- Em Không Muốn Yêu Chị Nữa.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Ny ngó chừng đèn xe biến mất trong nháy mắt, thất thần trong chốc lát: "Cô ta làm sao biết mình không tìm được công việc? Không tệ nha!"

Kể từ khi quyết định rời xa Lưu Lực Phi, nàng âm thầm đăng sơ yếu lí lịch của mình ở trên mạng để tìm việc làm, nhưng đến một cuộc phỏng vấn qua điện thoại cũng không nhận được. Ngành nàng học lại là báo chí. Tập đoàn Lưu Thị của Lực Phi giao tiếp với một phần ba giới truyền thông của thành phố này, nàng sẽ tránh những công ty này, mà còn lại toàn những công ty quá nhỏ nàng lại không muốn đi. Các công ty lớn ít nhiều cũng có người của Lưu Thị lui tới, cho nên số công ty cho nàng lựa chọn cũng không nhiều lắm.

Mà tốc độ phát triển của tập đoàn Trần Thị làm cho người ta không kịp thở. Công ty này mới mở ra được hai năm nhưng đã có thể cùng Lưu Thị tranh giành thị trường. Hơn nữa, nhiều người cũng nhìn ra được Trần Thị trọng điểm là đầu tư phát triển, chiến đấu ở các chiến trường truyền thông, chính là hướng về phía Lưu Thị đi. Mấy lần đại hình bày ra hoạt động, cũng là muốn nói rõ ràng cùng Lưu Thị đoạt chén cơm.

Đan Ny lắc đầu. Nàng chắc là sẽ không đi Trần Thị, cho dù nàng không ở cạnh Lưu Lực Phi nữa thì nàng cũng sẽ không đi tìm nơi nương tựa bên Trần Kha. Lực Phi đối với Trần Kha luôn mang địch ý. Vì thế nên hai công ty sẽ có nhiều lần quyết đấu, khi nàng làm một trong hai công ty này nàng có thể không tỉnh táo được để xử lý công việc, sợ rằng mỗi lần đều ở thế hạ phong làm công ty nào cũng tổn thất nghiêm trọng.

Đan Ny đi xe đến một nhà trọ hơi cũ. Một tuần trước, nàng thuê một phòng trọ nhỏ ở chỗ này. Đây là một căn phòng gồm một phòng khách và một phòng ngủ, wallpaper mỏng màu xanh nhạt, ghế sô pha thước màu trắng, một chú mèo con khả ái màu vàng nhạt, xinh xắn thoải mái nằm trên sô pha, bàn trà cùng kệ TV đều màu đen, phòng ốc không lớn nhưng lại ấm áp. Đan Ny lần đầu tiên nhìn thấy đã có cảm giác rất thân thiết. Sau khi tắm rửa xong, Đan Ny ngồi trên chiếc giường ngủ lớn, mở máy tính ra, di động của nàng bỗng nhiên vang lên. Tim nàng nhảy thình thịch mấy cái, thấy trên màn hình hiện lên một cái tên, lúc đó mới thở phào nhẹ nhõm nhấn nút nghe.

"Sở Văn, sao giờ này lại gọi điện cho tớ vậy?" Ngoài Từ Sở Văn ra, Đan Ny ở thành phố này không liên lạc với nhiều người lắm.

"Cậu lại đang ngủ đấy à?" Thanh âm của Sở Văn ngọt ngào, ẩn chứa ý cười. "Không có. Tìm tớ có chuyện gì?"

"Thời gian trước không phải cậu nhờ tớ tìm hộ một công việc sao? Công ty của chúng tớ vừa thiếu một vị trí phóng viên, tớ hôm nay vừa nói chuyện với Tổng biên tập, ông ấy mới vừa gọi điện cho tớ nói rằng muốn nói chuyện với cậu một chút. Cậu có muốn nhận hay không?"

"A! Thật không? Tớ đương nhiên là có muốn nhận rồi. Tớ hôm nay vừa rời khỏi nơi ở của Lưu Lực Phi, nếu không tìm được việc làm, tớ liền nên uống gió Tây Bắc." (tức là nếu không tìm được việc làm thì chỉ còn nước chết đói). Đan Ny cười nói với bạn tốt. "Cậu lại quyết định rời khỏi cô ấy lần nữa?" Nàng chỉ nói chuyện tình yêu của mình cùng Lực Phi với Từ Sở Văn.

