CHƯƠNG 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình hình trong quán lúc này gần như im lặng,Hồng Nhi quan sát xung quanh,bao nhiêu ánh mắt đổ dần về sáu người họ,Hồng Nhi liền thấy không ổn mà lôi kéo Hoa ngồi xuống một góc khuất trong quán.

Hàn Băng không còn tức giận nữa mà là vô cùng lo lắng chạy lại ngồi kế Hồng Nhi,ân cần ngồi thật sát và thuận tay nắm chặt cánh tay Hồng Nhi.

-Nhi không sao chứ,bị thương chỗ nào,sao không điện thoại nói cho Băng biết,Nhi thấy khỏe không...-Hàn Băng lo lắng và sót sắng hỏi,tay thì sờ trán Hồng Nhi,mắt thì bao quát toàn thân Hồng Nhi.

-Không có gì đâu,thấy không Nhi vẫn khỏe,Nhi mà không khỏe thì bác sĩ đâu cho Nhi ra viện.-Hồng Nhi vừa nói vừa cười và đứng dậy ra dáng khỏe mạnh hướng Hàn Băng mà nói.

-Nhi thật là,gập chuyện mà không nói,lại làm người khác hiểu lằm là không tốt đâu.-Vi nhìn Hồng Nhi quan sát nói.

-Xin lỗi,lúc nãy không cố ý.-Vũ nói mà nhìn hướng khác với thanh âm trầm nhỏ.

-Không sao mà,Nhi không muốn gây phiền phức và làm mọi người lo lắng,mọi người cũng quá mệt mỏi vì công việc rồi mà,Nhi không muốn lại là gánh nặng thứ hai cho mọi người.-Hồng Nhi cười nói.

Hàn Băng đôi mắt ươn ướt nói.-Nhi,coi Băng là gì,lỡ như có chuyện gì thì sao,công việc quan trọng nhưng đối với Băng,Nhi là quan trọng nhất.

Hồng Nhi nhìn Hàn Băng mà bao nhiêu hồi ức lại quay về,cười nắm chắt tay Hàn Băng dưới bàn,còn tay kia thì lao nước mắt trên đôi mi xinh đẹp kia.

Vũ nghe câu nói đó mà tâm tình vô cùng không vui,Hoa và Vi thì chỉ mỉm cười,quay sang nhìn Vũ thì lại thấy vô cùng thương cảm giùm Vũ.

Dung từ đầu tới cuối không biểu tình nhưng giờ nhìn hành động thân mặt kia của Nhi đối với Hàn Băng và câu nói của Hàn Băng khiến Dung vô cùng bất ngờ và thấy vô vùng tò mò.

Dung vì mới quen nhóm của Hàn Băng nên chưa biết mối quan hệ của họ,lúc Dung thấy Hoa và Vi thân thiết quan tâm nhau thì Dung chỉ nghĩ là hai người họ là bạn rất thân,còn Vũ quan tâm Hàn Băng cũng chỉ là bạn thân quan tâm nhau.

Giờ thì Hồng Nhi đột nhiên xuất hiện,những lời nói và hành động thân cận của Hồng Nhi và Hàn Băng đã là cho Dung hiểu ra,là quan hệ của năm người họ không bình thường,đã vượt qua ranh giới bạn thân.

Hồng Nhi sao khi lau nước mắt và vỗ giành Hàn Băng thì lúc này mới để ý tới Dung.

-Cho hỏi cô bạn này...-Hồng Nhi nhìn Dung mỉm cười mà nói.

Chưa nói hết câu,Vi đã nhảy vào nói.-Đây là Dung bạn mới của tụi này

-Ừm,xin lỗi nảy giờ tụi này không để ý tới Dung.-Hàn Băng tươi cười đầy quyến rũ,ôm sát cánh tay Hồng Nhi nhìn Dung mà nói.

-Không sao,các bạn cứ tự nhiên đi,Dung không để tâm đâu.-Dung mỉm cười thân thiện nói.

-Ừm xin chào,lần đầu gặp mặt xin chỉ giáo thêm.-Hồng Nhi cười rạng rỡ đưa tay ra để bắt tay Dung mà nói.

-Ừm chào Nhi..-Dung cũng đưa tay ra bắt tay Hồng Nhi.

Hai người bắt tay nhau chào hỏi.Hồng Nhi thì không có cảm giác gì,nhưng Dung thì ngược lại,Dung bắt tay Hồng Nhi mà thầm nghĩ:nhìn dáng dấp bên ngoài vô cùng bình thường nhưng sao bàn tay lại mịnh dữ vậy.

Dung ngơ ngác suy nghĩ tích tắc sau đó định thần lại tươi cười nhìn năm người họ,nhưng chủ yếu là nhìn và đánh giá Hồng Nhi.

-Nhi không khẻo vậy chúng ta về.-Hàn Băng nhìn Hồng Nhi chu toàn nói.

-Không có,vì lúc nãy....Nhi đối bụng nên định đi ăn thôi.-Hồng Nhi ngượng ngùng nói.

Không phải Hồng Nhi đối mà là giận Hàn Băng không thèm điếm sỉa gì đến mình nên mới diện cớ đi về.

-Vậy giờ chúng ta đi ăn đi,Vi và Hoa cũng đối rồi.-Vi kéo Hoa vào sát người mình cười hì hì nói.

