- May Là Vẫn Còn Có Em.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng làm việc của tổng tài Trần Thị. Trương Hân cầm trên tay tập tài liệu thì tức giận vô cùng, ném mạnh xuống mặt bàn làm việc của Trần Kha nói: "Tôi không đồng ý." Trần Kha kéo kéo cà vạt nói: "Tôi không phải là trưng cầu ý kiến của cậu, chẳng qua là báo cho cậu biết thôi."

Trương Hân đứng bật dậy, hai tay chống lên bàn lạnh lùng nói: "Trần Kha, cậu không nên chỉ cho rằng Trần Thị là của một mình cậu. Tôi ngay bây giờ sẽ đem hết số cổ phần trên tay tôi bán đi giải quyết vụ mười 15 tỉ kia. Còn việc để cho người khác tiếp quản Trần Thị thì nghĩ cậu cũng đừng có mà nghĩ đến." Trần Kha nhìn bạn mình, trong mắt biểu hiện sự quyết tâm vô cùng nói: "Nếu như cậu dám làm như vậy thì tôi bây giờ sẽ đánh chết cậu."

Trương Hân một chút cũng không sợ hãi nhìn chằm chằm Trần Kha nói: "Tới đi. Tôi thà bị cậu đánh chết cũng không cho cậu bán Trần Thị đi."

Trần Kha cũng từ từ đứng dậy, có chút phiền não nói: "Tôi bây giờ sẽ đi gặp Tưởng Vân của Tưởng Thị bàn bạc. Nếu nguyện ý thì cậu đi cùng tôi, còn nếu không muốn thì đi xa ra một chút, đừng có ở trước mặt tôi mà lắc lư." Nói xong cô cầm lấy chìa khóa chuẩn bị rời đi.

Trương Hân trong mặt hiện lên một tia đau đớn, mím môi sửng sốt một chút, sau đó bước nhanh tới phía trước một chút trực tiếp vung tới phía Trần Kha một đấm. Trần Kha cảm giác được một trận gió lạnh đột nhiên thổi tới gần, theo bản năng nghiêng đầu, trong nháy mắt cong khuỷu tay lên giáng về phía sau một cái. Trương Hân không có một chút né tránh nên trực tiếp nhận một cú cùi trỏ vào đúng sườn trái, rồi lập tức khom người xuống.

Trần Kha cảm thấy khổ sở, vừa rồi cô dồn toàn lực về khuỷu tay đánh ra phía sau, cô cũng không nghĩ tới Trương Hân hoàn toàn không né tránh. Nhìn bạn mình đau đến mức mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ra, cô đứng nguyên tại chỗ lẳng lặng nhìn bạn mình một lát, sau đó đưa tay ra muốn giúp cô đứng lên, nhưng lại bị Trương Hân giơ tay mạnh mẽ gạt ra.

Trần Kha thở dài, sau đó ngồi xổm xuống, một phen túm lấy cánh tay của Trương Hân kéo cô tới ghế sô pha, không quá ôn nhu giúp cô ngồi xuống. Sau đó nhìn sắc mặt Trương Hân dần dần hòa hoãn rồi xoay người đi đến bên cửa sổ thủy tinh sát đất nhàn nhạt nhìn bạn mình.

Trương Hân mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy ngẩng đầu lên, một tay ôm lấy sườn trái của mình, ho khan hai tiếng rồi hổn hển hít thở xong khàn khàn nói: "Chuyện này nhất định còn có cách giải quyết khác. Không nên bán Trần Thị đi."

Trần Kha lắc đầu. Mặt cô không chút thay đổi, ánh mắt bình tĩnh mà thâm thúy.

Một lát sau cô mở miệng: "Buổi sáng hôm nay, đã có hai người của hai ngân hàng khác cũng tới nói rằng muốn ngưng hợp đồng với chúng ta, không có bất ngờ gì xảy ra thì nội trong một tuần Trần Thị gặp phải vấn đề nghiêm trọng về tài chính, sau đó cổ phiếu lại sụt giảm mạnh, tất cả các hạng mục cũng sẽ bị mắc cạn, cho đến lúc này Trần Thị đang vô cùng nghiêm trọng rồi." Trương Hân giơ tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán, ánh mắt run rẩy hai cái, cô nói: "Hãy bán hết số cổ phần của tôi đi đi, coi như là tôi van cậu. Để tôi nhìn thấy người khác quản lý Trần Thị không bằng để tôi chết đi còn hơn."

