- Lão Nhân Đáng Yêu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi đến bên ngoài phòng bệnh, Đan Ny hít sâu một hơi rồi kéo tay Trần Kha đi vào. Vừa mới thay bằng nụ cười ngọt ngào và còn chưa kịp mở miệng chào bố thì lại nhìn thấy người ngồi bên cạnh giường bệnh, nàng nhất thời sửng sốt, nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Trần Kha, lông mi run rẩy hai cái hỏi nhỏ: "Lực Phi, sao chị lại ở đây?"

Trần Kha cũng nhìn thấy Lưu Lực Phi, trong lòng khẽ run lên một cái, nhưng trên mặt vẫn cười đến vân đạm phong kinh. Tay cô giơ lên ôm lấy bả vai Đan Ny nói: "Cô cũng tới đây thăm chú Trịnh sao?"

Ánh mắt Lực Phi trước tiên là dừng lại một lát trên mặt Đan Ny, sau đó nhìn về phía hai tay đang nắm chặt lại của nàng và Trần Kha, cuối cùng nhìn vào thân ảnh nhỏ nhắn đang rúc chặt vào ngực Trần Kha, rồi khẽ cười cười nói: "Ngày hôm qua trở về thì nghe tin Chú Trịnh nhập viện, cho nên tôi tới đây thăm chú một chút."

Đan Ny cũng cười cười, đang định mở miệng thì nghe giọng nói trầm thấp uy nghiêm của bố nàng vang lên: "Đản Đản, đến đây." Đan Ny cắn cắn môi, không tình nguyện buông tay Trần Kha ra rồi đi tới bên giường bệnh, đứng bên cạnh Trịnh Dương, đắp lại chăn cho ông một chút rồi hỏi: "Bố, chiều nay bố cảm thấy như thế nào ạ?"

Gương mặt của Trịnh Dương lạnh lùng, ông nhìn nàng một cái mới nói: "Con vẫn còn nhớ thương đến bố sao? Chiều nay con đã đi đâu hả?"

Đan Ny cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Con chỉ ra ngoài đi dạo lòng vòng thôi ạ." Trịnh Dương còn đang định mở miệng hỏi tiếp thì Trịnh Nhàn kịp thời mang vào cho ông cốc nước, nói: "Được rồi được rồi, con gái không phải đã trở lại trông ông hay sao. Chiều nay chỉ là đi dạo, đi dạo thôi mà." Trịnh Dương mím môi nhìn hai mẹ con rồi nhận lấy cốc nước uống hai ngụm, sau đó nhìn Trần Kha nhàn nhạt nói: "Đừng đứng đấy nữa, ngồi xuống đi. Sắc mặt cô sao khó coi như vậy? Vừa mới xuất viện thì nhớ chú ý sức khỏe, đừng có chiều Đản Đản đi chơi nhiều như thế."

Sau khi ông nói xong những lời này, tất cả mọi người rõ ràng là sửng sốt. Ngoài Lưu Lực Phi trên mặt ảm đạm đi thì những người khác trên mặt đều là kinh hỉ, nhất là Trần Kha, khóe miệng cô không tự chủ mà giơ lên. Cô đáp một tiếng, sau đó giống như chủ nhà khí định thần nhàn nói: "Lưu tổng cũng ngồi đi. Đừng khách khí!"

Đan Ny nghe được lời cô thì suýt nữa cười ra tiếng, Trịnh Nhàn làm bộ rót nước cũng nghẹn cười, bố nàng thì hung hăng trừng mắt liếc cô một cái, bất quá cũng không nói gì. Lực Phi sau khi ngồi xuống thì mặt toả ra chút quẫn bách.

Trịnh Nhàn phải về nhà nấu cơm, Trịnh Dương nhìn con gái nói: "Đản Đản, con cũng trở về cùng mẹ con đi."

Đan Ny không nhúc nhích, nhìn thoáng qua Trần Kha, vẻ mặt là không tình nguyện đáp ứng. Trịnh Dương lập tức trợn mắt nói: "Nhìn cái gì mà nhìn. Bố cũng không có ăn thịt cô ta đâu mà sợ."

