Chap 18.2: Superstar.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Lẽ ra thứ 7 mới post, dưng mà post sớm là tại tui tốt bụng đó nha

Chap này, mặt tiền xin dành trọn cho Ka-ylor :3

*dâng hiến* =))))

Chap 18.2: Superstar.

* * * * * * * * * *

Kéttttt

Chiếc xe thắng gấp rồi ngoặc lái rẽ vào con hẻm để tránh chuỗi đèn giao thông dày đặt phía trước.

Di tay trên màn hình định vị của xe, Karlie Kloss nhận ra vị trí đỗ của chiếc Veneno ở bãi cách đó hai con phố.

Cô mím môi nén cơn giận, giữ bình tĩnh bấm số gọi một liên lạc trong danh bạ

- Toni, bồ tìm vị trí của số điện thoại này giúp tôi.

-[Giọng bồ có vẻ gấp? Được, gửi số cho mình]

Chọn "chuyển tiếp" cái tin nhắn mà Elsa vừa gửi. Cô nghiến hàm tức tối.

- Joshua, khôn hồn thì đừng làm mất một sợi tóc nào của Taylor!

.

.


Chiếc xe dừng lại bên ngoài sảnh khách sạn Matherdrink. Karlie bật cửa xe chạy xuống xem xét chiếc Venano xám bạc quen thuộc

[Brzzz]

- Mình đây Toni

- [Vị trí chiếc điện thoại đang ở cách bồ 50m. Xoay lưng vào tiền sảnh khách sạn Matherdrink, nhìn về đối diện, chếch theo hướng 1 giờ]

- Tại sao bồ không chỉ rõ địa điểm huh?

- [Bồ đang trong khu vực nhiễu sóng, mình sẽ kết nối di động của bồ với hệ thống định vị trên máy mình. Xin lỗi mình chỉ làm được đến đây thôi]

-Okay. Thanks Toni!

Nhét điện thoại vào túi quần sau, cô co chân hộc tốc băng ngang con đường xe cộ đông đúc.



Piiiinnnn

Điếng hồn vì chiếc taxi vừa phóng ngang mặt, xê xích một chút có lẽ cô đã bị tông phải.

Hít thở sâu, quệt mồ hôi đọng trên chân mày, đưa mắt quan sát khắp lượt dãy phố san sát nhau, thị giác loạn cả lên vì phải hoạt động ở cường độ cao

"Sạp báo, nhà hàng, quán cafe, viện triển lãm... không phải những nơi này.Hay là..."

Giảng viên Kloss xoay đầu quắc mắt trông tấm bảng hiệu "For Rent" của toà nhà đồ sộ nhất

Ruột gan như lửa đốt, cô chẳng còn đủ thời gian để mà suy xét mọi tình huống có thể xảy ra. Cứ thế mà lao vào cánh cửa tự động của toà cao ốc trụ sở văn phòng cho thuê.

- Xin lỗi, cô muốn gặp ai?

Bị chặn lại bởi hai người gác cửa, Karlie gắng lấy lại chất giọng nhẹ nhàng thường ngày

- Tôi muốn tìm Joshua Kushner. Ông ấy có trong văn phòng không?

- Xin lỗi, cô đây có hẹn trước chưa?

- Chưa nhưng tôi có việc gấp.

- Tôi không thể để cô vào nếu không có xác nhận từ...

Huỵch

Trong nháy mắt, hai tên gác cửa đã bị cô hạ đo ván. Liếc dọc bảng tên điện tử treo ở bức tường. Mắt Karlie dừng lại ở tầng 4.

- Cô không được phép vào đây!

- Lùi lại hoặc các người sẽ hối tiếc.

.


.


Đặt con mồi lên giường, với tay tháo hàng cúc của áo vest, điện thoại ở túi quần gã rung lên bần bật

Elsa is calling...

