- Gặp Được Chu Di Hân.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, Đan Ny thức dậy thì nhận được tin nhắn của Trần Kha. Tin nhắn lần này của cô không đơn giản như những tin trước, bây giờ dài dòng hơn rồi.

"Kha Kha đi công tác khoảng một tuần. Em ở nhà phải chú ý an toàn cẩn thận. Có việc gì gấp thì có thể tìm Trương Hân. Buổi tối chờ điện thoại của Kha Kha."

Đan Ny nhắn lại vỏn vẹn một chữ: "Vâng" Lúc ra khỏi thang máy, Trần Kha vừa lấy điện thoại di động ra lại nhận thêm được một tin của nàng. "Một mình Kha Kha cũng phải chú ý thân thể, uống ít rượu và phải uống thuốc đúng giờ nhé."

Khi máy bay hạ cánh, cô nhận được tin nhắn đầu của nàng thì cau chặt chân mày, trong lòng một trận phiền não. Lúc nhận được tin nhắn thứ hai, khóe miệng đã giơ cao, cô trẻ con xóa tin nhắn đầu tiên, chỉ để lại tin nhắn thứ hai trong máy.

Ba ngày sau khi Trần Kha đi công tác, Đan Ny tối đến một mình cuộn người trên ghế sô pha xem tivi, cả đêm thì yên lặng nằm ngủ. Dạo này nàng dần dần cảm thấy bất an, hai ngày trước cứ đúng tám giờ là Trần Kha sẽ gọi điện thoại đến cho nàng, vậy mà hôm nay đã mười giờ tối rồi mà điện thoại vẫn chưa có động tĩnh gì. Trên tivi bắt đầu giờ chiếu tin tức, nàng cuối cùng cũng không nhịn được mà cầm lấy điện thoại, do dự một chút rồi gọi vào số cô, nhưng mà chuông điện thoại vang lên thật lâu cũng không có người nhận.

Đan Ny trong lòng run lên một cái. Một thời gian rất dài rồi nàng đã không xuất hiện cảm giác cô độc này, hai tay nàng ôm lấy chân ngồi trên ghế, đầu gối trên đầu gối, ánh mắt vô thần nhìn những ánh sao ngoài cửa sổ. Không biết từ lúc nào trong lòng nàng đối với cô lại sinh ra lệ thuộc? Từ ngày rời khỏi biệt thự của Lưu Lực Phi, nàng đã từng thề son sắt là mình sẽ không tin bất kì một người nào khác nữa, sẽ không yêu bất luận kẻ nào khác. Vậy mà giờ đây, chỉ trong có mấy tháng ngắn ngủi mà tâm tình nàng đã trở nên như vậy rồi. Đan Ny cười khổ một cái, tắt tivi, cầm lấy di động bước vào phòng ngủ. Nàng đã tắm, nằm ở trên giường nhìn vào màn hình điện thoại đen nháy một hồi lâu, sau đó dập máy.

Trong lòng Đan Ny khẽ đau nhói, giống như có vật gì đó chặn ở ngực làm hô hấp của nàng có chút không thuận, lăn qua lộn lại, trằn trọc trở mình. Lúc hơi thở nhẹ nhàng trở lại nàng mới phát hiện ra, cảm giác này rất giống khi ở nước ngoài, vô số đêm nàng không ngủ được nhìn chằm chằm lên trần nhà đến ngẩn người, khi đó trong lòng nghĩ đến người ôn nhu văn nhã kia, mà hôm nay tất cả nỗi nhớ và cảm giác đau lòng này lại là vì một người vừa bá đạo lại vừa ôn nhu.

Trong lúc này ở phành phố xa xôi, Trần Kha cũng không biết giờ này mèo nhỏ ở nhà đang nhớ đến mình. Buổi tối bị mấy người khách lôi kéo đến hộp đêm, điện thoại mình thì cô lại để trong túi áo khoác trên xe ô tô. Cô vốn định là trên đường đi thì chạy ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, nhưng lại bị giữ chân không cách nào thoát được. Cứ một ly rượu đỏ uống xuống lại đến một ly khác, lúc đi ra ngoài sắc mặt cô đã trắng bệch. Cô chạy vội vào phòng vệ sinh, một trận xé rách tâm phổi mà nôn thốc nôn tháo. Sau đó cô dựa vào chậu rửa mặt nghỉ ngơi một lát mới giơ tay lên lau mặt, thì lại thấy một hình dáng quen thuộc bị kéo đến góc khuất trước mặt.