Đan Ny đỏ mặt, xoay người theo Trịnh Nhàn đi ra khỏi phòng bệnh.

Trịnh Dương sau khi nhìn được cửa phòng đóng kín lại thì mới lấy từ dưới gối ra hai tấm thẻ. Trước tiên ông đưa một tấm cho Lưu Lực Phi nói: "Lực Phi, đây là số tiền lần trước cô cho tôi mượn, bây giờ trả lại cho cô. Mặc dù tôi đối với việc lần trước cô lừa gạt tôi có bất mãn, nhưng vẫn là cảm ơn cô lúc đó đã cho tôi mượn tiền. Thật ra tôi chân tâm thật ý muốn đem Đan Ny gả cho cô, nhưng là Đan Ny đã lựa chọn như thế nào cô cũng đã thấy rồi đấy. Con gái tôi từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, cho tới bây giờ tôi muốn nhúng tay vào cũng không thể được, vì vậy chỉ có thể tùy theo ý nó mà thôi."

Lưu Lực Phi cúi đầu, không thể nhìn được nét mặt cô ta thế nào, thật lâu cô ta cũng không đưa tay ra nhận lấy tấm thẻ. Trịnh Dương tay giơ lên không trung cũng không có hạ xuống, còn từ ái nhìn cô ta chờ đợi.

Trần Kha lúc này ngồi trên ghế, lẳng lặng và chăm chú nhìn một màn trước mặt. Lần đầu tiên cô cảm thấy sự quật cường không ai làm khó được của Trịnh Dương thật đáng yêu biết bao. Ông làm việc này ở trước mặt cô cùng Lực Phi, sau đó nói rõ ràng mọi chuyện, hơn nữa lời nói còn uyển chuyển và hợp tình hợp lý làm cho không ai có thể cự tuyệt được. So với cô ban đầu dùng thủ đoạn hèn hạ, rất hiển nhiên Trịnh Dương cao tay và đáng khâm phục hơn rất nhiều.

Giống như là cả một thế kỷ đã trôi qua, Lưu Lực Phi ngẩng đầu cười cười, nhận lấy tấm thẻ từ trong tay Trịnh Dương nhét vào túi áo, nói thật nhỏ: "Chú Trịnh, cảm ơn chú nhiều lắm. Sau này cháu sẽ không bao giờ đi quấy rầy cuộc sống của Đản Đản nữa."

Bàn tay cứng cáp mà có lực của Trịnh Dương vỗ vỗ lên mu bàn tay của cô ta nói: "Lực Phi, sau này hãy sống thật tốt nhé. Người con gái họ Tô kia không thích hợp với cô đâu. Hãy tìm cho mình một người con gái khác đối xử thật tốt với cô hơn, khi kết hôn nhớ báo cho tôi đây một tiếng, tôi sẽ gửi cho cô một phần đại lễ làm quà cưới."

Đáy mắt Lực Phi không ngừng run rẩy, đôi môi tái nhợt hơi nhếch lên, sau đó cô ta đứng dậy nói: "Cháu sẽ làm thế. Vậy chú nghỉ ngơi thật tốt nhé, hôm nào đó cháu sẽ trở lại thăm chú."

Trịnh Dương hơi mệt mỏi gật đầu, nhìn cô ta khẽ cười cười.

Lưu Lực Phi xoay người nhìn về phía Trần Kha, có chút khó xử, sau đó khàn khàn nói: "Cô nhớ hãy đối xử với Đản Đản thật tốt nhé." Trần Kha đứng lên nhìn Lực Phi, khẽ gật đầu nói: "Tất nhiên tôi sẽ làm vậy."

Lưu Lực Phi cười ôn hòa, giơ tay ra trước mặt Trần Kha nói: "Chúc mừng cô!"

Trần Kha bắt lấy, chân thành nói: "Lúc trước đã đắc tội với cô rồi. Có lẽ sang năm Trần Thị sẽ rút lui khỏi ngành truyền thông, hoan nghênh cô trở lại."

Lực Phi sửng sốt một chút, cười nói: "Chờ đến khi tôi làm cho Lưu Thị cường đại hơn nữa, lúc đó tôi sẽ trở về."