" Con nhãi ranh này chắc đã phát giác sự thật. Haha, Elsa Hosk, cô nghĩ cô là ai? Muốn ngang tầm với tôi à. Thứ cô muốn giành thì cũng chỉ là món tôi đã 'dùng' qua thôi. Taylor, em xem thường tôi lắm nhỉ? Sao bây giờ thin thít thế kia?  "

Gã từ chối cuộc gọi, ném sang bên, vén mái tóc vàng loà xoà trên vầng trán bướng bỉnh, đặt đôi môi thô thiển lên đó rồi miết dài xuống gò má cao ương ngạnh, đến đôi môi đỏ kiêu kỳ ... hai tay tự do trêu đùa hàng cúc áo sermi mỏng manh

Gã chẳng để ý đến cái điện thoại liên tục báo cuộc gọi nhỡ từ đám đàn em đang bị dần nhừ tử dưới lầu.

Bàn tay thô kệch dung tục miết lên vòng eo thon thả mịn màng...

.


.


Lần theo vòng đỏ phát tín hiệu trên màn hình cảm ứng mà Toni đã liên kết với hệ thống định vị của cô ấy. Cô hối hả guồng chân băng qua dãy hành lang vắng tênh, liên tục nhìn dáo dác tìm kiếm. Thậm chí đến thở cũng chẳng dám đứng lại mà thở.

Bóp nắm tay kêu răn rắc, dù có ra sao Karlie cũng không bỏ cuộc. Vẫn hy vọng nỗi sợ hãi của cô chỉ là suy đoán.

Tín hiệu ngừng chớp khi cô rảo ngang căn phòng đóng kín cửa như bao căn phòng khác cùng dãy.

Linh tính báo rằng đúng là nơi này

Karlie Kloss thận trọng đẩy nhẹ cửa

*yên ắng*

Cô nghiêng đầu, sự lo lắng đã chiến thắng bản tính thận trọng, cô cắn môi lùi lại lấy đà, vung chân đá thật mạnh vào cửa và sẵn sàng tâm lí chịu sự phỉ báng nếu lỡ như trong đó chỉ là Joshua và một ả nào khác.


ẦMMM

Cánh cửa gỗ bật tung, bong khỏi bản lề.

Gã đàn ông đốn mạt hốt hoảng quay người lại đã hứng trọn cú đá ngã lăn ra đất với một cái mũi bể bê bết máu

Cô như chết điếng vào khoảnh khắc trông thấy Taylor chỉ còn mỗi bra bên trên, lập tức cởi áo khoác choàng lên cho nàng. Cô cắn răng dồn nỗi căm phẫn vào nắm đấm giữa mặt tên đàn ông khốn nạn, đê hèn

- Con khốn.. tao sẽ gọi cảnh sát...

- Mày là thằng chó, Taylor trước sau gì cũng là vợ mày. Có cần thiết phải giở trò hèn hạ này không hả?

Cô túm cổ áo Joshua, mắt long sòng sọc ngó hắn như muốn giết chết gã ngay lập tức.

- Con đà bà không biết xấu hổ. Mày lấy tư cách gì xen vào chuyện của tao? Cô ta là vợ sắp cưới của tao, tao muốn làm gì liệu có cần mày cho phép?

- F*ck your shut up!!!

Cô đấm cho gã vài cái, tên khốn chẳng còn đủ sức gượng dậy nhưng bờ môi đầy máu lại nhếch lên đầy nguy hiểm

Karlie đá thêm cho gã một đá rồi lay mạnh Taylor để nàng tỉnh lại, tuy nhiên, cố gắng có vẻ không khả quan

Quắc mắt ngó Joshua nằm dài dưới sàn, gã liếc cô đang lừ lừ tiến lại với sự cảnh giác hoà sợ hãi.

- Thuốc giải đâu? Cả hai.

Cô rít qua kẽ răng.

Ánh mắt lì lợm chuyển tới ngăn kéo dưới tủ đầu giường.