Trần Kha khẽ sửng sốt rồi đi tới mấy bước, thấy một cô gái bị ép vào tường, trong lòng khẽ đau. Cô đi nhanh tới đấm mấy cái lên khuôn mặt dữ tợn và cực kì hèn mọn của một tên nam nhân, đánh đến sưng mặt mũi của hắn lên. Tên kia sợ tới mức ngã nhào xuống đất, đưa tay lên lau máu đỏ tươi chảy từ từ ở mũi, vội vàng đứng dậy co quắp rời khỏi hộp đêm.

Đem cô gái bé nhỏ lên xe, Trần Kha không có khởi động xe đi luôn mà nhanh chóng gọi điện thoại, lại thấy Đan Ny đã tắt điện thoại, trong lòng không có nổi một tia vui sướng. Một sự khủng hoảng không nói thành lời trong nháy mắt tràn ngập tâm trí cô, chỉ hai giây sau cô đã có ý định trực tiếp lái xe đến phi trường bay trở về bên nàng.

Quay đầu nhìn xuống cô gái ngồi sau xe, cô thở ra một hơi thật sâu, đồng thời khởi động xe, trầm thấp mở miệng: "Chu Di Hân, em tại sao lại ở chỗ này?"

Chu Di Hân hai tay ôm lấy ngực, trong mắt tràn đầy kinh hoàng, nàng lắc đầu, nước mắt lưng tròng nhưng không có dấu hiệu chảy xuống. Trần Kha từ kính chiếu hậu nhìn nàng một cái, y phục trên người nàng đã bị xé rách thất linh bát lạc, tùy ý có thể nhìn thấy vết nhéo rất rõ ràng, trong mắt cô hiện lên một tia đau lòng, cởi áo khoác của mình ra đưa cho nàng. Nhìn thấy nàng ngoan ngoãn nhận lấy mặc vào người, cô dời ánh mắt đi nhìn về phía trước, đôi môi mỏng mím chặt lại, bộ mặt cương nghị càng lạnh lùng hơn, lộ ra nhàn nhạt tức giận cùng phiền não. Một lát sau Trần Kha dừng xe trước một khách sạn năm sao, cô cũng không xuống xe, quay đầu nhìn phía sau, hít một hơi thật sâu rồi mở miệng hỏi: "Bây giờ em nghỉ ngơi ở đâu?" Chu Di Hân hai tay nắm chặt lại, nước mắt lưng tròng nhìn cô, trong mắt là sự luống cuống. Trong mắt Trần Kha xuất hiện sự không đành lòng, đành mở cửa xe đi xuống, nhưng lại không có động tác kế tiếp, chờ đến khi Chu Di Hân tự mình đi ra, mới đưa cho nàng chiếc chìa khóa phòng mình, nhìn thoáng qua cô gái xốc xếch cơ hồ đang mặc áo khoác của mình không chịu nổi, nhàn nhạt nói: "Tôi ở đây, lên nghỉ một chút đi."

Chu Di Hân cắn chặt môi dưới, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp, gật đầu, mới vừa đi được một chút cơ thể lảo đảo suýt ngã, nàng phải vịn vào mui xe mới có thể đứng vững được.

Trần Kha cau chặt chân mày, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, không có đi tiếp mà quay lại, khom lưng trực tiếp bế nàng đi lên phòng.

Vào trong phòng, Trần Kha đặt Chu Di Hân trên giường, chính mình ngã ngồi xuống bên cạnh, cúi đầu thở nhẹ một hơi, mồ hôi lạnh từ trên trán không ngừng chảy.

