- Trải Qua Đủ Loại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đan Ny lúc đó đang uống nước, đột nhiên bị sặc, phun hết nước ra ngoài, ho sặc sụa. Trần Kha trên mặt hiện lên tia bất đắc dĩ, nhẹ nhàng vỗ lưng cho nàng, cũng không nói chuyện, kiên nhẫn lẳng lặng chờ nàng dừng ho.

Mấy phút đồng hồ sau, Đan Ny ngừng ho, quay đầu vẻ mặt kinh ngạc nhìn cô: "Cô vừa mới nói cái gì?"

Trần Kha buông tay: "Sống với Kha Kha, để Kha Kha chăm sóc cho em." "Tại sao?" Đan Ny trên mặt ngoài không giải thích được còn có chút mờ mịt. Trần Kha nhìn nàng, bởi vì ho kịch liệt mà mặt nàng vẫn còn chút hồng hồng, trong chốc lát cúi đầu trầm tư: "Bởi vì Kha Kha hại em bị thương, cho nên Kha Kha phải chịu trách nhiệm với em."

Nàng trợn to hai mắt không thể tin được nhìn cô. Xác nhận rằng không phải cô nói đùa, nàng mới ngượng ngùng cười cười: "Không cần đâu. Cô không cần phải chịu trách nhiệm gì hết."

Cô cúi đầu, lẳng lặng nhìn vào mắt nàng. Cặp mắt to đẹp của nàng đã khôi phục nét trong suốt, sáng ngời, trong đó có một loại cảm giác giống như con mèo nhỏ đang chấn kinh cùng với bối rối.

Trong lòng cô lướt qua tia đau đớn, quay đầu qua một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư mở miệng: "Đan Ny! Đây là em nợ Kha Kha." Nàng luống cuống nhìn cô, hai tay nắm chặt lại, thân thể nhỏ trong nháy mắt căng thẳng, qua một lúc lâu nàng mới yếu ớt mở miệng: "Đã qua nhiều năm như vậy mà cô vẫn còn hận tôi sao?"

Cô đứng dậy, đi ra ngoài ban công, tựa vào khung cửa. Cô cúi đầu hít lấy một hơi không khí rồi mới đưa mắt nhìn nàng. Mẫu quang cô u ám không tia gợn sóng, sâu tới nỗi không thấy đáy.

"Bốn năm trước bố em chủ động tìm tới nhà tôi, nói rằng em tự nguyện gả cho tôi để đổi lấy sự bình yên của cả nhà mình. Nhưng em cũng chính ở buổi đính hôn đó cắt cổ tay tự tử và nói cho tôi biết hết sự thật. Xin hỏi tôi đã làm gì sai mà người nhà em xoay quanh bỡn cợt tôi như vậy.? Việc đó là vết nhơ của cả đời tôi. Em cảm thấy Kha Kha không nên hận em hay sao?" Giọng cô rất thấp, giống như là sợ người ta nghe thấy vậy.

Trong mắt nàng dần dần hiện lên bi thương cùng hối lỗi. Hai tay nàng ôm lấy đầu gối, chôn chặt lấy mặt, cả người nàng yên lặng ngồi như vậy lộ ra vẻ dị thường khốn khổ. Cô nhìn nàng, trong mắt lại hiện lên tia không đành lòng. Cô chẳng bao giờ nghĩ rằng có một ngày cô lại dùng bộ dạng lừa ta gạt người trên thương trường của mình áp dụng trên người nàng. Nhưng điều cô nói là sự thật, nhưng cũng không hoàn toàn là sự thật.

Trước đây rất lâu rồi, cô tới nhà nàng cùng bố nàng gặp mặt trao đổi công việc, chỉ nhìn qua thấy nàng. Khi đó công ty cô vừa mới hoạt động, người nhà cô vô cùng không đồng tình việc cô từ bỏ con đường làm quan của bố mình để trở thành một người kinh doanh. Nguyên nhân là cô cảm thấy chán ngáy cái bộ dạng nịnh nọt trên quan trường kia, cô cũng không dùng một đồng tiền của nhà mình, cũng không nhờ ai trong gia đình hỗ trợ, một mình tay trắng dựng nghiệp. Cô bắt đầu làm từ các sản phẩm điện tử, rồi từng bước xây dựng cơ nghiệp. Hồi đó thực sự rất cực khổ. Cô cả ngày bôn ba trong thị trường điện tử, không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ của công ty, không ngừng nói tốt, không ngừng xã giao, mỗi ngày trở lại nhà trọ đều mệt mỏi đến nỗi không có khí lực mà uống nước.

