- Lúng Túng Chạm Mặt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi săn thú trở về, Đan Ny đã được Trần Kha phê chuẩn không cần đi đến Trần Thị nữa.

Ngày thứ nhất đi làm lại một lần nữa, tận cho tới trưa Đan Ny bị Sở Văn kéo đi thẩm vấn. Mặt nàng hồng hồng nói tiến triển giữa hai người cho Sở Văn nghe, cuối cùng Sở Văn nói: "Đản Đản, cậu gặp phải một cực phẩm nữ nhân rồi. Cậu nhất định phải nắm cho thật chặt đấy nhé."

Đan Ny gật đầu, mặt tràn đầy hạnh phúc. Ngày thứ hai nàng đi làm, Thanh tổng biên nhận được điện thoại của quản lý hiệp ước tập đoàn Trần Thị, nói là hợp đồng trước kia cứ theo lẽ thường mà tiến hành, mọi chi phí tổn thất trong thời gian vừa rồi Trần Thị sẽ chịu trách nhiệm.

Thanh tổng biên như giải thoát được tảng đá đè nặng trong lòng, vuốt vuốt gáy gọi điện thoại dồn dập cảm ơn Trần Kha. Trần Kha mạn bất kinh tâm ứng phó mấy câu, sau đó nói rằng hi vọng Lão Thanh có thể cho Đan Ny thoái lui khỏi chuyên mục Lưu Thị mười năm phát triển. Thanh tổng biên không hề do dự chút nào gật đầu đáp ứng.

Đan Ny nhận được tin nhắn thông báo của Thanh tổng biên, nàng nắm điện thoại trong tay cười đến ngây ngốc, giống như là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn đang được vuốt ve mà lòng không khỏi an tâm.

Thứ sáu trước khi tan việc, trong phòng làm việc của tổng tài Trần Thị, Trần Kha ngồi sau bàn làm việc nhưng không hề bàn bạc công việc mà chỉ nhìn thiệp mời trong tay nhíu nhíu lông mày, bộ dáng rất khó nghĩ.

"Haizzz! Cậu nói xem tôi có nên mang Đan Ny theo không?" Cô nhìn về người đối diện hỏi.

Trương Hân nhàn nhã uống cafe, mạn bất kinh tâm nói: "Tất nhiên là đi rồi. Cậu không phải đã sớm nghĩ đến việc công bố thân phận nàng ấy trước báo giới sao? Lần này nghiệp giới tổ chức thương thảo nhất định sẽ có không ít các tờ báo chờ đợi. Đây là một cơ hội không tệ."

Trần Kha sờ sờ mi tâm, gật đầu: "Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng mà Lưu Lực Phi cũng sẽ đi." Trương Hân nhìn cô trầm ngâm một chút nói: "Cậu đối với Đan Ny không tin tưởng sao?"
Trần Kha cúi đầu, vuốt vuốt cằm, thanh âm thầm chìm trong miệng: "Tình yêu của nàng ấy đối với người đó quá sâu nặng. Bây giờ tôi cũng không biết nàng ấy có còn yêu cái tên họ Lưu kia không nữa." Trương Hân cau mày: "Tôi thấy nàng ấy bây giờ đối với cậu đã rất tốt. Có nên không còn ý kiến gì đối với Lưu Lực Phi nữa?"

Trần Kha ngả người tựa vào lưng ghế, hai tay chà xát mặt nhưng cũng không thể xua tan đi vẻ mặt mệt mỏi cùng đáy mắt nhàn nhạt nhàn đơn: "Trương Hân! Đến bây giờ tôi cũng không dám hỏi nàng ấy xem là nàng ấy đối với tôi có cảm giác gì, Tôi cảm thấy bây giờ tôi đang hưởng thụ những thời khắc, giây phút ngọt ngào, hạnh phúc, nhưng không biết đến lúc nào thì chúng sẽ biến mất sạch sẽ. Loại cảm giác này thực con mẹ nó không tốt."

