- Happy Ending. [End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơm tối là do Trần Kha làm còn Đan Ny chỉ đạo cũng đã hoàn thành. Một ngày trước cô còn ngay cả giấm với xì dầu cũng không phân biệt được nhưng ngày thứ hai là có thể làm ra một bữa ăn tối, chưa nói đến mùi vị ra sao nhưng nhìn đã có thể đánh giá là tương đối khá.

Hứa Dương ăn không nhiều lắm, Trương Hân trong suốt bữa ăn chỉ chăm chăm nhìn mèo hoang nhỏ của mình, cơm không động tí nào.

Trần Kha cũng không ăn nhiều lắm, không phải là cô không đói bụng mà Đan Ny không để cô ăn nhiều, sợ cô tiêu hóa không tốt.

Cho nên cả một bữa ăn thì Đan Ny là người ăn nhiều nhất, còn vừa ăn vừa khen cơm ngon không dứt miệng, làm cho Trần Kha nghe mà hai bên tai đều đỏ hồng. Sau khi ăn cơm xong, Trương Hân rửa chén, Hứa Dương phụ cô.

Nửa giờ sau, trong phòng khách. Đan Ny ngồi sát bên cạnh Trần Kha trên ghế sô pha, Hứa Dương ngồi ở một bên ghế khác, Trương Hân ngồi ở chỗ bên cạnh nàng. Trần Kha nhìn Trương Hân một cái ý bảo cô hỏi Hứa Dương đi.

Trương Hân mím mím môi rồi nhìn Hứa Dương nói: "Bọn tôi muốn biết chân tướng chuyện này thật rõ ràng."

Hứa Dương nhìn cô sau đó cúi đầu trầm mặc, không nói lời nào. Trương Hân không nhìn nàng nữa, cầm cốc cafe lên uống một ngụm, rồi nhẹ nhàng vuốt ve miệng cốc.

Đan Ny kéo ống tay áo Trần Kha. Cô quay sang vuốt vuốt tóc nàng ý bảo không có chuyện gì.

Ước chừng khoảng mười phút sau, Hứa Dương ngẩng đầu nhìn Trương Hân chậm rãi mở miệng: "Trước khi qua đời, bố em đã đem năm mươi phần trăm cổ phần Hứa Thị tức là Vương Thị hiện giờ giao cho quỹ quản lý, chờ sau khi em kết hôn thì chỗ tài sản đó sẽ giao lại cho em, hơn nữa có một nửa số cổ phần sẽ cho chồng tương lai của em. Ở Cali, khi gặp A Xin cũng là khi em đang trốn những người mà chú em phái tới, bọn họ muốn bắt em trở về để kết hôn với con gái của ông ta là Vương Dịch để thâu tóm toàn bộ cổ phần. Ngày thứ hai em về nước cùng A Xin, chú đã tới tìm em. Ông ta dùng sự an nguy của mẹ em để uy hiếp em, bắt em lừa lấy chữ ký cùng với bản sao giấy căn cước, sau đó lại bắt em gọi điện cho A Xin nói là muốn mượn tài khoản ngân hàng của A Xin. Chuyện về sau A Xin cũng biết rồi đó, sau khi chuyện này xong xuôi thì em liền bị ông ta mang về và giam lỏng. Ngoại trừ ông ta cho em nhìn thấy mẹ thì nơi nào cũng không cho em đi. Hôm nay thừa dịp đi gặp mẹ, em đã trốn đi từ cửa sau rồi tới đây tìm A Xin."

Sau khi nàng nói xong, Trương Hân và Trần Kha nhìn nhau một cái, và hai người đều hiểu rõ vẻ mặt của đối phương. Vì căn bản chuyện này không khác với suy đoán của bọn họ cho lắm.

Trương Hân lại hỏi: "Là ai đã nói cho em biết đến nơi này?"

Hứa Dương nói: "Chú em đều có tài liệu cá nhân của hai người, em thấy được nên đã học thuộc lấy."

Trương Hân cau mày: "Vậy tại sao em không trực tiếp đến nhà tôi?" Hứa Dương ánh mắt ủ rũ, nói: "Em sợ A Xin không muốn thấy em."

