CHƯƠNG 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi cùng Hoa đến khi trời tối,vì Hồng Nhi biết dù nói gì thì Hoa là đang gượng cười,Hoa là người kiên cường nên không muốn người ta thấy vẻ bị lụy của mình.

Hồng Nhi và Hoa từ nhỏ đã là bạn thân,cùng học,cùng tấm,cùng ăn...vì là bạn thân nên Hồng Nhi rất hiểu tính Hoa cho nên Hồng Nhi muốn cùng Hoa đi chơi để Hoa giải tỏa nổi lòng.

Hoa vẫn là từ khi gặp Hồng Nhi vui cười,nhưng trong lòng là luôn nghĩ về Vi,chút tất cả nổi nhớ cùng nổi uất ức vào những trò chơi,Hoa giờ là cảm thấy thoải mái.

-Cám ơn Nhi đã cùng đi chơi với Hoa.-Hoa vừa đi trên đường tay cầm giỏ sách quơ quơ mà nói.

-Không có gì,cũng là có qua có lại thôi,không phải lúc trước Hoa cũng giúp Nhi và Băng sao.

Hồng Nhi đưa mắt vào những ngọn đèn lung linh trên đường nói.

-Nà hỏi thật nha,Nhi thích Băng ở điểm nào ?

Hoa nhìn Hồng Nhi với vẻ tò mò mà hỏi.

-Ưm không biết nữa,chỉ là thấy ở cạnh thì vui,nhìn Băng cười lại càng vui,xa thì nhớ...dậy thôi.

Hồng Nhi ngượng ngùng nói.

-Nè quả thật là Hoa không hiểu Nhi nha,là bạn với nhau đã lâu mà sao Nhi chưa bao giờ nói những lời thật lòng hết vậy.-Hoa nhìn Hồng Nhi nói.

-Sao nói vậy,Nhi nói cái gì không thật.-Hồng Nhi là giả ngu hỏi,vì Hồng Nhi là đúng với lời Hoa nói.

-Nhi nà,chưa bao giờ nói về những gì mình thích,chưa bao giờ kể chuyện buồn,chưa bao giờ là không tươi cười dù không vui.-Hoa hìn thật kỉ biểu hiện của Hồng Nhi nói.

-Xì,này định tìm hiểu tôi rồi cưa tôi đó hả ? giờ có Vi rồi thì đừng có lăng nhăn à,coi chừng tôi mét Vi à.

Hồng Nhi là không muốn Hoa đụng vào nội tâm của mình nên đánh trống lảng nói.

-Vi đâu còn bên cạnh Hoa nữa.-Hoa u sầu khi nói về Vi

-Đừng lo,Nhi sẽ kéo Vi về bên Hoa,Hoa chỉ việc xác định thật sự Vi có yêu Hoa không thôi.-Hồng Nhi cười gian tà nói.

-Nhi định giúp ra xao ? Vi và Hoa là thật lòng.-Hoa nhìn Hồng Nhi nói.

-Thế nếu bảo Vi chọn Hoa và gia đình thì Vi sẽ chọn bên nào.-Hồng Nhi đưa mắt lên ngắm sao trời nói

-Nhi thật là muốn làm gì mà hỏi thế.-Hoa là nhìn Hồng Nhi ngờ vực.

-Thì Hoa cũng biết là tình yêu giống chúng ta nếu gia đình phản đối thì chỉ có thể chọn một bên và bỏ một bên,giống như Nhi vậy nè,nếu Băng yêu Nhi thật lòng thì Nhi không cần biết gia đình Băng có chấp nhận hay không thì Nhi cũng sẽ cướp Băng về bên mình và ép họ phải chấp nhận.

Hồng Nhi vẫn là ngắm bầu trời đen dạo bước mà nói.

-Mạnh miệng giữ,nhưng nếu Vi chọn thì Vi cũng sẽ giống Nhi,Hoa từng hỏi Vi cũng nói giống Nhi nhưng giờ không biết tại sao Vi lại đi cùng Vũ lại còn bỏ Hoa mà chọn gia đình.-Hoa cười khổ nói

-Nếu Hoa xác định Vi yêu Hoa thật lòng thì Hoa phải ra sức đấu tranh mà giành lấy,Hoa phải tinh Vi chứ,cứ yên tâm,có Nhi thì mọi việc sẽ ổn.-Hồng Nhi cười cười nói

-Nè thật ra Nhi đang có âm mưu gì.-Hoa vô cùng thắc mắt hỏi.

