- Thợ Săn Chờ Đợi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt Đan Ny đỏ bừng, có chút lúng túng đáp một tiếng, sau đó trả điện thoại lại cho Trương Hân. "Thật không tốt. Mời cô vào."

Trương Hân cầm lấy điện thoại, cười cười, đi vào trong phòng. Đan Ny rót một ly nước cho cô, rồi trở về phòng ngủ thay quần áo.

Mười mấy phút đồng hồ sau, hai người ra khỏi nhà, vào thang máy. Trương Hân nhìn nàng cười đến mập mờ không rõ. Đan Ny nhíu mày, không hiểu hỏi cô: "Có chuyện gì sao?"

Trương Hân nhìn chân nàng một chút, cười khẽ: "Trần Kha nói là nếu thấy cô bước đi có nhíu mày sẽ cho tôi ôm cô lên xe. Tôi đang quan sát"

Đan Ny mặt đỏ bừng, cúi đầu cảm thấy quẫn bách dữ dội, oan ức nói: "Thực ra tự tôi có thể đi được, cô ấy không cần ôm tới ôm lui, còn không cho phép phản đối. Thực sự bá đạo muốn chết." Trương Hân gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: "Cậu ta nổi danh bá đạo. Tôi đôi khi cũng bị cậu ta chọc giận gần chết."

Đan Ny nhìn cô mãnh liệt gật đầu, cảm thấy có đồng minh: "Đúng vậy. Không để ý đến cảm giác của người khác một chút nào. Mình muốn thế nào thì mọi việc phải thế đấy."

Trong suốt đường đi, hai người nháy mắt tìm chung được chủ đề, chính là không ngừng khinh bỉ Trần Kha, huống chi Trương Hân đem chuyện ở đại học kể cho Đan Ny nghe, chọc cho Đan Ny không ngừng thoải mái cười to.

Từ bệnh viện đi ra, Trương Hân nói muốn cùng nàng ăn cơm trưa, Đan Ny hớn hở đáp ứng. Nàng cảm thấy Trương Hân là một người ôn hòa, nho nhã lễ độ, so vớt cái người kia thì sống chung còn tốt hơn nhiều. Sau khi ăn xong, Trương Hân đưa Đan Ny trở về nhà, sau đó lái xe trở lại công ty.

Tập đoàn Trần Thị. Phòng làm việc của Tổng tài.

Trương Hân không có gõ cửa mà trực tiếp đi vào trong phòng. Sau bàn làm việc, người con gái đang nhìn vào màn hình máy vi tính, dường như mạn bất kinh tâm mở miệng: "Cô ấy thế nào?" Trương Hân ngồi đối diện với Trần Kha, cầm lấy điện thoại của cô gọi nội tuyến, muốn một ly cafe rồi mới mở miệng: "Khôi phục rất tốt. Hai ngày nữa là khỏi hẳn."

"Ừm." Trần Kha đáp một tiếng, sau đó đưa cho Trương Hân một phần văn kiện, rồi nói: "Mấy cái này dành cho cậu." Trương Hân nhận lấy rồi để qua một bên, hiển nhiên là không có hứng thú cùng cô thảo luận công sự.

"Cậu không hỏi xem tớ đối với cô ấy như thế nào sao?" Giọng nói có chút trêu chọc Trần Kha giương mắt khiêu mi nhìn bạn mình: "Cậu có ý kiến gì? Ít chú ý tới cô ấy thôi, nếu không tớ giết cậu đấy."

"Vậy sao? Săn thú với con mồi là một chuyện rất bình thường mà."

"Mẹ kiếp! Cậu không có chuyện gì khác để nói thì cút ra ngoài cho tôi." Giọng nói của Trần Kha rất không có thiện ý. Trương Hân trên mặt cười khẽ. Cô đối với việc có thể chọc chuyện tình của Trần Kha đến bây giờ không biết mệt. Kể từ khi vô tình thấy ảnh Đan Ny trong ví da của Trần Kha, cô thỉnh thoảng lại dùng việc này khiêu khích Trần Kha, lần này thấy người thật rồi, nếu không hùng hổ đùa giỡn cô một phen, kia cũng không biết từ bạn tốt phát âm thế nào.

