Chap 71: "Đánh Lẻ"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


- Ta không thể cho em hy vọng, càng không thể tùy tiện thốt ra một lời hứa. Thời gian cũng không phải do ta nắm giữ. Ta không có gì chắc chắn. Ta không muốn em tiếp tục vô vọng đợi chờ.


- Được, tôi hiểu thưa bà. Hóa ra những cảm xúc vừa qua đều từ một phút để mặc cảm tội lỗi dâng trào, nói ra những lời ăn năn quá khứ. Tôi chính là hiểu lời bà vừa nói, cũng không muốn bản thân mang lại rắc rối cho ai. Tôi có tự trọng của mình, vậy nên xin bà nhớ kỹ, nơi này tôi bước ra sẽ không bao giờ trở lại nữa.


Khuôn mặt nàng trở nên tái nhợt. Khoé mắt ửng đỏ, môi cắn chặt, để lộ ra khí tức mãnh liệt.



- Ý ta không phải thế, làm sao... làm sao để ta có thể giãy bày lòng mình cho em hiểu đây.


- Đủ rồi thưa phu nhân, những chính trị gia lỗi lạc như bà giỏi nhất là ăn nói. Tôi không muốn tiếp tục biến thành vật chủ trong trò chơi ái tình của bà. Để bà mặc sức kéo lại gần rồi đẩy ra xa. Phu nhân, bảo trọng.


- Lin.


Đôi mắt đa tình mọng ướt len lỏi trong nỗi buồn thăm thẳm, đôi môi đỏ thắm đã không kịp giữ chân người tình. Nàng mở cửa chạy dọc hành lang, cắn răng đỡ cô em gái say mềm xuống cầu thang cùng sự giúp sức của người hầu.


Ngồi trên taxi, khuôn mặt buồn bã phủ một tầng lại một tầng mây xám xịt. Điều tàn nhẫn nhất trong đời là khơi lên tia hy vọng rồi thẳng tay chà đạp khi nó chỉ vừa nhen nhóm hồi sinh.


Mối quan hệ giữa người với người phức tạp và đau đớn đến vậy ư?


Ngay lúc này, nàng thực sự đã rất cố gắng để không òa khóc.


Thổ lộ những lời yêu thương rồi thẳng tay phủi đi chút niềm tin vừa nhen nhóm. Người đàn bà nhẫn tâm!


Trong mớ không gian tối sáng khi bóng đèn đường rọi vào chiếc xe đang chạy, cạnh cô em gái say sưa ngủ ngon lành. Lindsay Swanepoel đưa bàn tay lau vội nước mắt vừa tràn khỏi khóe mi.


"Đồ ngốc này, mình không thương mình thì ai thương mình đây"


Nàng đau đớn gượng cười mà nghe lòng mình chết lặng. Lắng nghe tiếng vỡ nát của trái tim, sự im lặng trong một khoảnh khắc – hai ánh nhìn trần tục bắt lấy nhau trong một không gian rộng lớn và cao dầy.


Trong ánh nhìn ấy, thế giới biến mất, không gian - thời gian trở nên vô hạn, một khái niệm vô hạn đến vĩnh hằng...



~ ~ ~ o0o ~ ~ ~ ~



Tập sự Swift đem khí thế sau ba ngày "dưỡng thương" đi đến công ty, bỏ qua đêm tiệc "thác loạn" của những cánh bướm đêm gãy gánh giữa đường "bay". Sáng ra biểu tỷ muội dư chấn của buổi tối qua vẫn tồn đọng, ôm cái đầu xoay mòng mòng nhớ đến viễn cảnh cả đống văn kiện cần xem qua khiến bà thị trưởng rùng mình tái mặt. Cấp cấp sai bảo người hầu túm cổ đứa em họ chịu trận chung với mình  - sau mười tám phút đôi biểu tỷ muội tốt chịu đựng cực hình: nhăn mặt bịt mũi nốc cạn cốc trà giải rượu thì tác dụng vi diệu của loại trà giải rượu cật lực phát huy. Chính bởi nhờ màn hành xác sớm tinh mơ, tập sự Swift bấy giờ mới cảm thấy biết ơn, nhờ cốc trà mùi vị không tồi kia mà tinh thần nàng mới có thể tạm coi như vô cùng sảng khoái, trên hành lang trưng ra bộ mặt bừng bừng nhiệt huyết hỏi han chọc ghẹo mọi người – khiến cho ai đi qua cũng đều ngoái đầu nhìn, đặt đầy hỏi chấm phải chăng đó là nhân dạng sau chuỗi ngày nghỉ phép phè phỡn !?!


