- Nghi Ngờ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Ny ở nhà đã đến ngày thứ năm. Kể từ ngày Trần Kha kính rượu Trịnh Dương, Trần Kha còn tặng ông trà Long Tĩnh - loại trà ngon thuộc hàng cao cấp của Trung Quốc. Sắc mặt Trịnh Dương ngày càng hòa hoãn hơn, đến ngày cuối cùng, hai người đã ngồi ở phòng khách cùng nhau đánh cờ tướng.

Đan Ny ở trong bếp phụ mẹ nàng nấu cơm, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài phòng khách một chút. Trịnh Nhàn nhéo nhéo mũi nàng nói: "Đừng nhìn. Bố con sẽ không làm khó Trần Kha đâu."

Đan Ny vui vẻ xoa xoa mũi, cười nói: "Mẹ à, mẹ nói xem bố con có thể chấp nhận chị ấy hay không?"

Trịnh Nhàn nhìn thoáng qua phòng khách nói: "Mẹ cũng không biết được. Bất quá Trần Kha đứa trẻ này thật đúng là thông minh." Đan Ny cười cười, trong lòng cảm thấy cực kì ngọt ngào.

Sau khi ăn cơm xong, Trịnh Nhàn lôi kéo Đan Ny đi ra ngoài mua đồ. Trần Kha nhìn Trịnh Dương đi vào thư phòng, suy nghĩ một chút rồi đi tới gõ cửa.

Nghe được bên trong đáp một tiếng, cô mở cửa đi vào trong phòng. "Chú Trịnh, cháu muốn nói chuyện với chú một chút."

Trịnh Dương gật đầu: "Tôi cũng đoán được cô sẽ tìm tôi. Ngồi đi."

Trần Kha nghe lời ngồi xuống, sau đó đem phong thư lần trước ông đưa cho cô đặt ở trên bàn nói: "Chú Trịnh, cái này gửi lại cho chú."

Trịnh Dương nhìn thoáng qua, cũng không nhận: "Số tiền này tôi sẽ không lấy đâu. Mấy ngày qua tôi đối với cô hòa hoãn hơn, là vì không muốn Đản Đản trong lòng khổ sở, nhưng cũng không có nghĩa là tôi đã chấp nhận cô đâu." Trần Kha cười cười: "Cháu biết ạ. Chú Trịnh, chú nhận tiền của Lưu Lực Phi phải không ạ? Đản Đản nếu biết chú dùng tiền của cô ta trả lại cho cháu thì sẽ rất buồn."

Trịnh Dương sửng sốt một chút, trên mặt xuất hiện tia lúng túng: "Tôi sẽ không để cho Đản Đản biết."

Trần Kha thành khẩn nói: "Chú Trịnh, mấy ngày qua chú thấy rất rõ ràng, Đản Đản ở chung một chỗ với cháu rất vui vẻ. Cho dù chú không đồng ý gả Đản Đản cho cháu thì nàng ấy cũng sẽ không trở về bên cạnh Lưu Lực Phi. Dưới tình huống như vậy, chú lại dùng tiền của cô ta sẽ làm cho Đản Đản càng khổ sở hơn." Trịnh Dương ánh mắt ảm đạm đi một chút, mở miệng, giọng nói thật thương tâm: "Trần Kha, dùng tiền của Lưu Lực Phi thì sẽ làm Đản Đản khổ sở, vậy dùng tiền của cô thì sẽ không sao sao? Cô dùng thủ đoạn ám muội như vậy để có được nó, cuối cùng cũng sẽ có một ngày Đản Đản sẽ hối hận." Trần Kha cúi đầu trầm mặc một hồi lại ngẩng đầu khẽ cười cười, mở miệng trầm ổn mà kiên định: "Chú Trịnh, cháu đã đảm bảo với Đản Đản là sẽ không động Lưu Lực Phi, thì nhất định sẽ không làm cho cô ta thân bại danh liệt. Nhưng chú có tin hay không, thật lâu trước đó cháu đã từ bỏ ý định này."

Trịnh Dương có chút kinh ngạc nhìn cô: "Vậy Lực Phi nói cô thu mua cổ phần của Lưu Thị là vì cái gì?"

Trần Kha mím mím môi khẽ cười, nói nhỏ: "Không có gì đâu ạ. Chỉ là hiểu lầm mà thôi."

Từ sau khi trở về, bởi vì trì hoãn không ít công việc, Trần Kha mỗi ngày dường như bận đến nửa đêm, còn Đan Ny mỗi đêm đều nhanh chóng ngủ thiếp đi, thật lâu sau mới nghe được tiếng chìa khóa mở cửa.

