- Nhiệm Vụ Thứ Nhất.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Ny đi ra từ biệt thự của Lực Phi, lái xe đến một quán rượu. Nàng là một người chưa bao giờ đi tới những nơi như vậy, hay khi ở nước ngoài cùng lắm là mua hai chai rượu về nhà trọ mà uống. Lúc đó nàng vẫn còn muốn tiếp tục yêu người phụ nữ kia, nàng không muốn sa đọa vào rượu chè.

Dĩ nhiên bây giờ nàng cũng không muốn sa đoạ vào rượu, nàng chỉ cần một chai rượu đỏ ngồi uống một mình ở một sô pha trong góc quán an an tĩnh tĩnh, bộ dáng mua say của nàng cũng coi như là cực kỳ biết điều, giống như là một cô gái nhỏ giận dữ với người nhà mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh sảo bởi vì cồn của rượu tác dụng hiện lên một chút hồng hồng, mắt đang tràn ngập nước, khóe miệng cong cong, vẻ mặt nàng ưu thương mà quật cường.

Trần Kha hít một hơi thật sâu từ ghế đi ra ngoài thì nhìn thấy một con mèo nhỏ cô độc đang uống rượu, nhìn bộ dáng trông có vẻ say, chung quanh nàng thì toàn là đàn ông nhìn nàng với ánh mắt thèm khát. Mà tiểu nữ nhân kia hoàn toàn không ý thức được bộ dáng của mình đang có sức quyến rũ, hấp dẫn đến mức nào. Những người đàn ông không quen đang dần dần bu quanh nàng ngày càng đông, chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt khả ái của nàng và nước dãi đang chảy ròng ròng.

"Mọi người đi trước đi nhé. Bây giờ tôi phải đi gặp bạn mình một chút." Trần Kha nói nhỏ với người bên cạnh.

"Đan Ny!" Trần Kha trực tiếp đi tới trước ngồi bên cạnh Đan Ny, hai tay rất thân quen ôm lấy bả vai nàng, nhẹ nhàng khẽ gọi một tiếng.

Mấy người đàn ông thấy Trần Kha đến thì dần dần tản đi, cuối cùng không còn một bóng. Đan Ny quay đầu nhìn cô một cái, sau đó đánh vào tay cô một cái: "Bỏ tay của cô ra nếu không tôi đánh cô đó!"

Trần Kha nhìn bộ dáng hai gò má hồng hồng, tay quệt quệt mồm và cau mày lại của nàng không khỏi bật cười, lấy lại ly rượu trên tay nàng, đỡ nàng đứng dậy. Đan Ny giãy dụa thoát khỏi tay cô lại bị cô kéo cả người lại.

"Ngoan, tôi đưa em về nhà." Cô chưa bao giờ nghĩ tới giọng mình lại có thể ôn nhu tới như vậy, hơn nữa còn phát ra từ tận đáy lòng.

Đan Ny đã say, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ của mình nheo mắt nhìn cô, sau đó mềm mại tựa vào người cô nói: "Không cho phép cô khi dễ tôi, bằng không Lực Phi sẽ không bỏ qua cho cô."

Sau khi nói xong nàng chìm vào giấc ngủ. Trần Kha híp híp mắt lại, ánh mắt cô lạnh như băng ẩn chứa tức giận, đôi môi tái nhợt mím thật chặt, nhìn nhìn người đang ngủ say trong ngực mình một lúc lâu, mới nhẹ khẽ thở dài một hơi, lấy ra một xấp tiền đưa cho bồi bàn, bế nàng ngang người trên ngực tiêu soái rời khỏi quầy rượu.

Đêm khuya, Trần Kha đứng ở cửa sổ sát đất trước mặt, dựa lưng vào tấm thủy tinh nhìn vào người con gái nhỏ bé đang nằm trên giường, trong mắt gợn sóng sợ hãi, lại có thêm tia đau đớn nhàn nhạt. Khi nghe thấy nàng bắt đầu ho khan hai tiếng, cô sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng đi tới bên giường. Đan Ny ngủ cũng không được yên ổn cho lắm, hàng lông mày thanh thanh nhíu lại rất chặt, hai tay nắm chặt lấy chăn, thân thể khẽ run rẩy, giống như có cảm giác không an toàn một chút nào.

Trần Kha ngồi ở bên giường, dựa tay nhẹ vỗ về hai má nàng, động tác dịu dàng vô cùng, nhìn nàng với ánh mắt tràn ngập thâm tình. Một lát sau cô cúi người xuống nhẹ hôn vào trán nàng, dừng lại một lúc, rồi từ từ đôi môi cô đi xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở đôi môi mềm mại của nàng. Nụ hôn của cô như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng mà mang theo một chút do dự, ý do vị tẫn!