(⊙⊙)(⊙⊙)(⊙⊙) 

 *le ánh mắt của thiên hạ hiếu kỳ*



Niềm vui sướng kéo dài không lâu, cửa buồng thang máy vừa mới mở, nụ cười trên môi đã tắt ngóm.




Chủ tịch cao cao tại thượng đích thân bắt một cái ghế ngồi chắn ngay trước cửa thang máy, cánh tay mảnh khảnh đưa lên nhìn đồng hồ đeo tay, trợ lý Rachel đứng sau lăm lăm cây bút cuốn sổ không ngừng ghi chép.


Tập sự Swift cảm giác mây đen vần vũ kéo tới từ phương Nam, gió lốc cuộn từng cơn bắt đầu từ phương Bắc. Khí trời một màu xám xịt, sắc mặt đối phương cũng tựa như trời, âm âm u u khó diễn tả. Vô luận khó coi ra sao, cũng đều vẽ ra một bầu không khí đứng ngồi không yên.


Lòng nàng chộn rộn, nhảy lăng quăng, đem hết mớ lô tô chạy loạn trút lên đầu nữ trợ lý vô tội.


Không, tội của Rachel là quá tích cực phụng sự thủ trưởng, cấp trên thốt ra một câu, cô ấy liền lưu lại một câu.


Dừng lại, cô ghi chép cái quái quỷ gì chứ! Nãy giờ tôi đã nói gì đâu??? Này!!!! >.<



- Nhàn nhã quá cô Swift nhỉ? Cô trễ 1'20s, vi phạm khoản B, điều 12 "Đến trễ về sớm". Mời cô chờ thư ngỏ của bộ phận hành chính. Thật khó tin, cô nghỉ tận ba ngày vẫn chưa đủ ư? Có muốn nghỉ ngơi dài hạn không, tôi đáp ứng cô?

*nhướng mày*


Lắng nghe giọng điệu bề trên phát ghét, tập sự Swift hồi tưởng khí thế hô hào chiều hôm qua, không được lỗ mãng, cũng không được nhẫn nhịn chịu đựng, nhất định cái gì không đúng đều phải mạnh mẽ kháng nghị, ấy đích thị là cách cải thiện quan hệ giữa công nhân viên với thủ trưởng:


- Chủ tịch, tôi đến công ty rất đúng giờ, thậm chí còn sớm hơn giờ làm việc. Chẳng qua chỉ là thang máy quá đông, hơn nữa chỉ trễ một phút, cô hà tất phải khuấy động bình yên buổi sáng?


- Xin lỗi, cô Swift, là một phút và hai mươi giây.


Trợ lý chủ tịch nhỏ nhẹ chen vào, nàng tức muốn hộc máu, khí tiết lan tỏa lên đến đỉnh đầu, xua tay lia lịa:


- Phải phải, là một phút, hai mươi giây hay năm mươi giây đi chăng nữa cũng không đáng kể. Xem xem, cô còn 'ưu ái' đặt một cái ghế ở đây để bắt bớ tôi. Chủ tịch cao cao tại thượng, cô không phải còn rất nhiều việc phải làm sao? Tôi thừa nhận là lỗi của tôi, tôi la cà nên mới lên phòng làm việc trễ, nhưng quy tội tôi đi làm trễ thì tôi không chấp nhận. Chủ tịch Kloss, người lập quy tắc là cô, nhiều quyền nhất là cô, to nhất ở đây cũng là cô... liệu có thể nào khoan dung đại lượng bỏ quá lần này, cũng tạm xem như tích chút phước đức cho con cháu về sau.


