CHƯƠNG 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe người gọi tên Hồng Nhi liền xoay người,nhìn người đó lòng Hồng Nhi cảm thấy xót sa,miệng không nói nhưng tâm lại nghĩ:sao lại ốm thế,sao không biết giữ gìn sức khỏe.

Người kia cũng nhìn Hồng Nhi với ánh mắt triều mến,muốn chạy lại ôm Hồng Nhi ngay lặp tức nhưng không dám.

-Sao Băng lại ở đây,Hoa và Vi đâu.

Hồng Nhi rất muống ôm Hàn Băng,muốn che chở cho thân người mỏng manh bé nhỏ kia,nhưng nhớ lại cái tát đau đến tận trái tim kia,nhớ lại Hàn Băng không thật tin tưởng mình,nên Hồng Nhi kiềm nén cảm xúc lạnh giọng hỏi.

-Băng biết Nhi còn giận Băng,Băng chỉ muốn nói một lời xin lỗi với Nhi,những ngày không có Nhi bên cạnh đối với Băng là vô cùng nhạt nhẽo,vô vị,đi đâu làm gì Băng cũng nhớ Nhi,xin Nhi đừng giận Băng nữa,đừng rời xa Băng nữa.-Hàn Băng nói trong tiếng nấc.

Thật sự là vậy,những ngày không có Hồng Nhi,Hàn Băng dù đi đâu làm gì cũng như cái xác không hồn.Làm việc thì mất tập chung luôn sai sót,về nhà thì không màn ăn uống cứ chạy ào lên phòng Hồng Nhi đã từng ở,nằm để nhớ lấy hơi ấm của Hồng Nhi,muốn nghe tiếng nói cười,cùng những cử chỉ thân mật của Hồng Nhi đối với mình,muốn thấy vẻ mặt ngượng ngùng kia của Hồng Nhi khi bị Hàn Băng trêu ghẹo...

Nhưng mọi thứ hầu như biến mất,chỉ còn lại vẻ lặng im của căn phòng,cùng những hồi ức và hình ảnh của Hồng Nhi hiện lên trong suy nghĩ của Hàn Băng.

Cứ mỗi lần như thế Hàn Băng lại vội vàng điện thoại cho Hoa để hổi tin tức về Hồng Nhi,khi Hoa trả lời là không biết,thì Hàn Băng cứ như điên chạy vội ra đường tìm kiếm thân ảnh của Hồng Nhi.

Nhiều lúc Hàn Băng nhầm lẳng chạy lại nếu tay nhầm người con gái khác,nhìn nhầm Hàn Băng mặt buồn bã xin lỗi người ta,một số người dễ giải thì họ chĩ mỉm cười,còn khi gặp những người khó tín thì họ chửi Hàn Băng là kẻ điên.

Nhiều lần những viễn cảnh ấy cứ tiếp diễn,khiến cha mẹ Hàn Băng cũng thấy đau lòng,họ nhiều lần khuyên nhủ cùng an ủi,nhưng Hàn Băng vẫn thế,vẫn u buồn,sầu não,khiến họ cũng cảm thấy đau sót.Mãi cho đến mấy ngày gần đây cha mẹ Hàn Băng mới cảm thấy yên tâm phần nào vì Hàn Băng đã vui cười trở lại.

Vui cười vì Hàn Băng nghe Hoa nói là Hàn Băng sẽ được gặp Hồng Nhi thì tâm tình Hàn Băng phấn chấn chở lại,vừa nôn nào,lại bồn chồn cùng ân hận và lo sợ.Sợ Hồng Nhi sẽ không tha thứ cho mình,ân hận vì đã không tin Hồng Nhi và lại tát Hồng Nhi,bồn chồn nôn nao vì sắp được nhìn thấy Hồng Nhi.

Những suy nghĩ lo lắng lại ùa về vì Hàn Băng nhìn thấy vẻ lạnh lùng kia hiện trên khuôn mặt Hồng Nhi,Hồng Nhi lại im lặng không trả lời câu nói của Hàn Băng.

Nước mắt lại từ từ không kiềm chế được mà tuông ra,Hàn Băng khóc,khóc như một đứa trẻ phạm lỗi không dám bật thành lời.

Nhìn Hàn Băng rơi từng hàng nước mắt,Hồng Nhi cảm thấy đau nhói trong tim,chậm chạp bước đến gần,dùng tay lau đi hai hàng lệ trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng kia của Hàn Băng,khuôn mặt Hồng Nhi cũng chuyển dần sang vẻ diệu dàng,ân cần.