Trần Kha nhìn Trương Hân một cái rồi cúi đầu, một lát sau cô đi tới bên bàn trà rồi rót một cốc nước đưa cho Trương Hân, chờ cho bạn mình bình tĩnh hơn mới tới bên ghế sô pha ngồi xuống cạnh bạn mình, nhè nhẹ vỗ lên bờ vai của Trương Hân nói: "Trương Hân, tin tưởng tôi, đây chỉ là tạm thời thôi, Trần Thị rồi cũng sẽ lại trở về với chúng ta. Bây giờ cổ phần của chúng ta không thể đem bán ra ngoài thị trường dù chỉ là một chút, nếu như để cho Vương Dịch khống chế Trần Thị, chúng ta sẽ không bao giờ còn cơ hội để trở về nữa." Trương Hân đau khổ cúi đầu, qua một lúc lâu mới run rẩy nói: "Nhưng mà Trần Thị là tất cả tâm huyết cùng mồ hôi nước mắt của cậu, cứ như vậy hai tay dâng cho người khác, cậu thật sự chịu được sao?"

Trần Kha trong mắt hiện lên một tia ảm đạm sau đó cười cười, ôm lấy vai bạn nói: "Không có gì là không chịu được, mà tôi cũng không phải hoàn toàn từ bỏ Trần Thị. Chỉ cần hai chúng ta đồng tâm hiệp lực thì sẽ nhanh chóng lấy lại được Trần Thị thôi." Trương Hân ánh mắt chăm chú nhìn bàn trà, khom người hai tay che mặt, bả vai run rẩy hai cái, rầu rĩ nói: "Kha Kha, tôi xin lỗi. Tôi thật sự không nghĩ tới lại nghiêm trọng tới mức này."

Trần Kha vỗ vỗ vai bạn mình, đứng lên nói: "Không nên tự dát vàng lên mặt mình. Người bọn họ muốn phá đổ chính là tôi, với cả không sao đâu, đừng tự trách mình nữa. Đi, đi tới Tưởng Thị với tôi, nếu để cho Vương Dịch hành động trước, chúng ta sẽ trở nên bị động."

Trương Hân buông hai tay xuống, tháo mắt kính lau lau mắt, khàn khàn nói: "Tôi đi rửa mặt đã, cậu chờ tôi chút."

Trần Kha gật đầu sau đó xoay người nói nhỏ: "Trương Hân, thật ra không có gì phải sợ hãi cả. Cùng lắm thì hai chúng ta một lần nữa cùng nhau tạo dựng lại một Trần Thị mới mẽ hùng vĩ hơn."

Trương Hân đáp một tiếng "Ừm" có chút không yên lòng đi tới phòng vệ sinh.

Khi ở trên đường, Trương Hân lái xe, Trần Kha lấy di động ra thì thấy một cuộc gọi nhỡ của Đan Ny, cô mím môi suy nghĩ một lát rồi nhắn một tin cho nàng là: "Kha Kha đang bận lắm, muộn chút nữa sẽ gọi điện cho em."

Và ngay lập tức cô nhận được tin nhắn trả lời của nàng: "Kha Kha đang gặp chuyện khó giải quyết phải không?"

Hai chân mày cô nhăn lại rồi nhắn trả lời: "Không có."

Sau đó không nhận được tin nhắn của đối phương nữa thì cô cất di động vào túi áo, tâm tình càng nặng nề hơn.

