CHƯƠNG 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong xe,một bầu không khí tỉnh mịch nổi lên,tài xế lái xe không ai khác là ba của Hàn Băng,người ngồi kế bà Hàn Băng không phải là mẹ Hàn Băng mà là Hàn Băng,tội cho Hồng Nhi phải ngồi ở phía sau cùng mẹ Hàn Băng.

Rất rõ từ khi gặp mặt ở khách sạn là Hồng Nhi đã biết ba mẹ Hàn Băng là một bức tường cản trở rất lớn,họ không đơn giản như những cặp cha mẹ thông thường chỉ dùng lời hâm dọa hai lợi dùng tiền tài gia đình để xua đuổi Hồng Nhi tránh xa con gái mình.

Họ là đang muốn thân cận Hồng Nhi để từ từ tách biệt tình cảm của Hồng Nhi và Hàn Băng,họ tỏ ra ôn nhu đáp ứng Hàn Băng,điều này khiến Hồng Nhi không có lí do để phản khán.

Hồng Nhi lại nghĩ:Băng tức thì sẽ tin tưởng họ vì dù sao họ cũng là người yêu thương Băng nhất,không biết họ sẽ làm gì,nhưng nếu mình ở cùng họ quá lâu cũng không ồn,mà rời đi thì không được ở cạnh Băng,,chắc phải chờ cha nuôi,nhưng mình còn công việc phải làm,thời gian đâu mà chờ đây.

Hồng Nhi nhìn ra ô kính của xe mà suy tư,Hàn Băng nhìn qua kính chíu hậu thấy được Hồng Nhi buồn lo,muốn an ủi Hồng Nhi,nhưng bắt gặp ánh mắt của mẹ mình đang chạm phải ánh mắt mình nên Hàn Băng đành bắt lực mà không nhìn Hồng Nhi nữa.

Ba mẹ Hàn Băng từ lúc lên xe,tuy giả như không nhìn Hồng Nhi và Hàn Băng nhưng họ là ngược lại tập chung vào nhất cử nhất động của hai người này.

Im lặng,xe chạy thật lâu cũng đã tới nhà Hàn Băng,vào nhà Hàn Băng và Hồng Nhi không khỏi giật mình vì Dung và Vũ cũng ở đây.

-Từ nay Vũ và Dung cũng sẽ ở cùng chúng ta,hai con đi tắm trước đi.

Mẹ Hàn Băng bước đến ngồi cùng Vũ và Dung mà nói.

Hồng Nhi và Hàn Băng đứng ngây ngốc mà thắc mắt,ba Hàn Băng nhận ra điều đó.

-Hai đứa đi tắm trước,sắp xếp đồ đạc rồi ra ta nói cho nghe.-Phất tay bảo người hầu đem hành lí Hồng Nhi vô phòng ba Hàn Băng nói.

Hồng Nhi và Hàn Băng đáp ứng mà tuân theo.Hàn Băng được mẹ dẫn vào phòng mình mà chăm sóc.

Hàn Băng luyến tiếc nhìn coi phòng Hồng Nhi ở là phòng nào,nhưng chưa kịp nhìn thì Hàn Băng đã bị mẹ mình dẫn đến phòng dưới lầu mà không phải phòng mình.

-Phòng con đâu phải ở đây,sao lại đưa con vào đây.-Hàn Băng nhìn mẹ mình với ánh mắt uẩn khuất hỏi.

-Phòng trên lầu của con đã bị hư,cần được tu sửa cho mới,giờ con ở phòng này,ở đâu mà không được,đây phòng nào cũng là nhà con mà.-Mẹ Hàn Băng vừa mở tủ lấy y phục cho Hàn Băng vừa nói.

-Thế phòng của Nhi là ở đâu,mẹ không phải mẹ đã nói đáp ứng con sao,mẹ giúp con đi,cha nghe mẹ nhất mà.

Hàn Băng tưởng mẹ mình cùng chuyến tuyến với mình nên làm nũng nói.

-Ừm con đừng chọc cha con,cha con nói gì con cũng đáp ứng là được,dù ra sao con cũng không được phản bác vì như vậy mẹ mới có cơ hội giúp con.-Mẹ Hàn Băng tươi cười xoa đầu Hàn Băng.

-Mẹ nói thật nha.-Hàn Băng ngây thơ bị dụ dỗ mà cười tươi làm nũng nói.

-Ừm mẹ đâu thể nào đem niềm vui và hạnh phúc của con mình ra đùa.