Hàn Băng cảm nhận sự ấm áp của bàn tay kia thì vội vàng giữ chặc lại đôi tay ấy.Ngước nhìn Hồng Nhi.

-Nhi đừng giận Băng nữa nha,Băng sẽ tuyệt đối tin tưởng Nhi,Băng chỉ yêu Nhi thôi,vì quá yêu Nhi nên Băng mới đánh mất lí trí mà ghen tuông hờn dỗi với Hoa,Băng không nên tát tay Nhi,Nhi tát lại Băng đi nếu thế làm Nhi hết giận.-Hàn Băng thúc thích dùng tay Hồng Nhi dỗ dỗ vào mặt mình,nhìn sâu vào đôi mắt Hồng Nhi nói.

Hồng Nhi nhìn vẻ mặt cùng hành động ngây thơ kia của Hàn Băng thì cảm thấy vui sướng trong lòng,lại nghe Hàn Băng tự miệng nói mình ghen với Hoa thì Hồng Nhi vui vẻ quên đi nỗi uất ức của mình.

-Xin lỗi,Nhi không đi nữa,Băng gấy quá,Băng gầy như thế này làm Nhi đau lòng lắm Băng biết không,Băng đến đây.

Hồng Nhi dùng tay sờ sờ khuôn mặt Hàn Băng,sau đó dẫn Hàn Băng đến bàn ăn rối nói.

-Băng ăn nhiều vô,gầy quá là sấu lắm à.

Hồng Nhi kéo ghế ngồi cho Hàn Băng ngối xuống,ngồi cạnh Hàn Băng không ngừng gắp thức ăn cho Hàn Băng mà nói.

-Nhi không giận Băng nữa sao ? Băng vui lắm,Nhi cũng ăn đi,Nhi cũng gầy lắm à.

Hàn Băng khuôn mặt vui mừng muốn khóc gắp cho Hồng Nhi thức ăn nói.

-Ừm vậy hai đứa mình cùng ăn đua he,Băng ăn nhiều vào.-Hồng Nhi vui vẻ quên đi mọi việc mà đấm chìm vào bầu không khí của riêng hai người nói.

Hàn Băng và Hồng Nhi vui vẻ ăn bữa tối cùng nhau mà quên đi những phiền não và âu lo,họ cứ thế mà vui vẻ,nên không hề biết ờ cánh cửa mở hờ kia có hai cái máy camera đang quan sát họ mà cười khúc khích.

Hoa và Vi nhìn hai người kia làm hòa thì vui cười,họ nhẹ nhàng khép cánh cửa lại,cùng chửng tay nhau mà vui vẻ bước đi,để mặt Hàn Băng và Hồng Nhi ở bên nhau.

Hàn Băng và Hồng Nhi cũng đã dùng bữa tối với những món ăn tình nhân đẹp mắt và ngon miệng xong thì họ lại nắm tay nhau cười cười mà không biết làm gì.

-Nhi về với Băng đi,Băng không để cha mẹ đuổi Nhi đi nữa đâu,nếu họ đổi Nhi thì Băng sẽ đi cùng Nhi.

Hàn Băng nói làm phá vỡ bầu không khí không thông kia,nhưng thực chất là để kiềm nén dục vọng lâu ngày của mình.

Hàn Băng lúc này luôn là muốn gậm ngay đôi môi nhỏ nhắn,muốn được chạm vào da thịch mềm mỏng kia.

Nhưng vì mới làm hòa cùng Hồng Nhi nên không dám mạnh bạo hành động.

Hồng Nhi cũng không thua kém,vì giờ Hồng Nhi không nghe hay để ý tới câu nói kia của Hàn Băng mà chồm người hôn ngay đôi môi đỏ mềm kia.

Hàn Băng là không từ chối mà vui vẻ đáp nhận,hai đầu lưỡi lại bất đầu thâm dò hỏi nhau,cùng va chạm và cuốn lấy nhau,hai tay của Hồng Nhi cũng không yên được mà trinh sát vùng da mát lạnh sau lưng Hàn Băng.

Hàn Băng cũng nào thua kém mà cởi đi nôi y của Hồng Nhi.

Ngượng ngùng Hồng Nhi nói.-Chúng ta qua kia he.

Hàn Băng cũng bất đầu cảm thấy nóng trong người mà đỏ mặt gật đầu.Nắm tay nhau cùng bước đến chiếc giường đầy những cánh hoa đỏ kia mà tim hai người như muốn nhảy khỏi lòng ngực.

Đứng cạnh giường,người này cởi áo người kia,tuột từng mảnh vải để lộ làn da trắng như tuyết mà họ từ tốn cảm nhận từng vùng da của đối phương,đùng tay cảm nhận vuốt nhẹ làn da trên cổ trên vai rồi xuống ngực.

