- Bởi Vì Tôi Yêu Em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Ny nhẹ khẽ lắc đầu, do dự một chút rồi nắm lấy tay cô kéo đi: "Nếu không thì Kha Kha lên giường nằm nghỉ đi."

Trần Kha nhận thấy được động tác của nàng thì sững sờ, sau đó lại vui vẻ, nắm chặt tay nàng không có chút hảo ý hỏi: "Vậy còn em?" Đan Ny đỏ mặt lên, trừng cô một cái: "Em xem ti vi."

Trần Kha nhún nhún vai, không nói gì lôi nàng tới ngồi xuống ghế sô pha, sau đó đem đặt trên đùi mình ôm lấy, đầu cô tựa trên vai nàng, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi.

"Em xem ti vi đi, đừng động đến Kha Kha. Kha Kha nghỉ ngơi một lát." Đan Ny nhìn trên trán cô lấm tấm mồ hôi, đưa tay giúp cô xoa xoa, nhìn khóe miệng cô cong cong nhắm mắt lại, nàng một lần nữa nhìn về phía ti vi, một lát sau nghe được cô khẽ gọi: "Đan Ny" nàng cúi đầu nhẹ nhàng lên tiếng: "Có chuyện gì sao?"

Trần Kha như cũ nhắm mắt lại, sắc môi tái nhợt: "Kha Kha vừa mới thấy trong mắt em có tia đau lòng, có phải Kha Kha sinh ra ảo giác không?"

Nàng nhẹ run lên một cái, không nói gì. "Em không nói lời nào cam chịu đau lòng Kha Kha vẫn là sinh ra ảo giác?" Nàng cúi đầu mím chặt môi, vẫn không mở miệng.

Trần Kha thở dài một hơi: "Xem ra Kha Kha bệnh cũng không nhẹ, lại sinh ra ảo giác rồi." Giọng nói của cô lộ ra sự nhàn đơn, còn có thêm ưu thương nữa. "Không phải." Đan Ny phủ nhận hoàn toàn, rồi ngay lập tức phát hiện ra mình mắc mưu, nhìn người nọ không ngừng nhếch khóe miệng cười, nàng hung hăng cắn đầu lưỡi của mình, tỏ vẻ bất mãn. Sau đó nàng lại nghe thấy cô hít sâu một hơi, nàng sợ đến không dám cử động nữa.

"Em đi lấy thuốc cho Kha Kha uống nhé." Cô lại ôm chặt lấy nàng, lắc đầu nói: "Không cần. Kha Kha không muốn động, em cũng không cho động, em ngoan ngoãn xem phim hoạt hình đi." Cô cố ý đem ba chữ "phim hoạt hình" nhấn mạnh, vẻ mặt rất giễu cợt.

Nàng trừng mắt lườm cô một cái, lúc quay đầu nghĩ cái gì đó xong nhẹ nhàng nói: "Có muốn em xoa bóp cho Kha Kha không?" Trần Kha trong phút chốc mở bừng hai mắt, không dám tin nhìn nàng, một lát sau trên khuôn mặt tái nhợt bị lây một chút màu đỏ, cũng có chút ý không tốt lắc đầu: "Không cần đâu. Kha Kha không quen."

Hôm nay hạnh phúc tới quá nhiều, cô không có cách nào thừa nhận hết. Đan Ny nhìn lại về phía ti vi, cúi đầu đáp một tiếng: "Được."

Quá vài phần phim, không hề báo trước tay nàng đột nhiên bị người đằng sau cầm lấy sau đó bị kéo về phía sau dò xét, xuyên qua áo của cô, cô trực tiếp đặt tay nàng vào bên trong, dán lên một phần da thịt cô.

Mặt nàng lập tức đỏ bừng, vẫn không nói gì lại nghe thấy giọng cô: "Nếu không em xoa bóp cho Kha Kha đi." Cúi đầu nói, thanh âm oa oa lộ ra một chút cẩn trọng sợ bị cự tuyệt.

Nàng muốn rút tay ra khỏi bụng cô nhưng lại thôi, biết điều một chút để tay phía trên, nhẹ nhàng xoa bóp, cũng không biết như vậy làm cô cảm thấy rất ấm áp.