Miệng nói vậy nhưng tâm của mẹ Hàn Băng lại nghĩ:vì hạnh phúc và danh tiếng của con cùng gia đình nên mẹ càng không cho phép chỉ vì cô gái kia mà mọi thứ của con bị phá hủy.

Hàn Băng tưởng thật mà vui mùng ôm mẹ mình đáp ứng mọi yêu cầu của bà,riêng Hồng Nhi là đang khổ sở lo lắng vì bị người làm dẫn lên lầu,mà còn là ở phòng sâu nhất trên lầu,cạnh phòng Hồng Nhi là phòng của ba mẹ Hàn Băng.

Nhìn thấy sự sắp đặc này cùng sự xuất hiện của Vũ và Dung thì Hồng Nhi đã biết những ngày ở trong ngôi nhà này nhất định là những ngày khó khăn đây.

Những suy nghĩ kia quá là khó giải quyết Hồng Nhi không nghĩ nữa mà bỏ nó qua một bên,lấy quần áo bước thẳng vào phòng tắm mà tận hưởng cảm giác thoải mái,cái cảm giác mà những ngày nằm viện bị ngăn cắm không cho ngâm mình trong bồn nước.

Nắm trong bồn nước ấm,tâm tình được thả lỏng,Hồng Nhi lại nghĩ về những chuyện đã sảy đến với mình khi mình lần đầu gặp Hàn Băng cho đến khi yêu Hàn Băng và được làm chủ tịch tập đoàn Thế Giới.

Mọi chuyện cứ như là một giắc mơ mà Hồng Nhi không thể tưởng tượng được,từ nhỏ Hồng Nhi chỉ ước mình có được một cuộc sống sung sướng đủ ăn đủ mặt là được,lại nghĩ có lẽ cuộc đời của Hồng Nhi sẽ giống bao người con gái khác là lấy chồng sanh con và cứ thế mà sống hết đời.

Suy ngẩm về mọi chuyện Hồng Nhi lại lắc đầu cười,không biết tại sao lại cười nhưng Hồng Nhi lại thấy cuộc sống của Hồng Nhi là không phải như mong ước của mình,cái cuộc sống mong ước đó đối với những cô gái khác là quá dễ dàng thực hiện,nhưng đối với Hồng Nhi thì là không bao giờ với tới nó được.

Trầm mình trong nước Hồng Nhi lại thấy ông trời quá hậu đãi mình,vì ông trời cho mình một cuộc sống quá thú vị và gian nan.

Thoát khỏi suy nghĩ đó Hồng Nhi đi thây đồ,nhìn mình trong gương,tóc ước sủng rối loạn và đan xen cùng nhau,Hồng Nhi lại cười vì Hồng Nhi biết gia đình Hàn Băng và những người bạn của Hàn Băng từ lúc họ biết Hồng Nhi thì họ chỉ nhìn thấy bộ dạng sơ sác cùng thật bình thường và quá mức giản dị của Hồng Nhi.

Hồng Nhi cũng không phải muốn lúc nào họ cũng nhìn mình bằng nữa con mắt như vậy,nhưng vì lúc trước quá bận rộn công việc và Hồng Nhi lúc đó cũng muốn ai cũng sẽ không để ý tới mình vì điều đó sẽ tiện trong công việc cho Hồng Nhi hành động để thao túng tập đoàn Thế Giới.

Nay mọi việc đã xong,và sớm hay muộn thì cái bộ dạng ngây ngô và bình thường quá mức kia cũng không cần giữ lại

Hồng Nhi liền nở nụ cười trước gương,chảy tóc gọn gàng để bỏ đi cái dáng vẻ bình dị trước kia.

Chỉ mặc một chiếc quần dài và kẻ sọc một cái áo tay ngấn cùng màu xanh lam,không trang điểm,đầu tóc được chảy gọn gàn mà phất phơ buông thả,nhưng khí chắt thanh cao lại bắt đầu trổi dậy.

Mọi thứ cũng đã xong,đứng trước cửa tay nắm cửa,định tâm hít một hơi thật sâu để sẵn sàng đối mặt với tắc cả mọi chuyện.

Hồng Nhi mở cửa bước ra và thư thả đi xuống lầu,đi từng bước Hồng Nhi lại thấy ánh mắt của những cô hầu đang nhìn mình ngạc nhiên,Hồng Nhi không nói gì chỉ khẻ mỉm cười mà đi xuống lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net