Hồng Nhi cảm thấy không còn tự chủ mà đưa Hàn Băng từ từ tiếp nệm,Hàn Băng là vẫn đang đi vào mơ màng mà cảm nhận từng nụ hôn của Hồng Nhi từ trán,mũi,môi,kéo dài xuống ngực.

Càng hôn Hồng Nhi càng không yên phận mà sờ sờ mọi vùng da của Hàn Băng,tay cảm thấy mát lạnh và ấm áp.

Tim Hồng Nhi không ngừng đập thình thịch,rụt rè ngước nhìn Hàn Băng thì Hồng Nhi nhìn thấy khuôn mặt say vào ái nồng của Hàn Băng thì Hồng Nhi như bất được công tắc làm việc.

Tay xoa nhẹ lên hai ngọn đồi mềm mịn kia,một tay lấy ra mà tìm các vùng da khác,còn môi thì thế cái tay hư hổng ấy mà nhẹ nhàng chao chuốt từng tắc lưỡi mà mút nó.

Tay còn lại thì không ngừng xoa nắn cái gò còn lại.

Không tự chủ,lòng tham nổi lên,Hồng Nhi ham muốn mà đổi chỗ cho đôi môi của mình nhắm nháp sang gò đồi bên cạnh.

Bị sự quấy nhiễu của đầu lưỡi mềm ướt cùng cái tay phá phách kia mà hai đỉnh đồi không ngừng nhu cứng.

Hàn băng rùn mình say đấm cảm nhận,Hồng Nhi là không ngừng tham lam di dời đôi môi mình xuống hôn cái rốn,càng xuống càm muốn thâm dò và đi sâu vào trinh thám cái đại dương đang chảy ra từng dòng nước kia.

Thứ nước tinh khiết trắng đục ấy khiến Hồng Nhi nhìn say sưa,dùng tay vạch lá tìm sâu mà ngấm cái thứ mà mình cũng có đến ngây dại.

Hàn Băng cảm thấy đôi mắt dã thú đang rình mồi kia thì vội chồm người định che lại.

Thấy Hàn Băng cử động Hồng Nhi mỉm cười âu yếm với Hàn Băng rồi chậm rãi dùng tay của mình để khám phá nơi thâm sâu kia.

Hàn Băng run người,tay nắm chặc ga nệm mà rên khẻ,Hồng Nhi biết Hàn Băng giờ là cảm giác gì vì bị cướp đi lần đầu tiên,giống như trước kia Hàn Băng từng làm như vậy với mình.

Vui sướng nhìn tơ máu còn ở tay,Hồng Nhi cười cười vuốt ve và thổi thổi nơi ngọc thố chôn mình kia,cử chỉ của Hồng Nhi khiến Hàn Băng cảm thấy dễ chịu mà thả lỏng mình ra,tay cũng nới lỏng ga giường,thay vào cảm giác đau rát kia là cảm giác âu yếm thấm đượm kia.

Hồng Nhi ân cần trườn như con lươn trên người Hàn Băng,hai thân thể trơn mềm va chạm vào nhau tạo cho đối phưng từng đợt khoái cảm,cứ thế khi hai người mệt nhồi thì Hồng Nhi ngượng ngùng nằm nép vào người Hàn Băng.

-Băng à,Băng không biết Nhi chờ giây phút này như thế nào đâu,nhưng dù hai đứa mình có muốn như vậy suốt đời bên nhau thì gia đình Băng cũng không chấp nhận.

Hồng Nhi nói để che đi vẻ bạo dạng lúc nằm trên người Hàn Băng.

-Không sao,Băng bất chấp sẽ cùng Nhi một chỗ,Băng yêu Nhi lắm.

Hàn Băng khẳng định nói,cầm tay Hồng Nhi lên hôn âu yếm.

-Thế không được,Băng không phải quý gia đình lắm sau,vì thế Băng phải làm theo lời Nhi,Nhi không biết là được hai không nhưng Nhi biết dù không được thì Nhi cũng sẽ cướp Băng về.

Hồng Nhi ngước nhìn Hàn Băng tinh nghịch nói.

-Ừm chuyện gì Băng cũng sẽ nghe Nhi hết.

Nâng niêu tay Hồng Nhi Hàn Băng cười nói.

Cứ thế mà một đêm ngọt ngào lại chậm chạp lướt qua,Hàn Băng và Hồng Nhi không ngừng nói lời yêu,bầu không khí ấm áp và lãng mạng với ngàn vì sao không ngừng bao chùm họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net