Cô tựa gần như si mê nhìn nàng ngủ, khẽ vuốt vuốt mái tóc mềm mại của nàng một cách nhẹ nhàng, nói: "Ngoan, tôi yêu em!"

Một tuần sau, trong phòng làm việc của Tổng biên tập "Tập Chí GNZ."
"Tạp chí của chúng ta kì này có chuyên mục phỏng vấn hai nhân vật khá nổi tiếng, là Lưu Lực Phi - Tổng tài của tập đoàn Lưu Thị và Trần Kha - Tổng tài của tập đoàn Trần Thị. Tổ các cô có bốn người chia làm hai tổ nhỏ, mỗi tổ chịu trách nhiệm phỏng vấn một người. Đan Ny, cô muốn phỏng vấn ai?" Thanh chủ bút nhẹ nhàng cười nhìn Đan Ny, thân thiết hỏi nàng. Đan Ny hơi hoảng hốt nhìn hai cái tên trong chốc lát mới nhẹ nhàng mở miệng: "Trần Kha". Thanh chủ bút cười cười với vẻ hài lòng: "Tốt, Sở Văn, cô cùng với Đan Ny chịu trách nhiệm phỏng vấn Trần Kha, Tiểu Hạnh cùng Đại Kiều phỏng vấn Lưu Lực Phi, một tuần sau nộp bản sơ thảo cho tôi. Đây là một nhiệm vụ vô cùng có tính khiêu chiến, nhất là Đan Ny cùng Sở Văn. Theo như tôi được biết thì Trần Kha từ trước tới nay chưa bao giờ lộ mặt trên một quyển tạp chí nào. Mọi người cùng cố gắng nhé. Tan họp!"

Trở lại chỗ ngồi, Đan Ny hai tay nâng cằm bắt đầu ngẩn người. Buổi sáng hôm đó khi nàng từ trên giường của Trần Kha thức dậy, nàng đã thề cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại cái người khí định thần nhàn đứng ở bên giường hỏi size áo lót của nàng là bao nhiêu.

Lúc đó, khi nàng ôm chăn từ từ ngồi dậy, Trần Kha từ trên cao nhìn xuống nàng dưới giường, sắc mặt có chút tái nhợt nhưng đáy mắt lại ẩn chứa ý cười. Cô ta nói rằng: "Tôi gọi điện bảo người mua một bộ quần áo mới cho em. Áo lót của em size bao nhiêu?"

Đan Ny lúc đó đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, hai mắt nàng trợn tròn, mặt đỏ bừng bừng cùng vẻ căm tức nhìn cô chằm chằm. Nếu lúc đó trong tay nàng mà có vật sắc nhọn nào đó, nàng thề sẽ nhảy tới dùng hết sức băm vằm khuôn mặt đang cười đến mức muốn ăn đòn kia.

Trần Kha không đợi đến câu trả lời của nàng, ngó về phía cổ nàng rồi trượt mắt xuống bên dưới có vẻ đánh giá trong chốc lát, sau đó đem điện thoại đặt ở bên tai nhẹ nhàng mở miệng: "Cỡ 32B"

Ngay sau đó Đan Ny trực tiếp đem gối hướng cô mà ném tới.

Trần Kha hai tay nhanh nhẹn bắt được chiếc gối, tùy ý ném trở lại giường, sau đó xoay người rời đi, miệng khẽ cười.

Đan Ny khi đó bị cô chọc đến tức chết, kêu to: "Đồ biến thái! Đồ cầm thú! Đồ lưu manh! Tôi mong cả đời này không bao giờ phải nhìn thấy cô nữa." Trần Kha đã đi tới cửa bỗng dừng lại, thân thể cao ngạo xoay lại phía nàng, mắt nheo nheo, nở nụ cười đắc ý nói với nàng rằng: "Tôi lại có một dự cảm rằng, không bao lâu nữa trong tương lai em sẽ chủ động tới tìm tôi!" Mà bây giờ lại...

Đan Ny sầu mi khổ kiếm nhìn bản thảo phỏng vấn trong tay, nghĩ đến nữ nhân với nụ cười vô sỉ và đắc ý kia, lòng phiền não đến nỗi muốn đập đầu vào tường chết quách đi cho rồi.

"Đản Đản, nếu cậu cảm thấy không tiện, cuộc phỏng vấn này cứ để một mình tớ đi cho." Sở Văn là bạn đồng học đại học với Đan Ny, tự nhiên đã biết nàng cùng với Trần Kha có quan hệ.

Đan Ny cắn cắn môi suy nghĩ một lát, sau đó nghiêng đầu nhìn Sở Văn nói: "Nếu không trước tiên cậu hãy gọi điện hẹn lịch phỏng vấn với cô ta đi đã."