Đan Ny lúc này đang ở trên đường cao tốc, thấy cô trước sau như một ngắn gọn trả lời, lần đầu tiên nàng cảm thấy không có sức lực nhắn một tin dài trêu chọc cô vui vẻ, mà đem điện thoại bỏ vào túi xách, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ. Nàng cảm thấy có chút thất bại, nàng dự cảm được cô đang gặp khó khăn, nàng muốn chia sẻ với cô nhưng cô hiển nhiên là không có cái suy nghĩ này, thậm chí cũng không muốn nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện gì. Bất quá vẫn còn được nhìn thấy cô là tốt rồi, cho dù không thể giúp đỡ cô được việc gì, ít nhất là nàng có thể ở bên cô.

Trần Kha và Trương Hân tới Tưởng Thị, Tưởng Vân đã đợi ở phòng làm việc, trò chuyện ngắn ngủi một lúc rồi lập tức đi thẳng vào vấn đề. Trần Kha đem văn kiện để trước mặt nói: "Tưởng Vân, đây là kế hoạch của tôi, Tưởng Thị sẽ mua lại hết chỗ cổ phần này để khống chế Trần Thị và trở thành cổ đông lớn nhất khống chế tất cả sản nghiệp của tôi ở Trần Thị."

Tưởng Vân cười cười mở tập văn kiện ra xem, yên lặng mười mấy phút đồng hồ rồi cô đóng tập văn kiện lại hỏi: "Trần Kha, cô lấy giá thấp hơn giá thị trường năm phần trăm đem 50% cổ phần của cô ở Trần Thị chuyển nhượng sang cho tôi, hợp đồng một khi đã ký kết thì Trần Thị sẽ không còn bất cứ quan hệ gì với cô nữa, tôi chính là tổng giám đốc của Trần Thị. Cô không sợ đến lúc đó tôi sẽ đổi ý không đem Trần Thị trả lại cho cô sao?"

Trần Kha nhìn Tưởng Vân khẽ mỉm cười, sau đó gật đầu nói: "Sợ chứ, nhưng mà không còn cách nào khác. Tôi không thể để chỗ cổ phần này bán ra ngoài thị trường được, cũng chỉ có thể đánh cược một lần." Tưởng Vân đem tập văn kiện để lại trên bàn, cúi đầu trầm mặc một hồi rồi nhìn Trần Kha, cực kì bình tĩnh mở miệng: "Trước khi các cô tới mười lăm phút trước tôi đã nhận được điện thoại của Vương Dịch."

Nghe xong lời Tưởng Vân, Trương Hân hai tay nhanh chóng nắm lại thành quyền, trong khi Trần Kha chỉ khẽ nhếch khóe miệng, cầm cốc trà lên uống một ngụm rồi nhíu mày, cười nói: "Điều kiện là gì?" Tưởng Vân cười gật đầu nói: "Không có điều kiện."

Trần Kha hơi biến sắc khàn khàn mở miệng: "Cô đã đồng ý hợp tác với Vương Thị sao.?"
"Tất nhiên là không, suy cho cùng tôi là một người hiểu chuyện sẽ không đá đổ bát cháo người khác từng cho mình, Trần Kha nếu như cô gặp khó khăn tôi có thể giúp cô"

Trần Kha ngạc nhiên lại nhấp một ngụm trà sao đó nói: "Chi bằng tạm thời cô giữ cổ phần của tôi đến khi tôi có tiền sẽ đến Tưởng Thị của cô chuộc lại" Tưởng Vân cũng nâng cốc trà lên uống một ngụm, sau đó trầm ổn cười nói: "Cô cứ chuyển toàn bộ cổ phần, sau đó mở một cuộc họp báo nói với báo giới Trần Thị xác nhận sẽ xác nhập thành công ty con của Tưởng Thị, cô sẽ không làm việc nữa đợi khi Vương Dịch biết được đã loại bỏ được cô, mục tiêu của cô ta sẽ chỉ còn là tôi, tôi cũng không ngại nói cho cô biết tôi đang thu mua cổ phần của Vương Thị, đợi đến khi tôi lật đổ Vương Thị sẽ đem cổ phần bán lại cho cô giá thấp hơn thị trường 10% tôi cũng hứa với cô sẽ không đổi tên Trần Thị của cô."

Trần Kha cười khẽ hai tiếng, đứng lên hướng Tưởng Vân vươn tay nói: "Hợp tác vui vẻ." Tưởng Vân cũng đứng lên nhẹ bắt tay cô nói: "Hợp tác vui vẻ."

