CHƯƠNG 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng Nhi và Hàn Băng là cố tình kéo dài bữa cơm để cùng nhau nói chuyện,nhưng dù kéo dài đến đâu thì bữa cơm cũng phải kết thúc.

-Băng ăn cơm rồi chúng ta đi vào bàn chuyện hợp đồng ban sáng tiếp nào.

Dung nở nụ cười từng bước tiến lại,định nắm tay Hàn Băng nhưng bị Hàn Băng tránh thoát.

Hồng Nhi khẽ nhíu mày khi thấy ý định thân cận của Dung đối với Hàn Băng,nhìn thấy Hồng Nhi như vậy, lại lúc sáng Hồng Nhi đi không nói một lời,Hàn Băng tưởng Hồng Nhi là giận mình vì những hành động cố tình thân mật để máu ghen Hồng Nhi nổi lên.

Tuy là Hàn Băng biết ý đồ này của mình để Hồng Nhi ghen tức đã có tác dụng nhưng là sợ Hồng Nhi giận quá lại một lần nữa bỏ đi,hay hiểu lầm mình nên Hàn Băng không muốn cùng Dung và Vũ thân cận nữa.

-Đi thôi Băng.-Dung có hơi bực tức vì sự phản khán của Hàn Băng.

Từ lúc Dung quen Hàn Băng tới nay,điều là Hàn Băng ngoan ngoãn nghe theo lời mình nên hành động phản khán kia khiến Dung cảm thấy không thoải máy mà đâm ra khó chịu.

Vũ thấy được Hàn Băng là bất đầu đổi ý nên vội bước tới tiếp tay Dung.

-Chúng ta cùng đi nào,ban sáng Vũ còn có một số vấn đề chưa rõ về mấy chủ chương mới,Băng chỉ lại cho Vũ đi.

Vũ ôm sát cánh tay Hàn Băng vào thân mình mà nói.

Dung là cùng Vũ hợp tác mà bất lấy cánh tay còn lại vui vẻ dẫn Hàn Băng vào phòng,cha mẹ Hàn Băng thì là đồng ý về hành động chia rẽ của hai người kia,nên chỉ ngồi im lặng.

Hàn Băng dù muốn né nhưng hai người Vũ và Dung quá nhanh nên không né kịp,cũng bởi vì có cha mẹ Hàn Băng ngồi tựa ghế salon nên Hàn Băng không dám phản khán để họ có cớ làm khó Hàn Băng và Hồng Nhi,nên Hàn Băng đành luyến tiết mà nhìn Hồng Nhi thân mật ra dấu rồi đi cùng Vũ và Dung.

Hồng Nhi đón nhận ánh mắt kia của Hàn Băng nên cũng là cười nhạt rồi lặng lẻ lên lầu,sau khi lên lầu Hồng Nhi liền tấm rửa rồi bắt đầu phân phó công việc qua điện thoại cho nhân viên của mình.

Lại nghĩ không thể cứ để Vũ mãi bên cạnh Hàn Băng,còn có Hồng Nhi phải bị cha mẹ Hàn Băng giam giữ như thế này quài,cho nên Hồng Nhi đành đánh nhanh rút gọn mà cầm điện thoại gọi cho Hoa để bất đầu kế hoạch của mình.

-A lo ! Nhi hả ? sao thế mới về không bao lâu mà điện cho Hoa có việc gì không ? nhớ Hoa hả.

Hoa lém lỉnh hỏi.

-Không giỡn nữa,ngày mơi Nhi hẹn Vi ra giùm Hoa,sau đó hai người tâm sự rồi giải tỏa khúc mắt đi,sau khi xong việc thì điện cho Nhi,Nhi sẽ giúp hai người sắp xếp chuyện gia đình Vi cho.-Hồng Nhi ngã người trên giường nói.

-Thật là Nhi có cách,cách gì,làm sao giúp.-Hoa hỏi với vẻ không tinh tưởng.

-Hoa hỏi nhiều quá à,cứ làm thế đi,Nhi biết mình nên làm gì mà,ở nhà Băng nên Nhi không tiện nói nhiều,vậy nha,tam bye.-Nói nhanh Hồng Nhi liền cúp máy.

Hoa nghe đầu dây bên kia im lặng nên thẩn thờ nhìn điện thoại,đầu lại nghĩ:định làm gì đây,giúp làm sao?

Nhi thật ra hồ lồ của Nhi chứa cái gì vậy.