Hai người đó bắt tay giảng hòa, chỉ có con mèo nhỏ ở nhà là đang thấp thỏm bất an, bỗng dưng hắt hơi một cái. Được hai người xuất sắc như vậy yêu thương mình, nàng quả là một người con gái hạnh phúc.

Chờ cho Lực Phi rời đi, Trần Kha trở lại bên giường bệnh, rót một cốc nước xong cực kỳ cung kính đưa cho Trịnh Dương. Trịnh Dương cũng không nhìn cô lấy một cái, nhận lấy rồi ừng ực uống hết một nửa cốc nước, sau đó ý bảo cô ngồi xuống. Tiếp theo ông lấy một cái thẻ khác đưa cho Trần Kha nói: "Cái này là toàn bộ số tiền hồi đó cô đưa tôi, tôi đã hoàn lại đủ rồi. Bây giờ cô cầm trở về đi."

Trần Kha cật lực từ chối nói: "Chú Trịnh à, chú đừng như vậy. Cháu không thể nhận được." Thể lực Trịnh Dương rốt cuộc là không thể chống đỡ được nữa, ông đem thẻ để sang một bên, sau đó muốn nằm xuống. Trần Kha hiểu ý vội vàng đỡ thân thể ông giúp ông nằm xuống, sau đó sửa sang lại chăn cho ông, rồi quan tâm hỏi: "Chú đau ở đâu thế ạ? Có muốn cháu gọi bác sĩ tới kiểm tra lại một chút không ạ?"

Trịnh Dương lắc đầu, hai mắt nhắm lại nghỉ ngơi một lát rồi mới nói: "Số tiền này tôi nhất định phải trả lại cho cô. Tôi không hy vọng đến một ngày nào đó Đản Đản biết chuyện sẽ đau khổ. Chuyện của hai đứa tôi không phản đối nữa, tôi biết con bé thật sự yêu cô, vì thế cô hãy thật lòng đối xử tốt với nó."

Trần Kha ngồi ở một bên giường, cật lực lo lắng hỏi thăm Trịnh Dương, một lúc sau cô đem thẻ cất đi nói: "Chú Trịnh, cháu hiểu rồi ạ. Cháu nhất định sẽ đối xử với Đản Đản thật tốt, cũng sẽ tận tâm tận lực hiếu kính chú và nàng."

Trịnh Dương vui vẻ nhìn cô cười cười, sự lạnh lùng và bài xích cô trước đây đã hoàn toàn được cởi bỏ sạch sẽ, ánh mắt ông nhìn cô từ ái giống như nhìn Lưu Lực Phi vừa nãy.

Một lát sau, ông quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu, hơi tâm trạng mở miệng: "Tôi đã ở quỷ môn quan đi một vòng, sau khi tỉnh lại ý niệm đầu tiên cảm nhận được chính là mình còn thiếu Đản Đản nhiều lắm. Con bé từ nhỏ đã cùng Lực Phi lớn lên, hai bố mẹ hai nhà trước đây đã từng bước từng bước nhìn chúng ở chung một chỗ. Ban đầu chỉ vì tư lợi cá nhân mà tôi chia rẽ hai đứa nó, dùng hạnh phúc của Đản Đản để đổi lấy sự bình yên của chính mình. Những năm gần đây, mỗi lần gặp lại Đản Đản, tôi đều cảm thấy mình rất hèn hạ ích kỷ, tôi không có cách nào bù đắp lại cho nó, do đó đối với nó ngày càng lạnh nhạt. Thời điểm Lực Phi đến gặp tôi hỏi cưới nó, tôi nghĩ rằng cuối cùng mình đã có thể bù đắp lại được cho Đản Đản rồi. Tôi nghĩ mọi cách để tách cô với nó ra, tự cho rằng như vậy nó mới hạnh phúc, thật ra chỉ là tôi muốn trong lòng mình được thoải mái đi thôi. Nhưng nói cho cùng tôi là một người bố thật sự ích kỷ."