Karlie ném lại cái nhìn khinh miệt sau khi nhét viên thuốc vào miệng Taylor, đồng thời nâng nàng lên vai cõng ra ngoài

- Đám thuộc hạ của mày là một lũ ăn hại. Nếu mày thích, cứ báo cảnh sát. Để xem ai sẽ phải lấy mo che mặt.

Cô nhếch mép, giọng cười đáng sợ vang vang khắp tầng lầu vắng vẻ.


~~~~~~~~~


- Chủ tịch Ambrosio, tôi đã tìm thấy Taylor. Xin cô cứ an tâm, tôi sẽ đưa tiểu thư Swift về nhà ngay bây giờ.

Cố vấn Kloss nhẹ giọng thông báo cho Alessandra, cô chị họ đã và đang lo lắng tột độ. Trong tình thế khi nãy, nhất thời mất kiềm chế Aless đã gọi báo tin cho Ngài Thượng Nghị Sĩ Swift và Phu Nhân Andrea.

Giờ nhận được cuộc gọi của Karlie, cô cảm thấy nhẹ nhõm.

.

.


Chiếc xe xanh đen dừng lại tại một cửa hàng tiện lợi.

Người lái xe là một cô gái cao dong dỏng, gầy và khuỷ tay trầy xước đôi chỗ. Cô nhanh nhẹn vào cửa hàng, vài phút sau mang ra chai nước ấm và hộp khăn giấy ướt.

Đóng lại cửa xe, Karlie rút vài tờ khăn giấy cẩn thận lau nhẹ vài vệt bẩn bám trên khuôn mặt ngu ngơ vì vừa tỉnh thuốc. Đoạn, đặt chai nước ấm chườm lên vết sưng tấy trên trán, có thể do lúc di chuyển nàng, bọn chúng vô ý để đụng vào thành xe.

- Cảm thấy thế nào rồi?

Cô ân cần dõi theo nhất cử nhất động của Taylor, chỉ mỗi cái nhăn mặt đã khiến Karlie hốt hoảng.

- Chưa chết.

Nàng bậm môi, cứng đầu

- Đây là kiểu cảm ơn với người đã cứu mình hử? Cứu người còn bị người cư xử thái độ thế này, chẳng đáng cho tụi mày gì cả.

Cô làm mặt thảm não, chỉ vào cái vết xước trên khuỷ tay vừa tự thì thầm.

- Loại người gì đây, nói chuyện với cả khuỷ tay.

Nàng ngó lơ ra ngoài. Tay tém lại vạt áo khoác của "ai đó", chết tiệt, lại là cái mùi quýt ám ảnh >_

- Thì chẳng ai chịu nói chuyện, đành tìm cách tự giải khuây thôi. Bất mãn thì nói với tôi đi! Cảm thấy thế nào rồi?

Cô xem xét vết bầm trên trán nàng, nàng giận dỗi đẩy tay cô ra, vô ý nó lại đập vào vết sưng khiến nàng thét lên be be

(ಥ⌣ಥ)

- Tôi đã nói ngồi yên để tôi xem giúp mà. Giờ thì thế nào?

Karlie cau mày

- Mặc tôi, mặc xác tôi. Tôi đã nói đừng quan tâm tôi, đừng có đối xử tốt với tôi. Tôi có chết cũng kệ, cứ giả vờ không biết đi !

凸(`⌒´メ)

Nàng ấm ức vung tay loạn xạ, Karlie xoăn tít đôi mày rậm, giữ chặt hai tay nàng, nghiêm giọng:

- Không được. Không bỏ mặc được. Lơ là một tí là lại tự dẫn xác đến với cái thằng khốn kiếp kia hửm?

Cách cô gằng giọng và thái độ không hài lòng nhất thời phát huy tác dụng trong việc đe doạ con mều vàng ngang ngạnh. Vì vậy mới ngoan ngoãn cúi mặt, lí nhí

- Không phải thế đâu, tôi ...

- Khỏi giải thích, tôi hiểu tất cả. Chứ tiểu thư nghĩ tôi đi tìm người là nhờ ai chỉ điểm? Chẳng nhẽ Joshua Kushner đại-đại-xảo-nhân ấy?

