Chap 85: Phi vụ đột nhập Nhà Trắng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



- Này, cô dàn xếp kế hoạch đánh cướp máy bay đấy hả (⊙̃.o


Nàng làm mặt nghiêm trọng, quay ra chất vấn ngay kẻ xấu xa. Silver Apple đang cười toe bị hỏi câu ngậm miệng không kịp.


Ngữ khí có phần động chạm tự ái, cái nhân phẩm đã phục hồi của Bậc nhất Sát thủ hóa học lại lần nữa bị tổn thương nặng nề.


- Cô nghĩ tôi là ai mà phải làm cái việc hạ lưu, đê tiện, vô sỉ đó? Tôi thích thì tôi cài bom cho nổ chết cả chiếc máy bay này trên không trung luôn chứ tôi rỗi lắm hay sao mà đánh cướp chi cho phí sức?

щ(ʘ╻ʘ)щ(⊙o⊙)


Lối đáp trả nửa đùa nửa thiệt của cô nàng miệng bằng tay, tay bằng miệng thu hút sự chú ý của mấy nữ tiếp viên gần đấy và trước khi Trái Táo Dập gặp rắc rối với vấn đề an ninh bay thì Rachel sớm đã kéo tay cô nàng ngồi yên xuống ghế của họ.


Sau lời nhắc nhở tất cả nên trở về vị trí, máy bay chuẩn bị hạ cánh thì đội quân cảm tử đánh chiếm "Nhà Trắng" ai nấy mới chịu quay lại chỗ ngồi. Riêng Candice Swanepoel ngồi phịch xuống ghế trống ngay cạnh Taylor, móc điện thoại hí hoáy nhắn tin.



- Lần sau đừng có giương đông kích tây kiểu đó nữa, mọi người thực sự muốn giúp đỡ em. Kết bạn để làm gì? Không phải là để cần đến vào những lúc như thế này sao.


Cô vẫn dán mắt hí hoáy nhắn tin điện thoại, miệng nói vu vơ. Người nghe tiếp thu toàn bộ, cảm giác sống mũi ngào ngạt tiêu đen cay cay nồng nồng, phả thêm chút khói thuốc và vỏ cây khô hanh của loại niche thuần túy Black to Black từ nhà Kilian, tạo nên một sự xâm chiếm mãnh liệt của lòng biết ơn. Đợi cô hoàn toàn chuyên tâm vào việc trao đổi công tác ở L Brands với cấp dưới, nội tâm nàng hoảng hốt vẫn chưa trấn định, hấp hối giãy dụa bò về chỗ, với lấy cốc nước tiếp viên rót trước đó, một hơi uống cạn mới cảm thấy tâm tình bất ổn dịu xuống.


Hơi ngoái đầu dòm tứ phía, bắt gặp một rừng mắt ngó nghiêng ngược lại mình.

щ(ʘ╻ʘ)щ(⊙o⊙)


Chẳng biết từ đâu, cơn cồn cào từ dưới trực tràng bỗng chốc cuộn lên, Taylor nhanh chóng cảm thấy nỗi bất an xâm chiếm toàn bộ giác quan tại thời điểm đó – và kéo dài cả ngày hôm ấy.


Một trận linh cảm xấu từ đâu bỗng chốc ùa về...


Liệu chuyến đi này, lành hay dữ?


..


.



- Này, đi tìm được chưa...


- Cậu... Chết...


- Shhh...


- ĐỒ ĐIÊN, MUỐN BỊ TÓM CẢ LŨ HAY SAO?


- Cô đó, be bé cái mồm chứ!


- Mặc dù tôi biết là Ms.Ambrosio đã sắp xếp sự hỗ trợ để vô hiệu hóa hệ thống camera an ninh nhưng tôi không nghĩ một nơi lưu trữ những thông tin tối mật quan trọng như chỗ này lại chỉ bố trí một hệ thống thuần túy như vậy. Căn bản, trụ sở The Swift còn có tận đôi ba lớp hệ thống an ninh bổ trợ chặt chẽ cho nhau phòng khi trường hợp ngắt điện xảy ra.


- Biết rồi biết rồi, nói lằm nói lốn!


- Cô... không thích thì bịt tai lại ai mượn cô nghe?


- Ê stop được chưa? Hai người đến để giúp T. hay đến đây cãi nhau?


