CHƯƠNG 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn Vũ giờ thật giống một chú mèo con bị bỏ rơi,Hồng Nhi cảm thấy thương cảm hơn là câm ghét.Tuy Vũ đã nhiều lần làm Hồng Nhi tổn thương,nhưng Hồng Nhi đã có lần nào cảm nhận được ác ý của Vũ đâu.

Hồng Nhi là một con người đối với các mối quan hệ trong xã hội là luôn thờ ơ,vì thế những chuyện buồn phiền Hồng Nhi không bao giờ ghi nhớ,chỉ cần vài ngày là Hồng Nhi sẽ delete nó ra khỏi bộ nhớ.

Duy nhất chỉ có cái tát của Hàn Băng là làm Hồng Nhi nhớ suốt đời,còn đối với Vũ thì vẫn là mối quan hệ bạn bè bình thường.

-Vũ giờ không phải là đang tỏ vẻ đáng thương cho Nhi xem đó à.

Hồng Nhi thách thức nói,vì Hồng Nhi biết bình thường kiêu Vũ đi theo mình thì Vũ sẽ từ chối ngay.

-Vũ đâu có gì buồn phiền mà phải buồn khổ,không như ai kia đã bị vứt bỏ.-Vũ vẫn là giọng điệu chanh chua nói.

-Vậy sao để người ta chọc ghẹo mà im re vây ?nói như mình hay lắm vậy,vậy dám một lần nữa tranh với Nhi không,không dám thì đừng đồng ý,còn dám thì đi theo Nhi.

Hồng Nhi biết trước Vũ không ưa mình nên những câu nói kia của Vũ,Hồng Nhi cũng là lúc nào quen rồi,Hồng Nhi dụ dỗ Vũ mà nói.

-Hừm,Vũ sao mặt xác Vũ không liên quan đến Nhi,thua một lần còn chưa sợ hả ? được thôi,Vũ sẽ cho Nhi thua tâm phục khẩu phục,đi thì đi,sợ gì.

Vũ nhìn Hồng Nhi với ánh mắt rực lửa,không suy nghĩ mà nói.

-Được,vậy thì Vũ đi theo Nhi về khách sạn.-Hồng Nhi nhìn Vũ nhịn cười nói.

Vũ nghe từ về khách sạn thì Vũ thoáng nghĩ Hồng Nhi có âm mưu đen tối,nhưng đã lỡ phóng lao thì đành theo lao thôi.

Vũ bước lên phía trước,nhưng mắt lại liếc nhìn đám người mặt bộ vest toàn màu đen kia.

Hồng Nhi nhìn Vũ biết Vũ nghĩ gì nên cười cười rồi nói với các vệ sĩ của mình.-Cám ơn các anh đã cho em có gian,thôi các anh đi đóng phim tiếp đi em không phiền các anh nữa,em về với bạn được rồi.

Họ nhìn gương mặt giả nai cùng bộ dạng le lưỡi cười hóm hỉnh của Hồng Nhi rồi hiểu ý cô chủ của mình mà hùa theo.

-Ừm không có gì,em bảo trọng.-Họ nói rồi quay đi.

Một số người trong số họ khi ngồi vào xe không ngừng lắc đầu cười cười,rồi chạy xe đi mất.

Riêng Hồng Nhi và Vũ thì đi bộ tà tà về khách sạn,hai người đi mà im lặng không nói gì.

Vũ đi sau Hồng Nhi,nhìn bóng lưng Hồng Nhi mà Vũ cảm thấy khó chịu nên buộc miệng hỏi.

-Nè gặp Băng chưa ?

-Hơ Nhi chưa thấy ai làm tình địch mà nhiều chuyện đến vậy hà.

Hồng Nhi là cố ý để chuyển sang đề tài khác.

-Sao nào,chịu thua Vũ rồi phải không.

Vũ cố gắng hỏi,bước tới trước mặt Hồng Nhi để xem sắc mặt Hồng Nhi.

-Vũ mơ đi,đi nhanh đi.-Hồng Nhi cười rồi chạy đi để che đậy biểu cảm trên khuôn mặt mình khi nghe tên Hàn Băng.

Vũ hì hục tức bực chạy theo Hồng Nhi,chạy một lúc đến khách sạn,Vũ vẫn bước sau lưng Hồng Nhi lên phòng.

-Đây là phòng của Vũ phải không,Nhi đi ra chỗ khác chơi,đi.-Nhìn thấy Hồng Nhi lăng ỳ trên nệm,nhanh chân chạy đến dùng tay đẩy Hồng Nhi ra.

-Ủa phòng Nhi mà Vũ làm gì thế,phòng Vũ bên đối diện kìa,muốn ngủ chung với Nhi à,xin lỗi nha Nhi chỉ cho một người nằm chung một giường với mình thôi,Vũ thì miễn bàn đi.-Hồng Nhi lém lỉnh nói.