"Ừm. Tớ quyết định rồi."
"Đản Đản, tớ mừng thay cho cậu."

Ngày thứ hai, Đan Ny dậy thật sớm đánh răng rửa mặt, chuẩn bị mọi thứ thật tốt. Hôm nay nàng mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, phía bên ngoài là một chiếc áo dệt kim hở cổ, tóc được quấn tùy ý phía sau, như vậy bộ dạng này có thể làm nàng trông qua có vẻ thành thục được một chút.

Đến công ty chỗ Sở Văn làm, nàng đi đến quầy tiếp tân nói tên của mình, nữ tiếp tân nói với nàng trực tiếp lên luôn tầng tám tìm Thanh Tổng biên. Đan Ny vốn nghĩ sẽ tìm Sở Văn trước hỏi một chút tình huống, cách ứng xử khi gặp Thanh Tổng biên, nhưng nữ tiếp tân lại nói thêm một câu: "Thanh Tổng biên đã đợi cô lâu lắm rồi" nên nàng đành từ bỏ suy nghĩ tới tầng sáu tìm Sở Văn và lên thẳng tầng tám.

Thanh Tổng biên là một người đàn ông trung niên đã ngoài bốn mươi tuổi, đầu hơi hói. Ông đối với Đan Ny rất nhiệt tình, nhiệt tình đến mức làm nàng thụ sủng nhược kinh, thỏa đàm xong tiền lương đãi ngộ, khai báo xong việc làm, ông liền tự mình đưa Đan Ny đến tầng sáu, phân cô cùng Sở Văn làm chung cùng một tổ với hai nữ nhân viên khác chịu trách nhiệm biên tập một cuốn tạp chí phái nữ thời thượng đang khá ăn khách. Chờ sau khi Thanh Tổng biên rời đi, Đan Ny len lén hỏi Sở Văn: "Thanh Tổng biên vẫn luôn nhiệt tình như vậy sao?" Sở Văn cúi đầu rỉ tai nàng: "Lão Thanh là một tổng biên tập tính tình rất tốt, đi theo ông ấy căn bản sẽ không bị ai khi dễ, nhưng điều kiện tiên quyết là phải hoàn thành nhiệm vụ đúng kì hạn."

Đan Ny nghe Sở Văn gọi vậy không khỏi mỉm cười: "Các cậu gọi ông ấy là lão Thanh?" Sở Văn le lưỡi: "Tất cả mọi người đều gọi như vậy, cậu cũng gọi như vậy đi, lão Thanh không để ý đâu."

Đan Ny gật đầu cười yếu ớt, quay đầu nhìn hai đồng nghiệp khác một chút - Tiểu Hạnh và Đại Kiều, cũng là hai cô bé rất hoạt bát, cười lên rất thân thiện. làm nàng thấy thoải mái và bắt đầu yêu thích công việc này. Cho tới trưa khi Đan Ny cũng đã làm quen với các tài liệu và công việc, Sở Văn đề nghị mọi người đi ăn một bữa cơm, coi như là hoan nghênh Đan Ny trở thành một thành viên mới cùng tổ các nàng, Đan Ny cười đồng ý, tất nhiên là Đan Ny chủ xị.

Các nàng đi đến một nhà hàng nhỏ gần công ty đặt một phòng ăn, tự gọi món ăn cho mình . Tiểu Hạnh và Đại Kiều líu ríu bắt đầu trò chuyện, Đan Ny nhìn các nàng với nụ cười chân thành, cảm thấy thực vui vẻ.

"Đan Ny, chị định cho tên thật của mình lên tập chí sao?" Tiểu Hạnh là một tiểu cô nương, cười lên rất xinh.

Đan Ny nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Lấy tên chị, Đan Ny thì có làm sao đâu."

Sở Văn lắc đầu: "Không được. Tên này không phải vốn là tên cậu sao? Chúng mình mặc dù không phải là doanh nhân nổi tiếng hay gì cả, nhưng vẫn là sợ người ta nói này nói nọ, vì vậy nên muốn có một nick name thay thế đặt dưới bài viết."

Đan Ny cau mày suy nghĩ một chút, sau đó nhếch miệng cười cười: "Vậy gọi là Đản Đản thì thế nào?"

Vừa lúc người phục vụ bưng món ăn lên, cửa phòng mở ra một chút, nàng khuôn mặt hồng hồng quay đầu nhìn thoáng qua phía ngoài, liếc thấy một thân ảnh có vẻ quen thuộc, nhíu nhíu mày trong lòng có chút nghi ngờ.