Chu Di Hân nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng nổi lên sự đau lòng quen thuộc. Nàng ở bên cô một năm, tình huống này đã gặp qua rất nhiều lần, mỗi lần cô uống rượu xong sẽ tới biệt thự cùng nàng, tắm rửa xong sẽ ôm nàng nằm ở trên giường, nhưng cái gì cũng không có làm tiếp. (Kha Kha ăn chay🤣🤣) chẳng qua chỉ ôm nàng thật chặt. Tiếng thở dốc của cô mỗi lần gõ vào tim nàng buồn bực cùng đau đớn, làm cho mỗi lần hốc mắt nàng đều đỏ hồng. Nàng biết cô bị đau dạ dày, nhưng không có biết nghiêm trọng nhiều hay không, vì cô chẳng bao giờ chịu thừa nhận ở trước mặt nàng cả.

Nhớ lại lần đầu tiên bị cô ôm, nàng cảm giác được thân thể cô không ngừng run rẩy, nàng nức nở hỏi cô một câu: "Tại sao?" Ai biết được rằng khi người này nghe được thanh âm của nàng, cả người chợt cứng đờ, sau đó lập tức ngồi dậy, nhìn nàng như nhìn một người xa lạ, trong mắt ngoài đau đớn ra là ảo não cùng khó chịu, sau đó cô chỉ nói một câu: "Không có gì" rồi ra khỏi phòng ngủ, ngồi ở sô pha im lặng cả đêm.

Từ đó về sau, khi bị cô ôm, cho dù lần nào cũng nghe được cô đè nén tiếng rên rỉ đau đớn nhưng nàng cũng không dám hỏi lấy một câu.

Mà bây giờ, khi ngửi thấy trên người cô nồng nặc mùi rượu, lại thấy cô nhíu chặt chân mày, bộ dạng vô cùng thống khổ như vậy nàng cũng không dám lên tiếng, chẳng qua là ngồi lại gần cô hơn, vừa định muốn vươn tay giúp cô lau đi mồ hôi, lại thấy cô mở choàng hai mắt, một đôi tròng đen tràn đầy cảnh giác. Cánh tay của Chu Di Hân ở giữa không trung lập tức dừng lại, nàng bối rối thu tay về, sau đó cúi đầu không dám nhìn cô nữa.

Trần Kha thả lỏng người rồi từ từ đứng lên, dừng lại một chút sau đó mới đi tới bên ghế sô pha ngồi xuống, hai cánh tay khoác ở trên đùi, trầm mặc một hồi lâu. Sau đó cô đưa mắt nhìn về phía Chu Di Hân, ánh mắt đạm mạc mà lạnh như băng, nhìn không ra một tia tình cảm nào cả.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại ở thành phố này?" Giọng cô rất thấp có chút nghiêm nghị.

Chu Di Hân nắm thật chặt hai tay, một lát sau mới cúi đầu mở miệng: "Em đến đây thực tập, người kia là quản lý của công ty." Trần Kha trên mặt không có bất kì biến hóa nào, chẳng qua chỉ nhàn nhạt nhìn nàng: "Không đủ tiền sao? Không cần thiết phải vội vã tìm việc làm. Em có thể từ từ lựa chọn một công việc thích hợp với mình." Chu Di Hân cắn cắn đôi môi: "Bố em bị ung thư rồi nên giờ phải cần dùng tiền gấp."

Trần Kha ánh mắt ảm đạm đi một chút, lại nhìn thấy nàng cúi đầu càng ngày càng thấp. Cô đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn ánh sao phát ra ánh sáng ngọc ngoài cửa sổ, tâm một chút xíu trầm xuống. Không biết tại sao giờ này cô đặc biệt nhớ Đan Ny, muốn nhìn thấy cặp mắt to trong suốt cùng với nụ cười tinh khiết và ôn hòa kia.

"Cần bao nhiêu?" Giọng nói của cô đã lộ ra chút mệt mỏi và phiền não.

Chu Di Hân cắn mạnh lấy môi mình mới đáp giọng cực thấp: "Mười lăm vạn."

Trần Kha nhìn phương xa nhè nhẹ cười cười: "Chu Di Hân, tôi sang tên biệt thự kia cho em, giá trị của nó không hề dừng lại ở mười lăm vạn, cần gì phải hành hạ bản thân mình như vậy."

"Biệt thự đó em không có muốn, em cũng không kí vào tập văn kiện kia." Giọng nói của nàng như cũ vẫn rất thấp, lộ ra chút ít thương cảm.