Cố vấn - Giảng viên kiêm Bảo mẫu mỉa mai, The Emper - Giám đốc con nít nhột nhạt quá xá.

- Elsa có biết cô đến đây và cô ta đâu rồi?

Nàng vờ hỏi bâng quơ, trước mặt Karlie thì Elsa gần như là điều kiêng kỵ. Taylor hiểu, thành thử chỉ lấp lửng, nàng đang thù hai kẻ vô lại kia cấu kết với nhau lắm đây.

- Xe này của Elsa ấy. Taylor, tôi muốn xin cô một điều.

- Ừm

Thoáng đắn đo giây lát, cô thận trọng dò ý

- Cô đã bình an vô sự, vả lại cũng chưa bị thương tổn gì nặng.. Dù Elsa có thông đồng với thằng hạ tiện kia hay chỉ là nạn nhân thì mong Taylor tha cho cô ấy, đừng truy cứu nữa. Elsa yêu cô thế nào, cô chẳng lẽ không cảm nhận được? Xem như nể mặt tôi, được chứ?

Thái độ khẩn trương của Karlie khiến Taylor cảm thấy bất nhẫn. Cô vì cô gái xấu xa kia mà hết lần này đến lần khác đứng ra xin tội giùm, hơn nữa, Taylor cũng không tin là Elsa lại bán đứng nàng. Có thể chỉ do gã đốn mạt Joshua giăng bẫy.

Nghĩ đến đây, cộng với ánh mắt chờ đợi của người bên cạnh. Nàng nhẹ gật đầu, lòng đau như cắt.

"Cô chỉ lo cho Elsa của cô thôi ư, Karlie? "

- Cảm ơn Taylor, cảm ơn rất nhiều. Tôi sẽ làm bất kì điều gì cô muốn.

Karlie mỉm cười

- Chia tay với Elsa đi.

Nàng ngó ra ngoài, thuận miệng

- Huh?

- Tôi đùa đấy. Chúng ta về nhà thôi.

Nàng gượng cười, vầy là quá đủ rồi.

Karlie Kloss trông theo nàng, toan nói gì đó nhưng cũng đành im lặng nổ máy xe.

_______________

Nhà Riêng

06:25' PM

Cánh cổng thép tự động mở, nhường lối cho chiếc xe xanh sẫm lướt vào.

Tiểu thư Swift leo xuống xe, nàng bước lên bậc tam cấp vào nhà, theo sau là Cố vấn Kloss.

Sốt ruột chờ đợi cả hai bên trong, chị họ Alessandra cứ đi đi lại lại, mặc lời trấn an của quản gia Anthony cùng vài người hầu gái.

- Aless!

Cô xoay phắt người, bừng sáng dòm đứa em họ vừa xuất hiện tại ngạch cửa với bộ dạng tả tơi, te tua, tàn tạ.

- Em không sao chứ?

Cô lo lắng ngó nghiêng. Taylor nhoẻn miệng xác nhận tình trạng của mình, nhờ vậy Alessandra mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

- Chị xin lỗi, chị lỡ gọi cho cậu mợ rồi TT TT

Tổng tài đại nhân ỉu xìu thông báo tội lỗi tày trời của bạn. Nào ngờ ẻm em họ chẳng những không cáu mà còn reo lên đầy biết ơn.

"Ơ thế con bé này bị chấn động quá hoá ... rồ rồi à?"

Bạn nghệt mặt dòm ẻm. Đoạn nhìn thấy người phía sau, đã hiểu (ღ˘⌣˘ღ)

- Con nhóc này, nhìn em như vừa té xuống cống rồi được vớt lên phơi nắng ấy. Thảm quá ~ Thôi lên phòng tắm táp nghỉ ngơi đi, chị cho người làm vài món mang lên sau. Phải ăn no mới đủ sức làm mình làm mẩy chứ :3