Trương Hân nắm chặt tay, không nói gì thêm. Trần Kha nhìn hai người kia một cái rồi nói với Hứa Dương: "Tiếp theo em định làm thế nào?" Hứa Dương ngẩng đầu nhìn cô, nói nhỏ: "Em bây giờ muốn cứu mẹ em ra. Chỉ cần mẹ em được bình yên, thì muốn em làm gì cũng được."

Trần Kha suy nghĩ một chút nói: "Hai cha con Vương Dịch có sai người giám sát mẹ em không?" Hứa Dương gật đầu nói: "Có hai người, cũng là hai bác sĩ" Trần Kha gật đầu: "Cái này cứ giao cho tôi. Yên tâm đi, mẹ em sẽ không có việc gì đâu."

Sau đó tất cả mọi người đều trầm mặc không nói gì. Mấy phút sau, Trần Kha bế Đan Ny đã buồn ngủ díp cả mắt đứng dậy, hướng Trương Hân gật đầu rồi đi vào phòng ngủ. Trương Hân vẫn cúi đầu, chờ cho Trần Kha đóng cửa phòng lại thì cô mới nâng mắt lên nhìn người bên cạnh, giọng nói có chút chua chát nói: "Vậy em tới tìm tôi chỉ là muốn cứu mẹ em ra?" Hứa Dương khẽ sửng sốt rồi cau mày nói: "Không phải thế." Cô nhìn nàng, trên mặt không biểu hiện gì. Cặp mắt nàng to tròn và ươn ướt, trong suốt, sáng ngời, điềm đạm đáng yêu làm cho người ta đau lòng, giống hệt như lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng thân thế nàng lại phức tạp như vậy. Cô bây giờ đã không còn xác định được cô gái trước mặt mình đây đang suy nghĩ cái gì. Bố nàng năm năm trước đã qua đời trong vụ tai nạn xe cộ, sau đó mẹ nàng lại bị đưa vào trại an dưỡng, nàng cũng bị giam lỏng...

Trương Hân không thể tưởng tượng được, mấy năm qua nàng đã dùng loại hình thức tâm thái nào mà ở bên cạnh Vương Hoàng. Lời nói vừa rồi của nàng cho thấy nàng biết Vương Hoàng muốn chiếm lấy Vương Thị, Vương Dịch cũng chỉ là tấm bình phong, mẹ nàng thì bị ông ta giam lỏng, bản thân lại bị buộc kết hôn với con gái ông ta. Nếu như nói trong lòng nàng không có hận thù thì tuyệt đối là không thể nào.

Nhưng một người trong lòng tràn đầy thù hận thì làm sao có thể có một đôi mắt trong suốt không một tia tạp chất nào? Giải thích duy nhất và hợp lý nhất chính là nàng đang diễn trò.

Cô vô cùng không muốn thừa nhận điều này, nhưng mà cô đã vấp ngã một lần rồi, gặp lại nàng lần này, thật sự trong lòng cô có nhiều hơn một phần tâm tư. Trần Kha cái gì cũng không hỏi nhưng không có nghĩa là cái gì cậu ta cũng không nghĩ, cậu ta chẳng qua là giao cho cô xử lý mà thôi.

Hứa Dương ngồi ở trên ghế sô pha lặng lẽ nhìn người bên cạnh. Trên mặt cô không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng mà đáy mắt cô lại không ngừng run rẩy. Nàng biết, người này đã không hề tin tưởng nàng nữa, trong lòng nàng dâng lên một sự khủng hoảng. Kể từ sau khi bố nàng qua đời, nàng đã không bao giờ tin tưởng bất kì một kẻ nào nữa.

Nàng đem chính mình hoàn toàn phong bế trong một không gian nhỏ hẹp, chỉ khi cùng mẹ mình nói chuyện, nàng mới có thể thỉnh thoảng buông lỏng mình một chút. Cho đến khi gặp được Trương Hân, nàng chẳng bao giờ nghĩ tới cô lại có thể dễ dàng bị mắc lừa như vậy. Khi cô không chút do dự đem tài khoản cùng mật mã nói với nàng, cánh cửa lòng nàng đã mở ra cho người này bước vào. Nàng biết mình đã hại cô, hại Trần Thị nhưng nàng không sợ, bởi vì nàng có biện pháp giúp đỡ bọn họ.