Trần Kha hơi sững sờ, quay đầu khó hiểu nhìn nàng, lại một lần nữa cười cười, nhưng ánh mắt lại trở nên dị thường lạnh như băng. Sau khi trầm mặc một hồi, cô lấy ví da ra, rút ra một cái thẻ đặt bên người nàng, nhìn nàng nói: "Mật mã sáu số sáu, trong tài khoản có một trăm vạn. Sau đó tìm một công việc thật tốt để làm đi, đừng hành hạ mình như vậy nữa."

Nói xong cô lập tức đi tới phòng tắm, bóng lưng cao gầy có vẻ ưu thương.

Chu Di Hân cầm lấy thẻ đứng lên, cắn cắn môi mới mở miệng: "Số tiền này em sẽ trả lại cho Kha Kha."

Thân hình cô bỗng nhiên cứng lại, cô lắc đầu nói: "Không cần. Áo khoác em cứ mặc đi, lúc đi nhớ giúp tôi đóng cửa phòng lại." Lúc cô bước vào trong phòng tắm nghe được tiếng đóng cửa nặng nề. Đứng ở dưới vòi hoa sen, cô ngửa đầu để cho nước nóng từ trên chảy xuống cọ rửa cả người. Xã hội này thật xấu xa, những con người tham lam vô cùng tận năm năm trước cô đã được lĩnh giáo hoàn toàn. Đối với lòng tham của con người, cô đã sớm nắm chắc một cách thấu triệt, cô lần lượt lợi dụng lòng tham của bọn họ để đạt được mục đích của mình, tuy nhiên cô lại không đem lòng tham như vậy đặt ở mặt tình cảm. Đối với Chu Di Hân, cô không bao giờ muốn nghĩ tới dùng tiền để cân nhắc quan hệ của bọn họ.

Cô không yêu nàng, nhưng lại rất cưng chiều nàng, cô thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng trong phạm vi khả năng của mình. Chỉ là vì tại thời điểm chính mình cô độc ôm lấy nàng, nhìn cặp mắt to trong trẻo của nàng, ảo tưởng nàng là Đan Ny của cô, bọn họ ôm rồi lại hôn nhau, nhưng cũng chỉ đến vậy là chấm dứt. Ban đầu nàng chỉ mặc một bộ quần áo ngủ bằng tơ tằm núp trong chăn, đôi mắt ẩn hàm e sợ nhìn cô, cô đã nói với nàng rằng: "Không phải sợ. Tôi sẽ không đụng chạm em."

Cô cảm thấy rằng cô gái này là một người con gái rất tốt, cô sẽ để lại cho người thật lòng yêu nàng, ngoài ra cô cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chiếm đoạt nàng. Cô không yêu nàng nhưng rất quý trọng nàng, bởi vì nhiều lần uống rượu say, cô đều giả dối dựa vào trong thân ảnh ấm áp để quên đi cảm giác đau đớn đến không muốn sống của mình. Cô cảm kích nàng.

Cho đến khi chia tay với nàng, nàng gật đầu đáp ứng đồng thời nói muốn năm mươi vạn cho thời gian qua, cô vẫn không tránh khỏi tổn thương. Thật ra thì cho dù nàng không đề cập tới, cô cũng không thể bạc đãi nàng. Trước khi gặp mặt, cô cũng đã đem biệt thự sang tên nàng, dĩ nhiên năm mươi vạn kia cô cũng gật đầu đáp ứng, nhưng chẳng qua khi xoay người, sự áy náy trong lòng cô đã hoàn toàn biến mất.

Lúc sau nằm lên giường đã là nửa đêm, trong dạ dày cô là lửa thiêu đốt rất khó chịu, cô đau tới mức nằm trên giường giống như con tôm, trong lòng điên cuồng nhớ đến mèo nhỏ của mình. Trong đầu cô hiện ra toàn bộ là dung nhan lúc nàng tức giận mà nhếch miệng lên, lúc nàng đỏ mặt lúng túng, lúc thì là nụ cười yếu ớt ôn nhu của nàng. Cứ vậy cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy, chân mày nhíu chặt lại cũng cho thấy rằng cô ngủ không hề yên ổn, nhưng mà khóe miệng cô đang yếu ớt nhếch lên cũng là thật sự tồn tại. Làm cho người ta thấy rằng trong lòng cô đang thực sự rất ấm áp.

************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net