Trương Hân uống nốt ngụm cafe cuối cùng, đứng lên nói: "Tín nhiệm cũng là một phần của yêu thương. Cậu phải toàn tâm toàn ý yêu nàng ấy, nhất định phải tin tưởng nàng ấy. Mang theo nàng ấy đi đi, thuận tiện quan sát xem lúc nàng ấy đối mặt với Lưu Lực Phi có phản ứng như thế nào. Nói không chừng là sẽ không có cảm giác gì cả, như vậy cậu cũng sẽ yên lòng."

Trần Kha khoác tay lên trán, nhắm mắt lại rồi gật đầu thay cho câu trả lời. Sau khi Trương Hân rời đi, Trần Kha trong chốc lát gọi điện cho Đan Ny bảo rằng buổi tối cô sẽ tới nhà nàng ăn cơm. Sau khi cúp điện thoại không bao lâu thì cô lại nhận được điện thoại của Hồng Tĩnh Văn.

"Gọi tôi có chuyện gì không?" Giọng nói của cô có chút mệt mỏi, lười biếng. "Sao lại ỉu xìu như vậy? Mấy hôm trước không phải là đường làm quan rộng mở sao?"

"Đừng có nói nhảm nữa. Tâm tình tôi hiện giờ đang không tốt. Có chuyện gì thì nói ngay đi."

"Mấy ngày trước Lưu Thị cổ phiếu giảm hai phần trăm. Có một nhóm mua vào vô cùng điên cuồng, không giống như là người mua bình thường. Tôi cũng kiểm tra một chút rồi, cũng là những kẻ nhân lúc hỗn loạn mua vào, đoán chừng là có người mở ra trương mục bất đồng thao tác." "Có thể tra ra được là ai không?"

"Cũng có thể, nhưng cần chút thời gian. Cậu đại khái là có phương hướng gì không?" "Bọn họ ăn vào bao nhiêu?"

"Bây giờ cũng không nhiều lắm, không đạt tới tiêu chuẩn của một cổ đông." Trần Kha trầm mặc một hồi rồi nói: "Cậu từ những người thân quen của Lưu Lực Phi và vợ của cô ta điều tra thêm xem thế nào."

"Ok. Có tin tức gì sẽ lập tức báo cho cậu. Cậu chuẩn bị đến khi nào thì bắt đầu ăn vào cổ phần Lưu Thị?"

Trần Kha nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ nói thật nhỏ: "Chờ thêm một thời gian nữa."

Hồng Tĩnh Văn định hỏi cô trong lòng còn chờ cái gì, bất quá suy nghĩ một chút rồi bỏ qua. Quan hệ của Đan Ny và Lực Phi không đến phần cô quan tâm. Chắc là cậu ấy bận tâm đến suy nghĩ của Đan Ny, do đó Tĩnh Văn không có nói thêm gì nữa "Ừm" một tiếng rồi cúp máy.

Buổi tối Trần Kha lái xe đến nhà trọ của Đan Ny, khi đó trên bàn ăn đã bày bốn năm món thức ăn và một bát canh. Dù nhiều món nhưng lượng chỉ có chút ít. Cô vừa ăn cơm vừa hỏi: "Sao thức ăn hôm nay mỗi món chỉ có chút ít như vậy thôi?"

Đan Ny gắp thức ăn cho cô, giảo hoạt cười cười: "Giá cả tăng cao." Trần Kha cười khẽ: "Kha Kha từ bây giờ sẽ ăn thật nhiều."

Đan Ny le lưỡi: "Vậy thì cũng sẽ không cho Kha Kha ăn. Kha Kha ý, lúc thì ăn cơm như cá ăn, lúc thì ăn không biết no, có bao nhiêu ăn bấy nhiêu, cứ thế lần nào dạ dày cũng không thoải mái. Sau này em sẽ nghiêm khắc đong đếm khoán lượng cơm của Kha Kha. Cơm cũng chỉ đủ cho hai người thôi, muốn ăn nhiều hơn cũng không có mà ăn đâu." (Nấu cơm mà cũng keo nữa Trần Phu Nhân🥲) Cô sững sờ ngơ ngác, cắn đũa hồi lâu không có phản ứng, sau đó cúi đầu hùng hục ăn cơm, nhưng cô mới ăn được vài miếng, mu bàn tay đã bị nàng dùng đũa gõ gõ, Đan Ny bất mãn nhìn cô chằm chằm nói: "Kha Kha ăn từ từ thôi."