Sở Văn gật đầu, cầm lấy điện thoại dựa theo số điện thoại mà Thanh Tổng biên đã cung cấp gọi đi, một lát sau liền cúp máy, mặt có chút thất bại nói: "Chỉ gặp được thư ký của cô ta thôi. Cậu có số điện thoại riêng của cô ta không?" Đan Ny tiếp tục cắn cắn môi, miễn cưỡng gật đầu, mở điện thoại ra tìm số điện thoại mà con người vô sỉ kia đã cho nàng sáng hôm đó. Sở Văn dựa theo số điện thoại mà nàng đưa gọi tới, điện thoại mới kêu một tiếng đã được bắt máy, cùng giọng nói của một người vang lên trong điện thoại. "Alo! Đan Ny."

Sở Văn sửng sốt một chút, cô còn chưa nói gì, đối phương làm sao lại trực tiếp gọi Đan Ny. Nuốt nuốt một ngụm nước bọt rồi cô mới lên tiếng: "Trần tổng, cô khỏe chứ? Tôi là biên tập của tập chí GNZ, Từ Sở Văn, chúng tôi muốn viết một bài về cô trên tạp chí của mình. Cô xem được lúc nào rảnh, có thời gian sắp xếp cho chúng tôi một cuộc hẹn để phỏng vấn cô được không?"

Đầu dây bên kia trầm mặc hai giây rồi nói: "Bảo Đan Ny trực tiếp liên lạc với tôi." Trần Kha nói xong, lập tức cúp máy.

Sở Văn sau khi nghe được câu nói trong điện thoại, bất đắc dĩ hướng Đan Ny đưa điện thoại và nói: "Cô ta nói rằng cậu trực tiếp liên lạc với cô ta."

Khuôn mặt của Đan Ny nhăn nhăn, tay vò vò một tờ giấy trên bàn, nội tâm đấu tranh kịch liệt. Cuối cùng sau mười phút đồng hồ giãy dụa trong tư tưởng, nàng quyết định cầm điện thoại của mình lên, nhấn vào số điện thoại của Trần Kha và ấn nút gọi đi. Lần này điện thoại vang lên thật lâu mới có người nhận máy.

"Đan Ny." Giọng nói Trần Kha vang lên lạnh lùng, không lằng nhằng vòng vo, gọi thẳng tên nàng.

"Ừm. Chuyện kia..." "Ai cho phép em cho người khác biết số điện thoại của tôi?" Giọng nói của cô vẫn lạnh lùng vang lên, không nghe ra được cảm xúc gì.

Đan Ny bị giọng nói lạnh như băng kia đâm vào tai, cả người run lên, quỷ khiến thần xui nói câu: "Thật xin lỗi."

Trần Kha cũng không nghĩ tới nàng lại biết điều nói xin lỗi, sửng sốt trong chốc lát, mới mở miệng nói, lúc này giọng nói đã hòa hoãn đi rất nhiều: "Gọi cho tôi có chuyện gì không?" "Chính là muốn hẹn cô phỏng vấn."

"Được. Vậy khi nào thì em có thời gian rảnh rỗi?" "Hả?" Đan Ny ngây ngẩn cả người, một chút mới hơi lắp bắp trả lời cô: "Tôi...Tôi lúc nào cũng rảnh". "Vậy thì khoảng chiều nay đi. Hai giờ chiều em tới gặp tôi. Tôi chờ em."

Đan Ny ngạc nhiên đến há hốc miệng, mãi mới nói được một từ: "Được."

Sở Văn xoay ghế xoay đến bên nàng, hạ thấp giọng hỏi: "Hai người các cậu lại bắt đầu liên hệ rồi sao?"

Đan Ny nhìn cô, vẫn còn vẻ mặt ù ù cạc cạc, gật gật đầu: "Xem như là thế đi. Nhưng mà tớ với cô ta vẫn cảm giác không được quen lắm."

Sở Văn cười xấu xa đẩy đẩy nàng: "Ừm. Không quen đến mức đặc biệt vì cậu cho số điện thoại." Nhất định là như vậy.

Lúc đó nhận được điện thoại của cô, cô ta đã khẳng định là Đan Ny. Qua đó chỉ có thể nói rằng, cái số điện thoại kia cô ta chỉ nói cho một mình Đan Ny biết. Đan Ny mặt đỏ bừng bừng. Nàng nghĩ lại buổi sáng hôm đó cô vừa đánh giá nàng vừa thay bộ quần áo mới, vẻ mặt cô lúc đưa cho nàng số điện thoại của mình ghi rõ ràng: "Nhìn đi. Tôi nhìn vô cùng chính xác mà. Là 32B, rất phù hợp." Đan Ny có chút quẫn bách, trợn mắt nhìn Sở Văn một cái: "Tớ với cô ta làm gì có quan hệ gì. Thái độ của người nhiều tiền như cô ta thực sự rất khó chịu." "Đản Đản. Cô ta có phải là thích cậu không?" "Không thể nào! Hồi trước tớ từng làm cho cô ta mất hết thể diện như vậy, cô ta phải là hận tớ đến chết mới đúng."

