CHƯƠNG 9: Sóng Gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đêm thanh tĩnh hai con tim,hai thể xác cùng linh hồn hòa làm một,trong không khí tràng ngập yêu thương
Ngày mơi Hàn Băng phải về nhà mẹ,điều này làm Nhi ngập tràng lo lắng,Nhi cũng không biết vì sao mình lại có cảm giác như vậy.Ôm chặc Hàn Băng mà lòng không yên

Hàn Băng ngước mặt nhìn thấy bỉu hiện đó của Nhi,liền nói.-Không có gì đâu Nhi đừng lo,Băng đi rồi về ngây ấy mà,khi nào giải quyết xong việt thì ngay tức khắc Băng sẽ về ngây bên cạnh Nhi

Nhi không nói gì chỉ gật đầu,nước mắt lại rơi

-Nhi ngóc khóc gì mà khóc,Băng có đi luôn đâu,thôi nín đi,suốt đời này Băng mãi mãi là của Nhi mà !.-Hàn Băng dùng môi lau nước mắt cho Nhi,Nhi nhìn Hàn Băng vui vẻ cười

Hai người từ từ im lặng và ngủ thíp đi

Sáng hôm sau,Hàn Băng thức sớm chuẩn bị đồ đạt để đi,Nhi giật mình thức dậy không thấy Hàn Băng liền hối hả chạy ra trước,nhìn thấy Hàn Băng chưa đi Nhi vui mừng chạy lại ôm Hàn Băng

-Nhi nầy mới sáng mà đã muốn quyến rủ Băng nửa hả? tối qua chưa đủ sao ?-Hàn Băng tươi cười khiu khích nói

Nhi nhìn lại thấy mình chưa mặt đồ ngượng đến nổi đôi má ửng hồng,Nhi nói:-Băng chờ Nhi chút Nhi tiễn Băng

Nói xong Nhi vội vội vàng vàng đi tắm,nhanh cấp kì đã tấm xong nhưng chưa chải đầu,vội nắm tay Hàn Băng nói.-mình đi,Nhi đi với Băng một đoạn.

Hàn Băng bụm miệng cười nói.-Nhi ở nhà lo chải đầu kìa,ăn uống cho đàng hoàn vô,sẽ nhanh thôi Băng sẽ về mà.-thanh âm Hàn Băng nhẹ nhản nói,tay thì ôn tồn nựng mặt Nhi,đôi môi đặc lên má Nhi một nụ hôn quay đầu nói tạm biệt rồi lên xe vẫy tay chào Nhi

Nhi đứng đó mà nước mắt lại rơi,Nhi tự nhủ với bản thân Hàn Băng sẽ nhanh quay lai thôi,không sao đâu,Hoa thấy nước mắt Nhi không ngừng rơi liền đi qua ôm Nhi vào lòng nói.-Băng nói sẽ quay lại nhanh thôi mà làm gì khóc như con nít vậy,không sơ Hòa cười Nhi à,vui lên coi nà.!

Nhi gượng cười và đưa mắt nhìn về hướng Hàn Băng đã khuất bóng

-Cô chủ đã về,bà nhà đợi cô lâu lắm rồi.-một ông cụ lịch lảm ra dáng kính cẩn nói

Hàn Băng không nói gì,đập vào mắt Hàn Băng là dáng người ngồi tựa salon đang nhâm nhi tách trà.

-Bảo sao lại ở đây ?-Hàn Băng tỏ vẻ khó chịu hỏi

Chưa nghe được tiếng trả lời thì có thanh âm vang lại.-Hàn Băng con lên đây cho mẹ.

Hàn Băng không thèm liếc nhìn Bảo liền chạy lên lầu,bước vào một giang phòng lớn treo đầy tranh ảnh Hàn Băng nũng nịu nói.-Mẹ sao kiêu con về gấp vậy,có chuyện gì à?hay con gái cưng đi lâu ngày quá nên nhớ quá kiêu về vây ?

Người đàn bà quý phái đó không nói gì,thấp một nén hương quay sang Hàn Băng nói.-Quỳ Xuống cho ta.

Hàn Băng cảm thấy bất an liền nghe lời quỳ xuống
Người đàn bà kia nhìn Hàn Băng chìu mến nói.-Cô gái kia là ai mẹ không cần biết,con không được có cái loại quan hệ quái gỡ đó nữa,trước mặt tổ tiên con phải hứa là chia tay với cô gái đó và không được gập cô ta nữa.

Hàn Băng tái mặt nghi hoặc nói,-Mẹ nói gì con không hiểu.

Người đàn bà quý phái đó lấy chiếc điện thoại ra đưa cho Hàn Băng coi,Hàn Băng nhìn thấy hình của mình va Nhi đang ôm hôn nhau ở bãi đậu xe đây mà,Hàn Băng liền nghĩ đến tên Bảo,chác chắn là hắn chứ không ai hết

Hàn Băng ngước nhìn mẹ mình rồi nói.-Con với Nhi là thật lòng,từ xưa đến nay không ai tốt với con bằng Nhi.con xin mẹ tác hợp chúng con,dù Bảo có nói gì thì mẹ đừng tin hắn.......

Chát....một thanh âm vang dội lại từ bốn bức tường

-Đồ bất hiếu mẹ nuôi mầy từ nhỏ đến lớn không phải cho mày lam chuyện bại hoại đó,gia đình ta là gia đình có danh tiếng,mày không được phá vỡ danh tiếng đó,mẹ không cho phép mầy làm ô nhục gia đình

-Mẹ xin nghe con nói....-Hàn Băng nắm tay áo bà nước mắt lả chả van xin

-Quản gia đưa tiểu thư vào phòng,từ nay cấm nó đi gập con bé kia.-người đàn bá quý phái đó lạnh nhạt nói và quay đầu đi

-Mẹ....mẹ......mẹ.-Hàn Băng khóc lóc thảm thương kiêu la.!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net