Lần đầu tiên nhìn thấy Đan Ny là ngày cô mới cùng một vài người khách hàng từ hộp đêm đi ra ngoài. Buổi tối đó cô uống rất nhiều rượu, vừa lên xe đã cảm thấy buồn nôn và say sẫm cả người. Mới đi được một đoạn đã phải dừng xe lại ven đường, dạ dày từng trận đau đớn, cô vội vàng mở xe chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo, tay bám vào 1 thân cây để đứng cho vững, thân thể mềm nhũn, sức lực cũng không còn, ngồi bệt xuống ven đường.

Cô nhìn thấy máu đỏ trên mặt đất mà giật mình, rồi cô cười, cười đến khổ sở. Hai mươi ba tuổi, lần đầu tiên cô không còn kiên cường được nữa, trong lúc đó cô cảm thấy mình mệt mỏi vô cùng, không thể gượng dậy được nữa.

Sau khi nôn xong, cô mệt đến nổi không cầm nổi chai nước, ngơ ngác ngồi ở bên đường, hai tay ôm lấy chân, vành mắt đỏ quạch.

Những người đi đường đi tới đi lui, đi qua cô nhưng không có một người nào dừng chân để giúp đỡ cô, đến một câu hỏi cũng không có, họ chỉ coi cô là một con ma rượu. Sau đó Đan Ny xuất hiện, đầu tiên ngồi xổm xuống bên cạnh cô, nhẹ nhàng kéo tay cô, nhìn cô không có phản ứng, rồi cúi đầu gọi cô một tiếng.

"Cô không thoải mái ở đâu sao?"

Lúc ấy cô đã đau đến mức mọi thứ trước mắt biến thành màu đen, nhưng vẫn rõ ràng nghe thấy giọng nói quan tâm của nàng, nàng đã không coi cô là một con ma rượu, nàng như vậy là bởi vì biết cô trong người khó chịu nên mới run lên như vậy. Cô ngẩng đầu lên, đầu đầy mồ hôi, nhìn sang bên nàng, tiếp theo liền giật mình. Cô cảm giác mình nhất định là đau quá nên mới sinh ra ảo giác, lại thấy được một thiên sứ. Nàng nhất định là không bị vướng chút bụi trần nào của thế tục, nếu không làm sao nàng lại có ánh mắt linh động mà trong trẻo, trong suốt tới nỗi người ta có thể trực tiếp nhìn thấy được tâm hồn nàng - một tâm hồn thuần khiết, thiện lương, tốt đẹp. Thần xui quỷ khiến thế nào cô lại gật đầu với nàng, còn nói rất thành thật: "Tôi đang đau dạ dày. Rất đau."

Sau đó, cô được tiểu cô nương xinh đẹp đỡ cô ra xe mình, rồi nàng lái xe đưa cô đến bệnh viện: "mau khám gấp".

Cô bị đau dạ dày cấp tính ra máu, cần lập tức xử lý. Cô ngồi trên ghé dài ở hành lang, nghe được giọng nói thanh thủy và kiên định của nàng: "Bác sĩ lập tức cấp cứu cho cô ấy, tôi đi làm thủ tục nhập viện." Sau đó cô hôn mê. Đến khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên giường, trước mắt là khuôn mặt tràn đầy lo lắng của bố mẹ mình. Cô vội vàng tìm kiếm trong phòng, mong rằng có thể thấy được hình dáng xinh đẹp kia.

