CHƯƠNG 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hồng Nhi từ ngày bị đuổi ra khỏi nhà Hàn Băng thì vẫn là vô cùng ấm ức,là một người có da mặt mỏng,chuyện gì cũng ưa ngại ngùng nhưng vì Hàn Băng mọi chuyện Hồng Nhi điều nhịn,còn lần này là quá sức chịu đựng của Hồng Nhi rồi.

Tuy vẫn là muốn bên cạnh Hàn Băng,nhưng nỗi u uất và lữa giận khi sờ tay lên mặt thì Hồng Nhi là cấm đầu vào công việc không muốn nghĩ về Hàn Băng nữa.

Nên từ bữa đó Hồng Nhi không hề điện thoại hay nhấn tin cho Hàn Băng,mà chở về vị trí làm việc của mình,không muốn nghĩ cũng không muốn đau đầu về tình cảm dành cho Hàn Băng nên Hồng Nhi chỉ lo cho công việc.

Mãi làm việc cho đến khi nghe nhân viên nhắc về việc của Hoa và Vi đã được sắp xếp chu toàn thì Hồng Nhi mới nhớ là việc cha mẹ Vi chưa giải quyết.

Không muốn đặt chân lên mảnh đất gây thương tâm kia Hồng Nhi liền sắp xếp cho nhân viên hẹn gia đình Vi ra để nói chuyện của Vi.

Từ khi Vi rời khỏi nhà chỉ với một cú điện thoại nói lời xin lỗi vì con bất hiếu không thể chăm sóc cha mẹ là cha mẹ Vi biết ý định của Vi là gì,thế là họ tức giận la mắng Vi.

Họ vô cùng hối hận,đã lâu họ không gặp Vi,họ nhớ Vi,họ chỉ có Vi là con một nên họ rất mực yêu thương Vi,giờ họ không thấy hay nghe tin tức gì của Vi nên họ đau buồn và lo lắng cho con gái mình.

Khi họ nhận được tin bạn Vi biết Vi ở đâu và đang làm gì thì họ tức tốc bước đến điểm hẹn mà không mãi mai suy nghĩ gì.

Đến nơi họ chỉ thấy một cô gái xinh đẹp và lịch thiệp mặt một bộ vest công sở đang ngồi ở điểm hẹn.

-Chào chú và Dì,hai người ngồi đi.-Thấy cha mẹ Vi Hồng Nhi liền đứng dậy chào hỏi và mời họ ngồi sau đó gọi phục vụ lại gọi nước uống cho họ.

-Con là bạn của Vi sao ? vậy giờ con biết Vi ở đâu không ? nó có khỏe không con ? từ lúc nó bỏ nhà đi tới giờ nó không hề liên lạc với gia đình,điều đó làm dì và chú lo lắm.-Mẹ Vi nôn nóng và buồn bả nói.

Thấy họ buồn Hồng Nhi cũng thấy hơi tội lỗi vì đầu sỏ xuôi khiến Vi và Hoa đi là Hồng Nhi,nhưng nghĩ lại Hồng Nhi lại thấy mình làm đúng và giờ là cơ hội ra chiêu để kết thúc bãi chiến trường này.

-Vâng cháu là bạn Vi,cháu biết Vi hiện giờ ở đâu và sống ra sau.-Hồng Nhi khẻ cười xem sắc mặt cha mẹ Vi.

Hồng Nhi thấy họ chăm chú nghe và nôn nao thì nói tiếp.-Trước khi con nói về việc của Vi thì chú và dì phải trả lời mấy câu hỏi của con trước.

-Con cứ hỏi,chú và dì sẽ trả lời thành thật.-Cha Vi gắp gáp muốn biết con mình đang ở đâu nên vôi nói.

-Thế chú và dì nghĩ sao về chuyện của Vi và Hoa.-Hồng Nhi cũng không nhanh không chậm ôn tồn hỏi.

Nghe Hồng Nhi nhắc đến Hoa thì họ chuyển sắc mặt và hơi cau mày.

-Con biết chuyện của tụi nó à,chuyện đó thật là trái với lẽ thương,Hoa là một cô gái ngoan dẽ thương vì thế chú không muốn hay đứa nó làm điều sai trái,và càng lúng càng sâu.-Cha Vi nghiêm mặt nhìn Hồng Nhi nói.

