Chương 65 End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ông làm gì đi qua đi lợi quài vậy,ngồi xuống,tôi chống mặc với ông quá rối.-Mẹ Hàn Băng nóng lòng trách cứ cha Hàn Băng.

-Hùm con bé vô trong đó lâu quá rồi,tới giờ này chưa ra nữa,bà coi tiểu Băng nó cứ đứng cạnh cánh cửa ủ rủ như thế làm tôi cũng không yên.-Cha Hàn Băng vẫn lo lắng đi đi mà nói.

-Tôi cũng lo,mọi người điều lo,nhưng ông đừng có đi như vậy nữa.-Mẹ Hàn Băng lại cào nhào nói tiếp.

Hai vợ chống cứ như thế mà nói qua nói lại.Ông Lâm thấy không ổn nên lên tiếng.-Hai người đừng lo nữa,con bé chỉ bị thương trên cánh tay thôi,bác sĩ ở đây rất giỏi.

-Đúng đó,chú và dì đừng lo lắng quá.-Hoa và Vi lên tiếng nói tiếp .

Dung và Vũ đứng đó thầm cười vì họ đã có suy nghĩ riêng trong đầu:cuối cùng thì mẹ Băng cũng đồng ý,thế là Vũ hết cơ hội rồi vì nhìn bà lo lắng đến thế kia mà.

Nói chuyện một hồi thì cửa phòng mở ra,Hàn Băng lao vào Hồng Nhi khi thấy Hồng Nhi bước ra.-Nhi không sao chứ,sao lại không nằm nghĩ mà đứng di ra đây,Nhi không biết là mình đang là bệnh nhân à.

-Hi hi,Băng coi,viên đạn chỉ lướt qua tay thôi,băng lại rồi nè.Nhi khỏe như trâu mà hihi.-Hồng Nhi vừa nói vừa đưa tay bị băng bó như cuốn chả giò của mình lên.

-Thật là không sao chứ,con gái con đứa gì mà cứ lóc chóc thế,đi ra phòng khám cho bác sĩ khám tổng quát lại đi.-Mẹ Hàn Băng nhìn Hồng Nhi mà nhíu mày nói.

-Con không sao thật mà,chúng ta đi về nhà con nhanh thôi,mấy ngày không liên lạc,chắc cha mẹ con lo lắm.-Hồng Nhi nhìn mẹ Hàn Băng và nhìn mọi người nói.

Mẹ Hàn Băng nhíu mày định nói tiếp,nhưng Hồng Nhi cười với cha nuôi của mình rồi nắm tay Hàn Băng chạy lẹ ra khỏi bệnh viện.

-Nhi ghét nhất là bệnh viện,chúng ta về nhanh thôi,Băng không nóng lòng gặp gia đình Nhi sao.-Hồng Nhi nắm tay Hàn Băng lại xe nói.

-Hùm lì cũng vừa thôi,không khám ở đây cũng được,nhưng về tới nhà thì phải đi khám lại à.-Hàn Băng nựng yêu Hồng Nhi nói.

-Ừm sao cũng được,có gì Băng lo cho Nhi mà hihi.-Hồng Nhi cười tươi như hoa,đưa tay lên nắm chặc tay Hàn Băng.

-E hèm,coi ở đây là đâu rồi hả nói mấy lời ớn óc kia.-Vi với Hoa từ phía sau bước đến.

-Đúng đấy,muốn làm gì thí xem lại xung quanh đi,tay nắm tay kiểu đó như khoe đây là đồ của tôi không ai được lấy vậy.-Hoa phụ Vi nói tiếp.

-Kệ tụi này,hai người cũng vậy mà.-Hồng Nhi và Hàn Băng đồng thanh nói.

-Hơ đồng tâm thế à.-Hoa và Vi cười trêu chọc nói.

Hồng Nhi và Hàn Băng đỏ mặt nhíu mày nhìn hai người kia,không làm gì được hai người kia nên đành hờn giận mở cửa xe đi và.

-Hai người làm gì ngồi ở đây.-Hồng Nhi và Hàn Băng lại một lần nữa đồng thanh nói.

-Hơ thì đi theo giám sát hai người,một người bị thương còn người kia liễu yếu đào tơ nên cần có vệ sĩ đắc lực như tụi này đi theo bảo vệ chứ,thôi chạy xe đi,nói nhiều quá rồi đấy.-Vi và Hoa nói.

Hàn Băng và Hồng Nhi bực bội vì bị coi là tài xế cho hai người kia,đành tìm cơ hội khác trả thù,giờ thì Hàn Băng lái xe còn Hồng Nhi thì ngồi kế bên.Hai kẻ phá hoại kia thì ngồi ở sau mà âu yếm yêu thương.