Hôm nay theo thường lệ nàng vẫn chờ cô về, nhưng đã hơn mười giờ tối rồi mà cô vẫn chưa về. Đan Ny nằm trên ghế sô pha ôm lấy điện thoại cùng Sở Văn nói chuyện phiếm.

"Trần tổng nhà cậu vẫn chưa về à?" "Ừm, vẫn chưa về, thật chán quá. Người yêu cậu đâu?"
"Cô ấy đang tắm. À đúng rồi, cô ấy nói với mình rằng cổ phiếu Lưu Thị bị thu mua là do có người đứng trong bóng tối giật dây. Cậu có hay không hỏi vị kia nhà cậu?" Sở Văn không kiên nể hỏi nàng "Tớ hỏi rồi. Cô ấy nói sẽ không động đến Lực Phi." Đan Ny thở dài đáp lời.

"Cô ta nói thật mập mờ nha. Cô ta nói rằng sẽ không động đến Lưu Lực Phi, nhưng cũng đâu có nói cổ phiếu Lưu Thị gần đây sụt giảm tưởng như chết tới nơi lại không liên quan đến cô ta." "Ý cậu là sao?" Đan Ny nghi ngờ hỏi.

"Không có gì, nhưng tớ muốn giúp cậu tỉnh táo một chút. Dù sao tớ cũng cảm thấy cổ phiếu Lưu Thị gặp phong ba khẳng định là có liên quan đến Trần Kha." Sở Văn dõng dạc khẳng định đáp lại lời nàng.
"Cô ấy nói sẽ không động đến Lực Phi thì chắc chắn sẽ không liên quan đến cô ấy. Tớ tin tưởng Trần Kha." Đan Ny hơi to giọng phản bác Sở Văn "Đản Đản ngu ngốc. Bất quá cô ta đối với cậu là thật tâm, cho dù có chuyện gì thì cũng sẽ không làm tổn thương cậu. Cậu cứ an tâm đi."
"Tớ vốn là rất an tâm mà. Không nói nữa, tớ ngủ đây, ngủ ngon!"

Đan Ny nhanh chóng dập máy, nhìn chằm chằm đoạn nói chuyện của mình với Sở Văn vừa xong trên màn hình thật lâu, sau đó có chút nhục chí tắt màn hình. Nàng không giống như ngày thường ở phòng khách chờ Trần Kha trở về, mà chỉ là chừa lại đèn phòng khách, sau đó vào phòng rồi chùm kín chăn hờn dỗi. Nàng cũng không biết là đang giận Sở Văn phỏng đoán lung tung không có căn cứ, hay là đang tức giận chuyện cô có việc giấu nàng.

Đúng là ngày đó cô nói không động đến Lực Phi nhưng cũng không có nói là cô không có điều khiển cổ phiếu của Lưu Thị. Nàng có cảm giác mình bị lừa gạt. Mặc dù không đến nỗi tức giận, khổ sở lắm nhưng khẳng định là có khó chịu trong lòng.

Cho nên khi nghe được tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, nàng cũng không chạy ra đón cô mà ngược lại nhắm mắt giả vờ ngủ. Trần Kha vào nhà không có thấy thân ảnh quen thuộc chạy ra đón mình, cũng không nghe được câu nói ngọt ngào là "Kha Kha về rồi" thì trong lòng cảm thấy có chút mất mát. Cô mím môi đổi giày, có chút mỏi mệt vuốt vuốt mi tâm sau đó tắt đèn ở phòng khách rồi đi thẳng vào phòng ngủ, nhìn thấy nàng đang đắp chăn nằm ngủ trên giường thì khóe miệng cô cong cong. Cô đi tới ngồi ở bên giường, đưa tay sờ trán nàng, xác định nàng không có ngã bệnh mới hôn vào trán nàng một cái, sau đó giúp nàng đắp kín chăn, cầm lấy đồ ngủ rồi bước vào phòng tắm.

Đan Ny nghe được tiếng đóng cửa mới mở mắt ra, quay đầu nhìn thoáng qua phòng tắm rồi rũ mí mắt xuống. Mới vừa rồi khi cô hôn lên trán nàng, trên người có nhàn nhạt mùi rượu, nụ hôn kia rất nhẹ rất nhu, nàng cảm nhận được cô cẩn thận cùng thật lòng che chở mình, do đó bất mãn trong lòng cũng theo nụ hôn của cô mà tan đi không ít.