Sau khi nghe một tiếng thở dài trầm trầm, Hứa Dương trước khi Trương Hân kịp mở miệng đã mạnh dạn nói: "Chúng ta kết hôn đi." Trương Hân rõ ràng sửng sốt và khiếp sợ nhìn nàng, một lát sau cô mím môi nói: "Em không cần phải làm như vậy. Bọn tôi sẽ có biện pháp cứu mẹ em ra."

Hứa Dương không nói gì, hai tay từ từ ôm lấy hai chân, một lúc lâu nàng úp mặt mình lên hai đầu gối hỏi thật nhỏ: "A Xin không còn quan tâm đến em nữa sao?"

Nghe giọng nói vô cùng thương cảm của nàng mà lòng cô đau nhói. Cô theo bản năng tiến tới cầm lấy hai vai nàng, nói với giọng ôn nhu: "Không phải thế."

Hứa Dương ngẩng đầu nhìn cô nói: "Em yêu A Xin, cho dù A Xin không giúp em cứu mẹ em ra, em vẫn muốn ở cùng một chỗ với A Xin. Trương Hân, chúng ta kết hôn có được không?"

Đầu óc Trương Hân đã "hỏng" cô nhìn cô gái đơn thuần trước mặt mà cảm thấy rối tinh rối mù. Cô không biết nên theo lý trí cự tuyệt hay nên đáp ứng theo tình cảm, cuối cùng cô ôm lấy nàng vào trong ngực, tay nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng không đáp lại. Hứa Dương tựa vào trong ngực cô, hai tay ôm chặt lấy eo cô. Sau mấy phút yên lặng, nàng ngẩng đầu, trong mắt đã có một tầng nước và ánh mắt cầu xin nhìn cô: "A Xin sẽ đuổi em đi sao?"

Trương Hân đau lòng, hai tay ôm má nàng, cúi người hôn lên ánh mắt nàng nói: "Sẽ không. Tôi vĩnh viễn sẽ không đuổi em đi."

Hứa Dương cười, cười giống như một đứa trẻ và nói: "Vậy chúng ta kết hôn nhé, có được không A Xin?"

Trương Hân nhìn nàng, cũng mỉm cười, nhẹ gật đầu nói: "Được." Sáng sớm ngày thứ hai, bốn người ngồi vây quanh bàn ăn ăn điểm tâm. Trương Hân gắp cho Hứa Dương một ít đồ ăn, nhìn nàng ngoan ngoãn ăn rồi cười cười hướng về phía Trần Kha và Đan Ny nói: "Một lát nữa chúng tôi đi ra ngoài một chút."

Đan Ny nghi hoặc nhìn cô không nói gì, Trần Kha mạn bất kinh tâm nói: "Tôi đã thu xếp phân phó người giúp chuyện mẹ Hứa Dương rồi. Chờ sau khi thăm dò được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hai bác sĩ kia sẽ động thủ. Sẽ không có gì ngoài ý muốn."

Trương Hân nhìn Trần Kha mím môi nén cười, sau đó cuối cùng thì nở nụ cười hãnh diện và đắc ý, ho nhẹ một tiếng rồi ôm Hứa Dương nói: "Chúng tôi không phải đi tới trại an dưỡng mà đi tới cục dân chính."

Trần Kha cùng Đan Ny lập tức ngây ngẩn cả người, trên mặt nhất trí một vẻ khiếp sợ và không thể tin được. Trương Hân càng thêm đắc ý, nhướn mi nói: "Tối hôm qua Hứa Dương đã hướng tôi cầu hôn rồi, và tôi cũng đã đồng ý rồi. Hôm nay chúng tôi sẽ đi tới cục dân chính để chứng nhận."

Đan Ny há to miệng, Trần Kha mím môi, nuốt nuốt ngụm nước bọt, đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của người yêu, rồi cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hướng hai người đối diện cười cười nói: "Chúc mừng hai người."