Bố mẹ cô nói với cô rằng cô gái nhỏ kia đã dùng điện thoại của cô gọi cho họ. Thời điểm bọn họ đến phòng bệnh, trong phòng chỉ còn lại cô đang nằm hôn mê trên giường, ba trăm nghìn đồng nằm viện cùng tiền trông bệnh đều là nàng trả, nhưng nàng lại không để lại bất kì phương tiện liên lạc nào, giống như là nàng chưa từng xuất hiện, biến mất sạch sẽ.

Một thời gian sau khi xuất viện, cô gặp lại nàng đang đứng yên một chỗ thật lâu ở bên đường. Cô quan sát một vòng phát hiện nơi này là cách cửa bắc của trường đại học không tới trăm mét, cho nên cô kết luận nàng đang là sinh viên trường đại học gần đấy. Một đoạn thời gian rất dài sau, mỗi ngày đi xã giao cô đều lái xe qua cửa bắc con đường đi ngang qua trường đại học, nhưng chưa một lần nào gặp lại nàng.

Cho đến một ngày, cô hỏi bố nàng rằng: "Cô ấy đã có người yêu rồi sao?" Bố nàng trả lời rất kiên định: "Không có." Cô đã cười, cười rất vui vẻ, giống như là mối tình đầu của một cô bé mới lớn, cô nói: "Hai tuần sau tổ chức lễ đính hôn."

Sau đó bố nàng cúi đầu rời đi. Cô xoay người nói với bố mình: "Bố à, nếu như tương lai con có kết hôn, vợ con chỉ có thể là cô bé này. Bố cô ấy cũng chính là bố con. Nếu bố có ý định thì giúp ông ấy một chút đi, nhưng nếu không muốn con cũng tự có biện pháp để giúp."

Bố cô nhìn thẳng cô một hồi lâu, bất đắc dĩ thở dài một hơi, mới nhẹ nhàng gật đầu. Cho nên không có ai biết rằng trong hội trường ngày đính hôn của mình, cô nhìn thấy một công chúa mặc váy thiên sứ màu trắng, trong lòng cô đã cao hứng hết biết. Dĩ nhiên cũng không có ai biết rằng, khi thấy nàng đối mặt với một người phụ nữ khác đến nỗi thất hồn lạc phách, trong lòng cô rất đau. Nhưng cô không hề hối hận, sẽ không để ý, cô nguyện ý chờ, chờ đợi nàng từ từ quên đi người phụ nữ kia, chờ đợi nàng yêu cô.

Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ tới là nàng đã dùng cách thức tự sát để buộc cô buông tay. Khi thấy nàng nằm trong vũng máu, cô cảm tượng như máu của mình cũng đã từ từ chảy ra ngoài hết, và từ sâu trong đáy lòng cô dâng lên một sự hoảng loạn làm cho cô lạnh đến phát run. Do đó lúc nàng hôn mê, cô tuyên bố hủy bỏ hôn ước, đồng thời hứa rằng bố nàng sẽ không có việc gì, vì bố mẹ cô nuốt không trôi nỗi uất hận này, bố cô đã cách chức bố nàng, tịch thu tất cả tài sản của gia đình nàng.

Không lâu sau khi nàng tỉnh lại, cô đã đi tìm bố nàng, cho ông ấy một khoản tiền rất lớn, yêu cầu họ đưa nàng ra nước ngoài giải sầu, số tiền còn dư lại đầy đủ có thể cho bố mẹ nàng dưỡng lão. Nàng rời nước mấy năm trước, cô cũng không có ý định chờ nàng, cô cũng có kết giao bạn gái, tuy nhiên không mối tình nào duy trì được mấy tháng. Một năm trước, cô được biết rằng nàng đã về nước, trong nháy mắt đáy lòng nảy lên niềm vui, lúc đó cô mới thấy rõ được lòng mình.

Hóa ra là cô đã yêu cô bé thiên sứ có đôi mắt trong trẻo kia, đã yêu đến mức sâu sắc, ăn sâu vào máu thịt của cô.