Trần Kha đem mặt vùi sâu vào gáy nàng, ôm cánh tay nàng càng ngày càng gấp. Cô bị hạnh phúc này đánh sâu vào choáng váng đầu óc, không còn khả năng suy nghĩ gì nữa, chỉ có thể ôm nàng thật chặt, sau đó cười trộm, cười đến rất vui vẻ, khóe miệng cười toe toét đến mức không thẻ khép lại được. Cái gì mà dạ dày đau, cái gì mà ác tâm, cũng không cảm thấy gì nữa. Bây giờ cô chỉ cảm thấy giống như là ăn mật đường vậy, ngọt tận đáy lòng mà thôi. Mười mấy phút đồng hồ sau, Đan Ny cảm giác đầu vai mình càng ngày càng nặng, ngước đầu thì phát hiện ra cô đã ngủ rồi, lông mi nhẹ nhàng buông thõng, trên khóe miệng giương một độ cong nho nhỏ, không còn vẻ lạnh lùng nữa, trên mặt chỉ còn khả ái, thoải mái giống như một đứa trẻ vậy. Thấy thái dương cô thấm ra mồ hôi chảy xuống mặt, nàng cơ hồ không suy nghĩ gì đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi, tiếp theo đó ngón tay như bị dính vào mặt cô vậy, lần theo khuôn mặt cô mà từ từ vuốt ve. Nàng cảm giác mình nhất định là điên rồi, nếu không vì sao nhìn dung nhan khi ngủ của cô, tim nàng lại đập dồn dập như vậy chứ. Bộ dạng của cô bây giờ không còn bá đạo, không lãnh đạm lạnh lùng, không cao cao tại thượng, ngay cả bộ mặt cương nghị cũng trở nên nhu hòa đi rất nhiều. Giờ khắc này Đan Ny cảm thấy người này thật sự rất ôn nhu.

Thấy lông mi cô run rẩy hai cái, nàng vọi vàng rời mắt khỏi cô, nhìn về phía ti vi. Trần Kha híp mắt nhìn nàng một cái, sau đó một lần nữa lại nhắm mắt. Khóe miệng càng ngày nhếch lên cao hơn. Cô thật ra không hề ngủ, chỉ có thể coi là giống như ngủ mà không phải ngủ. Lúc cô cảm nhận được tay nàng đang xoa trên mặt mình, cô nỗ lực kiềm chế bản thân, cảm nhận được nàng cẩn thận vuốt ve. Lúc đầu ngón tay nàng ôn nhuận trượt xuống bờ môi cô, cô cũng không thể khống chế được nữa, chỉ có thể hơi giật mình. Cảm giác được nàng bối rối vội vàng xoay người đi, cô thật muốn lập tức ngồi dậy, ngấu nghiến hôn lấy môi nàng cho thỏa mãn. Làm bộ vừa ngủ trong chốc lát, cô mở mắt ra, ôm lấy nàng thật chặt, cằm chống lên vai nàng, ở bên tai nàng nhẹ nhàng thổi khí.

Đan Ny cảm giác được mặt mình một trận nóng ran, bất an nghiêng đầu tránh một chút, muốn rút cánh tay đang đặt trên dạ dày cô ra, nhưng lại bị bàn tay lớn hơn ngăn chặn lại, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy. "Cứ đặt tay ở đây đi, rất thoải mái."

Đan Ny quay đầu nhìn cô, nói thật nhỏ: "Kha Kha vừa rồi là ngủ sao?" Trần Kha gật đầu: "Hơi mệt nên ngủ một chút. Có chuyện gì?"

Nàng có chút quẫn bách quay đầu: "Không có chuyện gì cả. Kha Kha mệt mỏi như vậy thì nên đi ngủ sớm đi." Trần Kha nhìn bộ dạng của nàng cười cười, ôm thân nàng lên một chút, lấy ra một cái túi nhỏ, lấy ra tuýp thuốc mỡ, sau đó đưa ra trước mặt nàng nhìn kĩ.

Đan Ny bị làm như vậy có chút lúng túng, bất mãn cau mày: "Kha Kha làm gì thế?" Trần Kha cũng vắt lông mày, ngón tay hơi lạnh đặt lên mặt nàng sờ sờ: "Xem một chút đi. Hai má em bây giờ vẫn còn hồng gay gắt."
Cô vừa nói vừa lôi đơn thuốc ra đọc, đọc một chút rồi bóp ra 1 ít thuốc để ở đầu ngón tay, cẩn thận từng chút bôi lên mặt nàng nhẹ nhàng xoa ở gò má vẫn còn đỏ lên của nàng.

