm thấy hơi ớn lạnh.

Ngước mặt lên trên máy,Hồng Nhi liền bị chói mắt khi có ánh sáng đột ngột chiếu vào,máy bắt đầu chuyển động.Hồng Nhi bắt đầu giật mình,nhưng không làm gì được,bị vô vàn màu sắc lướt qua phúc chóc có mấy hình ảnh đức quản ùa vào trí não Hồng Nhi.

Mắt bất đầu nhấm lại,muông vàng hồi ức về trước kia tràn về,nghe tiếng bác sĩ gọi mình,Hồng Nhi dần lấy lại ý thức mà mở mắt ra.

-Tiểu thư cô không sao chứ,cô thấy trong người thế nào,sao lại bất tỉnh trong khi kiểm tra thế này.

Các bác sĩ lo lắng mà kiểm tra,khám nhìn quang sát Hồng Nhi thật kỉ.

-Không có gì,có lẽ mệt quá nên tôi ngủ quên thôi,làm các vị phải lo thật là ngại quá.-Hồng Nhi cười nói.

Không muốn họ biết mình lấy lại kí ức,vì nếu họ biết thì nhất định sẽ trì quản thời gian khám và lại tiếp tục kiểm tra nên Hồng Nhi lúc nào cũng khư khư kiên định giữ vững câu nói cửa miệng là"tôi khỏe".

Qua mấy ngày nhàm trán nằm nghĩ dưỡng,cuối cùng Hồng Nhi được phóng thích,như được trả lại tự do Hồng Nhi liền gọi xe chở mình như bay thẳng tiến đến với Hàn Băng.

Hàn Băng trong mấy ngày qua có hỏi Hoa về việc của Hồng Nhi và lúc nào Hồng Nhi lên,Hoa chỉ đáp là sắp rồi,Hồng Nhi giải quyết công việc xong sẽ lên.

Thật ra Hoa không muốn Hàn Băng lo lắng khi nghe Hồng Nhi bị chính mình lái xe bất cẩn mà phải nhập viện nên mới nói dối.

Hoa lòng cũng rất lo cho Hồng Nhi,cầm điện thoại không biết đã điện mấy trăm cuốc cho Hồng Nhi mà không thấy Hồng Nhi bất máy Hoa lại càng lo.

Tuy Hoa có bị thương nhưng chỉ dán keo một miếng nhỏ trên trán,lúc đầu bị Vi xăm xoi hỏi nhưng Hoa cũng chỉ trả lời Vi hoa loa là đập đầu vào cạnh bàn khi làm việc bất cẩn.

Vi nghe vậy cũng chỉ dùng động tác ôn nhu mà vuốt ve trán Hoa rồi đặt lên đó một nụ hôn là xong.

Hôm nay cả nhóm Hàn Băng cùng người mới là Dung,tức là người con gái giúp họ trong cuộc hợp lúc trước đi chơi.

Dung tính tình hòa đồng,lại xinh đẹp,sự nghiệp nói chung là thành đạt vì có một công ty riêng khá lớn,vì điều là tuổi trẻ nên nói chuyện hay sở thích điều rất hợp với nhóm Hàn Băng nên bọn họ đã trở thành bạn thân khi nào không biết.

Đang ngồi trong quán nước tán chuyện dưới bao ánh mắt ngây ngóc nhìn vào năm mĩ nữ thì điện thoại của Hàn Băng reo lên.

Hàn Băng cầm điện thoại lên nghe khi nhìn thấy số lạ.-Alo,Hàn Băng nghe,ai đó.?

-Băng đang ở đâu,Nhi lên rồi nè,điện thoại trước và sim bị hư nên mới dùng điện thoại mới và sim mới điện cho Băng nè,đừng buồn Nhi nghe.

Hồng Nhi hồi hợp và mong chờ gặp Hàn Băng mà nói,lúc Hoa trở đi,do Hoa lôi Hồng Nhi ra mà làm rớt điện thoại không lượm ra theo nên điện thoại cũng đi theo chiếc xe mà tiêu tan,khi biết chiếc điện thoại của mình không còn nữa Hồng Nhi vô cùng tiếc nuối.

Tuy nói là Hồng Nhi giờ có thể nói là tỷ phú,hay là người giàu có nhất nước,nhưng ngật nỏi người này không ý thức được điều đó mà luôn theo phương châm tiếc kiệm là quốc sách,sài tiền theo ý thích là thiên tính của bản thân.

Vì thế những món đồ được xem là rẽ tiền đối với tài chính của Hồng Nhi (không phải tài chính của người bình thường) thì Hồng Nhi luông xem trọng,và coi là đồ quý.

-Sao không chết lặng ở đâu đó luôn đi mà còn xin lỗi phải gì ở đây,lúc thì không một tin nhấn hay một cú điện thoại,lúc thì mọi chuyện im xuôi thì đùng một cái xuất hiện.

Hàn Băng chút giận và những cơn ấm ức của những ngày qua mà nói.

Nghe giọng điệu của Hàn Băng nói vậy thì bốn người kia đã biết ai đang nói chuyện điện thoại với Hàn Băng,nên họ im lặng lắng nghe,riêng Dung thì ngu ngơ ngồi đó mà cười cười như không nghe gì mà xoay mặt nhìn ngoài khung kính ngắm cảnh.

-Nhi xin lỗi mà,thật sự là Nhi không muốn vậy đâu,Băng ở đâu Nhi đến liền,Nhi muốn gặp Băng lắm luôn á.-Hồng Nhi gấp gáp nói.

