CHƯƠNG 0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Glatos, Glatos dậy đi! Chuông báo reo rồi đó!" Một tiếng gọi quen thuộc. Là tiếng của lão già chủ nhà. Lão vừa gọi vừa đá vào đôi chân vẫn còn đi ủng của kẻ còn chưa tỉnh ngủ.

Hé mở đôi mắt nâu mệt mỏi, Glatos cố nhìn xung quanh. Vẫn là căn phòng rách nát, đầy rỉ sét với đống vật dụng gần như toàn bộ đều làm từ vật liệu tái chế. Chiếc tủ đồ thủng lỗ chỗ với hai trên bốn cái chân được thay bằng những viên gạch nứt nẻ. Chiếc bàn con được cải tạo từ thùng đạn đại liên mà lão chủ nhà nhặt được ở công xưởng. Đến cả chiếc giường cậu đang nằm cũng chỉ là những ống kim loại ráp lại với nhau rồi phủ một lớp nhựa sinh học lên trên, cứng và có mùi hăng hắc nhưng dù sao cũng đỡ hơn là nằm trên nền kim loại. Thứ nguyên bản duy nhất ở đây có chăng là chiếc mền mà Glatos đang cố cuộn mình vào, rách nát nhưng chí ít nó vẫn giữ cho cậu được ấm áp.

Nhắm nghiền mắt thêm một lần nữa, Glatos cố gắng quên đi thực tại nhưng rồi cũng đành phải uể oải ngồi dậy. Mặt cậu vẫn còn đau, con mắt trái tím bầm, trong vài ngày tới, sáng nào cậu cũng sẽ phải thức dậy như thế này. Người đầu tiên mà cậu gặp hôm nay, hôm qua và cả hôm trước nữa là lão chủ nhà hói gầy gò, lưng gù với chiếc mũi to lúc nào cũng đi lại với bộ đồ đã rách tả tơi.

"Mày ăn gì mà ngu! Sao lại đi kiếm chuyện với mấy thằng tự vệ quân làm gì?" Lão cất cái giọng ồm ồm quen thuộc của mình lên, vừa cáu gắt vừa trỏ ngón tay vào mặt Glatos.

Cậu lèm bèm, cố gắng giải thích trong khi đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn. "Tụi nó tông vào tụi tôi trước!"

"Ngu! Nó mà đánh gãy tay mày thì hôm nay mày lấy gì ăn?"

Nói xong, lão quay gót, mở tủ rồi bắt đầu thay đồ. Glatos cũng lòm ngòm bò dậy, cố lết vào phòng vệ sinh. Phải gọi là phòng khử trùng thì chính xác hơn, nơi mà những chiếc phễu nối thẳng đến máy lọc nước dưới thềm nhà. Từng giọt nước vào thời điểm này đều quý giá, cho dù là từ việc giải quyết nỗi buồn.

"Thay đồ lẹ đi! Không lại có chuyện với thằng quản lý đấy!" Lão chủ nhà giục. Trong lúc giục cậu thay đồ, lão đưa tay mò vào túi đeo chéo.

"Nè, tao với mày mỗi thằng nửa ổ. Hôm qua giờ chưa ăn gì đúng không?" Lão lôi từ trong túi ra ổ "bánh mì" bé tẹo, xé nửa rồi chìa cho Glatos.

"Thôi, ông giữ đi, chia ra có còn bi nhiêu!" Glatos xua tay.

"Ngu! Mày mà xỉu ngoài đó ai lôi mày về? Không tao thì ai? Đừng có làm khổ ông già này!"

Glatos chưa kịp trả lời thì cánh cửa sắt đã bị đá tung, một giọng khàn đặc dữ tợn vọt vào phòng.

"Thằng ranh con đâu rồi!"

Lão già giật mình trước tiếng động lớn và lời quát nối sau, tay lão lẩy bẩy đến suýt đánh rơi hai miếng "bánh mì". Glatos cũng không khác, tóc gáy cậu dựng ngược cả lên.

Đứng ngay cửa là một thân hình cao to, cái bụng phệ đến che cả biểu tượng trên chiếc nịt hắn đang đeo. Trên đó, giắt cái dùi cui điện mà tất cả mọi người ở đây, không trừ Glatos và lão già đã từng nếm phải. Tên bụng phệ lao đến, túm chặt cổ áo Glatos, ghì cậu vào vách tường.

"Mày lại đi gây chuyện đúng không? Thằng khốn kiếp này!"


