CHƯƠNG 5: Đối Mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối đó Hàn Băng chằng chọc không ngủ được,Hàn Băng nhanh chóng vào phòng tắm mở vòi sen,nước ào ào tuông xuống,Hàn Băng vẫn tưởng mình như còn trong cơn mê,một lúc lâu Hàn Băng biết mình rất tỉnh táo,rồi sau đó để mình ướt sũng ngồi lên ghế salon.

Thanh âm,tiếng nói củ Nhi vẫn còn văn vẳng bên tai Hàn Băng,tim lúc này đập thật nhanh,sự bối rối từng đợt từng đợt xâm nhập vào tâm hồn Hàn Băng,cho tới khi trời gần sáng Hàn Băng tự nhủ với mình tỉnh Băng ơi,coi như tối qua không xảy ra chuyên gì đi,lấy lại tinh thần làm việc nào.

Hàn Băng tự tát vào mặt mình và đi thay đồ chuẩn bị làm việc,khi chuẩn bị xong mọi thứ Hàn Băng lấy can đảm mở cửa và liếc nhìn qua nhà Nhi thấy nhà Nhi vẫn đóng cửa,Hàn Băng yên tâm và lên xe chạy đến công ty.Tuy nói không để tâm nhưng Hàn Băng trong suy nghĩ bây giờ toàn là hình ảnh của Nhi.

Nhi lúc này vẫn còn khóc,một lúc sau chuông báo thức reo lên Nhi giật mình nhưng Nhi không muốn đi làm.

Nhi sợ gặp Hàn Băng và không biết đối diện như thế nào với Hàn Băng,Nhi sợ Hàn Băng ghét bỏ mình,sợ Hàn Băng coi mình là đồ quái dị,Nhi ngôi úp mặt vào gối,nhưng Nhi chợt suy nghĩ:đã lỡ nói rồi,nếu tên Bảo kia không đem lại hạnh phúc cho Hàn Băng thì mình sẽ là người làm việc đó,không thể nào để Hàn Băng đau khổ vì hắn nửa,lỡ phóng lao rồi thì phải theo lao thôi,mặt dày một chút cũng không sao.

Nghĩ vậy Nhi bật người dậy,nhanh chống thai đồ và rửa mặt,lấy xe chạy thẳng đến công ty.Khi đến nơi Nhi có vài lần típ xúc với Hàn Băng nhưng chỉ có Nhi dám nhìn thẵng vào mắt Hàn Băng,còn Hàn Băng lúc nào cũng lẫn tránh Nhi.

Nhi muốn trực tiếp gặp Hàn Băng để nói chuyện,nhưng bị Hàn Băng tránh né Nhi không thể nào trực típ nói chuyện được với Hàn Băng.

Ở công ty đã thế về nhà cũng thế,Nhi qua nhà Hàn Băng bấm chuông cả nửa ngày trời mà Hàn Băng khônh hề mở cửa.

Không biết đã bao lâu Nhi chưa được nói chuyện riêng cùng Hàn Băng,những tháng ngày vui vẻ như trước đột nhiên biến mất.

Nhi vô cùng buồn bã thống khổ 1 tháng,2 tháng đã trôi qua.đến thang thứ 3 Nhi gặp Hàn Băng ở ngoài đường,Nhi mừng rỡ như lượm được của quý,thì đột nhiên đôi mắt Nhi ngẩn lệ,Nhi vội lau mình vào mọt góc khuất ở đường đi,âm thầm nhìn Bảo và Hàn Băng tươi cười.

Lúc nầy đây cỏi lòng Nhi tan nát,con tim co thắc rất đau như bị ai bóp chật,cổ họng thì nghẹn lại,Nhi buồn bã lê từng bước chân về nhà,khi đến nhà Nhi vội đóng mọi cánh cửa lại,chạy vụt vào phòng òa khóc thật to,Nhi khóc đến nước mắt cạn khô không thể khóc nửa.

