CHƯƠNG 62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong căn biệt thự một không gian yên tỉnh và trầm mặt đang ngự trị ở đây.

Lo lắng giữa sự nghiệp và mạng sống,phân vân giữa tự do và mất hết những gì đang có.

Các ông chủ của những tập đoàn lớn như đi trong hầm tối không biết đi đến cuối đường có thể nhìn thấy ánh sáng không.

Khuôn mặt ai cũng là nhăn mày ngồi một chỗ hay chắp tay sau lưng rồi đi đi lại lại trong phòng.

Cha Hàn Băng suy nghĩ một lúc lâu lên nói.

-Thôi giờ nếu chúng ta không làm theo lời hắn thì hắn cũng tìm cách khác mà lấy thôi,hơn nữa hắn có thể giết chúng ta khi yêu cầu của hắn không được chấp nhận.Đồng ý thì có thể còn một tia hi vọng,còn khước từ chắc chắn chúng ta chỉ có con đường chết.

-Thôi vậy theo lời anh vậy,dù gì chúng ta cũng không còn lựa chọn nào khác.-Những người kia nhìn nhau rồi đồng ý tán thành.

Một đêm nặng nề trôi qua vời sự lo lắng,bất an.Những người thân ngồi cạnh nhau,tay nắm tay hoặc ngồi gần nhau cùng nhau cười nói để bù cho những ngày mà họ cho là chưa làm được như vậy.

Hồng Nhi nhìn cảnh người xung quanh mà cũng bất đầu thấy lòng thấp thỏm không yên.Hàn Băng nhìn thấy thì dựa vào người Hồng Nhi nói-Đừng lo,chúng ta sẽ không sao đâu.

-Đúng đó rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi.-Hoa cười an ủi.

-Ừ Nhi không lo.-Hồng Nhi cười đáp lại mà lòng nôn nao mong đợi.

-Thôi mấy đứa đi nghỉ đi,thức khuya quá không tốt đâu.-Cha Hàn Băng,cùng gia đình Vi nhìn các cô gái nói.

Các cô gái nhìn gương mặt hóc hác cùng lo âu của họ mà cười gượng đồng ý bước lên phòng.Mẹ Hàn Băng nhìn Hông Nhi như muốn nói gì đó,thấy Hồng Nhi đưa Hàn Băng lên lầu nên bà đành nuốt suy nghĩ kia trở vào đầu.

Chằng chọc thâu đêm thì trời cũng sáng.Những cô gái cùng các tràng trai trẻ tuổi bước xuống lầu thì thấy các bậc trưởng bối đã có mặt đầy đủ và đang ngồi ở phòng khách.

Không chờ họ bước vào phòng khách thì một khuôn mặt quen thuộc đã hiện ra trước mắt họ.Bảo ngồi vênh vang trên chiếc ghế xoay,ngồi cạnh là cha Bảo,bên cạnh là hàng chục tên cận vệ đứng gác.

-Sao rồi,các vị nghĩ kỉ rồi chứ.-Cha Bảo lên tiếng.

-Chúng tôi đồng ý,vì thế ông có thể thả chúng tôi ra không.-Một người đứng tuổi nói.

-Đương nhiên nếu các vị đồng ý thì tôi cũng sẽ không làm khó các vị.-Cha Bảo nói.

Cha Bảo chỉ tay về phía đống giấy tờ ý bảo mọi người bắt đầu vào bàn ngồi và kí kết.Trong lúc các bậc trưởng bối kí giao dịch thì Bảo bước lại các cô gái .

Nhìn những cô tiểu thư cùng các cô gái giám đốc kia Bảo ưng ý mà lướt sang một dọc,sau đó bắt đầu dùng ánh mắt như tìm vợ mà chọn lựa phân xét trong đầu.

Bảo cười nham nhở khi nhìn thấy Hàn Băng,bước lại gần dùng tay năng cầm Hàn Băng lên,mặt Hàn Băng trực tiếp đối diện mặt Bảo.