Trương Hân chậm rãi uống cafe, hoàn toàn không có ý tứ rời đi. Trần Kha nhìn bộ dáng rất muốn ăn đòn kia, tức đến nghiến răng nghiến lợi nói: "Tớ thấy cậu thật sự rất nhàn rỗi nhỉ?"

Nói xong gõ lạch cạch trên bàn phím, cô không thèm nhìn nữa. Trương Hân nhún nhún vai, thầm nghĩ: "Tôi thà bề bộn nhiều việc, thà rằng buổi tối làm thêm giờ đến rạng sáng cũng không nguyện buông tha bộ dáng kinh ngạc của cậu". Cô hắng giọng một cái, từ từ mở miệng: "Buổi sáng căn bản cậu có thể không cần phải tham gia buổi họp. Tại sao lại không tự mình đưa cô ấy tới bệnh viện?" Trần Kha cũng không thèm quay đầu, nhấn chuột hai cái, trên mặt cương nghị một chút nói: "Tớ có chuyện khác."

"Chuyện gì còn có thể quan trọng hơn sủng vật nhỏ của cậu vậy?" Trần Kha nghe được ba chữ "sủng vật nhỏ," vẻ mặt lập tức hòa hoãn rất nhiều, quay lại nhìn Trương Hân nói: "Cậu cũng cảm thấy cô ấy giống sủng vật nhỏ?"

Trương Hân gật đầu, vẻ mặt hóm hỉnh: "Giống! Thật biết điều, rất tốt và còn hay nói." Trần Kha khẽ cau mày: "Hay nói?" Trương Hân thấy cô vẻ mặt khó chịu, trong lòng rất vui vẻ, nhưng trên mặt lại không có bất kì biến hóa nào: "Đúng vậy. À. Tài ăn nói rất tốt, đại học năm thứ hai còn tham gia cuộc thi Biên luận Sinh viên rất tốt."

Trần Kha nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, con ngươi bất động, sắc mặt có chút tối tăm, khẽ mím môi không nói tiếp, cô cũng không biết nên nói cái gì.

"Một cô gái hai mươi hai tuổi thích nhất là xem phim hoạt hình. Lúc cô ấy nói đến nhân vật trong phim hoạt hình, vẻ mặt rất khả ái. Tớ nhiều năm như vậy rồi mà chưa từng thấy một người nào cười tinh khiết đến vậy, còn không làm bộ chút nào." Sắc mặt Trần Kha ngày càng khó coi. Cái này cô cũng không biết, như vậy là nàng chẳng bao giờ cười trước mặt cô cả.

"Tớ với cô ấy cũng thật có duyên, ngày trước lại cùng cô ấy học cùng trường Trung học. Hôm nào tớ phải hẹn cô ấy cùng đi về thăm lại trường cũ mới được, nhiều năm qua đi rồi mà chưa có về. Nhớ trường quá đi."

Trần Kha đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng hung ác nhìn bạn mình. Trương Hân dù đã chuẩn bị tâm tư rất tốt, nhưng vẫn bị ánh mắt của Trần Kha làm cho sợ run cả người, cố gắng lắm mới dám nhìn thẳng vào mắt Trần Kha.

Năm giây đồng hồ sau, Trương Hân thảm bại, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh, nhanh chóng cầm lấy văn kiện trong tay, lật xem vài trang, hơi thở hơi hỗn loạn, mở miệng: "Mấy chuyện này đúng là chưa được xử lý tốt lắm, cần thảo luận lại một chút. Cậu đang bận, tớ đi ra ngoài đây." Cô đứng dậy lau mồ hôi. Cô bây giờ thì đã tin rằng ánh mắt có thể giết chết người rồi.