Nàng nghe nói rằng Trần Thị thường xử lý công việc tại trung tâm thương nghiệp của thành phố nhưng sao Trần Kha lại tới nơi này ăn cơm?

Sau khi ăn xong, bốn tiểu nha đầu hỉ hả trở về phòng làm việc, Sở Văn xế chiều có nhiệm vụ đi ra ngoài phỏng vấn, đưa cho Đan Ny một quyển bút kí mình đã làm hồi trước, Đan Ny rất chuyên tâm nghiên cứu. Từ lúc đó tới khi tan làm, nàng lại nhận được tin nhắn của Sở Văn nói rằng cô ấy không trở về được để giúp nàng làm thẻ nhân viên, còn nhờ nàng đánh thẻ giúp. Đan Ny nhìn tin nhắn cười cười. Thì ra là đi làm thú vị như vậy, mượn đi ra ngoài để lười biếng một chút, có một nội ứng ở công ty tiếp tay, còn có thể giúp đánh thẻ có ý thức: "Thật biết điều nha!" Sau khi tan làm Đan Ny cũng không lập tức rời khỏi công ty mà đợi mọi người cùng đi, đầu tiên đi qua làm thẻ nhân viên, sau đó ra về tìm một quán ăn ăn một chút, tiếp đến mới trở về nhà, bật tivi lên xem nhưng mà lòng nàng cảm thấy không yên tâm.

Chín giờ rưỡi tối, Lực Phi gọi đến đúng hẹn: "Alo? Phi Phi!" Âm điệu, giọng nói của nàng không thể hiện chút tình cảm, cảm xúc nào. "Đản Đản! Đản Đản à!" Lực Phi rõ ràng là uống rượu, cũng không từ mà biệt, chẳng qua chỉ là gọi tên nàng.

"Vâng, Em đây." Đan Ny cười đáp, tham luyến giọng nói của cô nàng thấp giọng mềm nhẹ. Nàng sợ rằng chỉ sau hôm nay thôi về sau sẽ không được nghe cô gọi nàng thân mật như vậy nữa.

"Chị rất nhớ em, bây giờ chị rất muốn ở bên em. Đản Đản!" Thanh âm Lực Phi vốn trầm thấp, bây giờ uống rượu lại càng trầm khàn, nói không ra lời gợi cảm.

"Em cũng nhớ Chị." Đan Ny cầm lấy điện thoại đi ra ban công, ngước nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, nói thật nhỏ. Nàng thật không có nói dối, giờ phút này, nàng đang nhớ cô vô cùng.

"Đản Đản à, Chị quyết định sẽ cùng Sam Sam ly hôn, sau đó hai ta cả đời sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa."

Đan Ny nhắm mắt một chút, nước mắt chảy xuống trong nháy mắt, nhẹ nhàng mà nói: "Được."

Cả ngày thứ hai, Đan Ny tâm cũng "thất thượng bát hạ". ( bảy lên tám xuống: "nghĩa là lòng nhấp nhổm, thấp thỏm không yên"), buổi trưa nhận được tin nhắn của Lực Phi nói rằng cô buổi tối tám giờ sẽ về đến nhà, muốn ăn cơm tối cùng nàng. Nhà của Lực Phi và Sam Sam cũng không ở thành phố này, hai người đó sau khi về nước, Sam Sam vì tránh nàng mà quyết định sống trong ngôi biệt thự ở ven biển của một thành phố khác cách đây khá xa, lại không nghĩ rằng Lực Phi tiếp nhận công ty của Bố, sau không biết thần xui quỷ khiến thế nào lại chuyển đến thành phố này. "Thật là châm chọc a!" Cô ta gắt gao muốn Lực Phi không liên lạc, gặp phải Đan Ny nhiều lần, lại không nghĩ rằng biến thành lưỡng địa ở riêng, ngược lại còn cung cấp cho Lực Phi nhiều cơ hội cực kỳ tốt. Đan Ny lái xe trở lại biệt thự, mua thức ăn nấu cơm, hết thảy đều làm tốt. (trong truyện này Đản Đản biết nấu ăn o_O), sau một thời gian nhìn lại đồng hồ đã bảy giờ rưỡi. Một lát sau nàng nhận được điện thoại của Lực Phi. "Đản Đản, chị hai mươi phút nữa sẽ về đến nhà. Chờ chị nhé." Thanh âm Lực Phi ẩn chứa ý cười.