Thời gian còn lại ba người bàn bạc lại những chi tiết cần sửa đổi trong hợp đồng, cuối cùng Tưởng Vân tăng thêm một vài người vào làm việc tại Trần Thị, cùng đảm nhận chức tổng giám với Trương Hân.

Trần Kha đối với điều kiện này không có bất kì dị nghị nào, chẳng qua là nhìn Tưởng Vân chân thành nói: "Cảm ơn."

Cô biết lần đặt cược này cô đúng tới tám mươi phần trăm rồi. Từ trước đến giờ cô thấy Tưởng Vân không có biểu hiện gì là đắc ý muốn khống chế Trần Thị.

Sau khi xử lý xong công việc, đi ra từ Tưởng Thị, Trần Kha cùng Trương Hân không lập tức lên xe mà là đứng ở bên đường nhìn tòa nhà kiến trúc khí thế tương đối giống Trần Thị ngây người một lúc.

Sau đó Trương Hân nói: "Sau này nơi này chính là tổng bộ của Trần Thị, đồng nghĩa với việc Trần Thị chỉ là chi nhánh nhỏ của Tưởng Thị, tôi sau này chỉ là làm việc cho Tưởng Vân sao.?"

Trần Kha trên mặt nhìn không ra bất kì biểu hiện gì, cúi đầu đáp một tiếng. "Ừm"

Trương Hân nhìn cô, khàn khàn nói: "Trong lòng thật khó chịu. Đi uống mấy ly rượu thôi."

Trần Kha ngẩng đầu nhìn bạn mình, cười cười nói "Được" xong cất bước đi về phía bãi đỗ xe. Trương Hân đứng nhìn cô vài giây đồng hồ rồi mới đi theo.

Vừa rồi nụ cười của Trần Kha trông thật cô đơn. Trong quán rượu, hai người không hề nói bất kì chuyện gì với nhau, chỉ là cứ uống một ly rồi lại một ly. Khi Trương Hân đã say rồi, đầu tựa vào ghế sô pha khàn khàn nói: "Sau khi ký hợp đồng vào cuối tuần sau, cậu sẽ chuẩn bị làm gì?"

Trần Kha cười cười nói: "Không biết. Chắc là sẽ cầu hôn Đản Đản làm một lễ cưới tiếp đó đi du lịch, đến khi trở về sẽ tìm một công việc, dù gì hiện giờ tôi cũng đã thất nghiệp rồi, thật là nhàn rỗi"

"Cậu nói cho nàng ấy biết rồi?"

"Không có."

"Nói cho nàng ấy biết đi. Nếu như cuối cùng nàng ấy nghe được tin tức về việc này lại vô cùng khổ sở đấy, tôi nhất định sẽ làm việc chăm chỉ đánh đổ Vương Thị sau đó chuộc lại Trần Thị từ tay Tưởng Vân về cho cậu."

Từ quầy rượu đi ra, Trần Kha lấy xe chạy về hướng nhà mình, đi được nửa đường thì đầu óc cô cảm giác được một trận choáng váng, phanh gấp xe dừng lại bên lề đường. Cô gục đầu trên tay lái, thân thể phập phồng kịch liệt, qua thật lâu cô mới thanh tỉnh được một nửa, không ngồi dậy mà lấy điện thoại ra gọi cho Đan Ny. Cô đặt điện thoại bên tai, bên kia đầu dây rất nhanh được bắt máy và truyền đến một giọng nói dịu dàng. Cô ngừng lại rồi hổn hển hít thở, những khổ sở trong lòng tiêu tan được một chút. Cô không nói gì, chỉ áp điện thoại vào tai rồi ra sức hít thở.

Đan Ny đứng ở trên ban công, nhẹ nhàng gọi cô mấy tiếng nhưng không nghe thấy cô trả lời nên cũng không gọi nữa, chỉ cầm lấy điện thoại yên lặng nghe những tiếng hít thở nặng nề của cô bên kia đầu dây.