Cô lướt mắt qua người kia một chút, thấy được khuôn mặt đen sì lại như tờ giấy bị vò nát thì thấy trong lòng thoải mái vô cùng, nhưng ngay sau đó không hề trêu chọc gì nữa, nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng. Người ta còn có chút lý trí, thời điểm này không nên hành động gì cả, mau chóng chuồn đi cứu vớt cái mạng mình là một hành động sáng suốt nhất.

Trương Hân nghĩ thế nào làm thế đấy, nhưng vừa mới xoay người đi được hai bước đã nghe thấy giọng nói từ sau lưng vang vào tai: "Ngày mai kí kết hợp đồng ra sao tùy cậu chịu trách nhiệm."

Trương Hân thất kinh hồn vía, xoay mạnh người lại, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người nữ nhân khí định thần nhàn đối diện, khó khăn mở miệng: "Ban đầu chúng ta đã thảo luận rất tốt rồi còn gì, chuyện truyền thông của công ty tớ không chịu trách nhiệm mà." Trần Kha nhướng nhướng mày nhìn cô nói: "Tớ có viết giấy cam kết sao? Cậu có người làm chứng không?"

Và thế là Trương Hân cực kỳ nổi giận: "Trần Kha! Cậu không thể nhỏ mọn như vậy được. Ban đầy là cậu tán gái nên khư khư cố chấp đầu tư vào ngành truyền thông. Tớ chỉ đứng trên lập trường một người bạn trợ giúp tài chính cho cậu. Chúng ta cũng đã thỏa thuận rằng chỉ chia hoa hồng, tớ sẽ không tham gia quản lý bất kì việc kinh doanh nào. Cậu không thể nói mà không giữ lời."  Trần Kha hít lấy một hơi, sau đó tựa vào ghế ngồi, tâm tình rất tốt nhìn Trương Hân nói: "Truyền thông bên này cậu có ba mươi phần trăm cổ phần, cho nên mọi việc quyết sách đều muốn cậu tham gia. Trước đây là do tớ sơ suất, sẽ bắt đầu từ hôm nay. Tất cả cả mọi việc từ quản lý, hợp đồng, đến chức trách đều thuộc phạm vi và trách nhiệm của cậu."

"Tớ phản đối." Trương Hân tức giận cực điểm rồi, bạo nộ rồi, phẫn hận nhìn Trần Kha. Bất quá lực sát thương từ xa của cô hiển nhiên là không đủ, Trần Kha nhìn cô, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Phản đối không hiệu lực. Nhân sự đã sắp xếp rồi đấy. Cậu trở về kiểm tra và nhận bưu kiện đi."

"Chuyện này bắt đầu từ khi nào? Tại sao tớ không biết?" Trần Kha nhìn cô, cười đến tà ác: "Mới vừa xong."

Trương Hân đã hộc máu vì tức giận quá mức. Trần Kha chờ đến sau khi cửa phòng được đóng kín lại, nụ cười trên mặt từ từ biến mất, rồi cầm lấy điện thoại di động đi tới cửa sổ sát đất phía trước.

Khí trời oi nồng, đường phố chật chội, người xe đi lại đông nghịt, nhịp sống của người dân ở thành phố này luôn luôn hối hả, vội vàng. Cô ngồi vào vị trí này, cứ như vậy lẳng lặng thở dài, một lát cũng cảm thấy có chút xa xỉ. Co người buông lỏng cảnh giác hơn để nghỉ ngơi một chút. Đối thủ của mình đang ra sức lên đường, có lẽ cùng nhau đấu tranh, nhưng có lẽ bởi vì mình lười biếng nên cuối cùng thất bại thảm hại. Ví dụ như vậy quá nhiều, mà kinh nghiệm cô đã học được cũng không ít. Càng đứng được ở vị trí càng cao, vượt qua nhiều thành công, trừ những giấy tờ và những con số mờ mịt hư vô đang quay cuồng điên đảo xung quanh, cô cảm nhận được càng ngày càng ít sự vui vẻ hơn. Lại lấy thêm một hơi không khí xong cô mới gọi điện cho Đan Ny, sau một lát một giọng nói ôn nhu vang lên.