Đan Ny khẽ căn cắn môi không dám nhìn cô, cũng không có phản kháng lại, cứ như vậy ngoan ngoãn ngồi trên đùi cô, cảm nhận sự ôn nhu che chở của cô, cảm thấy rất là thoải mái. Chờ sau khi cô đặt lại tuýp thuốc mỡ lên bàn mới cúi đầu nói: "Cám ơn."

Trần Kha lại nâng mặt nàng lên, xoa đều thuốc hai bên má, nhẹ nhàng thổi thổi, mạn bất kinh tâm mở miệng: "Sau này Kha Kha không muốn em nói với Kha Kha hai từ "cám ơn". Là Kha Kha tự nguyện."

Đan Ny sửng sốt: "Gì cơ?" Trần Kha nhướn nhướn mày một chút, một lần nữa lúc nhìn về phía nàng, trong mắt đã tràn ngập thâm tình: "Thương em, chiều chuộng em là Kha Kha tự nguyện."

Đan Ny vẻ mặt mờ mịt nhìn cô: "Tại sao?" Trần Kha giương mắt khẽ cười: "Bởi vì Kha Kha yêu em!"

Đan Ny nghe xong lời cô nói sửng sốt, đột nhiên rút tay ra đứng dậy, sau đó vẻ mặt kinh hoàng nhìn người kia bị nàng đụng phải cúi người xuống chịu đau.

Tay nàng vừa lúc đánh vào trên dạ dày cô, cô hít mạnh một hơi, cố gắng kìm nén cơn đau, khom người chờ một lúc lâu mới ngẩng đầu lên. Nhìn thấy ánh mắt khổ sở, hoảng sợ của nàng, trong lòng ngày càng khổ sở. Cô biết bộ dạng này, cô biết cảm giác hạnh phúc kia, tất cả cũng chỉ là ảo giác, hết thảy tất cả những điều tốt đẹp cũng chỉ là cảnh trong mơ. Tất cả chỉ là giả mà thôi.

Trần Kha chống vào ghế từ từ đứng lên, muốn kéo tay nàng nhưng nàng lập tức lui về phía sau, cô thở phào một hơi, hai tay bỏ vào trong túi quần, cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó nhìn nàng cười khổ một cái nói: "Dọa đến em sao?"

Đan Ny không biết phải trả lời cô như thế nào. Nàng thật sự sợ. Nàng cho là hai người trong lúc đó chỉ là giao dịch, nàng cho là cô chỉ muốn trả thù nàng từ đầu đã làm cô bị tổn thương. Nàng không bao giờ nghĩ rằng cô lại yêu mình.

Nếu như chỉ là giao dịch, nàng có thể vì bố mẹ mình ở lại bên cạnh cô. Nhưng nếu như là cô yêu nàng thì tuyệt đối nàng không thể ở cùng cô được nữa, bởi vì nàng không yêu cô, bởi vì trong lòng nàng còn có người khác. Nàng không muốn làm tổn thương bất cứ ai cũng không muốn tổn thương cô. "Điều Kha Kha vừa nói là sự thật sao?" Nàng khó khăn mở miệng hỏi.

Trần Kha khóe miệng khẽ nhếch một chút, cúi đầu giương mắt nhìn thẳng nàng hỏi: "Là thật thì sao? Không là thật thì sao? Dù sao em cũng không yêu Kha Kha, Kha Kha vẫn biết là như vậy." Lúc này cô nói với giọng vô cùng khinh bạc, nhưng trong lòng cô thì máu đang tuông trào dữ dội.

Đan Ny vẻ mặt đau đớn nhìn cô, không biết nên giải thích với cô như thế nào. Trần Kha quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau trầm thấp mở miệng: "Coi như Kha Kha chưa nói gì."

Khi cô xoay người, nàng nháy mắt nhẹ nhàng kêu cô một tiếng: "Trần Kha, em không thể ở cùng với Kha Kha được nữa."