"Mấy ngày qua biểu hiện của cô làm tôi rất hài lòng. Cô nhìn thấy Đản Đản nhìn tôi với ánh mắt oán giận mà không có chút nào hả hê, chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ mà sủng nịnh. Tôi biết Đản Đản lần này đã tìm được đúng người rồi, ông già quật cường tôi đây đã không được tự nhiên, chỉ có thể dùng tiếng quát lớn diễn tả sự quan tâm của mình đối với nó. Cho nên, Trần Kha à, cô hãy thay tôi yêu thương Đản Đản thật tốt."

Giọng nói Trịnh Dương nhẹ nhàng nhưng hơi run rẩy, những câu nói cuối cùng gần như là lẩm bẩm.

Trần Kha vẫn cúi đầu nghe, nhẹ nắm lấy tay Trịnh Dương khi cô ngẩng đầu lên hốc mắt đã đỏ. Cô bình phục tâm tình một chút, có hơi run rẩy mở miệng: "Chú Trịnh, thật ra Đản Đản rất yêu thương chú. Nàng ấy đã từng rất nhiều lần nói với cháu rằng hồi bé chú còn ôm nàng ấy trong ngực rồi ngâm nga hát ru nàng ấy ngủ. Nàng ấy rất muốn được chú yêu thương và tin tưởng. Nàng ấy chưa bao giờ trách chú cả."

Trịnh Dương khẽ cười cười, đáp một tiếng, một lát sau quay đầu nhìn cô, vỗ vỗ lên mu bàn tay Trần Kha nói: "Thật ra tôi cũng có thể nói một tiếng xin lỗi với cô, chẳng qua là, tôi đã đem con gái quý giá nhất của mình giao cho cô cho nên tiếng xin lỗi này cô giúp tôi chuyển cho bố cô khi trở về nhé. Lúc đầu khi tôi rời đi đã nói những lời không phải cho lắm với ông ấy, rất may là không có ảnh hưởng gì tồi tệ. Chờ cho thân thể tôi tốt lên, tôi sẽ tự mình đến gặp ông ấy nói lời xin lỗi." Trần Kha không ngừng gật đầu, mũi cô hơi xót xót, một câu cũng không thể nói ra.

Bây giờ cô có thể biết tại sao Đan Ny lại hiểu chuyện như vậy, bởi vì nàng ấy có một người bố vô cùng tốt, thật sự làm cho người ta tôn kính. Một người cả đời này không sợ phạm sai lầm, chỉ sợ chính là không dám trực tiếp nhận lấy sai lầm của mình. Một ông già gần sáu mươi tuổi, ở trước mặt tiểu bối phân tích từng sai lầm của mình, như vậy cần có bao nhiêu yêu thương nha.
Đúng vậy, nếu không phải là vì hạnh phúc của con gái bảo bối của mình, lão nhân này hoàn toàn không cần thiết phải làm điều này. Ông chẳng qua là hy vọng con gái mình có thể thật sự hạnh phúc, thẳng thắn nhận lỗi lầm của mình, tiêu trừ ngăn cách trong lòng. Đây cũng là tài phúc quý giá nhất ông để lại cho con gái mình.

Khi Đan Ny cùng mẹ mình mang cơm trở lại phòng bệnh thì nhìn thấy hai người trong phòng đang đánh cờ tướng. Nàng trước tiên gọi Trịnh Dương một tiếng, sau đó đứng bên cạnh Trần Kha, cũng không dám đứng quá gần, chỉ dám ngoan ngoãn đứng bên nhìn một chút. Trên bàn cờ, một quân tốt rồi một quân tốt của Trần Kha dần dần bị ăn sạch, cô đứng dậy cười cười, sau đó trực tiếp kéo tay Đan Ny đứng gần cô hơn, nhéo mũi nàng một cái nhưng không lên tiếng, rồi bắt đầu thu xếp ăn cơm.

Đầu tiên Đan Ny sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía bố mình, không có phát hiện gì khác thường, nàng ở trong lòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Lúc ăn cơm, không khí rõ ràng với lúc trước hài hòa hơn rất nhiều, Trịnh Dương thế nhưng chủ động gắp thức ăn cho Trần Kha, Đan Ny quan sát sau đó cười thật vui vẻ. Mặc dù là nàng không biết trong khi nàng rời đi, giữa hai người cực kỳ quan trọng với nàng này đã xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết bố nàng đã chấp nhận Trần Kha rồi.