"Vâng. Em ở nhà chờ chị." Đan Ny mềm nhẹ đáp.

Một lúc sau chuông cửa vang lên, Đan Ny vội vàng đi ra mở cửa, nhận lấy cặp công văn trong tay Lực Phi cười nói: "Chị về rồi?" Lực Phi nhìn thấy giai nhân mặc bộ váy mỏng màu vàng nhạt cực kì xinh đẹp đứng ở cửa, cô hoảng hốt một chút mới nhẹ nhàng kéo nàng vào trong lòng mình ôm lấy. Người con gái này đã hai mươi hai tuổi rồi mà nụ cười của nàng vẫn tinh khiết như thế, nàng vẫn giống như một tiểu cô nương mới cặp kê tuổi mười năm mười sáu, ánh mắt trong suốt, đen láy không có nhiễm một tia tạp chất. Nàng bây giờ vẫn còn giống bộ dáng lần đầu cô gặp nàng, bất kể trải qua những chuyện gì, bất kể người xung quanh có bao nhiêu thế tục, hèn hạ, người trong lòng cô trước sau như một, đơn độc đến tinh khiết. Một nụ cười hay một cái nhíu máy của nàng đều níu lấy tim cô thật chặt. Tim cô vì nàng mà nhảy lên, vì nàng mà đau đớn, vì nàng mà hạnh phúc.

Ngồi vào bàn ăn, Lực Phi nhìn bữa tối vô cùng thịnh soạn, trong mắt ánh lên nụ cười ôn nhu mà sủng nịnh: "Hôm nay là ngày lễ gì mà sao em làm nhiều món ăn thế?"

Đan Ny không nói gì, cẩn thận gắp nhiều thức ăn bỏ vào trong bát cô, thanh âm mỏng khẽ cười cười.

Lực Phi ngu ngơ nhìn nụ cười của nàng mà không có phản ứng, ngơ ngác ăn thức ăn mà nàng vừa gắp bỏ vào trong bát mình, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt nàng. Cô căn bản không cần biết nàng đã gắp vào bát cô những thức ăn gì, cho dù là thuốc độc cô cũng sẽ không chút do dự mà nuốt xuống, cô chỉ cần nàng thiên sứ ở trước mặt mình đây có thể vĩnh viễn nhìn về phía mình mà tươi cười dịu dàng, hạnh phúc như thế.

Bữa cơm mau chóng kết thúc trong yên lặng, Đan Ny buông đũa xuống, bưng ly rượu lên nhẹ nhàng đụng vào ly cô, không nói gì uống một hơi cạn sạch. Lực Phi không giải thích được nhìn nàng, sau đó cũng ngửa đầu uống một hơi hết ly rượu.

Đan Ny nhìn cô, đặt ly rượu xuống bàn, xong mới nhẹ nhàng mở miệng: "Lực Phi,chúng ta chia tay đi." Lực Phi trong nháy mắt sững sờ, mắt mở to nhìn nàng, sau đó mới gượng gạo cười, đáy mắt có chút run rẩy: "Đản Đản, em đang đùa gì thế? Sau này em không được đùa với chị như thế. Chị không cho phép. Có nghe không?"

Đan Ny nhìn về phía cô, trên môi vẫn giữ nụ cười: "Em mấy hôm trước đã dọn đồ đạc chuyển ra ngoài rồi, cũng đã tìm được việc làm rồi. Hôm nay quay về cùng chị ăn bữa cơm cuối cùng"

Lực Phi không duy trì được nụ cười trên mặt nữa, ánh mắt tối sầm đi, cô từ trước tới nay không thể không nghĩ tới hai người sẽ có ngày này, chẳng qua là không nghĩ tới nàng sẽ chọn thời điểm cô không ở đây, không phòng bị gì, không có chuẩn bị một chút nào mà chuyển đi. Nhưng có điều mà cô biết rất rõ. Đan Ny cho cô một kích trí làm cô không kịp ứng phó. Cô đứng dậy, đi tới phòng khách tự trấn định tinh thần, xong mới cất giọng nói: "Tại sao?"

Đan Ny đi tới đằng sau lưng cô, ngẩng đầu trước sau như một cười yếu ớt, trong mắt chớp động lên lệ quang: "Em không muốn yêu chị nữa."