"Alo." Giọng nói của nàng vẫn luôn luôn mềm nhẹ, nhu hòa như vậy, không hề có một chút ngụy trang giả tạo nào. "Em đang làm cái gì vậy?" Trần Kha ngửa đầu tựa vào ghế, mây đen âm u đang dần ôm lấy hết bầu trời, cảm tưởng như chèn ép người ta tới mức không thể thở nổi. "Đang sửa sang lại một ít đồ vật thôi." Đan Ny lúc này đang ngồi trên sàn nhà ở phòng ngủ sửa sang lại một số đồ vật trước kia, những lễ vật Lưu Lực Phi đã tặng cho cô lúc ở đại học, những tờ giấy hai người truyền tay nhau viết ở phòng tự học của thư viện trường...để chuẩn bị vứt đi. "Ừm. Chân còn đau không?"

"Không đau nữa. Bác sĩ nói rằng bây giờ không cần đến bệnh viện bôi thuốc nữa, chỉ cần ở nhà tự bôi một chút thuốc mỡ vào chân là được." Nàng trả lời cô giống như là đang báo cáo công việc vậy, hết sức kiên nhẫn nhưng cũng không nghe ra được chút cảm xúc nào trong giọng nói. Trần Kha trong lòng cảm thấy có chút khổ sở không thể phát tiết được, đành đè nén trong lòng. Cô thở nhẹ ra một hơi. "Đan Ny?" Cô nhẹ nhàng gọi tên nàng, nhưng lại không nói gì.

"Vâng." Nàng ngoan ngoãn đáp lời.

"Em có phải không muốn ở cùng Kha Kha một chút nào hay không? Em có phải rất ghét Kha Kha hay không?" Nghĩ trong lòng như vậy nhưng cô không có dũng khí mở miệng, bởi vì cô biết đáp án dĩ nhiên là nàng khẳng định như vậy.

"Không có chuyện gì cả. Kha Kha gọi điện để nói em biết, tí nữa có thể trời sẽ mưa, nhớ đóng kĩ cửa sổ. Kha Kha rất bận, buổi tối phải đi tiếp khách, Em ăn cơm một mình nhé." Đan Ny cảm thấy câu nói sau cùng rất nhiều hàm ý, nhưng nàng căn bản không hề quan tâm. "Vâng."

Cô nghe nàng đơn giản trả lời như vậy đành cười khổ một cái, vừa định cúp điện thoại lại nghe thấy nàng mở miệng lần nữa: "Thuốc của cô còn để ở chỗ tôi đấy."

Cô rất muốn từ giọng nói của nàng nghe ra một tia mong đợi và vân vân những cảm xúc khác, nhưng giọng điệu bình thản này chỉ lộ ra ý mong muốn khẩn cấp phủi sạch mọi mối quan hệ với cô.

"Cứ để ở đó đi, giờ Kha Kha đang bận, sẽ lấy lại sau." Nói xong cô không có chờ nàng trả lời, tắt máy luôn.

Trong phòng làm việc rộng rãi và lạnh lùng, thân hình khá cao, thon dài đứng trước cửa sổ sát đất có bộ dạng vô cùng cô đơn, ngay cả không khí xung quanh cô cũng tràn ngập ưu thương nhàn nhạt. Người này trên thương trường một tay che cả bầu trời, giờ phút này trong mắt cô chỉ tràn ngập thê lương. Cô có thể dùng an nguy của bố mẹ nàng ép nàng ở bên cạnh mình, nhưng không hề ép nàng cùng mình hoan tâm.

Thợ săn có rất nhiều phương pháp để xử lý con mồi của mình, nhưng cô lại lựa chọn phương pháp ngu ngốc nhất. "Đó là chờ đợi."

************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net