Trương Hân nhìn Trần Kha, hoàn toàn không có đạt tới hiệu quả kích thích như cô đã dự tính, suy nghĩ một chút sau đó kéo Hứa Dương đứng dậy, lúc rời đi còn cố ý nói to: "Ai nha...thật là hạnh phúc quá đi. Thế là mình sắp có vợ rồi nha."

Sau đó không cần quay đầu lại cũng có thể cảm giác được hai ánh mắt lạnh như dao bắn về phía mình. Trương Hân cố giả bộ trấn định kéo kéo lại lưng áo, ôm lấy Hứa Dương nhanh chóng chạy đi.

Mà hiện giờ trong phòng ăn, Đan Ny sau khi nhìn Trương Hân đã rời đi thì quay đầu nhìn sang người bên cạnh mình lúc này sắc mặt rõ ràng vô cùng tồi tệ, rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Trần Kha mặt cứng nhắc, bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay nàng, mấp máy môi định nói gì đó, cuối cùng vẫn là im lặng.

Cô vẫn chưa tới nhà Đan Ny nói chuyện cầu hôn, cho nên bây giờ không có cách nào kết hôn. Nhưng lại nghĩ đến vẻ mặt cần ăn đòn của Trương Hân là cô hận đến nghiến răng.

Sau khi ăn cơm xong Trần Kha đi vào phòng xử lý công việc, mặc dù bây giờ Trương Hân là tổng giám đốc nhưng chuyện tình của Trần Thị căn bản vẫn do cô xử lý, chẳng qua địa điểm làm việc là ở nhà mà thôi.

Buổi trưa, Trương Hân gọi điện thoại cho Trần Kha nói là cô mang vợ mình đi hưởng tuần trăng mật trước, một tuần sau mới trở về, chuyện của Trần Thị đã giao lại cho thư ký Diệp, mỗi ngày sẽ tới nhà cô báo cáo tình hình. Trần Kha khi cúp máy có loại cảm xúc muốn mắng chửi và đánh nát xương Trương Hân.

Lúc ăn cơm tối, Trần Kha nhìn trong bát mình chỉ có mấy thìa nước đặc như cháo loãng, dùng thìa khuấy khuấy mấy cái, bất mãn cau mày hỏi: "Đây là cái gì vậy?" Đan Ny cầm đũa chống cằm, rất chân thành nói: "Nước cơm." Trần Kha mặt đen xì nói: "Tại sao lại bắt Kha Kha ăn cái này? Kha Kha muốn ăn thịt." Đan Ny đặt đũa xuống, hai tay vỗ vỗ mặt cô, cười híp mắt nói: "Ngày mai phải đi kiểm tra dại dày, bác sĩ nói là tối nay chỉ được ăn cái này thôi."

Trần Kha sửng sốt một chút, quay đầu nhìn nàng trầm giọng nói: "Ai nói là ngày mai Kha Kha muốn đi kiểm tra dạ dày?" Đan Ny đưa mắt nhìn cô, bình tĩnh trả lời: "Em. Làm sao?"

Trần Kha mím môi nhìn nàng, sau đó cầm thìa vừa uống nước cơm vừa rầu rĩ nói: "Tại sao em không thương lượng với Kha Kha một chút? Ngày mai Kha Kha có rất nhiều việc."

Đan Ny quệt mồm bất mãn nói: "Tại sao cô ấy là tổng giám đốc nhưng Kha Kha lại bận rộn như vậy? Căn bản không có nghỉ ngơi được nhiều gì cả. Quá đáng!" Ánh mắt Trần Kha nhu hòa nhìn nàng, cô cầm tay nàng nói: "Cậu ta không phải vừa mới kết hôn nên rất hưng phấn sao? Chờ khi cậu ta trở lại, Kha Kha sẽ lập tức cho cậu ta biết thế nào lễ độ."

Đan Ny mãnh liệt gật đầu, dùng đũa chọc chọc vào bát cơm hai cái nói: "Nhất định phải làm cho cô ấy cực khổ chết đi thì thôi! Kết hôn thì có gì đặc biệt hơn người chứ. Chúng ta cũng không phải là không thể kết hôn."