Thế là đoàn xe lại lên đường,khác lúc khi đi là giờ các xe cận vệ lại đi theo họ,vì thế những chiếc xe bóng loáng một màu đen nối đuôi nhau chạy chở thành tâm điểm trên đường đi của những ai tò mò.

Sau một thời gian chạy lâu thì đoàn xe ngừng trước cổng một ngôi biệt thự,cánh cổng dần mở thì các chiếc xe cũng lần lượt chạy vào.

Ai cũng ngấm nhìn phong cảnh của khuôn viên ngôi nhà,khuôn viên này toàn một màu xanh tươi mát của những tản cỏ nhân tạo cùng các cây cảnh hình thù đẹp mắt,đan xen vào đó là những hàn cây hoàng hậu với những chùm bong vàng ánh rủ xuống như đoán chào.

Hồng Nhi cũng không ngoại lệ mà ngấm nhìn nhà mình,vì đây là lần đầu Hồng Nhi nhìn thấy ngôi nhà mới xây lại này cùng cảnh vật xung quanh.Lúc Hồng Nhi rời khỏi thì ngôi nhà xưa vẫn là ngôi nhà nhỏ với những vách tường đơn điệu một màu phai mờ theo năm tháng.

Nay ngôi nhà trước mắt cùng mọi cảnh vật làm cho Hồng Nhi bắt ngờ. Trong lúc Hồng Nhi chưa thoát khỏi sự ngạc nhiên thì hai ảnh người quen thuộc đã bước ra.

-Sao chưa xuống xe,còn ngồi ngần người ở đó làm gì.-Cha nuôi Hồng Nhi bước lại xe Hồng Nhi và nói với Hồng Nhi.

Hồng Nhi cười cười rồi bước xuống xe,Hàn Băng vội vả bước lại nắm tay Hồng Nhi.Cha mẹ Hồng Nhi nhìn ngấm Hàn Băng và cười chào "con dâu".

Cha mẹ Hàn Băng cũng bắt đầu nhìn chào gia đình Hồng Nhi.Hai gia đình chào nhau bằng ánh mắt,sau đó lại nhìn những người xung quanh và dẫn họ vào nhà.

-Hoa sao thế.-Hồng Nhi thấy Hoa và Vi buồn vuồn nên hỏi.

-Ừm cũng không có gì,ước gì nhà Hoa dể như nhà Nhi.-Hoa thiểu não nói.

-Hi lo chuyện gì chứ chuyện của nhà Hoa thì Hoa cứ yên tâm,Nhi đã nói thay Hoa về chuyện của hai người rồi,Nhi còn đưa hình của Vi cho họ coi mà.-Hồng Nhi cười nói.

-Thế họ nói gì,phản ứng ra sao.-Hoa và Vi vội vàng hỏi.

-Họ bàn đầu là phản đối nhưng Nhi nói nếu họ phản đối thì có lẻ Hoa sẽ bỏ nhà đi theo gái,mấy năm Hoa không liên lạc với họ nên họ tưởng Nhi nói thật rồi họ cũng chắp nhận,họ bảo chỉ cần Hoa về là họ đồng ý hết.-Hồng Nhi cười chọc nói.

-Hùm ai bỏ nhà theo gái,có Nhi thì có.-Hoa đỏ mặt nói với Hồng Nhi.

Hai bên cười nói ỷ ôi cho tới khi vào nhà thì mọi người sắp xếp phòng ở cho nhau.

-Dung và Vũ phòng này.-Hồng Nhi nói với hai người im lặng từ nảy đến giờ.

-Sao hai đứa tôi chỉ có một phòng.-Vũ nhíu mày hỏi Hồng Nhi.

-Hổm rài bị nhốt,đừng nói với tôi là hai người không có gì với nhau nha,mà nhà hết phòng rồi hai người muốn chia sau thì chia,Nhi đi xuống dưới lầu với Băng đây.

Dung và Vũ nhìn nhau ngượng ngùng cùng tức tối khi Hồng Nhi trêu hai người họ lại còn thọc trúng tim đen của họ nữa chứ.

Vào sắp xếp đồ đạc xong thì mọi người đã có mặt đầy đủ dưới phòng khách,bốn gia đình cùng hỏi thăm và làm quen nhau.Cha mẹ Hồng Nhi thì lo lắng cho vết thương của con gái mình.Thấy Hồng Nhi không sau họ cũng yên tâm.

Cười nói vui vẻ họ bàn với nhau mở tiệc chào mừng con mình tai qua nạn khỏi,nói trắng ra hộ định mở tiệc ra mắt hai gia đình ấy mà.

