- Trần Kha...Muốn Cầu Hôn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể Trần Kha vẫn còn rất yếu mặc dù nhiệt độ đã giảm đi. Trạng thái tinh thần của cô vẫn không được tốt, hai người ầm ĩ trong chốc lát, sắc mặt của cô đã trở nên trắng bệch. Sau khi rửa mặt xong, mẹ Đan Ny đem cháo tới, nhưng mà khẩu vị của Trần Kha không tốt nên cô chỉ ăn hai muỗng xong là đã đẩy tô cháo ra, sau đó nằm lì ở trên giường thở gấp.

Đan Ny đứng ở một bên không ngừng giúp cô lau mồ hôi trên trán, thấy môi cô mím mím, mắt nàng lại đỏ lên.

"Có phải Kha Kha lại đau dạ dày hay không? Bác sĩ sẽ tới ngay thôi. Em xoa bụng cho Kha Kha nhé?"

Trần Kha lắc đầu, kéo tay nàng xuống rồi nắm lấy, nhắm mắt lại không nói gì. Đan Ny nóng ruột, cúi xuống hôn lên trán cô, rồi hôn lên mũi cô, nàng đang định di chuyển xuống dưới thì nghe được mấy tiếng cười rầu rĩ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đan Ny đỏ lên, sau đó nàng hôn nhanh một cái lên môi cô rồi đứng dậy, ngồi xuống một bên giường, giúp cô vỗ vỗ lưng.

Khóe miệng Trần Kha cong cong, thần thái tuy mỏi mệt nhưng mặt đầy ý cười. Trì hoãn một lúc, cô quay đầu nhìn Đan Ny tủm tỉm mở miệng: "Mèo con lại đây. Hôn lại một lần nữa đi."

Đan Ny tỏ vẻ giận dữ, bất mãn đập một cái lên lưng cô, nói nhỏ: "Kha Kha đáng ghét." Nói xong thì bác sĩ đi vào phòng. Nàng xuống giường, bàn tay nhỏ bé chà chà trán cô, lau sạch sẽ mồ hôi cho cô, sau đó nhẹ nhàng cầm lấy tay cô. Tay Trần Kha ươn ướt, lạnh như băng làm lòng nàng đau đớn. Sau khi bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cơ thể cho cô xong, Trần Kha vẫn tiếp tục phải truyền nước biển để hạ sốt.

Bác sĩ ấn ấn mấy cái lên bụng Trần Kha, hỏi cô có phải thỉnh thoảng dạ dày đau dữ dội hay không. Trong nháy mắt Trần Kha đổ mồ hôi như mưa, cầm chặt lấy bàn tay Đan Ny, đôi môi mím chặt lại, phát ra mấy tiếng run run.

Đan Ny tâm đau gần chết, đưa tay sờ sờ mặt cô, ngẩng đầu nhìn bác sĩ lo lắng hỏi: "Trông cô ấy dường như rất đau đớn. Có phải rất nghiêm trọng không bác sĩ?" Bác sĩ cau mày nhìn Trần Kha một cái, rồi nói: "Tôi không phát hiện ra những biểu hiện khác thường rõ ràng, chờ cô ta hạ sốt, tốt nhất nên sắp xếp một buổi kiểm tra tổng thể bụng dạ dày xem thế nào."

Đan Ny vội vàng gật đầu, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt Trần Kha. Chờ bác sĩ rời đi, nàng giúp cô đắp lại chăn, cầm lấy những bàn tay tái nhợt không chút huyết sắc nào đặt lên môi hôn, trong lòng nàng bỗng nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi. Một lát sau, hai mắt nàng hồng hồng, rồi nàng cúi người đem mặt mình chôn ở cổ cô cọ cọ.

Những sợ tóc mềm mại, tinh tế quét tới quét lui trên mặt Trần Kha, chờ cho thân thể đỡ đau đớn hơn, cô nhắm hai mắt lại, khóe miệng cong cong. Cô giơ tay giữ lấy đám lông xù không ngừng cọ qua cọ lại kia, khàn khàn mà dịu nhẹ mở miệng: "Đừng khóc mà. Kha Kha không sao đâu, chẳng qua là quá mệt mỏi thôi. Dạ dày Kha Kha cũng thường xuyên kiểm tra, không có việc gì cả, cũng không hề xuất huyết. Ngoan, đừng lộn xộn nữa, Kha Kha không có sức để "chơi" với em đâu."