Lực Phi mặt tối thêm một chút, cô hung hăng đập tay lên bàn, lòng cô cơ hồ đau đến mức đứng không vững. Đan Ny không có nói rằng nàng không yêu cô, nàng chỉ nói rằng nàng không muốn yêu cô nữa. Nhưng tại sao cô lại cảm thấy không may mắn chút nào? Nàng giống như một cô gái tinh linh. Khi nàng không muốn làm chuyện gì đó, người nào cũng không có cách thuyết phục. Ban đầu khi cô nhìn thấy vết sẹo màu hồng nhạt mảnh trên cổ tay nàng cô đã bị rung động mãnh liệt. Nàng nhìn như một cô gái nhu nhược, nội tâm nhưng lại vô cùng quật cường, không ai có thể ép nàng làm chuyện mà nàng không muốn, ngay cả cô cũng không ngoại lệ.

Lực Phi xoay người nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Đan Ny, có chút khẩn cầu nhìn nàng: "Cho chị thêm một cơ hội nữa được không? Lần này chị đảm bảo trong vòng ba tháng sẽ ly hôn với Sam Sam, sau đó chị sẽ ngay lập tức cưới em làm vợ. Có được không, Đản Đản?" Đan Ny không có giãy dụa, chẳng qua là nhàn nhạt nhìn cô, trong mắt cố nén đau thương, lòng cũng đau nhưng không có tia nào là không đành lòng cùng dao động.

"Cảm ơn chị một năm này đã chiếu cố em rất tốt, em vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên chị đã từng đối với em đầy thương yêu như vậy. Em hy vọng một ngày nào đó chúng ta có thể làm bằng hữu."

Lực Phi không có buông nàng ra, nhìn về ánh mắt đang dần trở nên mờ mịt, không rõ của nàng nói: "Nếu như, chị không đồng ý thì sao?" Đan Ny khẽ cười cười: "Em sẽ chết." Lực Phi bị sự kiên định cùng quyết liệt trong mắt Đan Ny làm cho sợ hết hồn, hai cánh tay đang ôm nàng không tự chủ mà buông ra. Đan Ny buông thõng mí mắt, từ từ đi qua người cô, đi tới cửa không hề dừng lại, mở cửa rời đi, an tĩnh giống như không hề xuất hiện.

Đan Ny vào thang máy, hai tay ôm chặt lấy mặt, nước mắt bắt đầu rơi như mưa. Mới vừa rồi trong nháy mắt nhìn thấy sự yếu ớt cùng chật vật trong mắt cô, nàng đã hơi mềm lòng nếu như không phải sờ đến vết cắt trên cổ tay, có lẽ nàng đã khuất phục rồi. Dù sao nàng đã yêu người phụ nữ này, yêu tha thiết đến mức cho dù cô đã cùng nữ nhân khác song túc song phi. (kết hôn, vợ chồng êm ấm), nàng cũng không nguyện để cho một người phụ nữ nào khác đụng vào mình. Đan Ny thà rằng chết cũng không muốn phản bội tình yêu của hai người.

Mới vừa rồi nàng thậm chí hy vọng cô có thể giữ nàng lại, chỉ tiếc cô đã bị câu nói kia của nàng hù dọa, bị làm cho sợ đến mặt mũi trắng bệch. Thật ra thì khi nàng nhìn thấy gót chân cô không còn kiên cường, nàng không nỡ chết ở trước mặt cô, nàng không nỡ làm cô đau lòng cùng khổ sở. Nhưng Đan Ny hiểu rất rõ, Lực Phi tính cách quá mức mềm yếu, Sam Sam chắc cũng đã biết cô muốn cùng cô ta ly hôn. Một năm trước cô ta cũng biết bọn họ một lần nữa ở chung một chỗ, nhưng lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Lòng dạ cô ta quá sâu, Lực Phi lại không đấu lại được cô ta, chính Đan Ny còn đấu không lại, cho nên Lực Phi chỉ dùng thời gian một năm bù đắp thật tốt cho nàng, tới khi tự mình họa tình yêu đến khắc cốt ghi tâm của hai người lên một dấu chấm tròn, cũng là lúc tình cảm đó chấm dứt.

Trịnh Đan Ny đời này yêu nhất Lưu Lực Phi. Cô là mối tình đầu của nàng, cũng là tình yêu duy nhất của nàng, nàng thề cả đời này sẽ không tin tưởng bất kì một người nào nữa, sẽ không yêu ai nữa!

**********


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net