Trong không gian tối tăm dưới kẹt bàn, tiếng người rì rầm cãi cọ hệt như một bầy vịt trời gom đàn tranh mồi. Hệ thống đèn chiếu sáng ban đêm đều tắt ngấm, từ góc này dễ dàng nhận ra ánh đèn hồng ngoại từ mớ camera giám sát bố trí chi chít trên tường.


Vừa lồm cồm ló đầu lên mặt bàn, Kevin Serrano đã hốt hoảng thụp xuống, mặt xanh như tàu lá, lắp ba lắp bắp:


- Một rừng cam chào đón chúng ta... có chắc là Ms. A đang hỗ trợ không?

=.=


Hồi nãy nói ra cũng anh chàng, giờ nói lại cũng anh chàng.


Silver Apple cười khẩy một cái, tỏ ý coi thường.


- A. đã nói nhất định giữ lời, huống chi ở đây còn có em họ cô ấy. Maybe.. cái mạng của cậu không giá trị nhưng T. thì vô giá đấy cậu trai. Nhát chết mà bày đặt thích thể hiện.


Trái Táo Bạc làm một hành động tương tự động tác khiêu khích thời La Mã, Kevin nóng mặt nhưng nhác trông trong lời nói đầy hằn học vốn dĩ đã ngửi ra mùi ấm ức, thay vì tiếp tục đôi co, anh chàng lại ngẫm nghĩ xem bản thân đã làm nên tội tình gì để cô nàng ta khó ăn khó ở với mình như thế.


Nhắc mới để ý, nguyên ngày hôm nay, ai nói ai làm gì cũng không sao, chỉ khi cậu lên tiếng thì cô nàng mới lên tiếng cà khịa móc mỉa. Đầu mày Kevin nhíu lại, trước mắt tạm thời gạt bỏ mọi vấn đề cá nhân qua một bên, tập trung vào kế hoạch cái đã, sau – cậu sẽ làm rõ cũng không muộn.


- Khỉ thật, điện thoại vứt hết ngoài cổng rồi làm cách nào liên lạc về Boston?


Người tỉnh táo nhất hội – đứng ngoài mọi cuộc tranh cãi – xoa cằm phang ra vấn đề nan giải cần ưu tiên xử lý.


Nguyên khai trước đó nửa ngày, Alessandra đã viện đến nhóm bạn hacker của Ed Helms – nếu tất cả vẫn chưa quên bộ sậu lo liệu hệ thống an ninh mạng của cái thư viện dữ liệu vàng bạc quý giá của The Swift Corp. Lần này phi vụ đột nhập tòa nhà an ninh quốc gia mang tính chất vô cùng hệ trọng, bà Thị trưởng sau một ngày đêm suy tính đắn đo, cuối cùng đưa ra quyết định "bỏ nhỏ" Ed Helms bí mật liên hệ với hai anh chàng hacker trẻ tuổi cô đã gặp hai năm trước trong vụ gài bẫy Joshua Kushner qua một bức thư tín gửi vào hộp mail mật, dùng để trao đổi nội bộ giữa cựu chủ tịch The Swift với nhánh an ninh tổng hành dinh. 


Ed Helms tiếp nhận lời nhờ cậy từ cựu CEO The Swift, ngay trong đêm biên một bức thư tín khẩn gửi tới Jonathan James và Adrian Limo mở lời mời mọc gia nhập và tức thì nhận lại hai bức mail gật đầu cái rụp nhờ tính chất mạo hiểm và "hoành tráng" của kế hoạch – trời biết, đất biết trong đầu mấy cậu thanh niên này chứa cái gì mà tư duy thiệt ngược đời quái đản.


Kế hoạch chi tiết triển khai ngay trong đêm sau khi Ed Helms CC toàn bộ mớ mail chấp thuận sang Ambrosio và sắp đặt một cuộc gặp gỡ trực tiếp vào tối ngày hôm sau.


Thế là hai gã hacker trẻ tuổi thu dọn quần áo cho vào vali và rời khỏi nhà riêng chỉ hai tiếng sau khi vé máy bay điện tử hạng C được gửi thẳng vào hộp mail của họ.