Khi nói câu cuối, giọng nói của cô rõ ràng là mang theo ý cười. Cô vừa dứt lời, Đan Ny há miệng cắn nhẹ lên cổ cô một cái, nhiệt độ trên mặt không ngừng tăng lên: "Không đứng đắn gì cả. Kha Kha còn nói lung tung nữa là em không thèm để ý tới Kha Kha nữa đâu."

Trần Kha mở mắt, thở dốc hai cái mới nói: "Em dám sao? Còn lộn xộn nữa là Kha Kha lập tức giam em lại, không cho em ăn nữa."

Đan Ny không thèm cãi cọ với cô nữa, đứng dậy sửa sang lại đầu tóc, lại giống như con mèo nhỏ hôn một cái lên mặt cô, cúi đầu nghẹn ngào nói: "Hứa với em, Kha Kha phải thật sự khỏe mạnh, không được có bất gì mệnh hệ gì."

Trần Kha cười gật đầu: "Ừm. Kha Kha hứa." Nói xong, cô đưa tay xoa xoa tóc nàng, hỏi: "Chú Trịnh thế nào rồi em?"

Đan Ny giơ tay lên, nắm lấy tay cô rồi nhẹ nhàng đung đưa, bàn tay kia thì đặt trên bụng cô khẽ xoa, từ từ nói: "Tối hôm qua bố đã tỉnh lại rồi. Sáng nay đã có thể đứng dậy đi lại, Kha Kha không cần lo lắng gì hết."

Trần Kha cầm lấy bàn tay đang đặt lên bụng cô nói: "Thế còn Trương Hân đâu?"

Đan Ny nói: "Em vừa nhận được tin nhắn của cô ấy, nói là sẽ lập tức tới đây." Nàng vừa dứt lời thì cửa phòng bệnh được mở ra, Trương Hân tay nắm điện thoại đi đến, cô nói thêm hai câu rồi cúp máy. Đi tới bên giường bệnh, cô nhìn Đan Ny hỏi thăm: "Cậu ấy đã đỡ hơn chưa?"

Đan Ny: "Rồi ạ. Chị ấy đã hồi phục được hơn phân nửa rồi. Bác sĩ nói là chỉ cần truyền thêm hai chai nước nữa thì sẽ không sao nữa."

Trương Hân còn chưa mở miệng hỏi thêm đã nghe thấy tiếng Trần Kha vang lên: "Đản Đản, em đi xem chú Trịnh một chút đi, chị muốn bàn bạc công việc với Trương Hân một lát."

Đan Ny ngoan ngoãn gật đầu, sờ trán cô kiểm tra rồi mới yên tâm rời đi. Trương Hân chờ tới khi cửa phòng được đóng kín mới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường hỏi: "Có chuyện gì? Cậu có lời gì muốn nói hở?"

Trần Kha chống hai tay lên mép giường muốn ngồi dậy, Trương Hân nhanh chóng vươn tay đỡ bạn, tiện thể đem gối kê bên dưới, đỡ lấy lưng Trần Kha.

"Chiều nay chuyên gia về tim mạch sẽ tới đây, tôi không có sức để tiếp đãi ông ta. Cậu giúp tôi an bài nhé. Ngày hôm qua tôi đã nói chuyện với bác sĩ đang phụ trách ông ấy đề nghị là nên giải phẫu. Tôi đã nghĩ cả nửa ngày và cảm thấy không an toàn. Chú Trịnh đã lớn tuổi rồi, không thể chịu đựng được bất kì một sơ suất nào. Khi gặp chuyên gia về tim mạch kia cậu giúp tôi hỏi ý kiến ông ấy một chút, xem là ngoài giải phẫu ra còn có biện pháp nào tốt hơn không."