-Hùm,tôi thích phòng này đó,đi ra,mời tôi về cùng đấu với nhau mà không tôn trong tôi hả,đi ra nhanh.

Vũ hung hăng kéo Nhi đứng lên,rồi lôi ra khỏi phòng.

-Hùm,Nhi gọi Vũ đi theo là vì thấy một con mèo đáng thương thôi,ai dè đâu dẫn nhầm con sư tử về,Vũ mà như thế có mà ở giá á.

Hồng Nhi bước ra cửa quay mặt vào nhìn Vũ nói,rồi nhanh tay nhanh chân đóng cửa lại rồi chạy vào phòng đối diện.

Vũ muốn nổi khùng phá hoại mà định xong lại càu xé Hồng Nhi,nhưng người kia quá nhanh nên Vũ đành quay người nằm ỳ trên nệm đầu thầm nghĩ:đúng là khùng mà,ai lại cưu mang tình địch chứ.

Một đêm yên tỉnh,ai nấy điều mỗi mệt mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng trời trong gió mát,Hồng Nhi đã ngồi vào phòng ăn,còn Vũ thì lờ mờ bước đến trong sự mơ màng còn chưa tỉnh ngủ.

-Giờ định ăn sáng rồi cùng Vũ đi tranh coi ai gặp được Băng nè phải không,thế thì ăn nhanh,Vũ sẽ cho Nhi đo ván,

Vũ gọi món ăn,trong lúc chờ đợi nhìn Hồng Nhi nói.

Hồng Nhi cười bù cho câu trả lời rồi say mê ăn sáng,món ăn Vũ gọi cũng đã mang ra,Vũ vừa cầm dao nĩa lên ăn cũng là lúc Hồng Nhi ăn xong.

-Ăn ngon nha,Nhi tính tiền rồi hết rồi,Nhi đi đây chút.

Hồng Nhi lao miệng kéo ghế đứng lên nói.

Vũ im lặng đồng ý,còn Hồng Nhi là cười chào rồi bước đi,Hồng Nhi để Vũ ăn sáng ngon lành một mình rồi ra xe cùng một số cận vệ đang cuối chào mình mà lên xe ngồi cho họ chờ đi.

Vũ ăn sáng cũng xong,Thấy Hồng Nhi lâu quá không quay lại nên đi đến quầy tiếp viên hỏi,hỏi rồi mới biết là Hồng Nhi đã đi và còn gởi lời hẹn gặp lại cho Vũ.

Vũ cảm thấy hơi bực,nhưng cũng cảm nhận được Vũ đã không còn cảm thấy ghét Hồng Nhi,mà thay vào đó là cảm giác thân thiết không biết từ đâu đến.

Hồng Nhi vừa ngồi trong xe vừa bàn chuyện với đối tác qua điện thoại,nói xong Hồng Nhi liền coi lịch trình của mình có thời gian rảnh không để đi gặp Hoa,nếu không Hồng Nhi sẽ bị Hoa làm phiền dài dài.

Cuối cùng cũng tìm được một ngày rảnh rỗi khi dồn các công việc của ngày đó vào giờ nghĩ ngơi của những ngày khác,Hồng Nhi cầm điện thoại lên gọi cho Hoa nói về thời gian hẹn gặp mặt,còn địa điểm gặp thì Hoa cương quyết quyết định.

Sau những ngày làm việc mệt mỏi,Hồng Nhi liền vứt bỏ mọi công việc sang một bên để đi gặp Hoa và Vi cùng đi chơi,nhằm xả stress

Đến điểm hẹn Hồng Nhi vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy cách trang trí của căn phòng,cười cười mà nghĩ:là bạn bè,đi ăn ba người có cần trang trí giống như phòng hẹn hò của một cập tình nhân như vậy không,lại còn ở một cân phòng có giường nệm rải hoa nữa chứ ơ,nếu là hai người hẹn chắc người ta còn nghĩ là tình nhân à.

Đúng thật là Hồng Nhi bị cách trang trí của căn phòng làm cho hoa mắt,phòng có một bàn ăn thắp nến trên bàn là những món ăn hình trái tim hay hình mặt cười của tình nhân,trên tường thì toàn là đá hoa cương phản chiếu ánh đèn nhấp nháy,bàn ăn đặc cạnh một cửa kiến có thể ngắm sao trên bầu trời nhưng không thể nhìn thấy được cảnh đêm của thành phố.

Giường thì đặc ngang mặt bàn ăn,trên giường thì là nệm màu hồng nhạt,cùng gối đôi,trần nhà ở bên trên chiếc giường thì là trong suốt có thể ngắm sao nhưng bên ngoài không nhìn thấy được bên trong vì kính lót trần nhà là kính hai mặt.

Cứ lo ngắm ngía cách bài trí căn phòng thì một thanh âm quen thuộc lọt vào tai Hồng Nhi.-Nhi !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net