Tập sự Swift cái miệng khôn lanh, càng lúc càng lẽo lự. Làm ra bộ dạng đáng thương xin xỏ nịn nọt, đúng là khiến người ta phát ghét.

(¯ . ¯٥) 


Tổng Giám Kloss trước mắt chưa rõ lực tác động từ mấy câu nịnh hót ở trên, tuy nhiên khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc, ánh mắt sáng ngời, đôi môi đỏ sậm thở ra làn hơi thơm mùi quế, mấp máy ôn nhu:


- Được, tôi bỏ qua.



Tập sự Swift nuốt nước bọt ừng ực, hồi hộp chầu chực vế sau, vốn dĩ vạn sự không đời nào có thể êm xuôi trót lọt mà lắng xuống như vậy.


- Với điều kiện, cô phải tóm lược vắn tắt bản báo cáo ba ngày trước quản lý của cô phân công cho cô tận dụng ngày nghỉ để hoàn tất. Đã viết đến đâu rồi?


- Bản báo cáo nào cơ?


Bạn nhân viên hai mắt mở to buột miệng phun một câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn, trời hỡi dường như bạn vừa trên trời rơi xuống tối hôm qua phỏng? O__o


Chả biết thủ trưởng nom điệu bộ ngơ ngác của bạn có buồn cười hay càng thêm thịnh nộ mà ánh mắt chứa chan khẽ nheo tựa như đang phỏng đoán điều chi, rất nhanh lại lạnh nhạt, trở nên phẳng lặng như lúc đầu.


- Suốt ba ngày nghỉ cô không mảy may nghĩ đến công việc dù là một chút? Trong lúc tất cả mọi người đều tích cực chạy đua với thời gian để có thể hoàn thành sớm công việc bù cho những kỳ nghỉ lễ cuối năm sắp tới, mỗi mình cô nhởn nhơ dạo chơi, đi làm thì trễ, chưa đến giờ đã tót về. Cô xem, tập đoàn này có được nhân viên "mẫn cán" như cô là may mắn hay là hiểm họa?


- Là hiểm họa...

(_ __")


Tập sự Swift cúi mặt xấu hổ không dám ngẩn lên, líu ríu trả lời trong họng.


- Cô xem, tôi có vì ghét cô mà tước mọi cơ hội khẳng định năng lực của cô hay không?


- Không... ạ


- Tốt. Vậy thì đi nói với cấp trên của cô, nói cho cậu ấy biết không phải tôi chèn ép cô, là do cô, tự thân cô không xứng đáng với kỳ vọng lẫn cơ hội mà cấp trên tin tưởng giao phó. Tôi bảo thật, nếu không nể lời cấp trên cô xin cho cô cơ hội thì cô đã out khỏi đây từ sớm!


- Tôi... cũng không hiểu điện thoại sao không thông báo mail mới. Có lẽ là bị hỏng, đúng đúng, chính là thay đổi thời tiết làm nó hư hỏng.

ヽ(°〇°)ノ


Nhanh chóng bịa đặt một lời nói dối, đổ vấy mọi tội lỗi lên thiết bị liên lạc hiện đại, cứ ngây thơ nghĩ bản thân sẽ thoát khỏi tai ương. Nào ngờ...


- Đưa điện thoại cô đây.


Lời đề nghị ngang xương làm người nghe tưởng mình nghe lộn, nhân viên mới kinh nghiệm va chạm thượng cấp "chưa" dồi dào, đối diện khuôn mặt đăm đăm khó tính như người thức trắng đêm chăm con nhỏ, dù bụng dạ ngầm phát tán muôn trùng câu chửi đổng bản thân há miệng mắc quai, tự đào hố chôn mình; khả dĩ trước lời nói đầy mệnh lệnh tuy bất phục nhưng tay vẫn tự giác lôi di động thành khẩn giao nộp.