Cô nhìn nàng, ánh mắt sáng long lanh, nụ cười càng thêm sâu.

Sau khi bữa cơm diễn ra được một nửa, Trần Kha nói: "Ngày mai giới hành nghề truyền thông mở một cuộc gặp mặt giữa các công ty, chính là đi đến một làng du lịch vui chơi giải trí một chút. Em có muốn đi cùng Kha Kha không?"

Đan Ny múc cho cô thêm một bát canh, cau mày: "Hành nghề thương thảo? Em đi có thích hợp hay không?"

"Có gì mà không thích hợp chứ. Em đi chuyến này có thể làm cho em biết thêm không ít kiến thức về công việc đạo diễn, đối với sự nghiệp sau này của em tuyệt đối có lợi."

Nàng cầm lấy muỗng nhỏ, như có điều gì suy nghĩ nhìn cô: "Kha Kha không phải nói em là sủng vật nhỏ bé (tiểu sủng vật) của Kha Kha sao? Em sau này nếu trở thành một nữ cường nhân, Kha Kha sẽ không phải cảm thấy rất không thoải mái hay là có cảm giác không thành tựu gì sao?"

Trần Kha tức cười, cúi đầu uống hai hớp nước canh mới ngượng ngùng cười nói: "Tiểu sủng vật hóa ra cũng thù dai. Nhưng nếu em thật sự không muốn đi thì thôi, cũng không sao." Nói xong câu đó, trong lòng cô cũng không thể dễ dàng nói là mất mát nhiều hay ít, nhưng dù sao cô cũng cảm thấy như cỗ khí bị ngăn ở lồng ngực đến nỗi rất khó chịu.

Đan Ny thở dài: "Kha Kha muốn em đi thì em nhất định sẽ đi, Kha Kha không cần phải tìm nhiều lí do gì gì đó vòng vo tam quốc đâu. Chỉ cần Kha Kha nói là được rồi" "Đản Đản, Kha Kha hi vọng ngày mai em đi cùng Kha Kha."

Tay đang cầm thìa uống canh của cô dừng lại chốc lát. Nhất thời cô cũng không biết nên có phản ứng gì, cho đến khi bàn tay ấm áp của nàng nắm lấy tay cô.

"Lúc ăn cơm đừng suy nghĩ gì cả, lát nữa dạ dày sẽ rất khó chịu. Kha Kha ngoan ngoãn uống một chút canh đi, ngày mai em sẽ đi cùng với Kha Kha, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện."

Đan Ny nhìn cô cười, đôi mắt to và trong trẻo không lẫn tia tạp chất nào, tinh khiết đến mức làm tâm người khác rung động. Trần Kha gật đầu, cả lòng cô ngập tràn nỗi xúc động. Cô cảm thấy có lẽ cô đã nắm bắt được cái gì đó, nhưng cụ thể là cái gì thì lại không hề thấy rõ.

Sáng sớm ngày thứ bảy hai người đều nghỉ phép một ngày, lái xe tới vùng ngoại thành, ở trong một khách sạn năm sao cách bờ biển rất gần. Sau khi dừng xe, Trần Kha lấy hành lý trong cốp xe ra, nắm lấy tay Đan Ny đi tới và dừng lại trước đại sảnh.

Đan Ny khó hiểu nhìn cô: "Sao vậy?." Cô xoay người sang nàng nói nhỏ: "Lưu Lực Phi cũng tới."

Nàng hơi sững sờ, sau đó cười cười: "Một cuộc thương thảo trọng yếu như vậy, Lưu tổng tập đoàn Lưu Thị đến tham gia cũng không có gì kì quái."