Nàng cũng cảm thấy rất kì quái rằng, tại sao trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi mình lại có thể lệ thuộc vào cô và tín nhiệm cô như vậy? Nhưng nàng cũng tìm ra được luôn đáp án, chính là do cô biểu hiện sự quý trọng cùng nâng niu đối với nàng. Mỗi ngày nàng đều kiên nhẫn chờ cô trở về, nhận lấy cái ôm ấm áp của cô, cũng có thể từ trong mắt cô thấy được mừng rỡ cùng biết lỗi. Buổi tối cho dù cô mất ngủ không ngủ được thì cô cũng sẽ không trằn trọc trở mình, tư thế vẫn là bộ dáng trước khi cô ngủ, thậm chí ngay cả cánh tay đang ôm nàng cũng không có di động chuyển xuống dưới bụng khi đau đớn kéo đến mà chỉ cố gắng kiềm nén. Cho nên nàng cảm thấy người này yêu nàng sâu đậm như vậy thì làm sao có thể tổn thương nàng được? Giống như lần trước nàng đã nói với Lực Phi rằng, tín nhiệm của nàng đối với Trần Kha là tới từ cách biểu hiện của cô đối với người mình yêu.
Nghĩ như vậy, Đan Ny không giả vờ ngủ nữa, đứng dậy bước xuống giường.

Trần Kha tắm xong thì mặc đồ ngủ đi ra, thấy trên giường trống không, sửng sốt một chút mới quay đầu nhìn ra cửa phòng ngủ, thì thấy người nào đó vừa giả vờ ngủ trong tay bưng một bát canh đi đến. Cô cười cười đi tới, nhận lấy bát canh rồi ôm lấy bả vai nàng trêu chọc nói: "Đánh thức em hả?" Đan Ny cong cong khoé miệng, hơi xấu hổ nói: "Em không có ngủ. Kha Kha uống chút canh đi."

Trần Kha ôm nàng ngồi ở trên giường từ từ uống canh. Đan Ny cầm bát giúp cô uống. Cô giả vờ bị nóng, nàng liền lập tức nhẹ nhàng thổi thổi cho canh bớt nóng, chọc cho Trần Kha không nhịn được cười ra tiếng.

Sau khi uống xong bát canh, Trần Kha cầm lấy cái bát để sang một bên, sau đó hôn một cái chụt lên môi nàng, nhìn nàng rồi dùng đầu lưỡi liếm liếm môi nàng, cười lớn ôm nàng lên giường đặt nàng nằm xuống đắp chăn. Trần Kha đem Đan Ny nằm úp sấp ở trên người mình, chờ hai tay nhỏ bé ngoan ngoãn ôm lấy cổ mình mới cười cười hôn chóp mũi nàng một cái nói: "Tại sao vừa nãy em lại giả vờ ngủ?"

Đan Ny nhìn cô một cái, vươn tay vuốt ve đôi mắt mệt mỏi của cô nói: "Công việc còn tồn đọng lại vẫn chưa xử lý xong hả Kha Kha?" Trần Kha không nói chuyện, nhắm mắt hưởng thụ bàn tay ấm áp của nàng nhẹ nhàng vuốt ve trên da mình, tim cô đập loạn theo từng cử động của ngón tay nàng sau đó mềm thành một mảnh. Khi tay nàng chuyển qua bờ môi cô, cô mở miệng đem nó nhẹ nhàng cắn chặt, sau đó cười khẽ mấy tiếng.

Đan Ny cũng cười, trên mặt lộ ra vẻ nghịch ngợm mà dịu dàng, nàng giật ngón tay ra nhưng hổng có rút ra được, cau cau lỗ mũi sau đó cúi người đem môi mình dán vào môi cô. Haha, thành công cứu được mấy cái ngón tay của nàng nha nhưng môi nàng lại bị cô ngậm lấy. Nàng đem mấy ngón tay chà chà trên áo ngủ của cô dẫn tới người bên dưới nàng lại cười ra tiếng thêm lần nữa.

Sau một phen kích thích, Đan Ny nằm gọn trong ngực Trần Kha, không có chút khí lực bị cô ôm chặt ở trong chăn. Trần Kha cũng mệt mỏi, ôm lấy nàng vừa định ngủ thì nghe được nàng gọi mình.

"Kha Kha."

Cô cúi đầu đáp lời: "Ừm? Sao em? Chưa ăn no hử?"

Đan Ny ở trước ngực cô cắn một cái, nghe được trên đầu mình truyền ra mấy tiếng cười rầu rĩ. Nàng ngửa đầu đón nhận ánh mắt tràn đầy sủng nịnh của cô, những lời vừa ra đến miệng nàng vội vàng nuốt trở lại. Nàng cười cười nhướn người hôn cổ cô một cái nói: "Ngủ ngon."

Cô vuốt vuốt tóc nàng, trở mình ôm nàng chặt hơn rồi không đầy một lát đã ngủ thật say.