Những suy nghĩ chúc phúc Hàn Băng lại ùa về,Nhi thua rồi,Nhi bỏ cuộc rồi,Nhi không đủ sức mang lại nụ cười tươi cho Hàn Băng như nụ cười của Hàn Băng trên đường hôm nay,những suy nghĩ đó cứ vùng vụt như mũi tên lau vào đầu óc của Nhi,nó giống như từng cây kim đâm thẳng vào lòng ngực của Nhi

Cứ như vậy Nhi nằm lì trên giường suốt 1 ngày trời,không màn đến ăn uống,làm việc,Nhi quá mệt mỏi,Nhi thiếp đi lúc nào không hay.

Hôm sau Hàn Băng đi làm,liếc nhìn qua phòng làm việc của Nhi,suốt 1 ngày không thấy bóng dáng Nhi,Hàn Băng chợt thấy lo lắng,Hàn Băng hỏi 1 đồng nghiệp trong công ty mới biết hôm nay Nhi không đi làm.Hàn Băng không khỏi bất an,khi về nhà Hàn Băng muốn qua hỏi nguyên do sau Nhi không đi làm và cũng muốn thăm Nhi,vừa định bước qua Hàn Băng khựng lại khi thây trong nhà Nhi có một cô gái bước ra,cô gái ấy có dáng người nhỏ nhắn vô cùng dễ thương.

Khi cố gái ấy bước ra Nhi cũng bước ra theo,Hàn Băng nhìn Nhi thây Nhi gầy hơn,hai mắt có vẻ sưng to,quần áo không chỉnh tề,trong lòng Hàn Băng chợt thấy xót xa.

Nhi nhìn thấy Hàn Băng chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng và quay đầu nắm tay cô gái kia vào nhà,Khi thấy Nhi nắm tay cô gái kia Hàn Băng chợt thấy tức giận và bỏ vào nhà,khi vào nha không hiểu vì sao mình lại tức giận thì hàng loạt câu hỏi ùa vào đầu Hàn Băng:cô gái kia là ai? tại sao Nhi có thể thân mật nắm tay cô gái đó/ tại sao cô gái đó xuất hiện trong nhà Nhi.

Muôn vàng câu hỏi xuất hiện khiến Hàn Băng càn cảm thấy khó chịu,Hàn Băng quyết định ngày may sẽ gặp Nhi để hỏi.

-Câu ở đây đi,săp xếp đồ đi,mình không sao đâu cậu không cần đi mua thuốc cho mình,mình chỉ nhất đầu chút thôi,nằm 1 chút là khỏi mà.-Nhi nằm dày trên ghế solon nói

-Mình mới lên mà thấy cậu không có sức sống vậy,thật ra đã xảy ra chuyện gì,-Cô gái đó lo lắng hỏi

-Không có gì tại mình làm việc mẹt quá thôi,cậu mới đến mà lải nhải quài sao giống má mình quá,thôi lo dọn đồ ra đi kìa.-một tay để lên trán,tay kia thì hướng về cô gái vẩy vẩy

-Xì người ta lo lắng giùm vậy mà nói giống bà già,mình mặt kệ cậu.-nói rồi cô gái xách vali vào phòng Nhi

sau khi cô gái đó làm xong mọi chuyện,thì Nhi không muốn cô gái đó tò mò về sự uể oải của mình.Nhi liền lấy lại tinh thần tập trung vào công việc để quên đi chuyện của Hàn Băng và cũng để cô gái kia khỏi thắc mắc.

Qua mấy ngày sau Hàn Băng có tiếp cận và trò chuyện với Nhi nhưng lúc nào cô gái kia cũng đi chung với Nhi, Làm Hàn Băng vô cùng khó chịu.Đột nhiên có thanh âm cất lên.-Nhi hôm nay đi chơi he? tiệc liên hoan của công ty không được từ chối à.