Sau tám giờ bay đối với người ở cách xa Massachusetts nhất là Jonathan, cậu chàng đã có cái đập tay đúng kiểu da màu với người bạn thân Adrian - mất ít thời gian hơn khi xuất phát từ sân bay Denver để đến Logan vào rạng sáng hôm ấy. Và lời chào đầu tiên giữa hai thanh niên sau hơn bảy trăm ngày không gặp nhau là "San Jose vẫn còn mùa hoa vàng chứ?"


Quào nghe thật bánh bèo và "úp sọt" nếu mà ghép câu trên vào đúng ngữ cảnh hai thằng nhóc loi choi mặc quần đáy thụng, người ngợm xăm trổ mực tầu và mở miệng là phun ra mấy từ tiếng lóng bậy bạ.


Gạt qua chuyện ngoài lề vốn đã khiến chúng ta mất quá nhiều thời gian, bốn cái đầu kiệt xuất chụm lại – phút gần chót xuất hiện thêm một cái đầu vàng nữa tổng cộng quân số thời điểm bấy giờ tăng lên năm.


Dựa theo chiến thuật chậm mà chắc từ cái đầu đầy tính toán của Alessandra, để đánh úp hệ thống an ninh của Nhà Trắng không phải chuyện đơn giản, chỉ riêng nhóm Ed-James-Limo cũng phải mất nửa ngày nghiên cứu đường lối ra-vào, mất thêm nửa ngày triển khai – thời gian gấp gáp chỉ e không thể hoàn thành đúng theo dự kiến.


Vì những khó khăn đó, trong khoảnh khắc tất cả dường như rơi vào ngõ cụt, thì một phát kiến có phần điên rồ và cũng không kém phần tùy hứng nhảy vọt ra từ anh chàng đến từ thung lũng Silicon.


Hai phút để Adrian soạn xong một bức khẩn thư kêu gọi được quăng thẳng lên diễn đàn hacker nổi tiếng khắp thế giới: hội kín Anonymous – phát động một cuộc đánh sập hệ thống an ninh của tòa nhà được canh phòng nghiêm mật nhất nước Mỹ vào ngày hai mươi tám tháng mười . Và chỉ trong ba mươi phút đã có hàng trăm tài khoản hacker hào hứng đăng ký tham gia kế hoạch được tất cả tán dương với thái độ tôn kính đầy sùng bái là điên rồ nhưng không kém phần hào hùng nhất trong lịch sử tin tặc quốc tế.



Alessandra lúc này tại nhà riêng đang cùng bộ ba người đàn ông theo dõi quá trình tám mươi tám hacker bày trò "vẽ bùa" xâm nhập hệ thống máy tính trạm giám sát an ninh Nhà Trắng vào đêm nay. Toàn bộ hình ảnh từ tất cả camera thu lại đều gửi thẳng về máy chủ của bộ ba Ed-James-Limo và ngược lại một đoạn video giả lập được thay thế trình chiếu trên một trăm sáu mươi bốn màn hình giám sát an ninh tại Nhà Trắng.



Alessandra bấm gọi điện thoại liên tục, sốt ruột đi đi lại lại giữa phòng làm việc tại nhà riêng, lần thứ hai mươi mốt kết nối thất bại, Ms. Thị trưởng Great Boston mới vỡ lẽ ra rằng cái binh đoàn "cảm tử" kia đột nhập nơi được siết chặt bảo vệ nghiêm ngặt nhất nước Mỹ mà không cầm theo một thiết bị trao đổi thông tin liên lạc nào !?!


Con mẹ nó đúng là xui một nhóm người ngốc nghếch đánh bom liều chết mà >.< AWWW cớ vì sao Alessandra lại quên khuấy đi rằng cô đã dặn họ địa điểm đột nhập được thiết lập thiết bị dò sóng điện thoại tại khu vực nội bộ, các phòng họp và khu vực hành lang giữa khu vực tham quan và c.ấ.m du khách tham quan.