Vũ không nói gì chỉ đồng ý,Hàn Băng và Dung cũng thế,đứng lên thanh toán tiền nước,sau đó sáu người họ cùng đi ăn,đi vào hội chợ ẩm thực gần đó mà cùng nhau thưởng thức món ngon.

Gặp được những người bạn cũ,nên nhóm Hàn Băng cũng mời họ tham gia,nói là bạn cũ nhưng Hồng Nhi không thích bọn họ và cũng không quen bọn họ vì bọn người đó là bạn của Hàn Băng,Hoa,Vi và Vũ thôi.

Nhưng Dung thì lại quen một trong số họ vì là người làm ăn nên đôi lúc cũng có giáp mặt,tuy Hồng Nhi cũng là người làm ăn và trên hết là vì Hồng Nhi ở cương vị quá cao nên không thường xuyên tiếp xúc với những công ty tưng đối vừa nhưng không quá lớn.

Đa số những công việc đối với mấy công ty đó điều là việc giành cho cấp dưới của Hồng Nhi,nên mấy người bạn này của Hàn Băng tuy là giám đốc hay là những người có chúc vụ cao cũng chưa từng gặp hay biết mặt Hồng Nhi dù họ đã nhiều lần hợp tác với tập đoàn Thế Giới.

Họ chào hỏi nhóm người của Hàn Băng,sau đó là làm quen Dung,liếc nhìn Hồng Nhi chỉ cười xã giao,mà lòng biểu môi khinh khi.

Họ nhận ra Hồng Nhi,lúc trước Hồng Nhi nhiều lần bị nhóm Hàn Băng trêu ghẹo trong sự hiểu lằm và hờn giận thì cũng là họ tiếp tay giúp sức,ai trong số họ cũng điều nghĩ Hồng Nhi rất có phúc vì được Hàn Băng chọn.

Càng nhìn Hồng Nhi ăn họ càng khinh miết mà lắc đầu thầm nghĩ:tại sao Hàn Băng lại thích loại người này.

Hoa và Vi lắc đầu không nói gì,Vũ cũng khinh miệt mà không quên tặng Hồng Nhi một cái liếc mắt.Dung không nói gì mà thầm cảm thán nghĩ:có lẽ cái bắt tay lúc nảy là cảm giác sai lằm về con người này.

Hàn Băng chỉ cười mà lao miệng cho Hồng Nhi mà nói.-Nhi đối lắm hả,ăn từ từ thôi,để Băng gọi thêm cho,Nhi ăn thêm món gì ?

Hồng Nhi bị mọi người xung quanh nhìn như thế cũng không thể trách họ vì Hồng Nhi giờ không còn để ý xung quanh mà chăm chỉ ăn uống.

Kèm theo dáng dấp và dung nhan chưa được chảy chuốc khi xuất viện,nên nhìn Hồng Nhi bi giờ rất giống một quái vật phàm ăn.

Vì ở trong bệnh viện những bác sĩ đó từng người chăm sóc Hồng Nhi mà không dám để y tá chăm sóc,nên miếng ăn của Hồng Nhi chỉ là những món thanh đạm,nay thấy món ngon nên không kèm lòng được.

-Nhi không ăn nữa đâu,xin lỗi chắc nhìn Nhi kinh lắm,hihi tại ở trong bệnh viện bị bác sĩ dám sát dữ quá nên ăn uống không được vừa ý,nên bữa nay xuất viện....-Hồng Nhi ngượng ngùng lao miệng,sờ sờ cái mủi nói.

Nhìn vẻ ngượng ngùng kia của Hồng Nhi khiến Hàn Băng động tâm mà muốn ăn sạch Hồng Nhi,vì lâu rồi không được nhìn thấy vẻ đáng yêu này của Hồng Nhi.

-Ừm,vậy Nhi muốn đi đâu nữa không,mà thôi,cũng tối rồi,Nhi không khỏe để Băng đưa Nhi về.-Hàn Băng không bỏ lỡ cơ hội để đáp ứng lòng ham muốn của mình mà nói.

Còn mấy người kia thì cũng lắc đầu bó tay với Hàn Băng,nhìn sang Hồng Nhi thì lại nghĩ:ăn như heo vậy,ăn hết mười mấy món rồi không no căn bụng mới lạ.

Hồng Nhi còn muốn đi chơi và tham gia nhiều trò chơi nữa,nhưng định mở miệng theo thường lệ nhìn thấy ánh mắt xoẹt lửa của Hàn Băng thì lại vội gật đầu lia lịa đồng ý với ý kiến của Hàn Băng.

Sau đó mấy người họ chi tay nhau mà ai đi đường nấy,Vũ thì không vui mà cau mày,Hoa và Vi thấy vậy nên đưa Vũ cùng đi chơi tiếp tục.

Riêng Hàn Băng thì vô cùng vui sướng mà đưa Hồng Nhi về khách sạn,chỉ có Hồng Nhi tim đập liên hồi mà nhìn nụ cười gian tà trên mặt Hàn Băng.

Vì đã lấy lại trí nhớ nên Hồng Nhi chỉ cần nhìn cũng biết nụ cười và vẻ hưng phấn kia của Hàn Băng là có ẩn ý gì,Hồng Nhi không ngường hồi hộp và lắc đầu để phủ bỏ suy nghĩ của mình và mong là mình nghĩ sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net