Nghĩ gì thì nghĩ nhưng là sắp được gặp Vi nên Hoa vui vẻ mà nhảy tưng tưng trên nệm.

Hồng Nhi sau khi tắt điện thoại lại tìm số điện thoại của Vi mà gọi cho Vi.

Sau hồi lâu chuông đổ Hồng Nhi mới nghe được thanh âm của đầu dây bên kia.

-A lo,Nhi hả,có việc gì không ?

-Chào Vi lâu rồi không gặp,may hẹn Vi tâm sự chút được không ? Nhi đang buồn chuyện của Băng,điện thoại cho Hoa thì Hoa lại nói bận,đi với Nhi he.-Hồng Nhi giả giọng buồn khổ mà nói nhỏ.

Vi định từ chối nhưng bị Hồng Nhi nói phủ đầu,lại nghe giọng Hồng Nhi buồn khổ nên Vi đành siêu lòng nói.

-Ở đâu,may Vi sẽ đến.

Nghe Vi nói với câu nói ngắn gọn,thì Hồng Nhi đã biết Vi không vui,vì Vi là người nói nhiều và tinh ranh nhất nhóm,nay lại nói quá ít nên Hồng Nhi liền nhìn ra được tâm trạng của Vi lúc này.

-Đến quán nước cũ chúng ta thường đến đi,Nhi cám ơn Vi,không phiền Vi nữa,thôi Vi ngủ sớm đi may gặp.

Hồng Nhi mừng thầm nói lời tạm biệt.

-Ừm,Nhi cũng ngủ sớm đi,may gặp.-Ngước nhìn trần nhà,miệng nói nhưng trong đầu của Vi lại nghĩ về Hoa suốt.

Hồng Nhi tắt máy lại gọi cho Hoa.

-Hoa à may lại quán nước thường đến,Vi chờ ở đó đó,ráng mà nói hết khuất mắt đi,nói xong thì hai người nhớ điện thoại cho Nhi nha,thôi Nhi ngủ đây,Hoa cũng ngủ ngon.

Hoa là vừa bắt điện thoại lên,chưa kịp nói lời nào đã bị người kia cướp lời rồi nhanh trống tắt máy.

Tuy là đang muốn tức giận mà điện lại cho Hồng Nhi.

Nhưng nghe được Hồng Nhi đã hẹn Vi ra giùm mình được rồi nên Hoa giờ là vui mừng mà không chấp nhất Hồng Nhi,ôm gối mà nằm cười như điên lăng qua lăng lại cười trên nệm.

Sắp xếp xong mọi chuyện,Hồng Nhi là thấy chưa mấy gì yên tâm nên điện thoại cho cha nuôi để làm cái phao cứu giúp khi bị lặt thuyền.

Nói với cha nuôi,được cha nuôi hứa giúp nên Hồng Nhi nhẹ nhỏm nở nụ cười gian tà mà nằm trên giường thảnh thơi bước vào giắc mộng.

Bên phòng Hàn Băng thì Dung và Vũ định sẽ lại định cư tại chỗ nhưng liền bị Hàn Băng đuổi khéo,dù không muốn đi củng phải đi.

Bước ra phòng Hàn Băng về phòng mình Dung nói.-Vũ tính kế tiếp làm gì ?

-Mọi chuyện đang diễn biến tốt nên cứ tiếp tục,nay Vi lại đang nghiên về phía Vũ nên giờ chúng ta cứ thế mà tiếp tục.

Vũ cười thoải mái nói.

-Vì Băng làm nhiều việc như thế Vũ thấy xứng sao? dù đạt được mục tiêu như còn cha mẹ Băng thì sao? họ rõ ràng là không thích mói quan hệ như vậy.

Dung nhìn xem biểu hiện của Vũ mà nói.

-Không sao,chỉ cần Vũ có Băng cái gì củng đáng,Vũ không nghĩ nhiều đến thế,đến đâu hay đến đó vậy,thôi Dung ngủ ngon Vũ về phòng đây.

Vũ cười chào rồi bước ra khép cửa phòng Dung lại khi Dung cũng cười đáp trả.

-Vũ đúng là ngu quá,làm vậy chẳng đáng tí nào,nếu Vũ thấy làm vậy là đáng thì đừng hối hận và củng đừng trách tôi.

Dung cười đầy vẻ khó hiểu mà nói nhỏ với bản thân mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net