Sóng điện thoại hay các vật dụng công nghệ đi vào đó đều sẽ bị phát hiện – do đó, để đảm bảo an toàn tiến hành kế hoạch trót lọt, thì phải lưu ý hạn chế sử dụng điện thoại tại những phạm vi nêu trên. LÀ ĐỪNG SỬ DỤNG chứ không phải là KHÔNG ĐƯỢC MANG theo trong người ô kế? Bà lớn nói một đằng, bà nhỏ hiểu theo một nẻo gom hết di động của cả hội bỏ chung một cái túi rồi giấu trong thùng rác ngoài cổng chính. Trời hỡi trời ơi, Alessandra chỉ nghĩ đơn thuần dặn dò bấy nhiêu thì ngần ấy bộ não kẻ này không hiểu tất có kẻ khác hiểu; ai có dè đâu cả đám đều thực sự không hiểu !!! (>ლ)


Ngẫm lại thực sự không thể không nổi giận, hà tất không giấu nơi sạch sẽ thơm tho mà đi giấu trong thùng rác ?!? Và trả lời thắc mắc cho "bạn xem đài" hiểu rõ thì trưởng đoàn Swift hành động dựa trên trực quan nhạy bén của mình, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất – thùng rác tuy rằng không phải địa điểm cất giữ đồ vật lý tưởng – tuy nhiên nằm yên trong đó mọi thứ sẽ được an toàn đến trước hừng đông sáng hôm sau – khi mà lực lượng vệ sinh đến và dọn dẹp sạch sẽ chúng. 


Sau khi nhẫn nại phối hợp hai trăm phần công lực kìm nén lắng nghe nàng giảng giải, một cách hợp lý nhưng kỳ thực nó vô lý vờ lờ - thì cả đoàn "bạn xem đài" ngoài tức anh ách nhìn nhau ra thì chả làm được gì "trưởng đoàn" cả.

(。﹏。)( ̄_ ̄|||)(•ˋ _ ˊ•)



Ồ ai mà biết nhằm chuẩn bị cho bữa tiệc tối mai, tất cả thùng rác đều được làm sạch trước sáng hôm sau. Và một mớ đồ chơi công nghệ tiên tiến, tối tân, đắt đỏ, nạm hột xoàn xà cừ kim cương mã não nằm trong cái túi zip đều được "trao" lên trên xe rác ép dẹp lép một cách không thương tiếc.


Chả trách... ngay từ sáng sớm nay dõi theo nhóm "quân cảm tử" trà trộn vào dòng người đến mua vé tham quan, bà Thị trưởng cứ lấy làm lạ bởi vì thái độ ngáo ngơ của "trưởng đoàn" Swift a.k.a biểu muội của bà. 


Mất nửa ngày trời chất vấn bản thân rằng có lẽ nào mình đã quên mất một bước nào đó quan trọng trong kế hoạch đột nhập nơi thâm cung bí sử bậc nhất Washington D.C – bởi lẽ trước hôm xuất phát một ngày, bà Thị trưởng đã phác thảo lược đồ từng đường đi nước bước, thứ tự sắp xếp bố trí vị trí ẩn nấp của từng người ngay tại phòng làm việc tư gia. 


Theo đúng như kế hoạch đó, đoàn quân sẽ trà trộn vào một vài đoàn tham quan nào đấy, khi đến khu vực được cắt đặt bố trí trong sơ đồ, từng nhân vật sẽ lặng lẽ tách đoàn, nấp mình trong bóng tối và việc còn lại là nhẫn nại chờ đợi thời cơ.


Giờ đóng cửa tham quan Nhà Trắng vào thứ sáu là mười ba giờ ba mươi, thõa thuận giữa đội hình đột nhập và biệt đội hỗ trợ ở cách đó xa xa thì ít nhất phải có hai thành viên trốn lại được và chờ đợi phiên đổi gác lúc mười bảy giờ rưỡi.



Trong phiên đổi gác kéo dài 30' sẽ không có người trực màn hình giám sát, cũng sẽ không có cảnh vệ hay mật vụ tuần tra hành lang, toàn bộ hệ thống đèn chiếu sáng ban ngày cũng sẽ thay đổi sang hệ thống tiết kiệm ban đêm, nghĩa là đèn sẽ tắt trong ba mươi phút diễn ra quá trình chuyển đổi. Chính là thời điểm thích hợp nhất để đột nhập phòng bầu dục nhằm truy lùng bộ tài liệu về vụ án nhà Gillett.


Ngó đồng hồ đã hơn ba giờ chiều. Đoàn khách cuối cùng lượn lờ ở lối ra White House đang dần tản mác. Màn hình an ninh tại Nhà Trắng vẫn đang phát những hình ảnh giả lập đánh lừa đội an ninh túc trực một trăm sáu mươi bốn cái màn hình camera.


