- Trần Tổng Nhớ Bảo Bối.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giờ sáng, Đan Ny ôm chăn ngồi ở đầu giường, trong tay nắm chặt điện thoại, hốc mắt hồng hồng.

Mười một giờ đêm, nàng vẫn không nhận được tin nhắn của Trần Kha nên nhịn không được gọi điện thoại cho cô, lại không nghĩ rằng điện thoại vừa mới vang lên một tiếng thì bị ngắt. Nàng lúc ấy sững sờ, ngây người một lúc mới kịp phản ứng, trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất, nhưng lại không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là cô hiện giờ không tiện nghe điện thoại thôi. Cho đến nửa tiếng sau nàng lại gọi cho cô một lần nữa mới phát hiện ra cô đã tắt máy, nước mắt của nàng cũng không thể kiềm chế được nữa. Bởi vì Trần Kha đã quá cưng chiều nàng cho nên nàng cảm giác thấy mình càng ngày càng yếu ớt, lại không chịu được nửa điểm ủy khuất nên nằm trên giường nàng trằn trọc mãi không ngủ được. Nhưng nàng cũng không gọi điện cho cô nữa, chẳng qua chỉ lẳng lặng nhìn di động đến ngẩn người, càng nhìn lâu càng cảm thấy khổ sở.

Trần Kha đang phóng xe thật nhanh trên đường cao tốc, kim đồng hồ đã chỉ đến 200km/h, vẻ mặt cô cực kỳ mệt mỏi nhưng khóe miệng vẫn nhẹ nhàng cong lên. Cô không nhận điện thoại của Đan Ny, cô cảm thấy một cuộc điện thoại không thể nào thỏa mãn được nỗi nhớ của cô được. (Trần tổng bá đạo không chịu nổi 🥴)

Cô muốn gặp nàng, lúc gặp Trương Hân cô đã có đối sách trong lòng rồi, hiện giờ trong đầu cô chỉ có một ý niệm duy nhất là gặp nàng. Ở trên thương trường tranh đấu nhiều năm, loại tâm tình này đã sớm bị cô vứt bỏ lâu rồi, cô đã quen tâm tư kín đáo, luôn phải bày mưu tính kế. Lần nữa gặp lại Đan Ny, cô cũng là từng bước thận trọng khống chế khoảng cách giữa hai người, từ từ tiến đến gần nàng, từ từ làm cho nàng tiếp nhận mình, cuối cùng làm nàng hoàn toàn thuộc về mình.

Nhưng tối nay có lẽ đã bị Trương Hân kích thích nên cô cũng cảm thấy không muốn khống chế cảm xúc của mình nữa, cô muốn điên cuồng một phen, muốn làm theo trái tim mình một lần.

Khi lái xe tới nhà Đan Ny thì đồng hồ đã điểm ba giờ sáng, cô tắt máy nhưng cũng không xuống xe, mà là ngồi yên lặng trầm mặt trong xe. Cô nhìn lên trên lầu thấy cửa sổ nhỏ bé vẫn còn ánh đèn sáng, đáy lòng cô bị xúc động mãnh liệt, ngay cả tay cũng không nhịn được phát run.

Khi còn đang trên đường, cô nghĩ rằng Đan Ny có thể vẫn chưa ngủ, vẫn đang chờ điện thoại của mình. Mà trên thực tế, trong người cô có chút men rượu nên phóng xe điên cuồng như bão tố, chạy hơn hai giờ đồng hồ đã đến nơi chỉ duy nhất với một tín nhiệm trong lòng, tin chắc rằng nàng vẫn đang đợi cô. Nhưng khi thấy cả một chung cư cao tầng chỉ còn mỗi cửa sổ nhỏ bé sáng đèn, trong lòng cô cũng chỉ có đau lòng và thương tiếc.

Cô gọi điện cho Đan Ny, điện thoại nháy mắt được bắt máy, nghe giọng nói khàn khàn bên kia điện thoại, lòng cô cảm thấy đau đớn. Cô hít sâu một hơi, giọng nói mềm nhẹ đủ nghe: "Đản Đản, em xuống lầu đi. Không nên kích động bố mẹ em."

Bên kia đầu dây Đan Ny sửng sốt năm giây mới vội vàng cúp điện thoại, nàng đi tới bên cửa sổ nhìn xuống dưới, phát hiện ra chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc, hốc mắt thoáng chốc đã đỏ lên. Nàng che miệng hướng cái xe vẫy vẫy một cái, rồi xoay người nhẹ nhàng từng bước chân đi đến phòng khách, cẩn thận mở cửa, đi ra và đóng cửa nhẹ nhàng, xong nhanh chóng chạy tới thang máy, vội vàng ấn nút.

Vào thang máy, tay nàng che lấy ngực, nơi này đang nhảy lên nhảy xuống vô cùng kịch liệt. Trước mắt nàng lúc thì mơ hồ lúc thì rõ ràng, vẻ mặt lại cực kỳ phong phú, lúc thì cười vui sướng lúc thì hưng phấn dị thường.