Riêng Hoa và Vi cũng bất ngờ khi thấy cha mẹ Hoa cũng từ lúc nào bước vào và bắc đầu nói chuyện với cha mẹ Vi,thấy vậy thì hai người họ hơi lo.Nhưng nhìn hai gia đình thân thiết bắt tay nhau cười nói thì họ lại yên tâm mà bước lại chào" cha mẹ vơ".

Nhìn thấy Hoa thì cha mẹ Hoa ôm con mà trách cứ ại sau không về thăm nhà hai điện về một cú điện thoại để nhà phải lo lắng,muốn gì thì về nhà mà nói,chứ định bỏ mặt hai lão già này thật sau.

-Con không có,nhỏ Nhi nói bậy á,cha mẹ đừng có nghỉ vậy.-Hoa nhìn Hồng Nhi mà nhíu mày nói.

Hồng Nhi đứng đó cười khúc khích,bắt gặp ánh mắt sắc như dao của mẹ mình và mẹ Hàn Băng thì Hồng Nhi vội vả chạy vào bếp để không bị hai lão đầu kia giết chết bằng ánh mắt.

Hàn Băng đi theo tay không rời tay Hồng Nhi,mà kí vào đầu Hồng Nhi vì dám nói bừa với cha mẹ Vi làm họ lo như vậy.Hồng Nhi chỉ cười và lè lưỡi rồi âu yếm cùng Hàn Băng đi vào nhà bếp.

Đằng này cha mẹ Hoa ngấm Vi thật kỉ rồi họ cười đón mừng"con dâu" tương lai của họ.Thế là mấy gia đình kia lại vui vẻ cười nói bàn chuyện bài tiệc cho bọn trẻ.

Dung và Vũ nhìn thấy vậy mà họ tủi thân,cha mẹ Vũ cũng nhìn ra điều đó nên nói.-Hai con đừng buồn.chúng ta biết cha mẹ Dung ở nước ngoài khi nào rảnh thì chúng ta sẽ qua đó chơi cùng các con.

Dung và Vũ ươn ước mắt cười với cha mẹ Vũ,mẹ Vũ ưu ái vỗ về Dung,Vũ thấy vậy nói.-Mẹ thương Dung hơn con rồi.

-Ừm Dung dễ thương hơn con mà,mai mốt Vũ nó ăn hiếp con thì con cứ mét mẹ,mẹ sử nó cho con.-Mẹ Vũ cười nói với Dung.

Dung trả lời bằng cái gật đầu rồi nhìn Vũ cười.Bầu không khí vô cùng vui vẻ trong căn biệt thự đông đúc kia.

Sáng hôm sau,những người làm trong nhà vôi vàng sắp xếp buổi tiệc,vì đây là buổi tiệc chung của cả nhóm Hàn Băng và Hồng Nhi,nên cha nuôi của Hồng Nhi cũng mời các ông tai to mặt lớn đến dự.

Cha mẹ mỗi bên cũng mời bà con họ hàn cùng đối tác làm ăn đến tham gia buổi tiệc.Đến chiều nhìn khách khứa tắp nập mà sáu cô gái không khỏi lắc đầu.

-Như thế mà gọi là buổi tiệc nhỏ đấy hả.-Hoa và Vi nói với vẻ buồn cười.

-Hơ Nhi thấy giống tiệc cưới hơn.-Hồng Nhi nắm tay Hàn Băng nói.

-Đúng rồi,tiệc cưới của bốn người đó sau còn chưa đi ra.-Vũ và Dung cười trêu chọc nói.

-Cũng có phần hai người à,đừng có coi mình là người thừa,nhìn cha mẹ Vũ thì biết.Mai mốt lại nhà Dung quậy tưng bừng lại cho coi.-Hàn Băng cười nhìn Dung và Vũ nói.

Hai người kia mới bắt đầu không bao lâu nên ưa bị Hoa,Vi,Hàn Băng và Hồng Nhi đem ra làm đề tài trêu chọc.Vì thế hai người này lúc nào cũng ngượng ngùng trước bốn con yêu tinh kia.

Cái ngượng mà đỏ mặt đó của Vũ Và Dung lại làm cho bốn người kia khoái trí mà trêu ghẹo.Vì thế họ còn phải chịu dài dài khi không biến khuôn mặt mình dày lên để thủ thế với bốn người kia.

-Coi ai kia,không phải là Tuấn sau,sao hắn lại ở đây.-Vi tinh mắt nhìn ra hình ảnh người đang phụ tiếp khách ở ngoài dưới lầu kia.

-Tinh mắt quá he.-Hoa hơi ghen nói.

Vi thấy được điều đó trong mắt Hoa nên ghì tay Hoa vào người mình nói lời yêu.Hoa vui vẻ mà nhéo muỗi Vi.