Vừa chửi, hắn vừa liên tục tát Glatos. Máu từ miệng cậu dây cả lên tường, xổ xuống sàn kim loại sau từng cái tát. Vừa đánh, lão bụng phệ vừa liền miệng chửi rủa. Tới lúc cơn giận bắt đầu nguôi hắn mới dừng tay, thả rơi cậu xuống sàn kim loại.

Lão già hốt hoảng lao đến, lấy mảnh giẻ trên bàn cầm máu cho cậu, lão ghì chặt Glatos, sợ cậu co giật. Tiếng chửi của tên chánh khu làm dao động cả dãy nhà, kích thích tính hiếu kỳ của những người xung quanh, họ dần xúm lại đến đen nghẹt trước cửa nhà.

"Khẩu phần của mày hôm nay tao cắt một nửa coi như đền cho bàn tay tao. Tao cảnh cáo mày lần này là lần chót! Sau này liệu hồn!"

Nói đoạn, hắn ngoạc cổ ra cửa, quát vào đám người, "Còn tụi mày, tản ra! Muốn ăn dùi cui hả?"

Mọi người liếc thấy cây roi điện, vội vã rời đi. Hắn đủng đỉnh bước khỏi phòng, không quên ném lại cái nhìn khinh miệt.

Mũi và miệng Glatos đầm đìa máu. Lão chủ nhà phải thay đến miếng giẻ thứ hai máu mới bớt chảy. Lão xóc cậu dậy đặt ngồi lên giường. Miệng Glatos tanh lòm mùi kim loại, hai lỗ mũi đặc quánh, chả cảm nhận được gì nữa. Cậu biết cơn đau sẽ cần một lúc mới ập đến. Glatos cố dùng lưỡi mò mẫn, có vẻ như không cái răng nào gãy.

"Lạy Đức Mẹ! Thằng này nó đánh ác quá...". Glatos nghe tiếng lão già lầm bầm trong lúc đang dùng giẻ lau những vết máu dưới sàn trong lúc Glatos dựa vào tường, cố bắt từng hơi thở. Đây không phải lần đầu lão phải làm việc này.

"Ông già, để đó tôi làm cho. Đi đi!"

Lời của Glatos có vẻ không được lão để ý, lão vẫn cặm cụi lau đến những vệt máu cuối cùng.

"Mày có bao giờ muốn trốn khỏi đây không?" Lão chủ nhà hỏi, sau khi vứt hai mảnh giẻ đỏ vào thùng tái chế.

"Trốn rồi đi đâu? Ra đó sao mà sống?"

"...Cầu Đức Mẹ thương xót."

Nói xong câu đó, lão già im lặng. Một lúc sau, cả hai rời nhà.

*

Những con đường, hẹp như những hành lang được làm từ sắt thép kéo dài dường như vô tận. Đi trên nó, những đoàn người đông đến hàng trăm kẻ chen chúc nhau từng tí trên bề ngang chưa đến mười mét. Những tiếng chửi thề, cự cãi bay veo véo trong không gian, hòa lẫn với tiếng cầu kinh, tiếng máy móc và tiếng những ống hơi nước hoạt động vượt quá công suất.

Những âm thanh hỗn tạp ấy trộn lẫn vào nhau rồi vọng lại sau khi đập vào vách kim loại như mổ vào óc những kẻ đi đường. Những kẻ vốn đang bị tra tấn bởi thứ mùi kinh dị đến nôn mửa từ một bãi "gì đó" dưới chân không thể phân định được và họ cũng không có thì giờ cho việc tìm hiểu, nếu muốn sống sót trước gót giày của những kẻ đi sau.

Trong cái không gian trầm tối, thứ hoạt động đúng chức năng nhất có lẽ là những ống thông khí chạy dọc theo con đường, thứ công cụ hiếm hoi cố gắng hết công suất giữ mạng sống cho đoàn người bên dưới, mặc cho có Đức Mẹ mới biết lần cuối chúng được dọn vệ sinh là khi nào. Chuột? Chà, nếu chúng còn tồn tại thì thơm ngon biết bao! Chỉ có những lời kinh thứ trong trẻo nhất nếu không phải là duy nhất ở nơi đây.



Ánh sáng lập lòe xuất hiện cuối con đường, báo hiệu đoàn người đã sắp đến nơi. Đằng sau ánh sáng ấy, một tòa thành khổng lồ hiện ra, cao đến hàng trăm mét. Từ nóc tòa thành ấy, những đường ống to lớn nhô ra, kéo dài cho đến khi chúng chạm vào trần. Bao bọc lấy nó là một làn khói từ những bể nung chứa đầy kim loại lỏng. Ánh sáng từ những lò nung kết hợp với làn khói tạo cho tòa thành một vẻ ma mị đầy đe dọa.


