CHƯƠNG 60: Thu phục tâm nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi bước vào công ty Hàn Băng với tư cách người đại diện thì Hồng Nhi và Hàn Băng chưa một lần tách nhau ra,nhưng họ cũng chưa một lần có được không gian riêng tư.

Từ không gian thơ mộng và lãng mạng trong tưởng tượng nay trở thành không gian u tối mang đầy tà khí,cứ mỗi lần Hồng Nhi và Hàn Băng kiếm cớ đi riêng thì" người mẹ hết mực thương con" cũng không nở để con mình đi mà không có mình.

Hàn Băng và Hồng Nhi dù đi ăn sáng,ăn trưa hay đi shopping thì đều được mẹ Hàn Băng hộ tống không công,còn cha Hàn Băng chỉ biết đứng ngoài cuộc mà cười thầm khi phát hiện tình trạng chiến tranh ngầm của "mẹ vợ" và "nàng dâu".

Hai người họ nói sóc nhau trong từng lời nói khi mở miệng.

Nếu người này thích cái gì thì người kia cũng là đánh đồng thích theo nhưng khi đã mua món đồ đó rồi thì họ mới bắt đầu châm kim vào nhau,mỉa mai và nói khéo nhau mỗi ngày là điều không thể thiếu của "mẹ vợ"và "nàng dâu".

Từ khi dọn vào nhà Hàn Băng đến thực tại thì hầu như cha Hàn Băng và Hàn Băng đã quen với cách cư xử và nói chuyện của hai người kia,hai cha con họ coi đó là sự náo nhiệt của một gia đình hạnh phúc.

Lúc trước khi cha Hàn Băng đi vắng hay cha Hàn Băng từ Mĩ công tác về thì không khí gia đình cũng trở nên éo le ảm đạm,ít có khi nào cả nhà cười nói rộn ràng và quay quần bên nhau.

Không hề giồng như lúc này,cả nhà Hàn Băng từ khi có Hồng Nhi thâm nhập vào gia đình họ thì cái gia đình này ,mỗi ngày điều sôi động và hừng hực lửa chiến trường.

Sáng ra gặp "mẹ vợ" thì Hồng Nhi cười chào còn mẹ Hàn Băng cũng không thua kém cái cười nhết miệng như chứa dao gâm kia bà cười trả lại đối phương bằng cái cười thánh nhân như muống nói người kia là tiểu nhân.

Xuống bàn ăn là cuộc chiến lại bắt đâu cho đến tối,hầu như mỗi ngày điều là như vậy.Đôi lúc có thể đi chơi với Hàn Băng mà không có "mẹ vợ" bên cạnh thì Hồng Nhi mừng hết biết cả Hàn Băng cũng thế,nhưng hai người họ cũng thầm nghiến răng chợn mắt không ít lần khi phải đi cùng ba con kì đà là Hoa,Vi, Vũ.

Từ khi bị Dung lừa gạt Vũ cũng đã rút kinh nghiệm và cảm nhạn được đâu mới là bạn bè thật sự còn đâu mới là sự dối trá.

Vì thế Vũ cũng đã làm lành với Hoa,Vi và nói lời xin lỗi Hàn Băng,sang nhà Hàn Băng bắt đầu lấy lòng cha mẹ Hàn Băng và tỏ ra có khoảng cách với Hàn Băng.

Vì có như vậy Vũ mới có thể tiếp tục tranh giành với Hồng Nhi.Cũng nhờ như vậy mà người "mẹ vợ" của Hồng Nhi mới có thể làm Hồng Nhi đau đầu vì bà đem Vũ ra làm vũ khí chống lại Hồng Nhi.

Đi đâu mà bà không đi theo là bà sẽ sai cận chiến binh có uy lực nhất là Vũ ra làm vệ sĩ cho Hàn Băng.Bà biết Vũ còn thương Hàn Băng nên để Vũ và Hồng Nhi đi chung thì nhất định con gái bà sẽ không bị một trong hai người họ tấn công,và họ sẽ càng không để con mảnh thú nào tha mắt Hàn Băng.

Cũng vì như thế mà có khi gia đình Hàn Băng lại đông vui hơn khi buổi cơm lại có thể rộng ra một chiến trường ba phái.

Vũ đấu với Hồng Nhi,Hồng Nhi đấu với Vũ và "mẹ vợ",mẹ Hàn Băng đấu với Vũ và Hồng Nhi.

Trong khi đó người cổ vũ lại không khỏi lắc đầu cười thầm là cha Hàn Băng,còn Hàn Băng thì tuyệt đối cổ vũ Hồng Nhi,Hoa và Vi thì thuộc phái trung gian,đôi khi Vi và Hoa lại thuộc về một phe hay là người châm lửa để ba người kia gây chiến rồi hai người họ cùng cha Hàn Băng xem kịch mà cười.

Đôi lúc Hàn Băng cũng tham gia vào những trận ngồi xem phim và cùng cười với ba con người đứng ngoài chiến trường kia.