Chiều nay khi trở về nhà trọ nàng dọn dẹp qua một chút sau đó bắt đầu chờ điện thoại của cô, cho đến gần nửa đêm điện thoại mới đổ chuông, nàng không chút suy nghĩ mà bắt máy. Nhưng cô một câu cũng không nói mà chỉ nặng nề hít thở, nàng cảm giác được cô đang vô cùng đau đớn và mệt mỏi. Đan Ny ngẩng đầu nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm cùng vầng trăng mong lung, mờ mờ và hư ảo.

Một lát sau vẫn không nghe thấy cô nói gì nàng thấp giọng nhẹ nhàng nói: "Em đã trở về rồi, đang ở nhà trọ. Kha Kha có tới không?" Trần Kha vẫn đang úp mặt lên tay lái, thân thể vẫn không ngừng run rẩy, khi nghe thấy lời nàng nói rõ ràng là sửng sốt, ngây ngẩn một lát rồi mới khàn khàn gọi tên nàng: "Đản Đản."

Nàng ôn nhu đáp một tiếng rồi sau đó điện thoại bị ngắt máy. Nàng khẽ cười cười, cũng không quay về phòng khách mà chỉ lặng yên đứng đó nhìn xuống dưới lầu, cho đến khi một chiếc xe ô tô màu đen sang trọng xuất hiện, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc từ trên xe bước xuống, vội vàng đi vào tòa nhà thì nàng mới xoay người đi ra mở cửa.

Trần Kha vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn của Đan Ny thì khóe miệng cong lên nhưng lại không cười nổi, đi về phía trước từng bước từng bước rồi ôm nàng vào lòng, đồng thời cảm thấy mũi ê ẩm. Cô cảm động, thực sự rất cảm động. Hai người vào phòng rồi ngồi trên ghế sô pha, Trần Kha ôm chặt lấy thân thể mềm mại ấm áp vào trong ngực, nghẹn ngào gọi nàng một tiếng: "Đản Đản."

Đan Ny tựa vào trong ngực cô, ngửi thấy được trên người cô nồng nặc mùi rượu, lại cảm thấy thân thể cô căng thẳng rồi thỉnh thoảng run rẩy, cho nên đưa tay đặt lên bụng cô kiểm tra. Chỗ đó hiện giờ đã lạnh ngắt rồi lại nghe thêm giọng nói khàn khàn của cô nữa, vành mắt nàng lập tức đỏ lên, cũng nghẹn ngào đáp một tiếng.

Trần Kha đem mặt chôn ở cổ nàng, những giọt mồ hôi lạnh theo gương mặt chảy xuống làn da trắng nõn, nhẵn nhụi và mịn màng của nàng, cô chà chà sau đó ôm nàng càng chặt hơn. Bụng cô đau đến quặn thắt cả ruột gan được bàn tay nàng mềm nhẹ xoa xoa với lực mạnh yếu vừa phải nên dần dần đỡ hơn, một lát sau cô mở miệng gọi nàng một lần nữa: "Đản Đản." Đan Ny đáp: "Sao vậy? Có phải Kha Kha rất đau không? Em đi lấy thuốc cho Kha Kha uống nhé?" Trần Kha lắc đầu, hôn nhẹ lên cổ nàng rồi không nói gì.

Từ tối hôm qua bàn bạc kế hoạch đối phó với Vương Dịch cho tới hôm nay kí hợp đồng với Tưởng Vân, chỉ trong hai mươi bốn tiếng ngắn ngủi cô đã đem Trần Thị bán cho người khác, cô đã đem tâm huyết nửa đời mình bán đi. Nói rằng cô cảm thấy không sao cả, không sợ là giả dối, trên thực tế so với Trương Hân cô còn sợ hãi hơn rất nhiều. Thương trường như chiến trường, khi cô phải thực hiện đến bước này thì thực chất cô đã thua một nửa rồi. Cô biết muốn từ trong tay Tưởng Vân lấy lại Trần Thị một lần nữa tuyệt đối không phải khó khăn gì nhưng cô vẫn lo được lo mất.