Trương Hân rót cho bạn một cốc nước, rồi nói: "Được rồi, cậu đừng lo lắng nữa, chuyện này cứ giao cho tôi. Còn về bệnh đau dạ dày của cậu bác sĩ có nói gì không?"

Trần Kha uống một ngụm nước, sau đó gật đầu: "Tôi cũng đang định nói với cậu đây. Sáng nay bác sĩ tới nói là tôi nên kiểm tra tổng thể một lượt, nhưng chỉ là do rượu thôi. Cậu lát nữa nói với vị bác sĩ kia một tiếng là tôi không việc gì cả, để cho ông ta đừng ngạc nhiên nữa. Sau khi trở về tôi sẽ đi kiểm tra, bây giờ thì chưa cần."

Trương Hân suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Tôi sẽ nói với ông ta, nhưng bệnh đau dạ dày nên cậu cũng nên điều trị cho thật tốt." Trần Kha đặt cốc nước xuống nói: "Bệnh tôi như thế nào tôi biết rõ mà. Chờ xác định được phương pháp điều trị tốt nhất cho bố Đan Ny, chúng ta trở về hãy nói. Hôm nay sau khi gặp được vị chuyên gia kia thì cậu nên trở về đi thôi, hai ngày nữa tôi cũng sẽ về. Công ty có chuyện gì thì liên lạc nhé."

Trương Hân đáp một tiếng, nhìn bạn mệt mỏi nhắm mắt lại thì nói: "Cậu nên ngủ một chút đi. Tôi đi xem bố Đan Ny một chút." Trần Kha gật đầu, sau đó nằm xuống. Nghe được tiếng đống cửa mới buông lỏng thân thể, theo sau đó mọi thứ trước mắt cô biến thành màu đen, không đầy một lát đã ngủ thật say.

Từ phòng bệnh của bố đi ra, Đan Ny đi xem Trần Kha một chút. Cô ngủ rất khó khăn, hai chân mày cau lại, vẻ mặt có chút khổ sở. Chờ y tá rút kim tiêm ra, nàng đưa tay vuốt mi tâm cho cô, thấy môi cô giật giật, cúi người lại nghe thấy tiếng rên rỉ, lòng nàng đau không có cách nào tiếp nhận nổi. Nàng uống một ngụm nước nóng, áp miệng lên miệng cô, dùng lưỡi cạy mở hàm răng đi ra rồi đưa nước từ từ vào miệng cô. Sau đó, cảm nhận được đầu lưỡi cô động động tìm tòi, nàng mỉm cười một cái, tiếp tục cho cô uống thêm mấy ngụm nước nữa, cho đến khi cô thỏa mãn liếm liếm môi, nàng mới đứng dậy giúp cô đắp chăn rồi đi ra ngoài. (🍚🐶)

Nhìn thấy Trương Hân ngồi trên ghế dài ở hành lang, nàng cười hì hì đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, ôn nhu mở miệng: "Trương Hân à, lần này cảm ơn cô nhiều lắm."

Trương Hân đang nhìn chằm chằm vào tin nhắn trong điện thoại, nghe được giọng nói của nàng, vội vàng bỏ di động vào túi áo, sững sờ ngơ ngác một chút mới cười nói: "Cảm ơn việc tôi đã đem Trần Kha nhà em tới đây sao?" Đan Ny đỏ mặt, thanh minh: "Tôi không phải có ý này."

Trương Hân nhìn nàng cười khẽ: "Hai người hòa hảo rồi nghĩa là tôi đã hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc rồi. Nhìn hai người như vậy tôi thật sự rất ghen tỵ nha."

Đan Ny nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Cô thích một người con gái hình dạng như thế nào, cô nói cho tôi nghe một chút đi. Mặc dù tôi quen biết không nhiều lắm nhưng nhất định sẽ giúp cô tìm bạn gái." Trương Hân cúi đầu trầm mặc vài giây đồng hồ nói: "Giống như nàng có được không?" Đan Ny sửng sốt: "Hả?"