-Thế à,vậy chú biết tại sao Vi rời khỏi nhà không,con nghĩ là chú và dì biết rất rõ là đằng khác,Vi yêu Hoa nên có thể từ bỏ tất cả và Hoa cũng vậy,nhưng họ buồn vì không có lời chúc phúc từ gia đình nên mới làm vậy.-Hồng Nhi nhã nhận nói.

-Con là bạn chúng nó thì con phải khuyên chúng nó chứ,như thế rồi tương lai chúng nó thế nào cũng sẽ tiêu tan,yêu thật là chúng nó yêu nhau không ? hay chỉ là cảm giác nhầm lẫn bồng bột ban đâu,dù là yêu thật thì chúng nó phải biết nghĩ về tương lai và tôn trong gia đình chứ,còn lần này thì chúng nó lại làm ngược lại.

Cha Vi bỏ qua cảm giác nhớ thương con và thay vào đó là giọng điệu chỉ chít mà nói với Hồng Nhi.

-Chú nói thế có nghĩ là chú không hiểu Vi rồi,vì là một người bạn và hiểu Vi,Hoa đang nghĩ gì nên con mới thành thật nói cho chú biết,cái quan niệm phong kiến của gia đình chú đã làm cho Vi phải ra đi,chú đã từng nghĩ là Vi tại sao lại không được yêu Hoa chưa.-Hồng Nhi nhìn họ một lúc.

-Con biết chú và Dì chỉ có một suy nghĩ duy nhất là vì Hoa là con gái,thế tại sao phải nhất thiết là trái gái mới được yêu nhau còn những người đồng giới thì không được,họ cũng là con người họ cũng giống nhau đấy thôi,chú đã từng yêu dì nên chú phải hiểu tình yêu là cao quý thế nào,nếu chú và dì khi đó bị gia đình ngân cấm thì giờ đây chú có được hạnh phúc không và chú có hận gia đình mình không.

Hồng Nhi lại ngưng và xem biểu hiện của họ.

Cha mẹ Vi hơi ngạc nhiên và đơ người trước lời Hồng Nhi nói,họ đang định phản bác thì Hồng Nhi không cho họ lên tiếng.

-Những người như Vi và Hoa họ cũng có cái nhìn và tình cảm giông với những người bình thường đó thôi,yêu một người đồng giời đâu phải là tôi lỗi gì,vì sao chú và dì lại nghĩ đó là sai lằm,nếu chú và dì nghĩ họ không nghĩ cho tương lai thì họ đã không cố gắn đi làm để bương chảy cho hạnh phúc sau này rồi.

-Nếu chú và dì nghĩ họ đến với nhau chỉ có mang đến cho nhau bất hạnh thì giờ họ là đang hạnh phúc và sống đầm ấm bên nhau,chú và dì luôn miệng nói thương Vi nhưng chú và dì lại làm Vi đau khổ,chính cái suy nghĩ quá mức phong kiến kia đã đẩy con gái chú và dì ngày càng xa gia đình.

-Trong dòng máu của Vi là giọt máu của tình yêu do chú và dì tạo nên,vì thế cái cách yêu,cách dám nghĩ dám làm kia khi yêu đó cũng là một trong các gen duy truyền của chú và dì đấy thôi.

-Vi chỉ có chú và dì là người thân nên Vi không muốn làm chú và dì buồn hay lo lắng,nhưng Vi là yêu Hoa thật lòng và Hoa cũng thế,họ yêu nhau nhưng họ cũng không muốn gia đình lo lắng cho họ,để qua một thời gian họ đủ thấy tự tin thì họ sẽ tìm chú và dì nhận tôi,họ bảo con nói thế.

Hồng Nhi dùng kinh nghiệm của mình biết chỉ nên nói ít mà ý nhiều là được nên Hồng Nhi không nói tiếp nữa.

Cha mẹ Vi trầm mặt suy nghĩ,thấy những lời Hồng Nhi nói không sai,tuy Hồng Nhi không nói quá,nhưng những ý tứ trong câu nói khiến cha mẹ Vi phải bất đầu suy xét lại.

-Thế hiện chúng nó khỏe lắm phải không con,có lẻ chúng ta già rồi không bất kịp bọn trẻ nữa,con có thể cho chúng biết khi nào về nhà cũng được,chúng ta sẽ bàn chuyện của chúng nó khi chúng nó về.