Nàng vừa mới dứt lời đã nghe ầm một tiếng, cái thìa trong tay Trần Kha đã rơi xuống và chìm hẳn vào bát, và cô đã há hốc mồm, thụ sủng nhược kinh nhìn nàng, rồi cẩn thận, dè dặt hỏi nàng: "Đản Đản, em...vừa rồi nói là có ý gì?"

Đan Ny vẻ mặt mờ mịt nhìn cô, dùng chiếc đũa gắp cái thìa trong bát cô ra, sau đó lấy một cái thìa khác bỏ vào trong tay cô nói: "Cái gì là có ý gì, Kha Kha mau ăn cơm đi rồi nghỉ ngơi sớm một chút. Sáng mai còn đi kiểm tra dạ dày nữa."

Trần Kha nhìn nàng không có bất kỳ vẻ mặt khác thường gì, có chút ủy khuất mấp máy môi rồi im lặng cúi đầu húp cháo. Đan Ny thu hồi tầm mắt, kín đáo vỗ vỗ ngực. Nàng thầm nghĩ: "Nguy hiểm thật! Suýt nữa thì không cẩn thận nói ra lời cầu hôn với Kha Kha. Xấu hổ chết đi được!"

Trần Kha đã từng đi kiểm tra dạ dày rồi, nhưng đã là nhiều về năm trước, hơn nữa cô nhớ là lúc đấy không khó chịu nhiều lắm nên cũng không để ở trong lòng. Trước khi đi theo bác sĩ vào phòng bệnh, Trần Kha còn an ủi Đan Ny không cần lo lắng.

Nhưng nửa giờ sau cô đã được một nàng y tá nhỏ đưa ra ngoài. Cô đã nôn ra hết sạch, người dường như muốn ngất.

Đan Ny thấy bộ dạng của cô thì hốc mắt lập tức đỏ, vội vàng chạy tới, đỡ lấy cô. Nàng nghe y tá nói: "Phản ứng của cô ấy rất kịch liệt, nôn mửa tới mức muốn ngất. Bác sĩ đề nghị cô ấy vào phòng bệnh truyền nước, nghỉ ngơi một chút."

Đan Ny nhìn nàng y tá đứng bên cạnh người yêu mình thì thấy nàng ta đang trong trạng thái ngây ngất, vẻ mặt đỏ ửng mà mê gái nhìn chằm chằm Trần Kha. Nàng giận, cắn cắn môi đem tay Trần Kha đặt lên vai mình, ôm hông cô nói nhỏ: "Chúng ta đi vào phòng bệnh thôi."

Trần Kha vẫn cúi đầu, nghe được giọng nàng thì ngẩng mặt lên nhìn một chút mới thấy sắc mặt nàng không được vui vẻ cho lắm thì lập tức nhíu mày, rút cánh tay đang vịn lên người y tá lại, nhẹ nhàng nói: "Cám ơn" Sau đó ôm Đan Ny rời đi.

Nàng y tá mặt không còn đỏ ửng nữa mà thay vào đó là vẻ sững sờ, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn bóng lưng Trần Kha, lẩm bẩm: "Đẹp và soái quá đi mất. Quả thực đẹp đến ngây người."

Đến phòng bệnh, Trần Kha ngồi xuống giường, ôm Đan Ny ngồi ở trên đùi mình, đặt cằm lên vai nàng dồn dập hít thở. Một lát sau cô nói với giọng khàn khàn mà vô lực: "Em giận à?"

Đan Ny mím môi không nói chuyện, mím môi đưa tay từ ngực cô xuống bên dưới bụng, nhẹ nhàng xoa bụng cho cô. Trần Kha vỗ vỗ phía sau lưng nàng, cô mệt đến mức ngay cả khí lực để giải thích cũng không có. Lại thấy nàng y tá vừa nãy đi vào cầm theo túi nước biển thì cô lập tức nhíu mày.