Ngẫm ra, sáng nay tập sự Swift căn bản là không thể bình an thoát khỏi kiếp nạn mà không tổn hao khí huyết, lần sau trước khi ra khỏi cửa, mình nhất định phải bước đúng chân ._.


Nữ tổng tài chễm chệ uy thế kinh người nhăn trán quét mắt tới từng ngóc ngách của màn hình nho nhỏ đang phát sáng, từ mục tin nhắn tới phần danh bạ đặc nghẹt địa chỉ liên hệ, qua lịch sử cuộc gọi – phát hiện ngoài hai cái tên "Chị họ" và "Candice" chiếm hết đa số danh sách lèo tèo vài dãy số lạ không cần thiết lưu tên, cằm gật một cách vô thức.


"Không có liên hệ khác thường. Vẫn chưa kết giao đối tượng mới"


Nghĩ đoạn, vẻ đắc ý biểu thị bằng động thái cong môi khinh khỉnh; tia cười trong mắt có chút ám muội.


Nạn nhân của vụ tịch thu thiết bị công nghệ đứng đực ra đó ngơ ngác dõi theo nhất cử nhất động của hắc diện cấp trên, ngó thấy cô ta đăm đăm sục sạo từng mảng mục cá nhân riêng tư của mình, đã thế còn làm ra kiểu cách xem thường. Sức nàng bừng bừng chỉ muốn bay tới đoạt lại di động, ủa mắc cười, là cao cấp thủ trưởng đâu phải làm cha làm mẹ người ta, lại muốn quản luôn cuộc sống cá nhân của nhân viên hỉ?


Người phụ nữ biệt dị này vốn bày sẵn gian kế, nội tâm thần bí, thủ đoạn khôn lường. Cái gì không xem lại chọn ngay thời cơ mượn lời xảo biện đòi soi mói di động cá nhân của cấp dưới, hành động đấy không thể chấp nhận – chính là lợi dụng chức vụ xâm phạm riêng tư nhân viên.

ლ(¯ロ¯"ლ)

Thâm tâm đã nổi trống dồn thế nhưng trên thực tế hoàn cảnh có hơi... thiệt thòi nghiêng về phần mình, tập sự Swift tức cành hông nhưng nàng không thể lỗ mãng giật lại điện thoại trên tay cấp trên, hành vi xúc phạm sếp lớn sẽ tự bôi xấu nhân phẩm bản thân trước mặt đồng nghiệp, chưa kể sẽ càng đem về một đống rắc rối bự chảng.


- Chủ tịch, cô rốt cuộc đã xem xong chưa?


Mất nửa ngày siết rồi thả tay, nàng mới thốt ra được câu hỏi thánh thót, khẽ khàng như gái chính chuyên. Kì lạ, người ta đã rất cố gắng lựa chọn lối cư xử phù hợp hoàn cảnh đấy thây.


Nữ lãnh đạo vọc vọc món đồ chơi công nghệ hồi lâu, tìm về giao diện quay số, gõ nhanh mấy con số dễ nhớ, chọn thao tác gọi đi, tiếng chuông reo ba lần, xác định di động của mình để trên văn phòng chắc đã tiếp nhận cuộc gọi nhỡ. Thờ ơ tùy tiện thảy trả di động, cô nàng tập sự nhoài người hoảng hồn đón lấy cục cưng đắt tiền, còn chưa ngẩn lên dùng ánh mắt trách cứ phô bày nỗi bất mãn thì người đã không thèm liếc nhìn nàng một cái, bỏ lại một câu lạnh lùng chát chút như xé lụa, khoan thai nho nhã bước thẳng về lối thang bộ đi lên tầng trên, kết thúc buổi "luận tội":


- Cô Swift, mời về. Chừng nào làm xong báo cáo, cô mới được đi làm!