Trông thấy nơi làm việc đã ở trước mắt, Glatos cố gắng bước từng bước nặng nề, cơn đau như muốn xé phần da ra khỏi khuôn mặt. Mắt cậu nhòe, đầu nóng rang như lên cơn sốt. Lão già cũng chẳng khá hơn, tuổi già không cho phép lão làm gì ngoài việc cố gắng sống sót trước cơn lũ người.

Dòng người bước ra khỏi hành lang, đập vào mắt họ là hàng chục biển người khác xuất hiện từ những lối đi kề bên. Tất cả rồi sẽ nhập lại tại một điểm, tạo thành một con đường rộng rãi hơn song cũng đông đúc hơn hàng chục lần. Từng bước chân tại đây đều là những bước sinh tử. bất kỳ kẻ ngây thơ nào vô tình nhô đầu quá cao sẽ bị làm cho ngạt thở bởi những thứ khí độc hại trong làn khói dày đặc mà những ống thông khí khổng lồ không thể lọc hết để rồi thấy thân xác mình bị giày xéo bởi trăm ngàn bàn chân theo sau.

Trên lan can bên tường tòa thành, những kẻ may mắn được phát mặt nạ phòng độc đứng im, ôm súng và dùi cui điện lặng lẽ quan sát. Trong số chúng, có vài tên được tích hợp sẵn máy phát thanh vào mặt nạ. Từng lời chúng nói ra đều được khuếch đại lên đến 80dB, ghim thẳng vào màng nhĩ bọn dân đen bên dưới. Nhờ may mắn hay thậm chí là nhờ sự thương xót từ Đức Mẹ mà cả Glatos và ông già đều đến được cổng B2, nơi có thể gọi là "an toàn".

"Glatos! Ông già! Sao hôm nay đi trễ vậy?" Giữa dòng người hỗn độn, một bàn tay vỗ mạnh lên vai Glatos, tay còn lại choàng qua cổ lão già.

"Tom, coi chừng cái tay, mày đánh nữa thằng Tos nó chết đấy!"

"Ôi lạy Đức Mẹ! Mặt chú mày làm sao đấy Tos!" Tom bây giờ mới nhìn kỹ mặt Glatos, khuôn mặt vuông với bộ râu quai nón nam tính của anh lộ vẻ bất ngờ với những gì trông thấy.

"Thằng chánh khu , nó nghe thằng nhỏ bị tụi tự vệ quân đánh xong nó còn..."

Tom không cần lão già nói hết câu, anh ta đã đoán được vế sau của câu nói. "Thôi, đừng nói nữa! Cầu Đức Mẹ trừng phạt con heo nọc ấy... và cả lũ tự vệ quân!" 

"Tôi không cần hai người lo! Sắp trễ rồi, vào làm thôi!" Glatos gỡ tay Tom, cố sức bước nhanh đi, mặc cho lão già phải vội vã chạy theo.

Sau khi bấm vào thẻ chấm công, Glatos ngồi vào hàng, lão già ngồi kề bên. Hàng trăm cỡ đạn lớn nhỏ chạy trên băng truyền chuyên biệt cho từng loại. Từ những đầu đạn súng ngắn to bằng đầu ngón tay đến cả những cỡ pháo to ngang một người trưởng thành. Từ nhồi thuốc, đóng vào vỏ đạn, gắn đầu nổ, tất cả đều làm bằng tay. Thứ tự động duy nhất là những băng truyền nơi những công nhân ngồi kề bên. Hàng ngàn công nhân, kể cả Glatos làm liền tay, cố nhớ những kiến thức được hướng dẫn qua loa trong mười phút đầu tiên làm việc ở nhà máy.

Cơn đau và cả cơn sốt làm cho đôi tay run lên bần bật, cộng thêm sức nóng từ lò rèn khiến Glatos không thể tập trung nổi. Lão già trông thấy tất cả, song lão chẳng thể làm gì khác ngoài việc lặng lẽ lấy những đầu đạn súng lục từ khay của cậu bỏ vào phần làm của lão.

Thì giờ lặng lẽ trôi, mấy chốc mà đến giờ nghỉ trưa. Công nhân không rời khay, cũng không có chuông báo. Họ chỉ biết đến giờ cơm khi những khối dinh dưỡng bắt đầu thay thế những viên đạn trên băng truyền. "Những khối dinh dưỡng" là những gì họ được biết.