Nàng y tá đưa thuốc cho Trần Kha sau đó đỡ cô nằm xuống, Đan Ny bất mãn đứng ở bên giường nắm lấy tay cô. Trần Kha bất đắc dĩ nhếch khóe miệng lên, chờ sau khi nàng y tá châm kim chuyền cho mình xong, nhìn bộ dáng mê gái của nàng ta đang nhìn mình mà cúi đầu thở dài một hơi, bình tĩnh mở miệng: "Mong cô đừng dùng loại ánh mắt này nhìn tôi nữa, vợ tôi sẽ không vui." Sau đó nàng y tá quẫn bách thu hồi ánh mắt, nhanh chóng thu thập đồ đạc rồi chạy đi như chối chết.

Đan Ny trên mặt lập tức vui vẻ, cái miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên, cúi người xuống hôn lên trán cô một cái, vỗ vỗ má cô nói: "Thật là ngoan."

Trần Kha cười cười sau đó nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đan Ny ngồi ở bên giường, bàn tay nhỏ bé vẫn xoa bụng cho cô, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng. Nàng không biết lần kiểm tra dạ dày này lại làm cô khó chịu đến như vậy, sớm biết như vậy thì nàng nên cùng cô đi vào trong phòng khám rồi. Hiện tại sắc mặt cô vẫn trắng bệch, chắc lúc vừa kiểm tra xong cô khó chịu nhiều lắm.

Trần Kha không thoải mái nhưng cũng không phải là đau đến mức nói không ra lời. Cô chỉ là đang nghĩ tới những lời vừa rồi bác sĩ nói. Thật sự rất đúng.

Khi vừa kiểm tra xong, bác sĩ hỏi cô: "Có phải cô đã từng xuất huyết dạ dày không?" Trần Kha gật đầu, nhíu mày hỏi: "Tình hình không tốt sao bác sĩ?"

Bác sĩ thở dài một tiếng, nói: "Hiện giờ thì vẫn không có vấn đề gì, nhưng nếu như cô cứ tiếp tục dùng rượu thiếu kiểm soát thì tôi không chắc. Đoạn thời gian trước có một người là tổng giám đốc của công ty nào đó, bình thường chỉ đơn giản là cảm thấy dạ dày trướng đau nên không không thèm quan tâm, để ý nhiều. Chờ cho đến khi ngất xỉu trên bàn rượu mới đưa tới bệnh viện, kiểm tra xong thì phát hiện đã bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối rồi, các khối u bắt đầu di căn, dù có giải phẫu cũng không còn kịp nữa. Hơn nữa lúc đó vợ cô ta còn đang mang bầu, biết tin mà khóc đến mức ngất xỉu, suýt nữa là sinh non. Có tiền thì cũng chỉ kéo dài tính mạng ra thêm một chút, đến cuối cùng mới biết thế nào là sợ. Cả đời này suốt ngày chỉ kiếm tiền mới đáng giá sao? Hơn nữa còn hi sinh cả sức khỏe, thậm chỉ là tính mạng để kiếm tiền, đáng giá sao? Cuối cùng người khổ không phải cô ta mà chính là vợ cô ta và đứa con không có papa mà thôi. Cô gái đang ở ngoài kia là vợ cô phải không, nhìn rất đơn thuần , vừa nhìn là đã thấy cô gái này không thể nào chịu nổi đả kích lớn được. Cô thử nghĩ mà xem nếu như mình gặp bất trắc gì thì vợ cô, nàng ấy sẽ sống như thế nào.???"

Trần Kha bị những lời nói này làm cho sợ đến thất thần cả người. Cũng không phải là cô sợ chết, mà là cô nghĩ đến vạn nhất mình xảy ra chuyện gì thì Đan Ny sẽ làm sao bây giờ? Nàng ngốc nghếch như vậy, đầu óc không thông minh nhanh nhạy, nếu không có mình chăm lo, che chở thì cuộc sống sau này của nàng sẽ như thế nào?

Chỉ mới nghĩ như vậy thôi mà dạ dày cô đã đau dữ dội rồi. Môi cô mấp máy đang định nói gì đó thì cảm nhận được một cảm giác ấm áp nhè nhẹ truyền đến. Cô mở mắt ra thì thấy Đan Ny vẻ mặt lo lắng đang cầm một chiếc khăn mặt ấm chấm chấm lên môi cô. Cô khẽ cười cười, cầm tay nàng nói: "Kha Kha không sao mà, em đừng lo."