-Tuấn tuy lúc trước lằm lỗi nhưng anh ta là nhân tài nên cha Nhi cho anh ta tiếp nhận lại công việc với phương hướng đào tạo lại từ đầu,là làm từ thấp lên từ từ.-Hồng thấy mọi người thắc mắt nên nói.

-Oh,thế à,mà này hình như lúc trước có người học chung với hai đứa mình cũng tên Tuấn á.-Hoa đem chuyện xưa ra nói.

-Ừm thì là Tuấn.Lúc đó do gia đình chuyển nhà nên anh ta đành rời trường học đi theo gia đình,cha mình cũng điều tra rồi mà.

-Sao mà trùng hợp thế,nếu Nhi nói cha Nhi đã diều tra rỏ vậy có hình không cho Hoa coi với.-Hoa tò mò hỏi.

Cái tật tò mò của Hoa và Vi dù đánh chết cũng không bỏ nên họ háo hức nhìn Hồng Nhi tìm tồi câu trả lời.Dung và Vu cùng Hàn Băng cũng thế.

-Biết thế nào cũng hỏi vậy mà.Có hình và còn có hình của lớp mình hồi nhỏ nữa.-Hồng Nhi lấy mấy tấm hình ra để trên bàn mà nói.

-À hình lớp mình ai Nhi cũng nhận ra duy nhất có nhỏ súng răng này Nhi nhận không ra.-Hồng Nhi cầm tấm hình tập thể lớp lên đưa cho Hoa coi.

Hoa nhìn tấm hình này thấy rất quen,Hoa suy nghĩ hồi lâu thì bị Vi giật tấm hình.-Ủa đây là Băng mà.

Lời Vi chưa nói thì Hàn Băng đã dùng ánh mắt nổi lửa nhìn Hông Nhi,khi nghe Vi nói vậy thì Hàn Băng lại dùng hành động chứng minh ngọn lửa trong mắt đang cháy.

Hàn Băng nhéo tai Hồng Nhi nói.-Ai là đứa súng răng hả ?

Hồng Nhi đau,cười cười soa tai nói.-Nhi nói Nhi,mà Băng đâu có học ờ đây đâu,sau hình Băng lại ở đây.

Hàn Băng không buôn tha Hồng Nhi nên vẫn véo tai Hồng Nhi không buôn mà nói.-Lúc nhỏ Băng có học ở đây,vì cha mẹ Băn đi thị sác tình hình kinh tế ở đây vài năm nên chuyển trường cho Băng học trong mấy năm đó.

-Tuy vậy những đứa bạn thời đó cũng có tụ tập lại cùng gặp mặt chuyện trò.-Hàn Băng thấy Hồng Nhi khổ sở quá nên mới buôn tay mà nói.

-Thế là hai người học chung mà không biết nhau à,học chung tới mấy năm lận này,trên hình có ghi thời gian này,khi chụp hai người mỗi người một góc ảnh he.-Hoa và Vi cầm hình chĩ cho Dung và Vũ coi.

-Học chung thiệt sau,sau không nhớ ta.-Hồng Nhi và Hàn Băng đồng thanh nói.

-Ừ hình nè,hi hi không ngờ nghe,đúng là của người nào thì là của người đó đi đâu cũng không thoát hết.-Hoa đưa hình cho họ coi và nói.

Sáu cô gái cười nói vui vẻ với nhau mà quên đi tiếp khách chờ cha mẹ họ lên hói thúc họ mới xuống lầu.

Sáng hôm sau ai củng uể oải mà rời giường để tiễn cha nuôi Hồng Nhi cùng cha mẹ Hàn Băng và Vũ về thành phố.Vì công ty không thể một ngày không có chủ với lại qua việc làm của cha con Bảo nên họ phải quai về xem lại công ty.

Riêng Dung thì đã điện thoại cho cha mẹ mình mà bàn chyện,họ đồng ý vì họ cũng rất là thoáng trong tình cảm,nên họ hẹn gia đình Vũ gặp mặt trong một ngày gằn đây.

Nói là gằn đây nhưng sáu cô gái có ý định ở đây chơi vài ngày rồi qua bên Mĩ thăm gia đình Dung sẵn đi chơi luôn.

Lúc này các cô gái thì được nghỉ phép mấy tháng mà ở lại chơi.Do Hồng Nhi vết thương chưa lành nên mới được cha nuôi cho phép nghỉ chứ bình thường thì dù nói nghỉ nhưng Hồng Nhi vẫn phải làm việc như thường chỉ khác là không làm việc tại văn phòng thôi.

Đưa tiễn mọi người ra xe xong sáu cô gái nhìn lên khung trời xanh biết mà thầm nghĩ:duyên phận là ý trời nhưng tình duyên là do bản thân nắm giữ.Có phấn đấu dù khó khăn nhưng kiên trì thì hạnh phúc sẽ ở bên ta.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net