Cô đá mắt nghịch ngợm, ẻm em họ cũng bật cười. Ra là Aless đã đoán được nguồn gốc tiếng reo vừa nãy. Có nghĩa là Taylor sẽ tận dụng cơ hội này để huỷ hôn, ta da~ *bung lụa*

- Em lên phòng trước đây. Làm chị yêu lo lắng thiệt ngại~

Bạn giả bộ thút thít :)) diễn dễ sợ

Vui vẻ trông theo cô em họ lắm trò khuất sau cầu thang, Amb Tổng xoay lại bắt gặp vẫn còn một người đang trân trối ngoài cửa.

- Sao cô không theo em nó?

Bạn Giảng viên khả kính đần mặt, đây là lần đầu tiên cô được gặp Chủ tịch Ambrosio ở nhà. Khác xa với vẻ ngoài nghiêm nghị, khó tính, Amb Tổng ở nhà rất là "chu choe bấy bì" với cái short trắng và áo thun Chanel đen đơn giản. Một Ambrosio - đời thường đối lập với Ambrosio - phi thường

- Thưa Chủ tịch, tôi... được vào sao ?

Bạn lắp bắp, Aless phì cười

- Đừng sợ, nhà tôi có phải chỗ giam người đâu. Gọi tôi là Aless được rồi!

- Vâng. Cảm.. ơn

Bạn cắm đầu bước theo người hầu mà nữ chủ nhân của căn biệt thự đã ra hiệu dẫn đường cho khách.

Karlie vừa khuất sau góc cầu thang, Aless đã ngồi xuống ghế, đăm chiêu suy nghĩ. Mải lo cho vụ Taylor mà cô quên bén đi buổi photoshoot, chả biết Miranda Kerr có giở chứng gì không.

Quản gia Anthony mang điện thoại đến cho cô, một chút phân vân, cô ấn ngón tay vào cái tên "Martin" trong danh bạ.

______________

" ♫ ... Hey hey, you you

I don’t like your girlfriend!

No way! No way!

I think you need a new one

Hey hey, you you

I could be your girlfriend

Hey hey, you you

I know that you like me.. ♫ "

Bịt hai tai chạy đến tắt cái loa mở công suất cực đại, Karlie bó tay với nàng tiểu thư bướng bỉnh nhảy loi choi trên giường.

Vừa thoát khỏi 1 chuyện lớn vậy mà nàng lại thản nhiên vậy hở @@

Thật ra bạn nhỏ Taylor phấn khích vì viễn cảnh sắp thoát khỏi cuộc hôn ước trước mắt, nhất thời chẳng che giấu niềm vui.

Chỉ có tội cho một người phải khổ sở lôi đứa con nít sống lâu ngồi yên xuống giường, vật vã một hồi Bảo mẫu bất đắc dĩ mới giữ được con khỉ con trật tự.

- Taylor!!! Đừng có nhảy nhót nữa, ngồi im coi!!!

*lạch bạch*

- Ha ha ha (っ=ˆヮˆ=)っ~

Giờ thì cô lại phải đuổi theo đứa trẻ choàng cái khăn tắm to tổ chảng hì hà hì hục chạy lăng quăng khắp phòng

- Ngồi yênnn!!!

Cuối cùng cũng tóm được con khỉ nhỏ, ép nàng ngồi xuống ghế.

- Không giỡn nữa, mệt muốn đứng tim rồi +.+

Bạn nhỏ Taylor phụng phịu cúi đầu để "bảo mẫu" lau khô tóc cho mình.

- Tôi vẫn luôn ước ... giá như tôi và Elsa có thể hoán đổi cho nhau.

Bạn bỗng rì rầm, cô lắng tai nghe bất chợt hạ giọng

- Không thể được, tôi không chấp nhận.

- Tôi biết, tôi chỉ ước thôi mà.

Bạn chu miệng

- Ước cũng không được.

Cô nghiêm mặt