-Lâu rồi không gặp,Bảo nhớ Băng lắm,Băng thật là một con người như Bảo có thua gì ai đâu mà Băng không chọn lại một cô gái không có gia sản,địa vị.

Bảo cười khinh nhìn Hàn Băng nói.

Hàn Băng tức giận đang định nói lại thì Hồng Nhi nãy giờ ngồi ngủ mơ mơ màng màng mà ngước mặt lên nói.

-Ừ Nhi là kẻ thấp kém,còn hơn một đứa mọi rợ.

-Đúng đó,có khi mọi rợ còn không bằng nửa chứ ư.-Hoa phụ họa thêm.

-Chặc đã gọi là mọi rợ rồi thì đâu thể có suy nghĩ giống con người được.-Vũ phan thêm một câu.

Các cô gái còn lại cười ưng ý,Bảo thì giận đỏ mặt tía tay,cười khinh Bảo nói.

-Hùm các người có biết tình hình các người lúc này không vậy mà nói với tôi như vậy,các người đúng là một lũ không có đâu óc mà.

-Ừ không đầu ốc nên mới nói chuyện với kẻ tâm thần.-Hông Nhi khinh bỉ nói tiếp.

Bảo là đang nhìn Hồng Nhi vừa tức mà vừa thèm thuồng,Hồng Nhi quá khác lúc trước Bảo gặp,giờ trong mắt Bảo không ai bằng Hồng Nhi.

Kể cả Hàn Băng,có lẻ chỉ vì người duy nhất từ trước đến giờ không khuất phục Bảo và khước từ Bảo chỉ có Hồng Nhi,nên Bảo mới quan tâm đến Hồng Nhi như vậy cũng giống quan tâm sỉ diện mình.

Cười gian trá Bảo nói.

-Đúng tôi bị tâm thần thế đấy,giờ cô xem tôi tâm thần cở nào.

Bảo vừa nói xong thì liền nắm tay lôi kéo Hồng Nhi khỏi chỗ ngồi mà thằng tiến lên lầu,Hồng Nhi cũng không thua kém mà vùng thoát thân,mọi người đứng lên giúp đỡ nhưng bị đám cận vệ ngân lại.

Hàn Băng tức giận cùng hoảng hốt mà nhàu vào cấn mạnh lên tay Bảo để lại nguyên dấu răng rõ nét muống nhóm máu.

Nếu các tên cận vệ không kéo Hàn Băng ra thì có lẻ tay Bảo đã ứ máu và khoét một lổ thật sâu.

Đau quá vì bị cắn Bảo buông tay Hồng Nhi ra,Hồng Nhi là tức giận tung một cước vào người Bảo,Bảo té nhàu vì bị đánh bất ngờ.mấy tên cận vệ hối hả lại giữ lấy Hồng Nhi.

Bảo tức giận trong đau đớn mà lằn mò đứng lên,còn Hồng Nhi thì cười khinh,Hàn Băng cùng mọi người lo lắng và tức giận khi bị những tên cận vệ hung hảng giữ lại.

-Các người đủ chưa,nếu còn ồn ào nữa thì đứng trách chúng tôi.

Cha Bảo tức giận nhìn vào đám người Hồng Nhi quát.

Biết không nên chọc giận tên đầu sỏ kia nên các chàng và nàng đành im lặng không vùng vẩy nữa.Riêng Bảo thì vênh mặt nói.

-Tiếp nữa đi,không phải các người giỏi lắm sao.?Cha cho con con nhỏ này nha.

Bảo chỉ vào Hồng Nhi nhìn cha mình nói.Cha Bảo gật đầu đồng ý,Bảo cười khoái trá vả vả mặt Hồng Nhi.

Hàn Băng cùng mọi người tức giận nhưng bất lực mà đứng nhìn.