-Ai vậy Nhi,bạn Nhi trai Nhi à đẹp trai nhỉ.-cô gái đó hỏi với vẻ mặt tò mò cùng nụ cười ngây ngô

Nhi nhíu mày nói,-Đây là Bảo bạn trai của Băng,còn đây là Hoa bạn Nhi mới lên đậy làm việc và đang ở chung với mình.-Nhi vừa nói vừa chỉ tay về cô gái đó và hướng về Bảo cúng Hàn Băng nói

Bảo và Băng cũng nhíu mày khó chịu,Bảo không nói gì,Hàn Băng lại vội vàng nói.-Bảo không phải bạn trai Băng, Nhi đừng hở một chút là nói vậy

-À vậy hả Nhi xin lỗi.-Nhi lãnh đạm nói với Hàn Băng

Vì là tiệc lên hoan của công ty nên Nhi không thể nào từ chối Bảo,Hoa cũng đi theo vì bây giờ Hoa không chỉ ở chung với Nhi mà còn làm chung với Nhi.

Hàn Băng từ lúc đi dự tiệc luôn đưa mắt nhìn Nhi,còn Nhi thì lơ đi nơi khác.Tan tiệc Nhi lẻn đ về một mình bỏ Hoa về sau,Hàn Băng thấy Nhi lén về liền chạy theo.Chạy xe đến một con đường rộng lớn vấn vẻ Hàn Băng chạy chận đầu xe Nhi,Nhi dừng xe đột ngột nhủi đầu ra trước,Hàn Băng xuông xe nắm tay Nhi nói

-Có chuyện gì thì Nhi nói đi đừng tỏ thái độ lạnh nhạt với Băng nữa

-Có chuyện gì đâu,Băng lạ thật,Nhi mệt rồi Nhi phải về ngủ đây.-Nhi lạnh lùng trả lời

-Không có chuyện gì sao lại có thái độ lanh nhạt với Băng,sao lại cho cô gái kia ở chung 1 chỗ,sao lại quan tâm cô gái kia hơn Băng.-Hàn Băng nói mà nước mắt bất đầu rơi đầy khuôn mặt diễm lệ của mình

Nhi thây lạ lùng trong từng câu hỏi,Nhi không muốn Hàn Băng khóc,Nhi lau nước mắt cho Hàn Băng và nói.

-Hoa là bạn mình,mới lên đây chưa biết gì lại không có người quen nên mình phải chíếu cố Hoa,Băng lạ thật tự nhiên khóc,Băng có Bảo lo rồi,Băng đâu cần Nhi lo cho Băng ,Băng làm Nhi khóc theo rồi nè.-vừa nói Nhi vừa khóc và vừa đưa tay lao nước mắt cho Hàn Băng.

-Băng không cần Bảo,Bảo không phải người Băng yêu,Băng nói bao nhiêu lần Nhi mới hiểu hả,Băng không muốn Nhi quan tâm người nào khác ngoài Băng,Nhi làm Băng tưởng nhớ,yêu thương,suốt ngày suy nghĩ về Nhi rồi Nhi bỏ mặt Băng hả? sao Nhi ác thế.

Nhi nghe câu nói đó bất chợt đứng bất động,bao nhiêu niềm vui tuôn trào,Nhi lấy tay trong niềm phấn khích đẩy cầm Hàn Băng lên,kề sát môi mình hôn Hàn Băng thật mãnh liệt.

Hàn Băng không chống cự,đưa hai tay vòng qua eo Nhi ôm thật chật Nhi vào người mình.Trong lúc nầy đầu lưỡi của Nhi cùng nhau hòa huyện nhảy múa trong khoan miệng hai người.

Khi không còn không khí để thở hai người mới buông nhau ra và bật cười trong sự ngượng ngùng,cùng nắm tay ngồi kề vào nhau ngồi ngắm trăng tâm sự một lúc lâu mới về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net