Tập sự Swift đứng nguyên tại chỗ sững sờ ba phút. Thiết nghĩ ít nhiều cũng nên hư tình giả ý xác nhận di động trục trặc nhằm cứu vãng danh dự cấp dưới trước sự quán sát từ quần chúng hót hớt chung quanh, kết quả hết sức ung dung không nói tiếng nào cứu giúp liền rời đi như vậy.


Đã thế thẳng thừng đuổi nàng về, không phải vừa nãy đã nhượng bộ rồi sao? Cao cấp Thủ trưởng kiểu gì lại toàn thích ra oai phủ đầu rồi không cho ai kịp phản bác đã đứng dậy bỏ đi, coi ý chỉ của bản thân chính là thiên mệnh!


Tổng tài tiện phụ chính là vừa "nhả ngọc phun châu", trong một câu lực lượng bảo an sốt sắng ùn ùn xuất hiện "áp giải" kẻ bị đuổi rời khỏi đó.

(҂ 'з' )


Vậy là sáng ngày hôm ấy có một nữ nhân viên tinh mơ khí thế hừng hực vác xác qua cửa thì chưa đầy nửa canh giờ đã lết thếch dập dìu ra khỏi cửa công ty, một đường thẳng tiến về nhà.


Nhân viên bộ phận Nhân sự Swift làm cái gì cũng không ý thức, chỉ có lòng không ngừng nổ súng bắn đạn từa lưa. Chung quy hồng tâm hiện lên gương mặt của kẻ thần bí khó ưa mà nàng đang sôi sục căm phẫn.

ヾ( 'ー')シφ__


- Tiện nhân ti tiện! Cố ý đuổi mình trước quần chúng qua đường. Muốn mình nhục nhã không ngóc đầu lên nổi!


- ...


- Muốn báo cáo, ừ thì báo cáo, tôi viết dài thiệt dài cho mấy người đọc chết luôn.


- ...


*grừ* Q('⌒'Q)


Hạ nhân đi ngang, phụ tá chủ nhà đi qua đi lại phòng khách tại nhà riêng thị trưởng thành phố trông thấy nữ nhân miệng mồm nanh nọc nguyền rủa, nghiến răng nghiến lợi gõ cong cóc cái bàn phím macbook thiếu điều văng phím ra ngoài đều thất kinh hồn vía, cụp mắt cúi đầu diễn tốt vai hồn ma thinh lặng, một tiếng động nhỏ e sẽ khiêu khích con người xinh đẹp đang cực điểm kích động kia.

( ╯°□°)╯ ┻━━┻


Về phần ái nữ gia đình Swift đương phẫn nộ trút hết lên vạn vật dù vô hình hay hữu hình, tức tối chửi đổng một hồi tâm trạng không nguôi – họa vô đơn chí còn cắn nhầm vào môi, hấp tấp mở hộp phấn nhỏ có cái gương soi, phùng mang trợn mắt làm trò khỉ ngắm nghía một lúc liền phát hiện ra tơ máu.


Bẽ bàng, trầm ngâm một hồi mới tẽn tò nhận ra mình rất không thục nữ đứng hai hàng trên sofa giữa phòng khách của chị họ; cách một vách tường kính bà thị trưởng Alessandra đang cùng nhóm phụ tá tọa trên bộ ghế ngoài vườn thảo luận công việc giấy tờ, tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn vào bên trong này – gò má phiếm hồng, hai vành tai đỏ ửng như cà chua chín, ngượng nghịu nín thin làm "Xúy Vân giả dại"... khẽ khàng ngồi xuống.


"Đồ chết dẫm Karlie Kloss, cô hại tôi thành ra kẻ ngốc trước mặt mấy người cấp dưới của chị họ, nhất định không sớm thì muộn sẽ gặp quả báo, quả báoooo~"

ლ(ಠ益ಠ)


___________________



Không khí ngột ngạt phảng phất trong căn phòng điều hành trung tâm điều trị tâm lý Ellingson.