Cha Vi là như nghĩ thông được gì rồi nói.

-Con kêu chúng về sớm để không chúng ta lo.-Mẹ Vi cũng giống cha Vi nói.

-Vâng ạ,con sẽ nói với họ,chú và dì nếu con nói gì sai cho con xin lỗi vì con là bạn họ không nỡ thấy họ buồn bả sa súc vì chuyện gia đình nên con mới hẹn chú và dì ra đây và ăn nói như vậy.

Hồng Nhi giờ dùng giọng điệu xoa dịu nói.

-Có lẽ con thân với chúng nó lắm,khi nào rảnh thì con ghé nhà dì chơi.-Mẹ Vi nắm tay Hồng Nhi dỗ dỗ cười nói

-Vâng cám ơn chú và dì,giờ cũng trễ rồi để con gọi người đưa chú và dì về,Vi và Hoa cũng sẽ về sớm thôi ạ,chú và dì đừng lo,họ chỉ cần chú và dì thông cảm và chấp nhận họ là họ vui lắm ạ.-Hồng Nhi chuyển sang gợi ý cười nói.

-Ừm con bận thì cứ đi làm việc đi,chú và dì không phiền con nữa.-Cha Vi nói.

Nói rồi mỗi bên một đường mà về,cha Vi thì thầm nghĩ:Vi nó quen với cô bạn này từ lúc nào mách ăn nói sắc sảo thế,trong lời nói vừa đấm vừa xoa,thật là khó đoán,nhìn cách ăn mặt và xe cộ có lẽ là một nữ cường nhân đây.

Mẹ Vi thì đơn giản hơn chỉ nghĩ là con gái mình quen được một cô bạn tốt.

Hồng Nhi thấy thái độ của cha mẹ Vi thì đã biết họ là chấp nhận,đạt được mục đích Hồng Nhi cũng thấy nhẹ người cầm điện thoại lên điện cho Vi.

-Vi à,Nhi đã sắp xếp chuyện nhà Vi xong rồi,khi nào Vi với Hoa cũng có thể về diện kiến cha mẹ hết,không cần phải lo nữa,coi như Nhi hoàn thành nhiệm vụ rồi nhe.

Hồng Nhi ngồi sau xe nhìn hai bên đường nói.

-Hả,Nhi nói thật hả,làm cách nào hay vậy,chuyện của tụi này Nhi giải quyết hay thế còn chuyện của Nhi thì sao nào,Băng đang kiếm Nhi đó,hai người xảy ra chuyện rồi phải không,Nhi đang ở đâu.

Vi bất ngơ nói,kèm theo vui mừng và giọng điệu điều tra.

-Vậy à,Vi lo chuyện của Vi đi Nhi bận rồi thôi nha.

Nói rồi Hồng Nhi cúp máy mà không đợi trả lời.

Vi nghe tiếng tút tút là biết Hồng Nhi với Hàn Băng đã xảy ra xích mích.

Vì mới nhắc tới Hàn Băng là Hồng Nhi lại cúp máy nếu là lúc trước thì hỏi tới tấp rối.

-Nhi nói chúng ta có thể về gặp cha mẹ,nhưng Nhi và Băng thì thật là đang chiến tranh à.

Vi nhìn Hoa đang ngồi kí hồ sơ nói.

Vì cách đây mấy tuần Hàn Băng có điện thoại cho Vi để tâm sự,biết Hoa và Vi làm lành và Hoa cũng đã giải thích giùm Hồng Nhi mọi chuyện thêm vào đó Vi cũng có mặt ngày hôm đó nên Hàn Băng mới biết là mình hiểu lằm,nhớ Hồng Nhi biết mình trách lằm Hồng Nhi,Hàn Băng khóc nức nở qua điện thoại và căn dặn Vi khi biết Hồng Nhi ở đâu thì gọi cho mình.

-Nhi giúp hai đứa mình,giờ mình giúp họ làm lành,Hoa dụ Nhi ra mặt còn Vi thì hẹn Băng nha,chúng ta cho họ không gian riêng để giải tỏa mọi chuyện.

Hoa ngưng kí hồ sơ ngước lên nhìn Vi triều mến nói.

-Ok !.

Vi nói rồi dùng hành động nhảy lên người Hoa cười cười rồi hôn nhẹ lên má Hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net