Nàng vừa nhìn thấy cô mỉm cười nhưng nụ cười của cô lập tức biến mất làm trong lòng nàng lại càng sợ hơn. Hai chân mày cô nhíu chặt lại, nỗi sợ hãi trong lòng nàng càng tăng lên.

Đan Ny đặt chiếc khăn mặt xuống, cúi người đem mặt chôn ở cổ cô cọ cọ chà chà, nói: "Có phải bác sĩ đã nói gì đó với Kha Kha không? Kết quả không tốt? Rất nghiêm trọng sao? Nói cho em biết có được không, em có thể chịu đựng được."

Trần Kha hai tay ôm chặt lấy eo nàng, ghì chặt nàng vào ngực, vuốt vuốt tóc nàng, nói với nàng bằng giọng chắc nịch, bảo đảm: "Kha Kha đã nói sẽ chăm sóc em cả đời thì sẽ không nuốt lời. Ngoan, đừng sợ."

Về đến nhà, Trần Kha rất nghe lời nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi, thật ra thì cô không ngủ được, chỉ nằm nghiêng nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Có đôi khi quá hạnh phúc, ngược lại sẽ làm cho người ta hay lo được lo mất. Cô vốn định chờ sau khi chuộc lại được Trần Thị sẽ trở về nhà bố mẹ nàng xin phép cưới nàng, nhưng bây giờ cô không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.

Có Trần Thị hay không không quan trọng, quan trọng là Đan Ny nhất định phải là vợ cô. Cho đến buổi tối hôm đó, Trần Kha gọi điện cho bố mẹ mình, nói về chuyện của mình và Đan Ny. Bố cô thì không sao nhưng mẹ cô quyết tâm phản đối. Đây cũng là nguyên nhân cô không có mang Đan Ny về nhà. Mấy năm trước sau lễ đính hôn, mẹ cô đã giới thiệu bao nhiêu người con gái khác cho cô, nhưng lần nào cô cũng cự tuyệt, làm cô và mẹ mình đã cãi nhau vô số lần.

Lần cuối cùng cô mang Đan Ny về nhà là mấy ngày trước, khi đó cô trở về tìm bố mình thương lượng đối sách, sau khi mẹ cô biết thì bà ra sức phản đối. Bà nói: "Trần Kha, con nghe kĩ cho mẹ. Mẹ thà cả đời này không có con dâu còn hơn là nàng ta bước chân vào cửa Trần Gia. Mẹ tuyệt đối không cho phép, con đã làm mẹ chết tâm bao nhiêu lần rồi."

Cô lúc ấy im lặng nhìn mẹ mình một lúc lâu rồi nói: "Mẹ, chỉ cần nàng ấy nguyện ý gả cho con, con nhất định sẽ cưới." Nói xong cô giơ tay làm dấu hiệu riêng với bố mình rồi xoay người rời đi.

Xuống dưới nhà, cô không lập tức rời đi mà ngồi trong xe thẩn thờ, cho đến khi bố cô gọi điện báo là mẹ cô không có chuyện gì, đã ngủ rồi thì cô mới khởi động xe rời đi. Cúp điện thoại cô nhìn về phía Đan Ny, ánh mắt trước sau như một vẫn tràn đầy sủng nịnh và yêu thương. Nhìn bộ dạng thấp thỏm lo âu mà cô bật cười, kéo nàng tới gần và hôn nàng rồi nói: "Yên tâm, bố mẹ Kha Kha bên kia đã không có vấn đề gì, bọn họ còn rất cao hứng. Ngày mai chúng ta trở về nhà bố mẹ em cầu hôn."

Bên nhà Đan Ny đã sớm không có vấn đề gì, cho nên hai người về nhà bố mẹ nàng ba ngày rồi trở lại thành phố đi đăng ký kết hôn. Trần Kha ôm lấy Đan Ny đi ra từ cục dân chính, đứng ở bên đường hướng về phía mặt trời cười ngây ngô một lúc mới quay đầu, vô cùng hạnh phúc gọi nàng một tiếng: "Vợ!"

Đan Ny mặt đỏ bừng, cúi đầu, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net