Nữ bác sĩ trưởng im lìm như tượng gỗ, chỉ dùng đôi mắt cau có hết đảo sang trái lại đảo sang phải nhìn hai con người khúm núm ngồi trước mặt cô, giữa hai bên ngăn cách bằng chiếc bàn làm việc gọn gàng mấy chồng hồ sơ bệnh án cùng tài liệu y khoa. 


Mất tới nửa ngày, cô mới tức giận lặp lại câu hỏi nửa ngày trước đã hỏi mà chẳng ai trong số dám mở miệng trả lời :


- Mọi chuyện rốt cuộc là thế nào? Cô Fox có quan hệ ra sao với em? Còn anh, tại sao việc của nhà tôi lại có dính dáng đến anh?

(-''-)


Candice Swanepoel vỗ vỗ cái đầu bồng bềnh sau "buổi tiệc ngủ" quá chén đêm hôm qua, chẳng nhớ làm sao mà sáng thức dậy thì đã nằm ở căn hộ của mình, đoán rằng là chị hai đã đưa mình trong tình trạng bất tỉnh nhân sự trở về - áy náy đưa đôi mắt căng thẳng nhìn Ryan Diven, người đàn ông khốn khổ nàng đã từng gọi hai tiếng "anh rể". Vốn đã đoán trước tình hình, nhưng tới lúc trực tiếp đối diện mới thấy nhiêu khê. Anh rể - em vợ cứ vậy nhìn nhau, ngó qua ngó lại mất thêm nửa ngày trời, Lindsay Swanepoel lần đầu tiên tức giận tới đập tay lên bàn, giận run. Cả hai mới chịu dừng lại cái trò đùn đẩy trách nhiệm sang nhau.


- Em thực sự phải đắn đo rất lâu mới đưa ra quyết định tạm thời che giấu gia đình, em không muốn kinh động cả nhà, càng không còn chọn lựa nào khác, em biết nếu nói ra chắc chắn sẽ bị phản đối. Chị hai thương em dẫu có ủng hộ thì ba mẹ cũng sẽ không để em làm cái chuyện điên rồ kiểu đấy. L Brands đang rất cần khoảng vốn khổng lồ để không sụp đổ, mà em thì đem hết tài sản, chấp tín để vay mượn The Swift vẫn không đủ để đắp vào khoảng thiếu hụt đó. Và vì vậy em mới tìm đến Megan, nhà Fox danh tiếng lâu đời là một gia tộc truyền thông hùng mạnh, em chỉ chấp nhận liên kết với Megan hòng tranh thủ lôi kéo bè cánh giúp em giữ được L Brands và nhờ cậy ưu thế mạnh nhất của họ vực dậy L Brands khỏi vực thẳm...


- Kể cả đánh đổi toàn bộ tài sản gia đình? Em có nghĩ cho ba mẹ, nghĩ tới chị không Kan? Tất cả mọi người đều không hay biết về hành động của em. Và rồi đùng cái, nhà Swan mất hết tất cả số tài sản cả đời gầy dựng và gánh trên đầu số nợ khủng khiếp mà vẫn không hiểu tại sao điều đó xảy ra!


Lần hiếm hoi trong đời, Lindsay thể hiện rằng cô đang thực sự rất rất thất vọng với người em gái của mình.


- L Brands chỉ cần chống chọi được qua cơn bão tài chính do thế lực kinh tế ngoại quốc cấu kết với phần tử xấu trong nước tạo ra thì em tin cơ hội đưa L Brands trở lại thời hoàng kim chỉ là vấn đề thời gian.


- Không phải cô Fox là người đã gieo vào niềm tin em loại hy vọng viển vông đó chứ?


- Lindsay, điều có vẫn có thể xảy ra mặc dù trước mắt mọi thứ dường như thực sự quá khó khăn...


Ryan chen ngang, đón nhận cái nhìn rực cháy, yếu ớt cười khỏa lấp tiếp tục tập trung vào trò vận động nhạt thếch của mấy ngón tay nhúc nhích.


Cô vợ cũ trước nay chưa từng nhìn anh bằng cặp mắt chực chờ phanh thây xé

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net