Mọi thứ đều rất suôn sẻ, tất cả đều "sống sót" và đang lẩn trốn ở các vị trí gần nhau đúng như kế hoạch vạch sẵn. Chỉ duy một vị trí vẫn bỏ trống khiến Ms. Ambrosio không thể không quan ngại – nàng siêu mẫu kiêu kỳ chảnh chọe, hùng hổ nhất hội - rốt cuộc đến giờ này vẫn không thấy tăm hơi và chuyện thứ hai là làm sao gửi thông báo đánh động tới đám quân "phiến loạn" Nhà Trắng giữa lúc nguồn liên kết thông tin giữa đoàn quân đột nhập và team "súp pọt" (support) đã bị nghẽn mạch.


Tất cả có thể làm lúc bấy giờ, đó là chờ đợi...



..



Tiếng gió rít rào rào quật cành lá lao xao va đập vào ô cửa sổ tạo ra âm thanh kẽo kẹt như tiếng người nghiến răng, cái lạnh chốc chốc thốc luồng qua khe cửa hẹp chưa đóng kín. Màn đêm đen đặc thi thoảng ngân lên giữa không gian tĩnh lặng và quỷ dị từng tràng thanh âm lảnh lót du dương lúc xa lúc gần nghe như tiếng ai oán thán.


"♫... Đừng bỏ em một mình... trời lạnh quá xin đừng bỏ em một mình...♫"



Trong căn phòng kín, những cái bóng trắng chờn vờn lập lờ lập lòe lả lướt trên mặt đất, chúng xuất hiện rồi mất hút như tan biến giữa không trung. Giọng hát the thé văng vẳng rợn gáy trong một đêm không trăng không sao vẫn tiếp tục lấp đầy không gian quanh phòng.


"♫ Đừng... bỏ em một mình...♫"



*póc*


*chén sứ bay*


- Mẹ kiếp! Không khí chưa đủ lạnh lẽo hay sao còn đi hát ba cái nhạc rùng rợn đó? Chắc tôi phải cho thằng nhãi đấy câm miệng quá!

ಠ_ರೃ


- Shhh... Trái Táo Bạc, bình tĩnh.


- Tôi cáu thằng đó từ sáng rồi!


- Sanne...


Dò dẫm trong bóng tối, zoom camera hành trình lại gần - ồ quao, nguyên một bầy chuột nhắt loắt choắt chui rúc dưới gầm bàn – một trong số đang hậm hực xỉa xói chàng trai duy nhất trong đám. Tràng lầm bầm bực bội chỉ dừng lại khi chất giọng ngọt dịu dàng gọi tên mình khe khẽ vang lên bên tai.


Cô nàng sát thủ độc dược nén giận, thở phì phì qua cánh mũi. Chỉ có sự dịu dàng từ chủ nhân của giọng nói mềm mại kia là vuốt giận được Trái Táo Bạc. Như để chứng minh "chị méo sợ chú mày, chẳng qua chị không thích mất lòng crush mới để cái miệng chú mày còn mở ra khép vào lâu thêm một chút" , cô nàng vung chân đạp một cú thật mạnh hất văng Kevin Serrano lăn lông lốc ra khỏi chỗ trú ẩn.


Không có tiếng còi báo động, không tiếng chân chạy lập rập trên hành lang, không có đặc vụ ập vào..


Well, nghĩa là nhóm yểm trợ ở nhà đã chiếm được quyền kiểm soát đúng như từng bước trong kế hoạch.


Nhờ đó "binh đoàn" tấn công White House mới có thể an tâm bắt đầu thực hiện nhiệm vụ chia nhau lục soát khắp phòng Bầu Dục tìm kiếm bộ tài liệu điều tra cái chết của gia đình Hạ sĩ Gillett hai mươi bảy năm trước.


Mọi cánh tủ đều được mở toang, tất cả các ngăn kéo, hộc bàn đều bị lục tung không bỏ sót bất kỳ vị trí cất giữ hồ sơ nào. Nhóm "đạo chích" tập trung lại ở giữa căn phòng, xôn xao thảo luận xem có bất cẩn bỏ sót két sắt hay ngăn tủ hay không, Candice Swanepoel cùng Taylor lại vô cùng tập trung quét mắt một vòng căn phòng hy vọng phát hiện cơ quan bí mật nào đó ẩn sau kệ sách, bức tường hay bàn ghế như trong phim thường thấy.