Cho nên ở trên đường trở về cuối cùng cô không cách nào chịu đựng được nữa. Trước đây khi dạ dày nhức nhối đến mức nào cô đều có thể chịu đựng được cố gắng về đến nhà, nhưng hôm nay làm sao cũng không thể chịu đựng nổi, cô không dừng lại bên đường nôn thốc nôn tháo đã là cực hạn rồi. Một khắc kia trong lòng cô chỉ còn lại sự yếu đuối cùng bất lực, cô gọi điện cho Đan Ny chỉ là muốn nghe giọng nàng một chút, cô không muốn nói chuyện vì sợ nàng nghe thấy giọng nói yếu ớt của mình.

Nhưng bây giờ, cô cảm giác được trong ngực là cảm giác ấm áp vô cùng, cô không có cách nào kiềm chế được, nhưng vừa rồi đau đớn có chút giảm bớt nhưng bây giờ còn cảm giác đau đớn hơn nữa, đau kịch liệt. Cô tự tay cầm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng ấn chặt xuống bụng, cúi người dựa vào vai nàng, giọng nói vô cùng nhỏ nói với nàng: "Đản Đản, Kha Kha đau quá."

Từ khi cô hiểu chuyện, cô không kêu đau đớn với bất kì ai, duy nhất chỉ có hai lần trước mặt Đan Ny. Lần đầu tiên là dạ dày cô xuất huyết vào đêm đó, lần thứ hai chính là tối nay. Cô nghĩ cứ coi như là cô đang cực say, tự cho phép mình mềm yếu một lần. Đan Ny nghe được giọng nói rên rỉ của cô thì tim nàng như bị bàn tay ai đó bóp chặt lại. Nàng cắn chặt môi rồi trước mắt là một mảng mơ hồ, một chữ cũng không thốt ra được. Nàng tựa vào trong ngực cô, hai tay ôm chặt lấy eo cô giúp cô chống đỡ.

Lần đầu tiên cô kêu đau với nàng là khi nàng chẳng qua xem cô là một người qua đường, thậm chí sau đó không còn bất kì ấn tượng nào khác. Nhưng lần này, nàng cảm giác được đau đớn trong lòng hiện giờ không ngôn từ nào diễn tả được.

Nửa giờ sau, Trần Kha dần dần khôi phục lại, cô nhích người ra một chút rồi cúi đầu nhìn cô gái trong ngực đã khóc đến hai mắt sưng húp, đôi môi mỏng tái nhợt cong lên, nhéo nhéo mũi nàng vô lực nói: "Dọa đến em rồi?" Đan Ny ngẩng đầu, cảm giác được bụng cô ấm hơn nhiều thì cầm lấy tay cô áp vào mặt mình, nhẹ nhàng lắc đầu, nói nhỏ: "Kha Kha khá hơn chút nào chưa?"

Trần Kha gật đầu, ôm chặt lấy người nàng, cằm đặt lên đỉnh đầu nàng, ôn nhu ngửi lấy mùi hương thơm mát quen thuộc. Mùi hương có thể làm cô thấy hạnh phúc. Cô mím môi khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ: "May là vẫn còn có em."

Trần Kha đi tắm, Đan Ny chạy vào bếp đun lại nồi cháo nàng vừa nấu lúc tối, rồi múc ra một bát cẩn thận mang tới phòng ngủ. Nàng thấy Trần Kha đang ngồi bên giường uống thuốc.

Tim Đan Ny lại nhói lên, đi tới đặt bát cháo bên tủ đầu giường, ngồi xuống một bên nàng nhận lấy cốc nước, cầm tay cô lo lắng hỏi: "Kha Kha lại đau bụng rồi?"

Trần Kha lắc đầu, kéo nàng đứng dậy rồi ôm nàng ngồi trên đùi, cầm lấy bát cháo đặt trong tay nói: "Em đút cho Kha Kha đi."

Đan Ny nhìn cô một chút rồi ngoan ngoãn cầm lấy bát cháo, múc từng thìa lên thổi thổi rồi đưa tới miệng cô.