-Thôi trời tối rồi,Nhi mà không nhanh về thì Vũ lại kiếm cớ châm chọc,lại thêm cha mẹ Băng nói nữa thì mệt,thôi Nhi về à,gặp lại sao,có gì a lô cho Nhi.

Hồng Nhi cười nói rồi chạy vội gọi taxi mà đi về.

Hoa nhìn Hồng Nhi ôm nổi thắc mắc bỏ qua một bên,lòng thầm nghĩ:thôi tới đâu hay tới đó vậy.

Rồi Hoa rảo bước hóng gió sau đó về khách sạn.

-Nhi đi đâu mà giờ mấy về,có biết mấy giờ rồi không,đi mà điện thoại cũng không nghe.

Hàn Băng tức giận nói với Hồng Nhi ở trước cửa nhà.

-Nhi đi gặp Hoa có chút chuyện,xin lỗi Nhi quên cài chuông điện thoại nên không biết Băng gọi.Xin lỗi mà.

Hồng Nhi thấy Hàn Băng tức giận nên lại gần nắm tay Hàn Băng làm nũng.

-Ưm ưm,Nhi mai mốt đừng như thế im lặng mà đi không nói gì,còn nữa đây là trước cỏng nhà nên đừng có làm hành động kì khôi như vậy.-Vũ từ phía sau Hàn Băng bước ra nói.

Hồng Nhi khó chịu mà cố cười đi vào,thấy cha mẹ Hàn Băng cũng là nhìn mình nhíu mày nên Hồng Nhi đành buôn tay Hàn Băng ra mà từ từ đi vào.

-Nhà ta không phải là cấm cản gì con,nhưng đi đâu cũng phải nói một tiếng,con làm cho tiểu Băng không yên tâm mà chờ con ở cửa suốt cả buổi,tiểu Băng còn chưa ăn cơm.-Mẹ Hàn Băng muốn găc giọng mắng Hồng Nhi nhưng không làm thế mà không nhìn Hồng Nhi nói.

Hồng Nhi nhìn qua Hàn Băng,sau đó cảm thấy buồn bực vì làm cho Hàn Băng lo lắng,nói câu xin lỗi với cha mẹ Hàn Băng,cuối chào rồi mạnh dạng nắm tay Hàn Băng xuống bếp mà không để ý tới ai.

-Băng lần sau đừng chờ Nhi như vậy,Nhi không rời Băng nữa đâu nên cứ yên tâm đi.

Hồng Nhi ôn nhu nói,tay nắm chặt tay Hàn Băng,miệng nở nụ cười gần gũi.

-Nhi là mai mốt đi đâu điện thoại cho Băng biết một tiếng,nếu không Băng cứ như vậy mà chờ Nhi về.-Hàn Băng muốn khóc mà nói.

-Vâng thưa xếp,Băng ăn đi,ăn nhiều một chút,Băng ốm quá à định làm siêu mỏng hả,Nhi ăn cơm với Hoa rồi,giờ là no lắm.-Hồng Nhi tay gấp thức ăn bỏ vào chén cho Hàn Băng mà cười nói.

-Đi gặp Hoa có chuyện gì không,Băng củng muốn gặp Hoa và Vi,lâu rồi không nói gặp họ.-Hàn Băng vừa ăn cơm vừa nói.

-Không có gì chỉ là nói chuyện phiến thôi,Băng ăn cái này nữa nè.

Hồng nhi cứ gấp đồ ăn cho Băng mà nói.

Hai người ngồi cười nói chuyện mà quên hẳn mọi người xung quanh,vì đã quá lâu rồi họ mới có thể nói chuyện và ngồi cùng nhau như thế dù là đã ở chung một nhà.

Vũ là cực kì bực bội mà ngồi tựa ghế salon nhìn qua,Dung cũng biết điều đó nhưng không có phản ứng gì.Cha mẹ Hàn Băng cũng không cản trở hai người họ ngồi cạnh nhau.

Vi lúc Hồng Nhi không có ở đây,Hàn Băng là lòng như lửa đốt đứng ngồi không yên cứ sợ Hồng Nhi lại đi mắt một lần nữa,thấy con gái mình buồn bã và lo lắng như vậy nên họ cũng không nhẫn tâm mà lại tách hai người đang ngồi cười vui trên bàn ăn kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net