CHƯƠNG 61

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe cứ chạy mãi lên trên một ngọn đồi,ôm theo một con đường sát vách đá và lọng gió với hơi mát của đại dương.

Giờ phút này tất cả mọi người trong xe điều im lặng lo lắng.

Hàn Băng ôm Hồng Nhi xoa xoa gương mặt đỏ đỏ bên má kia,nhìn Hồng Nhii bằng ánh mắt xót thương,một cơn uất hận tràng lang đối với các tên tài xế đang ngồi kia,Hàn Băng hận không thể chặt bỏ bàn tay đã làm cho gương mặt của Hồng Nhi phải đỏ ửng tới giờ chưa hết.

Nhìn Hàn Băng gương mặt khó chịu mà liếc tên tài xế,Hồng Nhi giụi giụi vào người Hàn Băng nhầm gọi khẻ Hàn Băng,Hàn Băng cúi xuống nhìn Hồng Nhi,Hồng Nhi liền mỉm cười với Hàn Băng thật ngọt ngào.

Những cảnh đó điều lọt vào các cặp mắt của những người ngồi kế hai người họ,thấy hai người họ trong hoàn cảnh như vậy mà còn vui vẻ thế nên Vũ càng kháng phục cái tâm vô tư của họ.

Mẹ Hàn Băng thì cũng đành bó tay mà nhìn cảnh vật ngoài xe,cha Hàn Băng khẻ vổ về mẹ Hàn Băng để bà an tâm,Vũ và Hoa cùng nắm tay nhau và nhìn cha mẹ họ an ủi.

Nhìn nhau trong lo lắng thì họ đã thấy xe chạy vào một cân biệt thự khá lớn,đứng trước cổng một lúc cũng có một đám người ra mở cửa,xe của bọn bắt Hàn Băng và Hồng Nhi chạy vào trước,tiếp theo là từng chiết xe đen bóng theo sau.

Tới nơi hai tên trên xe hối thúc những người trên xe xuống và đi vào căn biệt thự kia.Những tên mặt bộ đồ đen đứng dàng hàng giống như đang đón chào khách quý nhưng thật ra là canh chừng và quan sát mà thôi.

Bước vào căn biệt thự cha mẹ Hàn Băng cùng mọi người ngỡ ngàng vì không chỉ có họ bị đưa đến đây mà còn có những cổ đông và những người của các công ty lớn cũng có mặt ở đây.

Trong đó Vũ thấp thoáng thấy cha mẹ mình nên Vũ chạy nhanh về phía đó sát nhận có phải vậy không.

Chạy đến nơi Vũ ngỡ ngàng đúng thật là cha mẹ Vũ cũng có mặt ở đây,họ quay lại nhìn thấy Vũ thì cũng kinh ngạc,bước đến bên Vũ họ ôm Vũ vào lòng vì họ cứ nghĩ là họ sẽ không gặp được Vũ nữa khi bị đưa đến đây.

Ôm nhau mà rưng rưng nước mắt,gia đình Vũ cười cười trong u buồn mà không nói.Nhìn bên cạnh Vũ lại thấy Dung đang đứng đó nhìn về phía mình.Thấy Vũ nhìn mình Dung xoay chỗ khác giả ngơ như không nhìn thấy Vũ.

Vũ cũng không muốn nói chuyện hay gặp mặt Dung nữa nên cũng không nhìn về phía của Dung.Từ khi bị Dung gạt,Vũ và Dung gặp nhau trong công việc cũng không hề nói với nhau một lời,ngay cả lời chào hỏi cũng không có.

Cứ thế Vũ cũng giống như mọi người mà nhìn quang sát ngôi biệt thự rộng lớn này.Ai nấy điều nhìn đã thấy chán và lo sợ vì họ đã bị nhốt ở đây khá lâu.Một số người không quen nhau cũng có thể làm quen với nhau.

Những con người thù địch hay đấu đá nhau trên thương trường cũng bắt đầu ngồi lại hàn quyên với nhau.Vũ và Dung cũng thế,họ tuy là bạn lại vừa là thù nhưng giờ phút này cái thù kia cũng bị quên lảng đi mắc.

Dung từ tốn bước lại xin lỗi Vũ,Vũ củng chỉ ừ ực cho qua chuyện,nhưng càng nói chuyện và càng tiếp cận Dung,Vũ càng thấy trong Dung là con người yếu ớt,Dung đang sợ và đang cần người an ủi.