Trương Hân ha hả cười một tiếng, giơ tay xoa xoa đầu nàng: "Bộ dáng ngu ngốc gì vậy? Tôi nói đùa thôi mà. Tôi không muốn làm phiền nàng, để tự tôi tìm thôi. Chuyên gia tim mạch sắp tới đây rồi, tôi đi xem một chút, một lát nữa khi hội chuẩn nàng cũng nên đi xem."

Đan Ny biết điều gật đầu nói: "Được ạ." Trương Hân cười cười, đứng dậy rời đi. Chờ tới khi rời khỏi tầm mắt nàng, cô mới thở ra một hơi, thầm nghĩ vừa rồi nguy hiểm thật, suýt nữa là hoạ tới rồi. Khi chờ thang máy đến, Trương Hân nghe thấy tiếng báo tin nhắn đến, vội vàng móc điện thoại, nhìn bốn chữ "Tìm tôi làm gì?" trên màn hình.

Cô giận tái mặt suýt nữa ném điện thoại đi. Cô nắm chặt điện thoại, oán hận gọi vào số kia, đối phương không chút lưu tình nhanh chóng ngắt điện thoại. Cô gọi lần nữa, đối phương tiếp tục ngắt. Lần thứ ba gọi đi vẫn không có thay đổi gì. Cô cúi đầu mắng một tiếng, gửi 1 tin nhắn: "Mèo hoang nhỏ, nhận điện thoại của tôi." Gửi xong Trương Hân có chút tự giễu cười cười. Ban đầu chắc mắt cô bị mù rồi mới cảm thấy mèo hoang nhỏ này rất ngoan ngoãn giống con mèo nhỏ kia. Nhưng mà bây giờ mới thấy chẳng giống một chút nào cả.

Khi ra tới sảnh bệnh viện, cô lại nhận được tin nhắn của đối phương: "Tháng sau tôi sẽ về nước. Mấy ngày qua tôi tắt điện thoại thôi, trở về sẽ liên lạc với cô."

Thoáng chốc vẻ mặt Trương Hân ngây ngốc đờ ra, sau đó lại thật vui vẻ. "Em muốn trở về đúng không? Được. Tôi chờ em!" Trần Kha đã nói, một thợ săn giỏi chắc chắn sẽ không để con mồi trong tay chạy thoát lần thứ hai.

"Tiểu mèo hoang à, A Xin tôi đây cũng là một người thuần dưỡng sủng vật rất giỏi nha."

Cuộc hội chuẩn của chuyên gia kết thúc thì trời đã tối rồi. Cuối cùng cũng xác định phương án là trị liệu bảo thủ, uống thuốc kết hợp trị liệu vật lý, căn bản là ở trong nhà tĩnh dưỡng làm chủ, đến định kỳ là phải đến bệnh viện kiểm tra. Sau khi chuyên gia rời đi, Trương Hân cũng lái xe trở về thành phố.

Đan Ny chờ bố mình ngủ xong mới đi tới phòng Trần Kha.

Trần Kha đã tỉnh rồi, đang ngồi ở trên đầu giường đọc một quyển tạp chí về tài chính và kinh tế. nghe được tiếng mở cửa, cô ngẩng đầu lên nhìn, thấy thân ảnh nho nhỏ được bao phủ một vầng sáng nhỏ nhu hòa, khóe miệng cô không tự chủ mà cong lên, tiện tay ném quyển tạp chí sang một bên, sau đó dang rộng hai tay.

Đan Ny đi tới, bò lên giường áp vào trong ngực cô, ôm lấy cổ cô nói nhỏ: "Em xin lỗi. Cuộc hội chuẩn hơi lâu. Kha Kha cảm thấy thế nào? Dạ dày còn đau không?"

Trần Kha ôm lấy hông nàng, để nàng ngồi trên đùi mình, hôn lên chóp mũi nàng nói: "Kha Kha không sao, cả người rất thoải mái. Ngày mai là có thể xuất viện rồi."

Đan Ny đem mặt chôn ở cổ cô, chà chà nói: "Nói bậy nào. Sáng nay bác sĩ còn nói là Kha Kha còn phải kiểm tra dạ dày một lượt cơ mà. Lát nữa em sẽ đi hỏi xem ngày mai có thể kiểm tra được không? Sau đó mới xuất viện."