Cô nhìn nụ cười bình tĩnh trên mặt nàng, đáy lòng nháy mắt bị trấn động, cô có chút không xác định mở miệng: "Em không sợ đối mặt với cô ta?"

Nàng nhìn thẳng cô nhẹ nhàng lắc đầu, nắm thật chặt lấy tay cô: "Em không sợ. Cô ta cũng sẽ không ăn em, cho dù có em cũng sẽ chạy tới núp phía sau Kha Kha, Bảo rằng muốn cùng với cô ta đồ sát. Cô ta đánh sẽ không lại Kha Kha."

Trần Kha bật cười, vuốt vuốt tóc nàng một lần nữa rồi dẫn nàng đi vào.

Vào phòng, rửa mặt qua một chút rồi hai người thay y phục chính thức chuẩn bị tham gia yến hội buổi trưa.

Trần Kha ôm Đan Ny mới từ thang máy đi ra ngoài đã nghe thấy một trận xôn xao. Quay về phía phát ra âm thanh thân thể cô rõ ràng ngẩn ra. Nàng cũng nhìn về phía cửa, thấy thân ảnh quen thuộc kia, trong lòng nàng vẫn là hơi run lên một cái.

Trong khi hai người đang rơi vào trạng thái trố mắt nhìn sự việc trước mắt, đám kí giả đã phát hiện ra bọn họ, rất nhanh đã có người cầm camera chạy tới hỏi.

"Trần tổng, xin hỏi cô đối với việc lần này chính phủ cử hành thương thảo có ý kiến gì không?"

"Trần tổng, mới vừa rồi Lưu tổng nói Lưu Thị cùng Trần Thị đang cùng nhau cạnh tranh về truyền thông nghiệp của thành phố, cô thấy thế nào?"

"Trần tổng, cô gái bên cạnh cô là bạn gái của cô hay là thư ký giống như thư ký của Lưu tổng vậy?"

"Trần tổng, bây giờ đang có tin đồn cô đang có quan hệ vô cùng thân mật với một người bạn gái. Xin hỏi người bạn gái đó của cô có phải cô gái xinh đẹp này không?" "Trần tổng..."

Đối với ánh đèn liên tục lóe sáng bốn phương tám hướng xung quanh mình, Trần Kha theo bản năng đem Đan Ny ôm vào trong ngực. Khi thấy có một kí giả đuổi theo Đan Ny chụp hình, cô lập tức tối sầm mặt lại, trầm giọng mở miệng: "Các vị không nên làm phiền đến bạn gái tôi. Mọi vấn đề của mọi người chờ đến sau khi cuộc thương thảo này kết thúc, tôi sẽ đặc biệt dành ra thời gian là nửa ngày tiếp nhận phỏng vấn của mọi người. Còn bây giờ xin nhường đường một chút."

Giọng cô không cao nhưng lại lộ ra khí thế uy nghiêm, lại phối hợp với ánh mắt sắc bén của cô làm cho người ta không rét mà run. Phần lớn kí giả đã thối lui, chỉ có mấy người không muốn sống tiếp tục tìm cách chụp lấy một bên mặt Đan Ny.

Trần Kha ôm Đan Ny vừa mới đi được hai bước thì thấy Lưu Lực Phi đi tới tiếp đón. Nhìn thấy cô gái đi bên cạnh cô ta, Trần Kha cả người giống như bị đánh một phát cảnh cáo, trong nháy mắt cả người bị chấn động không có phản ứng, trong miệng thoát ra một cái tên "Chu Di Hân."

Đan Ny nhận thấy thân thể cô trong nháy mắt căng thẳng, ngửa đầu nghi hoặc nhìn cô, lại thấy sắc mặt cô trong lúc này bất chợt trở nên tái nhợt dị thường thì lo lắng kéo kéo tay cô hỏi: "Kha Kha, Kha Kha sao vậy? Không thoải mái à?" Trần Kha buông mí mắt, mím mím môi nhìn nàng lắc đầu, đang định mở miệng lại nghe thấy âm thanh ôn nhuận mang theo ý cười của Lưu Lực Phi vang lên.