Và rồi một hình ảnh đập vào mắt Candice Swanepoel, nơi mà cô đã từng đọc qua vài tư liệuvề chiếc bàn đặc biệt được Nữ hoàng Victoria dùng gỗ của con tàu Resolute H.M.S chế tác và tặng cho Tổng thống Hayes như một cách đánh dấu tình hữu nghị Anh – Hoa Kỳ.


- Bàn Kiên Định, mọi người đã tìm kỹ bên trong cánh tủ giữa của nó chưa?


Cô chỉ tay vào chiếc bàn được chạm khắc những họa tiết cổ xưa, tất cả đều nhất loạt nhìn về hướng tay chỉ, rồi ngước nhìn nhau chờ đợi một ai đó lên tiếng xác nhận.


- Nah, tôi chỉ lục soát các ngăn kéo.


Kevin Serrano gãi má, ấp úng thừa nhận thiếu sót.


- Hà, đúng là chẳng trông mong gì được vào lũ đàn ông lắm lời rách việc.


Trái Táo Bạc tận dụng cơ hội "mock" vài câu khiến cậu nhân viên sở thị trưởng ngượng ngập khịt mũi, còn mình thì xông xáo tìm cách mở hai cánh cửa ngăn tủ dưới chân bàn.



- Vô ích thôi, nó là khóa mật mã.


Rachel lắc lắc tay nắm một cách vô vọng, thở ra kết luận.



- Lão già cha cô không nói với cô chỗ cất giấu hoặc mật mã của cái ngăn tủ chết dẫm này sao hả Swift?


- Sanne, cô không được nói về cha cô ấy như thế.


Rachel nhẹ nhàng chỉnh lại lời nói, Trái Táo Bạc trông thái độ nữ thần không hài lòng, liền trở mặt nhăn răng cười nịn nọt.


- Cuối cùng cũng có người trị được cô. Quả báo nhãn tiền.


Taylor hấp háy cặp mắt tinh quái, co người kề sát tai cô ả sát thủ, khoái chí chọc quê. Cô nàng quê quá vung nắm tay hù dọa cô con gái Tổng thống, vừa hay đúng lúc Trợ lý Rachel ngoảnh mặt lại toang hỏi ý kiến Taylor, Trái Táo vô dụng kia giật thót thu nắm đấm, giả vờ giả vịt phủi bụi bám trên đầu tiểu thư Swift. 


Nhìn nét diễn xạo xự của Trái Táo hèn hạ trước mặt, không khỏi làm Taylor nín cười. 


- Ối...


Trái Táo nọ rít lên ngạc nhiên trợn mắt nhìn hai cánh tủ bật mở mà không cần chìa khóa hay một cái xoay mật mã nào.


Taylor nhăn răng cười trừ trước một rổ thắc mắt đồng loạt xoáy vào nàng. Nhún vai như thể "chuyện nhỏ ấy mà"


- Có một contact bí mật trong ngăn kéo chứa giấy tờ, cha tiết lộ với em trong cái ngày nói về bộ tài liệu nhà Gillett.


Một cách thông thạo như đã ra vào căn phòng này nhiều lần, đến bản thân nàng còn cảm thấy ngạc nhiên về chính mình – sao có thể biết rõ bộ tài liệu bí mật ấy lại đặt ở phần giữa trong cái xấp đặc nghẹt giấy tờ?


Tựa hồ đã có thế lực siêu nhiên nào tác động vào hai bàn tay nàng, khiến nàng ngay lập tức xác định vị trí của món đồ muốn tìm một cách không gì dễ dàng hơn.


5 phút.


10 phút trôi qua.


*cret cret...*


...


*quạ bay*



Bầy chuột nhắt lít chít dưới gầm bàn, đem tệp tài liệu mật ra chụm đầu tính toán. Sở dĩ đã gần hết giờ nghỉ giữa chuyển phiên trực, nếu còn chần chừ không tính đường rời khỏi đây - ắt sẽ bị kẹt lại đến sáng mai rồi chờ tra tay vào còng một khi lực lượng đặc nhiệm bảo vệ Nhà Trắng phát hiện ra bầy chuột bé bỏng chạy rong phá phách khắp phòng Bầu Dục suốt cả đêm qua.


Ngồi túm tụm thành vòng tròn trên thảm trải sàn vô cùng hiên ngang mà không kém

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net