Tay đặt trong túi quần của Trần Kha đột nhiên nắm chặt thành quyền, đưa lưng về phía nàng, thân thể trong nháy mắt cứng đờ, lông mày nhíu chặt lại. Một lát sau, giọng nói trầm thấp của cô vang lên: "Đừng quên sinh tử của bố mẹ em vẫn đang ở trong tay tôi."

Đan Ny nhìn cô với ánh mắt thống khổ, nói thật nhỏ: "Kha Kha nếu như muốn làm như vậy thì làm đi, dù sao ông ấy cũng tham nhũn, vốn là nên bị trừng phạt. Nhưng nếu như bố mẹ em có gì bất trắc, em cũng sẽ không sống nữa."

Thân thể Trần Kha chợt cứng đờ sau đó phẫn hận xoay mạnh người lại, trong mắt phun ra tức giận. Cô bước hai bước về phía nàng, hai tay mạnh mẽ nắm lấy hai vai gầy yếu của nàng mà lắc, cắn răng quát nàng: "Đan Ny! Em làm sao có thể độc ác như vậy chứ? Làm sao em có thể tuyệt tình như vậy? Em biết Kha Kha yêu em, em biết Kha Kha không đành lòng nhìn em đau khổ, em biết Kha Kha sẽ không bao giờ động vào bố mẹ em, cho nên bây giờ cái gì em cũng không sợ phải không? Cho nên em không sợ phải không? Cho nên em có thể đem tình cảm của Kha Kha dẫm đạp lên, sau đó cười nhạo Kha Kha là quá mức ngu ngốc phải không?"

Đan Ny bị cô lắc tới mức cảm tưởng như bị say xe, nhưng nàng lại thấy được trong đáy mắt cô có đau đớn cùng yếu ớt.

Sắc mặt cô tái nhợt đến đáng sợ, trên trấn đường từng giọt mồ hôi hột theo gương mặt căng thẳng từ từ chảy xuống. Đan Ny trong lòng từng đợt đau nhói, cảm giác như thế làm cho nàng không dám đối mặt với sự chất vấn của cô, làm cho nàng không có cách nào nói ra những lời tuyệt tình với cô nữa. Nàng từ từ cúi đầu bắt đầu khóc, nàng cảm thấy rất bế tắc, trong lòng nàng vẫn còn một nút thắt. Nhưng chuyện nàng không muốn làm bất kể bị người nào ép buộc cũng đều không làm, như là việc ban đầu nàng không muốn gả cho cô, sau đó là nàng không muốn yêu Lưu Lực Phi nữa, nàng đều có thể làm gọn gàng.

Nhưng mà bây giờ nàng không yêu người này, không muốn ở bên cạnh cô, nhưng không làm quyết liệt được như vậy, nàng thậm chí là không đành lòng nhìn vẻ mặt đau thương của cô như vậy.

Lúc nàng đang suy nghĩ, một tiếng trầm trầm rên rỉ từ trên đỉnh đầu truyền đến, tiếp theo nàng cảm giác được bên vai trái của mình đột nhiên nặng hơn. Trần Kha hai cánh tay khoác lên vai nàng, sau đó đem trán nhẹ nhàng chống lên vai trái của nàng.

Đan Ny nghe được cô xốc xếch mà ồ ồ hít thở, cảm giác được cô đang run rẩy, trong lòng hung hăng đau một cái, cơ hồ theo bản năng nàng đưa tay lên ôm lấy eo cô, đỡ lấy thân thể cô, có chút nghẹn ngào mở miệng: "Kha Kha không sao chứ?"

Trần Kha nhắm mắt lại, có chút đè nén hơi thở hổn hển, một lát sau mới lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng, giọng khàn khàn cất lên: "Đan Ny, em không thể đối xử với Kha Kha như vậy được. Em phải tin Kha Kha, nếu như có thể được lựa chọn, Kha Kha tuyệt đối không muốn yêu em. Nhưng Kha Kha không hề có cách nào, thật sự là không có cách nào, Kha Kha biết em không yêu Kha Kha, cũng biết rằng em yêu người phụ nữ khác, coi như là vậy Kha Kha còn giống như một đứa ngốc yêu em năm năm. Cho nên, em không thể nói không muốn sống cùng Kha Kha mà vứt bỏ Kha Kha. Em không thể làm như vậy. Có biết không hả?"

***********


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net