"Trần tổng, Đan Ny, đã lâu không gặp." Trần Kha hơi nhíu mày, điều chỉnh tâm trạng rồi nắm lấy tay Đan Ny cười nói: "Lưu tổng, gần đây có tốt không?"

Lực Phi nhìn Đan Ny cười khẽ một cái: "Không giống như Trần tổng được sống tiêu soái, có giai nhân làm bạn, tôi chỉ có thể mang theo thư kí đi cùng thôi." Nói xong cô ta ôm chầm lấy Chu Di Hân giới thiệu với hai người: "Đây là thư kí của tôi, Chu Di Hân." Sau đó cô ta nhìn sang Chu Di Hân cười nói: "Vị này là Trần Kha - tổng tài của tập đoàn Trần Thị. Mỹ nữ bên cạnh cô ấy là học muội thời đại học của tôi, Trịnh Đan Ny."

Chu Di Hân cắn môi, sắc mặt tái nhợt đối với hai người nói: "Chào hai người." sao đó cúi đầu, không dám nói gì thêm cũng không dám nhìn Trần Kha lấy một cái.

Trần Kha nhìn nàng đáy mắt hiện lên một tia đau đớn, dời ánh mắt đi trong nháy mắt gặp phải đôi mắt tìm tòi nghiên cứu và lo lắng của Đan Ny, lòng cô khẽ run lên, có chút miễn cưỡng nhìn nàng cười cười không nói gì.

Đan Ny trên mặt không có bất cứ biến hóa gì, nhưng ánh mắt từ từ ảm đạm đi. Đối với Lưu Lực Phi cười cười, đồng thời nàng thầm đánh giá Chu Di Hân. Cô gái này nàng cũng có chút ấn tượng. Trong chuyên mục lần trước cần tìm tư liệu phỏng vấn Trần Kha và Lưu Lực Phi, trong tư liệu của Sở Văn có rất nhiều ảnh tìm thấy trên mạng về việc Trần Kha đi tới một trường đại học đưa đón một nữ sinh viên. Mặc dù các ảnh đều không chụp được chính diện, nhưng cũng có mấy tấm ảnh chụp nghiêng mặt tương đối rõ ràng. Nếu như nàng không nhìn lầm thì cô gái Chu Di Hân trước mặt này chính là nữ sinh viên kia. Vốn là những chuyện như thế này nàng chẳng bao giờ để ở trong lòng, bởi vì là những việc trước đây Trần Kha đã trải qua, nàng không có quyền can thiệp vào. Nhưng hôm nay khi thấy đáy mắt cô lóe lên tia đau đớn cùng bối rối, lòng nàng hung hăng run lên một cái. Nàng đang suy nghĩ chỉ mong là cô chẳng qua là đang che giấu những việc đã từng trải qua mà thôi.

Nhưng đám kí giả kia thấy không khí bất thường giữa bốn người ngay lập tức tiến đến hỏi. Mội nữ kí giả đưa micro đến trước mặt Lưu Lực Phi hỏi: "Lưu tổng, hôm nay vợ của cô vì sao không thấy đến cùng với ngài vậy?" Lực Phi cười nói: "Nàng ấy rất bận."

"Gần đây có tin đồn rằng cô cùng với vợ mình đang chuẩn bị ly hôn. Việc này có thật không?"

Lực Phi ý vị thâm trường nhìn Đan Ny một cái, ngoài dự tính lại thừa nhận: "Đúng vậy. Chúng tôi đã đệ trình đơn lên tòa án, không có bất ngờ gì xảy ra thì tháng sau sẽ có kết quả."

Mọi người ồ lên, Trần Kha cả người run lên bần bật, có chút khó thể tin được nhìn cô ta. Một lát sau cô cúi đầu thì thấy Đan Ny mang theo nhàn nhạt ưu thương nhìn về phía Lực Phi.

Tim cô thoáng chốc trầm xuống. Nàng biết Lưu Lực Phi cùng với vợ cô ta chuẩn bị ly hôn. Nhưng mà nàng lại không nói cho cô biết.

**************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net