CHƯƠNG 8: Đêm Kỉ Niệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Nhi buông Băng ra ôm quài không chán hả,buông ra đi ăn cơm nè.-Hàn Băng tươi cười nói

-Ôm như vậy quài cũng chán rồi.-Nhi buông Hàn Băng ra,thiểu não nói

-Hùm bửa nay ăn gan hùm rồi hả mà dám nói vậy.-Hàn Băng vừa nói vừa nắm lỗ tai Nhi lại lôi ra bàn ăn.

Bất chợt Hoa không gõ cửa đi vào,cảnh tượng này đập ngây vào mắt Hoa,Hoa bụm miệng cười ha ha,Nhi bực nhọc vừa đau vừa dò dò lỗ tai nhìn Hoa bằng nửa con mắt nhíu mày tức giận

-Hoa vào ăn cơm chung cho vui,-Hàn Băng giờ trở lại vẻ ôn hòa tươi cười nói

Hoa nghe lời mời liền nhảy ngây vào bàn ăn,Nhi liếc nhìn Hoa nói nhỏ.-Đồ phá đám,ai cho ăn chùa hả,không biết tự nấu ăn à !

Hoa không trả lời Nhi mà hướng mặt về nhà bếp nói.-Nhi không cho Hoa ăn,Nhi còn đuổi Hoa về nữa nè Băng ơi !

Nghe vậy Hàn Băng chạy ra chừng mắt với Nhi một cái,Nhi toát mồ hôi ngồi im lặng mà lòng thì thầm chửi.

Đối với Hoa cảnh Nhi và Băng thân mật không còn gì xa lạ,Hoa đã biết từ lâu mối quan hệ của hai người và Hoa đặc biệt chú ý rằng Nhi vô cùng sợ Hàn Băng,vì thế lúc nào Hoa cũng lấy Hàn Băng làm vũ khí chống chội Nhi,Nhi thì bị Hàn Băng ức hiếp không dám phản khán dù chỉ một lần,nỗi lần bị ức hiếp là Nhi lấy Hoa làm đồ trút giận.

Nhi và Hoa như nước với lửa,nhưng lúc nào Hoa cũng thấn thế vì có Hàn Băng hổ trợ

Lúc nầy bàn ăn đã đầy đủ,ba người cùng nhau ăn cơm,Hoa cố tình chiu tức Nhi liền gấp đồ ăn cho Hàn Băng và nói những lời nũng nịu,Nhi giận xanh mặt,Hàn Băng chỉ ngồi cười tủm tỉm.

Thấy Hàn Băng không theo phe mình Nhi càng hạ quyết tâm tối nay phải ăn tươi nuốt sống Hàn Băng.

Cơm ăn đã xong,bàn cũng đã dọn,con kì đà kia cũng đã về Nhi thấy Hàn Băng bước vô tắm Nhi cũng muốn bước vô theo,Hàn Băng liền nhanh tay đống cửa lại,Nhi yếu xìu ngồi bên ngoài đợi,sau khi tắm xong Hàn Băng cười ám muội bảo Nhi đi tắm.Nhi chằng chừ làm nũng hồi lâu mới chịu đi tắm.

Tắm xong bước ra thấy Hàn Băng đã ngủ Nhi thất vọng khổ sở lăn qua lăn lại không ngủ được.Đột nhiên một bàn tay mát lạng vòng qua eo Nhi,tim Nhi ngày càng đập nhanh khi bàn tay kia vươn tới ngọn đồi của Nhi,một cảm giác tươi mát bắt đầu lan từ sau cổ rồi ra trước cổ của Nhi

Nhi ngượng ngùng xoay người,lúc nầy Hàn Băng tinh quái nhìn Nhi nở nụ cười mê người.

-Nhi này trước khi về nhà mẹ Băng phải ăn sạch Nhi rồi mới đi,dù tối nay trời có sập xuống cũng không ai cứu Nhi đâu.-Hàn Băng nhìn Nhi với vẻ mặt đầy mê hoặc nói

Nhi đỏ mặt không biết nói gì,lúc nảy vẫn còn hùng hôn quyết ăn Hàn Băng mà giờ đây Nhi đã trở thành con cừu non trước một con sói tinh quái.

Hàn Băng nói xong,thấy Nhi không phản ứng,càng nhìn nét mặt ửng hồng của Nhi lại càng làm cho Hàn Băng thích thú.

Tay Hàn Băng lúc này đã mở xong hết nút áo của Nhi,ngọn đồi nhỏ nhắn vào ban đêm không được che chở đã hiện ra ngay trước mắt Hàn Băng,Hàn Băng không kìm chế được hôn thật dồn dập vả nhẹ nhàng lên đôi môi mỏng manh kia,tay thì sờ nắng ngọn đồi không thôi.

Đôi môi bắt đầu giống váng trượt thăm do từng tất da thịch trên người Nhi,đôi môi ấy đi đến đâu thì giống như nơi đó bị điện giật tê người đến đấy.

Mãi cho tới khi đôi môi kia gậm nhấm trái cấm thì hơi thở của Nhi dồn dập hói hả,Nhi bất giác la lên.-Á a a.....thanh âm ấy càng vang dội khi Hàn Băng càng nhâm nhi trái cấm,tay thì vuốt nhẹ nhàng vùng suối vàng phí dưới,từng đợt suối tuông ra,tay Hàn Băng cảm nhận được sự ẩm ướt,thì ngay tức thì đôi môi đó di chuyển xuống nơi suối chảy,từng đợt từng đợt mút láy những dòng nước nóng bỏng trào ra,Nhi ngày càng tê người khi Hàn Băng càng cố uống thật nhiều nước suối,Nhi ngượng ngùng lên tiếng.-Hàn Băng dừng........á a a

Hàn Băng nhìn thấy Nhi không chịu an phận liền lấy tay chôn sâu vào hàng đông bên trong nước suối,khi gập một chướng ngại nhỏ,không suy nghĩ nhiều Hàn Băng cố vượt qua chướng ngại để tiến sâu vào bên trong,khi nghe thanh âm vang dội của Nhi cũng là lúc một đợt nhan thạch đỏ tươi chảy ra.

Ngơ ngác nhìn nhan thạch tuôn chảy mà tay vẫn còn nằm trong cơ thể Nhi,nhìn về phía Nhi,Hàn Băng chòm người lên người Nhi nhẹ nhàng áp sát mặt Nhi hỏi.-Đau lắm hả ?

Nhi gật đầu nước mắt thì rơi ra trên má,nhưng lại nở nụ cười mê người nói.-Nếu là Hàn Băng thì không sau.

Hàn Băng cười tươi như hoa,típ tục nhịp nhàng khoáy động những ngón tay linh hoạt trong người Nhi,Nhi ôm chặc Hàn Băng,hai người cùng hòa vào hơi thở gấp gáp của nhau.

Ngưng một lát Hàn Băng thấy không thỏa mãn liền típ tục đặc Nhi nằm dưới,cơ thể kề sát nhau bắc đầu lướt nhẹ sau đó nhanh dần,hai người cùng thở gấp gáp.Nhi nói.-Hàn Băng mình yêu cậu,từ nay về sau Nhi là củ Hàn Băng,Hàn Băng không được bỏ mặt Nhi.-vừa nói Nhi vừa ôm chặc Hàn Băng.

-Ừ,Hàn Băng mãi mãi yêu một mình Nhi thôi,mãi mãi.-Hàn Băng dịu dàng nói,nằm trên người Nhi mà hưởng thụ hơi ấm hương thơm của Nhi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net