Sau khi ăn xong bát cháo, đầu Trần Kha đã đầy mồ hôi, Đan Ny đặt bát cháo không xuống bàn rồi lau mồ hôi cho cô, xoa xoa dạ dày cho cô một chút hỏi: "Kha Kha còn khó chịu không?"

Trần Kha thở dài một hơi rồi nhấc nàng dậy, vỗ vỗ mông nàng nói: "Không có chuyện gì. Kha Kha đi rửa bát"

Nàng nắm lấy tay cô: "Để em làm. Kha Kha nằm nghỉ đi."

Trần Kha cũng không thể chống đỡ thêm nữa nên gật đầu, nhìn nàng rời đi xong cô cũng không nằm trên giường mà đi tới bên cửa sổ, mở cửa sổ ra rồi nhìn về phía xa ngẩn người.

Đôi mắt cô ở dưới ánh trăng càng trở nên đen nhánh và sáng hơn, nhưng lại sâu không thấy đáy, mồ hôi trên trán cô vẫn không ngừng chảy. Sau đó cô nghe thấy một tiếng thở dài trầm trầm, rồi một đôi tay nhỏ bé từ phía sau lưng ôm chặt lấy eo mình, bàn tay đặt trên bụng cô xoa xoa.

Cô cười cười xoay người kéo Đan Ny vào trong lòng nói: "Mệt không? Chúng ta đi ngủ thôi."

Đan Ny ngẩng đầu, đôi mắt nàng to tròn, trong trẻo và đen láy, nàng không gật đầu, chỉ nhìn cô tràn đầy tín nhiệm. Qua vài giây đồng hồ nàng nói: "Kha Kha có thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra được không?" Đôi môi mỏng của Trần Kha khẽ nhếch, sắc mặt có một chút tiều tụy và tái nhợt.

Cô không trả lời cũng không né tránh cái nhìn chăm chú của nàng, lẳng lặng nhìn trả lại. Một lúc sau, Đan Ny từ từ cúi đầu, ôm chặt lấy cô nói nhỏ: "Thật sự Kha Kha không thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra sao? Em thật sự không đáng để Kha Kha tin tưởng và dựa vào sao?"

Trần Kha khẽ giật mình, một lát sau cô ôm lấy người trong ngực, hôn nhẹ lên tóc nàng chậm rãi mở miệng: "Trần Thị gặp vấn đề lớn, Kha Kha đã phải nhanh chóng bán cho công ty khác rồi. Kha Kha sẽ không còn là tổng tài của Trần Thị nữa, nói chính xác là sẽ không còn bất cứ liên quan gì với Trần Thị. Nói như vậy em có thể hiểu không?"

Giọng cô thấp mà trầm ổn, nghe không ra được cảm xúc khổ sở hay bi thương, giống như đang kể cho nàng nghe một chuyện không liên quan gì tới mình. Cực kì bình tĩnh.

Đầu tiên là trong lòng Đan Ny cả kinh, sau đó nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, vẻ mặt khiếp sợ nhìn cô, nhìn rõ thần thái của cô rồi mắt nàng hồng hồng. Nàng đưa tay đặt lên lồng ngực cô vuốt vuốt: "Dù có bao nhiêu khó khăn, khổ sở như thế nào, chúng ta cùng nhau đối mặt."

Trần Kha nhìn đám lông xù cọ đi cọ lại trong ngực mình thì cười cười, cúi người khom lưng ôm lấy nàng, gian manh nói: "Trước tiên giúp Kha Kha giải tỏa chút áp lực bị đè nén đã lâu đi."

Một tuần sau, Tưởng Thị chính thức xác nhập với Trần Thị, chiều hôm đó mở cuộc họp báo với đám nhà báo, Trần Kha phát biểu rõ ràng, Tưởng Vân ngồi ở bên cạnh cô đối mặt với đám kí giả mạch lạc trả lời từng câu hỏi, cuối cùng hai người mỉm cười bắt tay hợp tác.

Sau nghi thức, Trương Hân nhận chức tân tổng tài nên nhận phỏng vấn của giới truyền thông, Trần Kha đi ra rời đi.

Từ hội trường trở lại công ty, Trần Kha vào trong phòng làm việc thu dọn đồ đạc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net