"Tại sao là không thể? Nói không chừng tại thời điểm bức hôn với cậu, cô ta đã thích cậu rồi, nhiều năm như vậy cô ta vẫn tình hữu độc chung. (vẫn chưa yêu ai, vẫn một mình đơn thân độc mã). Mà lúc này cậu cũng đã rời khỏi Lưu Lực Phi rồi, cũng nên suy nghĩ về cô ta một chút đi."

Đan Ny thu thập giấy tờ văn kiện, khổ sở cười cười: "Tớ không còn có thể yêu một ai khác nữa, sẽ càng không yêu vị hôn phu đã bị mình vứt bỏ." Sở Văn há hốc miệng rồi không nói gì nữa.

Vào lúc một rưỡi chiều, Đan Ny cầm lấy một túi văn kiện cùng với một bọc giấy nhỏ màu trắng đi vào tập đoàn Trần Thị để chuẩn bị phỏng vấn Trần Kha, đi tới quầy tiếp tân nói tên mình.

"Chào cô. Tôi là Trịnh Đan Ny, người của tạp chí biên tập GNZ, đã cùng Trần tổng hẹn phỏng vấn vào chiều nay" Đan Ny cung kính mở miệng. Ở quầy tiếp tân, người nhân viên nghe thấy tên của nàng lập tức đứng lên: "Trần tổng đang họp. Cô ấy đã nói trước rằng cô cứ trực tiếp đi vào phòng làm việc của cô ấy chờ là được. Thang máy ở bên kia, tầng của Trần tổng là tầng ở trên cùng, ở đấy chỉ có một phòng làm việc thôi." Đan Ny gật đầu mỉm cười: "Cảm ơn."

Phòng làm việc của Trần Kha rất lớn, rộng đến mức có cảm giác trống trãi, bàn làm việc cùng tủ tài liệu kết cấu đơn giản được vây quanh bởi những bức tường bằng thủy tinh, một không gian khí phách khổng lồ mà lạnh lùng, đứng bên trong căn phòng thần kinh con người ta không tự chủ mà căng thẳng, cảm giác rất bức bách.

Đan Ny nắm chặt túi nhỏ trong tay, trong lòng thấp thỏm bất an, cảm giác giống như học sinh tiểu học đang đợi thầy giáo phát sổ liên lạc, nàng cũng không dám ngồi, tựa như biết điều một chút đứng ở cửa cách đó không xa.

Nghe thấy tiếng động phát ra phía sau, Đan Ny thất kinh, có chút bối rối quay đầu lại, chống lại đôi mắt thâm thúy mà sắc bén phía sau, trán nàng không tự chủ được toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.

"Trần... Trần tổng. Cô khỏe không?" Đan Ny thiếu chút nữa lỡ miệng gọi thẳng tên của cô. Nàng có chút hối hận khi tiếp nhận phỏng vấn cô, nàng cùng Trần Kha quan hệ quá đặc thù, đặc thù đến mức nàng không biết phải xưng hô với cô như thế nào cho thích hợp.

Trần Kha ôm laptop đứng ở cửa nhìn nàng một chút, sau đó vuốt vuốt mi tâm đi vào nói: "Tới đây ngồi đi." Đan Ny thái độ biết điều đi tới ngồi xuống phía đối diện với cô.

Trần Kha để laptop xuống bàn, cũng không có nhìn nàng, nhanh chóng di chuyển chuột, đôi lông mày khẽ cau, vẻ mặt hơi lạnh lùng.

"Chờ tôi năm phút. Em muốn uống gì?" Cô cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, nhìn nàng hỏi.

"Nước lọc." Đan Ny cúi đầu đáp một tiếng, tránh nhìn vào ánh mắt cô. Trần Kha nhếch nhếch khóe miệng, nói với thư kí: "Mang cho tôi một ly cafe, cùng một cốc nước lọc, lạnh"

Đan Ny nghe được hai chữ cuối kinh ngạc một chút. Cô ta làm sao biết mình thích uống nước lạnh? Sau đó khôi phục trạng thái công việc, ngồi ở đó an an tĩnh tĩnh, cúi đầu lật nhìn bản thảo phỏng vấn của mình mang đến.

Trần Kha nheo nheo mắt, nhìn thoáng qua khuôn mặt khả ái của nàng, khẽ cười cười.

**********


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net