Hàn Băng cấn môi khi nhìn thấy Bảo trêu chọc Hồng Nhi.

-Sao hả,quay nửa đi,lúc nảy Nhi giữ lắm mà.-Bảo cười nói.

-Súc vật.-Hồng Nhìn nhìn Bảo không bằng nửa con mắt nói.

-Hùm súc vật,hay lắm,nảy giờ cô cứ sỉ nhục tôi,cô hây lắm.

Bảo cười nói với vẻ giận giữ.

Hắn vơ tay lên định tát Hồng Nhi một tát thật mạnh,Hồng Nhi thấy vậy liền phản xa có điều kiện mà nghiên khuôn mặt qua một bên định chịu đòn.

Bàn tay đang dần gần khuôn mặt Hồng Nhi thì có một người nắm lại.-Cậu làm gì thế.

-Chú,cháu chỉ dại dỗ con nhỏ này thôi.

Bảo bực bội vì không tát được Hồng Nhi nói.

-Cậu ăn gan hùm rồi à mà đắc tội với cô ấy,cậu có biết cô ấy là ai không,mấy người mau buông vị tiểu thư này ra.-Người kia hằn giọng nói.

-Xin lỗi cô Nhi chỉ tay bọn họ có mắt như mù mà không nhận ra cô,có gì cho tôi xin lỗi.

Người kia nhìn Hồng Nhi nói.

Mọi người trong phòng ngạc nhiên ngay cả cha con Bảo cũng thế,họ ngô ngố lắng nghe và đứng nhìn phản ứng của Hồng Nhi.

-Ông Kim tôi không ngờ ông lại hùa với bọn vô lại này làm như vậy,nếu có gì ông có thể nhờ tôi giúp vì ông cũng đã một lần cứa tôi.

Hồng Nhi nhìn ông Kim nói.

Hoa nhìn ông Kim củng ngờ ngợ ra,Hoa đã nhớ vì người đàng ông này là người đã từng va chạm xe với Hồng Nhi và Hoa,cũng chính ông ta là người giúp đưa Hồng Nhi vào bệnh viện.

-Ha ha nếu không phải vì cha nuôi của cô tôi đâu khỏi đến bước này,cũng nhờ cha nuôi cô đã đẩy cô vào tình huống này,cô nên cám ơn ông ta đi,ông ta giành hết cổ phần của tôi,giành thị trường nước hoa của tôi,dồn tôi vào bước đường cùng,ông ta còn nói là vì cảm ơn tôi đã giúp đỡ cô khi gặp nạn nên cho tôi vào tập đoàn Thế Giới làm.Hừm nực cười cướp hết những gì tôi vất vả có được cái đó gọi là biết ơn đấy à,cho tôi vào làm nhân viên nhà mấy người là cảm ơn đấy ư.-Ông Kim tức giận nói.

-Trên thương trường như chiến trường,nếu ta thua thì người thắng chỉ có vậy thôi.Tôi thấy cha tôi chẳng có gì sai,người sai là ông,không biết suy nghĩ mà đi làm mấy chuyện phạm pháp.

Hồng Nhi nhíu mày nói mà không nể nan.

-Hùm đúng là ông ta nhìn người không sai,cô tuy là không chảy cùng dòng máu với ông Lâm nhưng cô với ông ta đúng là rất giống nhau,cô đúng là người có thể cai quản tập đoàn Thế Giới theo cái cách đọc tài giống cha cô.-Ông Kim khinh thường nói.

-Cám ơn ông quá khen,tôi không muống nói nhiều,ông muốn làm sao mới có thể thả chúng tôi ra.-Hồng Nhi cười chọc tức nói.

Những người đứng trong phòng lại một lần nữa ngỡ ngàng khi biết thân phận của Hồng Nhi.

Ông Kim thì cười gian trá mà thích thú cái tính thẳng thắng vào chuyện chính của Hồng Nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net