Cũng vì thế mà gia đình hết mực"ấm cúng" đó lúc nào cũng hừng hực sự vui vẻ.

Mãi đến khi ngày Hồng Nhi được cha mẹ gọi về thì cả gia đình Hàn Băng cũng đi theo trong đó cũng có Hoa, vì Hoa cũng cần đưa Vi về ra mắt gia đình,nhưng Hoa là lo âu hơn là mừng rỡ vì Hoa không biết gia đình Hoa có chắp nhận cuộc tình này không,nên cha mẹ Vi cũng đi theo mà tiếp sức nhưng cái chính là họ cùng cha Hàn Băng đi chơi.

Cho nên ai nấy điều đã chuẩn bị thu xếp công việc gọn gàng rồi mới chuẩn bị đồ đạc lên đường.

Một chuyến đi vui như thế đương nhiên là không thể vấn mặt Vũ,cho nên một chiếc xe mang bầu không khí vui tươi pha lẫn mùi thuốc xúng bắt đầu khởi hành.

Chuyến đi đang tiếp diễn nhưng những người trong xe lại thấy kì lạ vì lộ trình không giống với tuyến đường định sẵn.

-Chú tài xế ơi !đây đâu phải là đường đi đã định sẵn,ở đây có nhầm lẫn gì không chú.

Hồng Nhi hỏi với giọng ngờ vực.Còn những người còn lại thì lắng nghe câu trả lời.

-Không có nhầm lẳng đâu thưa tiểu thư,vì có người căn dặn rất kĩ là hộ tống các vị đây theo lộ trình của họ.-Tài xế cười kì dị nói.

Nghe những lời đó thì họ nhìn nhau,sau đó mẹ Hàn Băng lên tiếng.

-Cho tồi xuống,tôi cảm thấy không khỏe.

Hồng Nhi và Hàn Băng cùng những người trên xe hiểu ý nên phối hợp với mẹ Hàn Băng.Hồng Nhi nói.

-Chú làm ơn dừng xe chút được không ạ,mẹ chúng cháu không được khỏe.

Người tài xế cười nói với vẻ điềm nhiên.

-Không sau đâu cũng gần tới nơi rối.

Vũ nhíu mày nói mang giọng hâm dọa.

-Giờ chú có cho bọn tôi xuống xe không thì bảo ?

Người tài xế nhìn vào gương chíu hậu cười và im lặng tiếp tục nhấn ga chạy.Hồng Nhi,Vũ,Vi,Hoa và Hàn Băng định đứng dậy khống chế tay lái và người tài xế.

Nhưng hai bên hông và đằng sau xe lại có thêm những chiếc xe đen bóng chạy kèm theo sát xe họ,lại nghe người tài xế nói.

-Các cô mà không ở yên thì đùng trách không toàn thây đến nơi.

Nghe vậy những người lớn tuổi trên xe hoảng và bắt kịp tình hình nên nắm tay các cô gái lại bảo họ ngồi xuống.

Hồng Nhi len lén móc điện thoại đặc trưng của mình ra và nhấn nút gọi đại sau đó thì tắt máy và định nhấn tin.

Lúc này người tài xế đã thấy nên nhường tay lái cho tên lơ xe ngồi kế rồi đi xuống chỗ Hồng Nhi ngồi không nương tay mà tát Hồng Nhi một cái "chát",những người còn lại hốt hoảng,Hàn Băng ngồi cạnh đau giùm Hồng Nhi nên vội ôm đầu Hồng Nhi vào người mình.

Hồng Nhi hận nhất là kẻ đánh mình,ngoại trừ người thân thì những ai đánh mình thì Hồng Nhi sẽ không bao giờ quên và sẽ tìm cách trả hận khi thời cơ đến,nhìn tên tài xế với ánh mắt hình viên đạn mà lòng thì tràn đầy lửa câm phẩn,không làm gì được Hồng Nhi đành cấn môi dựa vào Hàn Băng.

Tên tài xế nhìn nét đẹp của các cô gái trên xe mà chết lần hối lâu,nay lại gần nhìn thấy khuôn mặt tức giận hơi đỏ một bên má do bị tát của Hồng Nhi thì hắn không ngừng nổi lên ham muống.

Lúc sau hắn lắc đầu phủ bỏ ý định của mình rồi giựt điện thoại của Hồng Nhi,sau đó hắn lại bảo mọi người đem nhẫn vật có thể liên lạc với người khác ra hết.

Ai nấy trong xe điều hoảng sợ nên đành nghe lời mà đem ra mọi thứ hắn yêu cầu giao cho hắn,lấy tắt cả bỏ vào giỏ sách,hắn nhìn những cô gái một lần cho hả dạ ham muống rồi quay đầu lại băng ghế phía trước nói gì đó với tên lơ xe kia.

Hắn không dám đụng chạm những cô gái vì hắn biết nếu làm như vậy thì hắn cũng sẽ không toàn thây mà về nhà.

Vì người sai khiến hắn sẽ không thương xót với hành động phỏng tay trên của hắn mà đau hạ lưu tình tha mạng cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net