"Tao luôn thắc mắc cái thứ kinh tởm này được làm từ gì?" - Một người bên kia băng truyền hỏi.

"Suỵt!". Một người khác cắt lời ngay, anh ta phát hiện ra ánh mắt tên quản lý đang lườm về phía họ.

Một lúc sau, người công nhân lên giọng phàn nàn đó đã không còn ở xưởng nữa.

"Tos, chú làm nổi không?" Glatos không hề nhận ra Tom đang đứng sau lưng mình cho đến lúc bàn tay anh ta đặt lên vai cậu.

"Tôi ổn." Glatos đáp, câu trả lời ngược hẳn với vẻ ngoài tàn tạ của cậu. Tom nhìn qua lão già, lão chỉ còn biết lắc đầu.

"Lát chú với nó qua ca của tôi mà làm, hôm nay ống thông khí không dơ lắm." Tom không nói với Glatos mà quay sang ngỏ ý với lão già.

Glatos nghe thấy, liền giãy nảy."Tôi nói anh không cần lo mà!" 


"Im đi! Đã bệnh còn ngồi nghịch thuốc nổ, chú muốn chết à?"

"Tôi..."

Glatos không kịp nói hết câu, một tiếng nổ dữ dội phát ra trong góc làm rung chuyển cả sàn xưởng. Một tai nạn lao động đã xảy ra, lửa bùng lên ở đầu bên kia của băng chuyền. Những tên đeo mặt nạ cố gắng dập tắt đám cháy bằng bình xịt còn lũ quản lý thì gào thét đến lạc giọng, bảo mọi người tiếp tục làm việc. Lão già không chờ Glatos đồng ý, đứng phắc dậy lôi cậu đi.

"Còn lũ quản lý?" Lão già hỏi nhỏ vào tai Tom. Anh ta nhếch mép cười, có vẻ việc đó đã được tính tới.

Đến bước này, Glatos cũng chẳng thể phản đối. Cậu đành mặc bộ quần áo bảo hộ vào rồi bước theo lão già.

*

Cửa áp suất mở ra, hai người trở nên lơ lửng, các thớ cơ nhẹ bẫng khi chúng thoát khỏi trọng lực nhân tạo. Hai chiếc móc được cài vào lan can, vật đảm bảo họ không bị trôi ra khoảng không ngoài kia. Những vì sao lấp lánh phản chiếu trên mũ họ như những hạt kim tuyến trên tấm phông nền đen vô tận. Ngắm nhìn hàng trăm, hàng ngàn mặt trời cùng lúc khiến Glatos cảm thấy cơn đau của mình thật nhỏ nhoi.

Cảm giác thật... tự do.

"Lần đầu mày ra vũ trụ à nhóc?" Tiếng lão già phát ra từ thiết bị liên lạc cá nhân.

Glatos không trả lời, cậu đang cảm thấy cơn đau trên mặt dịu đi, không biết là do môi trường không trọng lực hay do mỹ cảnh cậu đang nhìn. Nhưng những ngôi sao không phải điểm nhấn duy nhất. Che lấp những vì sao, một hành tinh dần lướt qua. Một hành tinh đã tan vỡ đến tận lõi, chỉ còn là những khối đá lơ lửng trong vũ trụ vô định.

"Một hành tinh từng có màu xanh, nơi loài người từng tung hoành, nơi chúng ta đã từng thề sẽ bảo vệ." Giọng buồn của lão già vọng qua điện đài.

Lão chắp tay, cúi đầu đầy thành kính. Glatos cũng làm theo, cậu có thể cảm thấy bên trong tấm kính bảo hộ của lão, những giọt nước mắt đang trào ra. Lời cầu nguyện của họ tan vào làn sóng.

"Lạy Đức Mẹ,
Xin lấy lòng nhân hậu xót thương
Chúng con nặng tội với Người, với một mình Đức Mẹ,
Cam tâm bỏ rơi Người thời nguy khốn nhất.
Dám xin Người một lần thương sau chót.
Dẫn dắt chúng con qua hiểm nguy.
Số phận chúng con, tin trao tay Người."

Câu cuối của lời nguyện bay đi, một luồng sáng lạ xuất hiện, soi rõ khuôn mặt hai người. Từ sau thứ ánh sáng ấy, một vật thể lặng lẽ trôi đến gần họ.

-

Upload: 30.03.2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net