Nhưng cô lại cũng không nghĩ tới rằng, nàng lại lựa chọn làm tình nhân của một người phụ nữ ở nơi khác. Nàng không có về nhà, cũng không có tìm việc làm, cứ như vậy an an tĩnh tĩnh cho người ta bao nuôi. Trong một khắc cô đã không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào: tức giận, oán hận, hối hận...tất cả đủ loại hỗn lộn trộn trong tâm trí cô cơ hồ đến mức làm cô nổi điên. Rất nhiều lần cô lái xe đến biệt thự của bọn họ, dừng xe bên ngoài, nhìn lên phòng ngủ của nàng, có hôm nhìn cả đêm. Việc cô quen biết được Chu Di Hân thực sự chỉ là do tình cờ. Chẳng qua là trong lúc tình cờ cô nhìn thấy có đôi mắt to, tương tự nàng, cho nên cô dùng Chu Di Hân để chữa vết thương lòng cho mình.

Trần Kha ở ngoài ban công chìm đắm vào sâu trong kí ức của mình, trong khi trong phòng Đan Ny ngây dại ra, nhìn thẳng về phía trước, không có bất kì động tĩnh gì, đôi mắt nàng tràn đầy ưu thương.

Theo một tiếng thở dài, Trần Kha lại hít thêm một hơi không khí, đi tới ngồi bên cạnh nàng, do dự một chút đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cằm đặt lên đỉnh đầu nàng, cảm nhận được người nàng run run, mới mở miệng nói: "Đừng sợ, ngoan ngoãn một chút ở bên cạnh Kha Kha, Kha Kha sẽ không bao giờ để em chịu bất kì tổn thương nào nữa."

Đan Ny ngửa đầu nhìn cô, trong mắt chớp động lên lệ quang: "Tại sao cô lại muốn như vậy? Tại sao nhất định phải ép tôi? Tôi không yêu cô, thật sự không thể sống cùng một chỗ với cô được."

Cô đột nhiên nắm chặt lấy tay nàng, quay đầu nhìn nàng thở ra một hơi, sau đó mới buông nàng ra, tựa người vào ghế sô pha nhàn nhạt nhìn nàng: "Đan Ny. Kha Kha biết em đủ điên rồi, đủ bướng bỉnh. Nhưng nếu ban đầu Kha Kha không giúp bố em được bình yên, bây giờ có lẽ bố em đang ngồi trong tù rồi. Em có thể không để ý đến sinh tử của mình, nhưng cũng có thể không để ý đến bọn họ sao?"

Thân thể Đan Ny hung hăng run lên một cái, từ từ cúi đầu, hai tay ôm lấy chân càng dùng sức hơn, thân thể gầy yếu không ngừng lay động.

Một lúc lâu sau, nàng từ từ ngẩng mặt lên, sự bối rối và yếu ớt trong mắt đã hoàn toàn biến mất, nhìn cô mặt không chút thay đổi hỏi: "Cô muốn cái gì? Thân thể tôi? Người của tôi? Muốn bao nhiêu lâu? Một tháng hay hai tháng, hay là đến khi nào cô chán mới buông tha cho tôi?"

Cô nặng nề nhắm mắt lại, cắn chặt hai hàm răng, sắc mặt tái nhợt, hai tay ôm lấy trán, cố gắng kiềm chế tức giận, cố gắng bình tâm lại. Thật lâu cô mới mở mắt ra, nhìn về phía nàng ánh mắt có u buồn nhàn nhạt, trầm thấp mở miệng: "Đi thôi. Kha Kha đưa em tới bệnh viện."

Đan Ny kéo tay cô, kiện định nhìn cô nói: "Cho tôi một kì hạn đi."

Trần Kha vẻ mặt đạm mạc nhìn nàng, đáy mắt hiện lên ngọn lửa tức giận, nheo nheo mí mắt, từ từ mở miệng: "Đến khi Kha Kha tìm được một con mồi mới thì thôi"

"Đến khi em quên được Lưu Lực Phi, đến khi Kha Kha không còn yêu em nữa thì thôi." Nhưng câu này cô lại không dám nói, bởi vì cô không muốn nàng biết rằng cô yêu nàng. Như vậy chỉ làm cho nàng ngu dốt, luôn tìm cách thoát khỏi cô mà thôi.

***********


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net