Đan Ny mặt tựa vào trước ngực cô, lắng nghe tiếng tim đập trầm ổn và đều đặn của cô mà tất cả bình yên cùng dao động trong lòng dần dần bình phục. Cuối cùng hai tay nàng ôm chặt lấy hông cô, khóe miệng cong cong rồi dần dần cũng tiến vào mộng đẹp. Nàng yêu cô, cho nên nguyện ý vô nguyên tắc tin tưởng cô.

Một tuần sau, Trần Kha gọi điện cho Hồng Tĩnh Văn. "Mang chỗ cổ phần Lưu Thị hiện giờ của tôi bán ra hai phần trăm."

Tĩnh Văn ở đầu dây bên kia cười nói: "Cuối cùng thì cậu cũng bắt đầu chơi rồi. Tôi còn tưởng rằng cậu vì tiểu sủng vật nhà cậu mà bỏ qua rồi kia chứ."

Trần Kha cười mắng Tĩnh Văn một câu rồi cúp điện thoại. cô kiểm tra lại thị trường thấy số lượng đáp ứng của Lưu Thị lập tức hồi phục, khi cô vừa bán ra hai phần trăm chỉ trong mấy phút đồng hồ đã bị người khác mua vào. Khóe miệng cô cong cong, ẩn trong đó là chút thỏa mãn cùng tà ác.

Cô nhấc điện thoại gọi điện cho lễ tân "Hai ngày này nếu thấy Lưu Tổng của Lưu Thị tới đây thì lập tức mời cô ta vào phòng tôi."

Ngày thứ nhất Lưu Lực Phi không có xuất hiện, Trần Kha đúng lúc tan việc gọi điện thoại cho Đan Ny hẹn nàng đi ra ngoài ăn cơm ở nhà hàng Nhật Bản.

Sáng sớm ngày thứ hai, cô lại gọi điện cho Tĩnh Văn bảo cô ấy bán ra một chút nữa, Tĩnh Văn nói với cô: "Trên tay e gái Tô Sam Sam đã nắm giữ tám phần trăm cổ phần rồi."

Trần Kha cười đến rất thoải mái, theo thường lệ cổ phiếu vừa bán ra sẽ nhanh chóng bị người ta mua vào. Lực Phi như cũ không có xuất hiện, Trần Kha từ chối mấy cuộc hẹn với khách hàng, mang Đan Ny đi ăn thịt nướng, sau đó đi lên đỉnh núi ngắm sao. Thật là lãng mạn đến chết đi được.

Ngày thứ ba sớm kết thúc, Trần Kha trở lại phòng làm việc, mới vừa uống một ngụm cafe thì thấy thư kí gọi điện báo: "Trần tổng, Lưu tổng của Lưu Thị là Lưu Lực Phi muốn gặp ngài."

Trần Kha nhếch miệng cười một tiếng nói: "Mời cô ta vào đi."

Lực Phi nhận được sự đồng ý, đối với thư kí vuốt cằm, trên mặt không còn nụ cười ôn hòa nữa. Cô không gõ cửa mà trực tiếp đi thẳng vào.

Trần Kha thấy người, đứng dậy đưa tay ra: "Lưu tổng, hoan nghênh cô tới đây." Lực Phi đưa tay ra bắt lấy tay Trần Kha: "Trần tổng, lâu lắm mới gặp."

Trần Kha cười, ý bảo mời ngồi, thoải mái hỏi: "Cô uống chút gì không?"

Lực Phi nhìn cô một cái nói: "Nước lọc đá." Trần Kha đáy mắt run lên một cái rồi gật đầu, nối điện thoại bảo thư kí đem một cốc nước lạnh vào phòng. Sau khi chờ thư kí đi ra, mới nhìn vẻ mặt trấn định của người đối diện cười mở miệng: "Tôi tưởng còn phải chờ cô thêm mấy ngày nữa."

Lực Phi hai tay đặt trên thành ghế, lưng thẳng tắp, thần thái vui vẻ, dễ chịu và nhàn nhã như đi chơi, cười nói: "Chẳng qua chỉ là tới gặp mặt Trần tổng một chút. Sớm một ngày hay chậm một ngày nào có khác nhau mấy đâu."

Trần Kha dựa người vào lưng ghế, nụ cười trên mặt rất nhạt, rất lạnh: "Lực Phi, tốt nhất là hãy vứt bỏ mấy cái lời khách sáo giả dối ấy đi. Bây giờ chỉ cần ngón tay tôi chỉ huy cổ phiếu giảm xuống một chút thì có thể làm cho Lưu Thị đổi chủ ngay lập tức. Nếu như cô thật sự không cần thì bây giờ đã không ngồi ở đây rồi phải không? Cho nên chúng ta nên thẳng thắn trao đổi, bàn bạc chuyện này một chút."

***************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net