Sau khi thu dọn bàn ăn, Đan Ny giúp bố mình nằm xuống. Khi đó nàng nhẹ nhàng ôm lấy ông, ghé vào lỗ tai ông ôn nhu nói: "bố, con cảm ơn bố nhiều lắm."

Hốc mắt bố nàng hồng lên một chút, ông xoay người đưa lưng về phía nàng, có chút khàn khàn nói: "Tối nay các con cũng trở về đi thôi. Bố muốn ngủ một giấc thật tốt. Lúc trời tối có nhiều người trong phòng, bố ngủ sẽ không ngon."

Cuối cùng chỉ có Trịnh Nhàn ở lại chăm sóc Trịnh Dương, còn Đan Ny cùng Trần Kha trở về. Từ bệnh viện đi ra, hai người không có gọi xe mà từ từ đi dạo trên đường.

Tay Đan Ny bị cô nắm chặt, đầu ngón tay nàng ở trong tay cô khẽ động đậy, Trần Kha khóe miệng khẽ cong lên, Đan Ny nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô thì bật cười.

Trần Kha quay đầu nhìn nàng, cười ôn nhu mà sủng nịnh: "Em cười cái gì?"

Đan Ny lắc đầu, thuận thế tựa đầu trên cánh tay cô, nhẹ nhàng nói: "Kha Kha vì sao lại hạ được bố em thế?"

Trần Kha đưa tay vuốt vuốt tóc nàng cười nói: "Đáng nhẽ ra em phải hỏi là làm sao Kha Kha lại bị Chú Trịnh hạ gục."

Đan Ny ngẩng đầu khó hiểu nhìn cô, Trần Kha cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, không nói gì, ôm lấy nàng tiếp tục đi về phía trước. Một lúc lâu sau, cô thu hồi nụ cười trên mặt, cúi đầu trầm mặc một hồi sau đó nhìn nàng nói: "Đản Đản à, ngày mai Kha Kha phải về thôi. Em cứ ở lại vài ngày nữa chăm sóc bố, chờ cho đến khi ông ấy xuất viện Kha Kha sẽ quay lại đón em."

Đan Ny dừng bước, ngửa đầu nhìn cô, một lát sau ôm lấy hông cô, rúc vào ngực cô khẽ gật đầu một cái. Cô đã ở lại với nàng năm ngày rồi, mặc dù trong lòng có bao nhiêu không muốn nhưng nàng quyết cũng không thể làm chậm trễ công việc của cô thêm nữa. Chỉ sợ là khi về cô sẽ rất bận rộn. Trần Kha thấy nàng hiểu chuyện thì cảm thấy rất vui mừng, ôm bả vai nàng càng chặt hơn vào trong ngực, nói thật nhỏ: "Kha Kha thật sự không nỡ rời xa em, chờ đến khi Kha Kha xử lí xong chuyện công ty, Kha Kha sẽ trở lại với em ngay lập tức. Vì thế em ngoan ngoãn chăm sóc Chú Trịnh thật tốt, còn nữa, phải nhớ tới Kha Kha. Biết chưa?"

Đan Ny hốc mắt thoáng cái đỏ lên, nàng không gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chẳng qua là chôn chặt mặt vào trong ngực cô. Nàng thật sự không muốn rời xa cô chút nào, nghĩ đến mấy ngày nữa không được nhìn thấy cô, trong lòng đã cảm thấy khó chịu vô cùng. Nước mắt nàng không khống chế được mà chậm rãi chảy xuống, một lúc sau nàng ngẩng đầu, đáng thương nhìn cô, do dự thật lâu mới nghẹn ngào nói: "Kha Kha có thể ở lại thêm một ngày nữa được không? Ngày mai hãy đi có được không?" Trần Kha dịu dàng vuốt ve mắt nàng, gật đầu nói: "Được."

******************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net