Vũ thấy Dung như vậy thì Vũ cũng không nhẫn tâm mà lại gần an ủi tâm sự cùng Dung,vài ba ngày trôi qua họ càng khấn khít và quý trọng nhau hơn vì họ nghĩ sẽ không còn ngày mai cho họ chở lại cuộc sống bên ngoài.

Ai cũng nghĩ thế nên những ai có mặt trong căn biệt thự này điều xem trọng mỗi người ở đây,nếu họ được trở ra ngoài thì nhất định họ sẽ đến từng nhà của từng người mà làm quen hợp tác với nhau,cùng chò chuyện cười vui bên bàn làm việc hay một quán nước nào đó.

Mẹ Hàn Băng thì trong những ngày đó nhìn thấy Hồng Nhi và Hàn Băng quắn quít nhau không rời,họ lại vô cùng chăm lo cho bà và cha Hàn Băng,bà thầm nghĩ nếu ra được nơi này thì có lẻ nhà có thêm một cô con gái cũng là điều tốt.

Riêng chỉ duy nhất một người là đang nóng lòng chờ ai đó đến đây và phá tan cái ngôi biệt thự này trong nháy mắt.

Một tuần trôi qua,giờ là buổi trưa như thường lệ những con người bị nhốt ở căn biệt thự này đang được canh giữ giữa phòng khách rộng lớn.Bỏng họ giật mình quay lên cái tivi to đùng trên tường.

-Chào các vị,chúng tôi xin lỗi vì những ngày qua đã không tiếp đãi chu đáo.Các vị cũng biết tôi đây không muốn làm vậy đâu vì tình thế ép buộc mà thôi nếu các vị không ép tôi quá thì tôi cũng không dùng tới biện pháp này.

Người đàn ông hiện trên màng hình nói.

-Ông định làm gì chúng tôi.

Một ông chủ của một công ty địa chất nói.

-Ông bạn đừng giận,như thế không tốt cho sức khỏe đâu,tôi chỉ có một yêu cầu đơn giản,nếu các vị đây chấp nhận tôi cũng không làm khó các vị nữa.

Người đàn ông kia cười khoái nói.

Những người đúng dưới màn hình suy nghĩ thật lâu,cùng nhau gật gù đồng ý rồi cho cha Hàn Băng đại diện ra nói vì cha Hàn Băng là người có uy tín và cũng là đối tác làm ăn lớn đối với những người ở đây.

-Nếu không nằm ngoài khả năng của chúng tôi thì chúng tôi đống ý.

-Đúng,không nằm ngoài khả năng các vị đâu,đối với các vị đây chỉ là chuyện nhỏ thôi ha ha ha,ông bạn đây rất là thẳng thắng đấy.-Người đó cười to nói.

-Tôi không muốn gì,chỉ là các người cũng biết tôi bị các người bứt đến đường cùng,nay chỉ đồi lại cái gì mà tôi đáng có thôi,tôi muốn các người kí vào những tờ giấy trừ hết nợ kia,ngoài ra các người cũng phải nhường lại cho tôi 50% cổ phần công ty của các người.

Người đàn ông đó chuyển sắc mặt hung tợn nói.

-Vậy chẳng khác nào ăn cướp,ông bỉ ổi vừa thôi...

Vi tức giận nói,Hoa vội bịt miệng Vi lại,cha mẹ Vi cũng đồng ý với hành động đó của Hoa.

Vi tức giận nhìn Hoa vì chưa nói hết câu nên Vi chưa hả dạ,cha mẹ Vi nhìn Vi trách móc,Vi im lặng không dám lọng hành nữa.

-Tôi chỉ lấy lại những gì đã mất thôi,có gì là sai nào ha ha,tôi cho các người một ngài suy nghĩ kỉ.Sau một ngày đích thân tôi sẽ cầm giấy tờ đến cho các người kí.

Nói rồi màng hình tất hẳn.

Ai nầy điều im lặng mà suy nghĩ về điều kiện kia của người đàn ông kia.

Vì đâu ai dể dàng đang tâm vứt bỏ sự nghiệp của mình cho người khác.

Riêng Hồng Nhi chỉ cười khinh bỉ với hành động kia của hắn,nhưng Hồng Nhi cũng chỉ cần có như vậy,Hồng Nhi giờ là cần thời gian,thời gian càng nhiều càng tốt đối với Hồng Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net