Trần Kha hai tay ôm lấy lưng nàng, áp người nàng về phía trước, nàng xoay xoay người để ngồi cho thích hợp hơn. Cảm giác được thân thể nàng, cô cười cười nói: "Em đừng có động đậy linh tinh nữa, nếu không lát nữa lại phiền toái."

Hai má của Đan Ny lại nổi lên một tầng hồng hồng, nàng biết điều không dám động nữa, chẳng qua là ôm lấy cổ cô ngồi yên, lui về phía trước không được, lui về sau cũng không xong. Thật là lúng túng muốn chết. Trần Kha hài lòng nhìn hai gò má đỏ bừng của nàng, vui sướng cười to. Cô vuốt vuốt tóc nàng, sau đó ôm nàng nhấc khỏi người mình, đặt nàng xuống giường, sau đó đem chăn đắp cho cả hai người, ôm chặt lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng vào trong ngực, hôn hít lấy cái trán khả ái nói: "Sau này cho dù có giận Kha Kha như thế nào em cũng không được khiến Kha Kha tìm không thấy em. Có nghe hay không?"

Đan Ny không chút do dự gật đầu, ôm lấy tấm lưng gầy gò của cô nói: "Sau này em sẽ không thế nữa. Cho dù có giận Kha Kha đến mức nào em cũng không rời Kha Kha." Trần Kha cúi đầu khẽ cười cười, trong mắt là vui mừng cùng cảm động sâu đậm. Bây giờ cô cũng không thể tin được một cô gái tốt đẹp như vậy lại có thể yêu mình, hơn nữa lại yêu cô vừa dũng cảm vừa kiên định như thế.

Trầm mặc vài phút đồng hồ, Trần Kha nhìn vào mắt nàng, vô cùng chân thành nói: "Đản Đản, chờ cho bố em xuất viện, Kha Kha sẽ đi gặp ông ấy nói chuyện cầu hôn."

Đan Ny nháy mắt ngây ngẩn cả người, qua một lúc lâu mới đỏ mặt, cúi đầu nói: "Có phải là hơi nhanh hay không?"

"Không nhanh, Kha Kha thật sự muốn lấy em ngay lập tức, muốn cùng em trọn đời không chia xa, cùng em sinh tiểu hài tử"

Đan ny đỏ mặt "Ai thèm sinh tiểu hài tử cho Kha Kha chứ"

Trần Kha thở dài, đem nàng kéo vào trong ngực, nhẹ vỗ về lưng nàng nói: "Kha Kha chờ đã quá lâu rồi, một giây đồng hồ cũng không muốn trì hoãn nữa."

Đan Ny ôm cô, mặt chôn vào ngực cô, hơi lo lắng hỏi: "bố em không dễ đối phó đâu."

Trần Kha cười cười, trìu mến vuốt ve tóc nàng nói: "Đừng lo lắng, mọi việc cứ giao cho Kha Kha là được. Em chỉ cần ngoan ngoãn đi theo sau mông Kha Kha thôi."

Đan Ny không vui: "Cái gì gọi là "ngoan ngoãn đi theo sau mông Kha Kha thôi?" Nói như vậy giống như nói em là con mèo nhỏ vậy." Kha Kha hai tay ôm nàng càng chặt hơn, cười đến không chút nào hảo ý: "Chẳng lẽ không đúng sao? Là ai buổi sáng hôm nay thừa dịp Kha Kha không có tí sức lực nào, ở trên mặt Kha Kha gặm một vòng, hở?" Đan Ny đẩy cô ra, thẹn thùng: "Em không có mà."

Trần Kha kéo tay nàng ôm lấy cổ mình, chỉ chỉ miệng mình nói: "Kha Kha chuẩn bị xong rồi, em bắt đầu hôn từ nơi này xuống phía dưới đi. Bao giờ Kha Kha bảo dừng thì mới được dừng."

Đan Ny mắc cỡ nghĩ muốn có một cái hố để chui xuống, sau đó vùi đầu vào trong cổ cô, không ngừng cắn, làm cho Trần Kha nhột đến mức cười nắc nẻ không dừng.

*******************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net