Hàn Băng tuy còn giận nhưng Hàn Băng cũng nhớ và muốn gập Hồng Nhi,khi nghe Hồng Nhi nói muốn gặp mình thì Hàn Băng có phần nào đó thấy ấm áp mà nói.-Băng đang ở quán kem tintin,Nhi lại liền đi.

Hồng Nhi nghe thấy địa chỉ liền nói lời cúp máy và dặn dò người hầu sắp xếp đồ dùng của mình ở khách sạn,xong rồi phân phó cho người đó về công ty giao việc cho những người khác.

Xong việc Hồng Nhi chưa vào phòng nghỉ ngơi sao một quảng đường dài mà lại gọi tacxi chở đến chỗ Hàn Băng.

Hàn Băng trong chờ ngồi đó mà nhìn ra cửa quán mong đợi Hồng Nhi.

-Hây da,cuối cùng bạch mã công chúa chịu xuất hiện rồi,coi Băng nhà ta mong chờ kìa.-Vi chăm chọc nói mà nhìn Hàn Băng.

-Giờ này mới tời cũng như không,không biết Nhi có chuyện gì mà bận thế,công ty của Nhi còn lo chưa xong mà,thật là...-Vũ khinh bỉ mà nhìn ngoài cửa sổ nói câu khinh thường Hồng Nhi.

Dung không nói gì mà ngồi đó im lặng chờ coi người đang được bàn tán bây giờ là ai.Hoa thì tức giùm Hồng Nhi mà nhìn Vũ nói.

-Vũ biết gì mà nói,Nhi bận thiệt chứ có phải đi chơi đâu,không biết thì đừng phê phán hay chê trích người khác.

-Vũ nói gì sai à,bận gì chứ,công ty cũng phá sản rồi,cũng không biết lên đây an ủi hay giúp đỡ Băng,giờ xong hết mọi chuyện rồi mới hiện mặt ra.-Vũ nhìn Hoa liếc séo rồi nói.

-Vũ thì biết gì.-Chưa nói hết câu thì Vi nhảy vào.-Thôi thôi,được rồi,Hoa không cần nói nữa,Vi cũng không được nói những lời đó nữa à,Băng giận bây giờ.

Hoa liếc Vũ tức giận mà nhìn chỗ khác,Hàn Băng thì thấy những lời Vũ nói cũng hơi có lý mà đam ra uất ức khó chịu trong lòng,Vi thì nhìn Hoa mà nắm tay cười cười.Dùng thì trung thành yên lặng.

Hồng Nhi vừa bước vào quán thì đã cảm thấy được bầu không khí nặng nề,Hoa nhìn thấy thì muống đứng lên lại gần hỏi han Hồng Nhi nhưng thấy không nên mà bất động nhìn Hồng Nhi như muốn tìm câu trả lời.

Hàn Băng thì bất động thanh sắc ngồi đó,Vũ thì không thèm nhìn Hồng Nhi một cái mà nhìn ngoài cửa sổ.Vi là người phá vỡ cục diện âm u này mà đứng lên gọi.-Nhi ở đây nè.

Dung nghe vậy liền xoay đầu nhìn Hồng Nhi,Dung âm thành đánh giá là Hồng Nhi cũng rất bình thường thôi(thật ra thì khi xuất viện,không có trang điểm hay diện áo đẹp,mà mặt hết sức bình dân có thể cùng với vẻ mặt tiều tụy,đầu tóc sơ sác mà đi gặp Hàn Băng)

Hồng Nhi thấy Hàn Băng không thèm để ý mình mà đâm ra bực bội không trúc ra được.

-Nhi ngồi ở đó đi,hết chỗ rồi.-Vi chỉ vào một chiếc ghế đơn chiếc đầu bàn mà nói.

Hồng Nhi cau mày khi thấy Vũ ngồi kế Hàn Băng,ngồi mà còn ngồi sát nữa nên Hồng Nhi một lửa ghen nổi lên mà không biết.

Hồng Nhi kéo ghế ra ngồi,không ai bất chuyện nói với Hồng Nhi hay hỏi han gì,trừ Hoa ngồi đó nhìn Hồng Nhi chăm chăm,Hồng Nhi biết Hoa nghĩ gì sẵn trong lòng khó chịu khi bị Hàn Băng cho ra rìa mà đứng dậy nói.

-Nhi có việc,xin phép

Nói xong xoay người hướng ra cửa đi.Hàn Băng thấy vậy bực mình đứng lên nói.-Nhi thật muốn gì đây ? Không nói gì,không một lời giải thích rồi quay đi vậy hả.

-Băng cần gì nói chuyện với lội người vô tâm này.-Vũ châm dầu vô lửa nói.

Vi không nói gì vì thấy hai người này có lí mà im lặng.

-Đủ rồi nghe,Vũ sao cứ chăm chọc vào tình cảm của người khác quài thế,người Băng yêu là Nhi,Vũ đừng có mà xen vào nữa.-Hoa tức giận nói.

Hàn Băng không nói gì mà im lặng chờ Hồng Nhi trả lời.

Vũ cũng tức bực nói.-Vũ đâu có nói gì sai,nếu Nhi quan tâm Băng sao không cùng Băng vược qua khó khăng mà lặng im mất tích tới khi xong chuyện rồi mới xuất hiện.Hoa sao cứ bênh Nhi dữ vậy ?

Hoa không nhịn được mà quát.-Nhi gặp tai nạn giao thông nên mới không lên đây được,không biết gì thì im đi.

Hồng Nhi vội lại kéo tay Hoa nói.-Thôi đừng cải nhau nữa,đây là quán của người ta mà.

Vi cũng kéo Hoa ra và kèm theo kinh ngạc khi nghe Hoa nói,Hàn Băng và Vũ cũng ngạc nhiên,Dung cũng không nói gì mà nhìn Hồng Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net