- Này, cô đừng quá đáng, cô còn muốn điều khiển suy nghĩ của tôi luôn á? Tôi biết cô yêu Elsa, nhưng cô ta không yêu cô và tôi thì không thể nào dửng dưng đứng nhìn cô chịu thiệt thòi. Elsa chẳng phải người tốt, cô càng nhu nhược cũng chẳng thể khiến cô ta yêu cô đâu.

- Tôi biết.

- Cô biết? Biết mà còn cố tình làm? Lí trí của cô đâu rồi hả Karlie Kloss?

- Chính vì vẫn còn lí trí nên tôi mới không muốn Taylor hoán đổi với Elsa Hosk.

Karlie nhún vai, chải lại mái tóc mà nàng vừa sấy khô.

- Hà cớ gì chứ?

Taylor im lặng rồi đột ngột hỏi

- Vì tôi yêu Elsa.

- Cô...

- ... theo cái cách mà Chủ tịch Ambrosio đối với Taylor.

O_O

- ?!?

Phì cười dòm cái mặt ngây ngô bên dưới cái khăn lông trùm trên đầu, Giảng viên Bảo mẫu nhéo mũi đứa con-nít-sống-lâu

- Elsa là em gái tôi. Không phải ruột rà nhưng tôi đã chịu ơn gia đình em ấy rất nhiều.

- Thật á...?

Nàng sáng rực mắt như hai cái đèn pha :v

- Ừm. Tôi định không nói, nhưng chẳng muốn Taylor suy nghĩ vẩn vơ nữa. Taylor chỉ cần biết là tôi chưa bao giờ ngừng quan tâm cô. Tôi có nỗi khổ của mình, cảm giác của cô ra sao, tôi đều hiểu cả.

Niềm vui vừa chớm đã lại trôi dạt về phương nào. Karlie nói vậy tức là thừa nhận cả hai đều thích nhau, nhưng vì tâm sự riêng nên cô chẳng thể mở lòng ra được. Taylor thiết nghĩ, hiện giờ đừng nên gấp gáp tấn công, cứ cho Karlie thời gian lắng lòng, rồi mọi thứ sẽ thay đổi.

- Sao cô không thử đánh cược một phen..

Cô ngạc nhiên, khom người nhìn nàng

- Cược cái gì?

- Để tôi trị giúp bệnh cho cô, "tâm bệnh" thì chỉ có thể chữa trị bằng "tâm dược". Tâm sự khó nói thì đừng nói, cũng đừng đặt nặng nó, thả lỏng bản thân ra và cảm nhận cuộc sống muôn màu. Biết đâu một ngày, cô sẽ lại nhận ra nỗi khổ tâm gì gì đó thực chất cũng chỉ là hạt cát trên sa mạc thôi.

Nàng ngọt ngào thuyết phục người bạn vẫn đứng sau lưng mình tư lự. Tia nhìn hồ nghi lẫn dè dặt rọi về hình ảnh phản chiếu của ánh mắt lém lỉnh, trong veo ngó nghiêng chờ đợi

- Tuỳ cô vậy. Trời cũng tối rồi, tôi phải về, Taylor nghỉ ngơi sớm, mai đi làm đúng giờ!

Nàng ngoan ngoãn gật đầu lia lịa, cười hì hì tiễn cô ra khỏi cửa.

Suốt chặng đường từ nhà Chủ tịch Ambrosio đến trụ sở, câu hỏi cứ đeo bám trong đầu cô.

Cô biết là bản thân đang vượt qua vạch nguy hiểm mà trước đó đã vẽ. Ai làm nấy chịu, cô chẳng muốn làm hại Taylor nhưng món nợ của cô không thể không tìm ai để đòi. Cô cũng đã dự liệu trước tình huống này, đã lo sợ xiết bao khi Elsa đi quá xa so với kế hoạch tiên liệu. Và giờ thì chính cô dẫm lên dấu chân của Elsa.

Hận thù và tình cảm vốn chẳng thể song hành cùng nhau, hơn ai hết, Karlie hiểu rõ một điều:

Tình càng sâu, hận càng dai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net