Khi nàng chạy ra khỏi tòa nhà, Trần Kha đã đứng bên cạnh xe, nhìn nàng cười cười, vẫy vẫy tay với nàng rồi dang rộng hai tay. Đan Ny không hề do dự nhanh chóng chạy tới, lao vào vòng tay ấm áp nàng ngày đêm mong nhớ, hai tay nàng ôm thật chặt lấy hông cô, vòng tay quanh tấm lưng gầy gò của cô. Nước mặt nàng rơi xuống rất nhiều, nhanh chóng làm ướt chỗ áo ở ngực cô. Trần Kha bị nàng mạnh mẽ ôm lấy nên lưng cô trực tiếp đập vào sườn xe, nhẹ nhàng tê tê một lúc rồi cô mới ôm lấy cô gái nhỏ không ngừng khóc thút thít trong ngực mình. Cô sủng nịnh và ôn nhu vuốt vuốt tóc nàng, nói: "Ngoan, đừng khóc."

Hai tay Đan Ny càng siết chặt hơn, vùi đầu vào ngực cô rầu rĩ nói: "Sao Kha Kha lại tới đây? Còn nữa, tại sao lại tắt điện thoại, không nghe điện thoại của em?"

Trần Kha khẽ cười cúi đầu, hôn lên trán nàng một cái nói: "Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào xe có được không?"

Đan Ny ngẩng đầu, hai mắt hồng hồng nhìn cô, sau đó cầm lấy hai bàn tay cô, cảm giác được chúng lạnh như băng và ươn ướt mồ hôi thì cảm thấy cực kỳ đau lòng, ngoan ngoãn gật đầu rồi kéo cô lên xe.

Không gian bên trong xe nhỏ hẹp nhưng Trần Kha vẫn kiên trì ôm nàng ngồi trên đùi mình. Hai tay Đan Ny ôm lấy cổ cô và dựa cả người lên vai cô, bởi vì vội vàng mà nàng cũng không thay quần áo ngủ nên bây giờ đôi chân trắng tinh của nàng cũng đang lạnh như băng.

Trần Kha trước tiên cởi áo khoác của mình ra khoác lên đùi cho nàng, sau đó ôm chặt lấy eo nàng rồi cùng nhau tựa lưng vào ghế ngồi. Đan Ny cũng thuận thế hai tay trượt xuống phía dưới ôm lấy hông cô, mặt tựa vào ngực cô nghe tiếng tim đập trầm ổn mà có lực, tâm tình thấp thỏm không yên một đêm cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh hơn. "Buổi tối lúc em gọi điện là Kha Kha đang nói chuyện với Trương Hân, tâm tình không tốt nên không bắt máy. Kha Kha tới đây là vì Kha Kha nhớ em. "Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve trán nàng, rồi chân thành giải thích.

"Cô ấy chọc giận Kha Kha nên Kha Kha tức giận sao? Tâm tình không tốt?" Đan Ny hơi ngửa người ra sau, hai tay buông hông cô ra rồi bàn tay nhỏ bé đặt lên bụng cô, cảm giác được nơi đó lạnh như băng thì nhíu chặt chân mày. Trần Kha mấp máy môi, nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của nàng đang đặt ở trên bụng mình, cảm giác được nhiệt độ ấm áp nhẹ truyền tới dạ dày, đau đớn ở bụng nháy mắt đã hòa hoãn đi không ít.

"Ừm. Là cậu ta chọc Kha Kha giận, gây cho Kha Kha một đống phiền toái, chờ đến khi Kha Kha giải quyết thật tốt được mọi chuyện, Bảo sẽ cho cậu ta một trận biết đời, không cho gây thêm phiền toái nữa." Trần Kha nghĩ đến Trương Hân bị một con mèo hoang nhỏ không rõ lai lịch làm cho chật vật không chịu nổi, vì thế ngữ điệu cũng mang thêm oán giận.

Nàng ngẩng đầu nhìn cô, khẽ cắn môi, vươn tay vuốt ve mi tâm của cô cho giãn ra nói: "Công ty xảy ra chuyện hả Kha Kha? Rất nghiêm trọng sao?"

Cô cười, kéo tay nàng xuống hôn hít lấy từng đầu ngón tay nàng, xong lại cắn cắn chúng nói: "Không có chuyện gì nghiêm trọng cả, không làm khó được Kha Kha. Thân thể bố em khôi phục ra sao rồi?"

Đầu nàng cọ qua cọ lại trong ngực cô nói nhỏ: "Bố rất tốt, tới bệnh viện kiểm tra lại đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi cho tốt là được, với cả ông không nên tức giận."

Trần Kha gật đầu, sau đó siết chặt hai cánh tay, chăm chú nhìn lên đôi môi ửng hồng xinh xắn của nàng trong chốc lát rồi cười cười, cúi đầu xuống hôn lên môi nàng hai cái hỏi: "Có nhớ Kha Kha không?"

Đan Ny gật đầu, đôi mắt to tròn nhìn cô tràn ngập thâm tình. Trần Kha khom lưng áp trán mình vào trán nàng, hai tay ôm chặt nàng hơn nữa: "Em biết Kha Kha đang muốn làm gì lại còn làm điều không nên làm."

Cánh tay Đan Ny lại vòng lên ôm lấy cổ cô, nháy nháy mắt tinh nghịch nói: "Bất kể Kha Kha muốn làm gì em đều không cho." Trần Kha cười ra tiếng nói: "Cũng nhiều ngày rồi không cho em ăn, tiểu bảo bối của Kha Kha không đói bụng sao?"

Đan Ny buồn cười, vùi đầu vào cổ cô dụi dụi, ôn nhu nói: "Lưu manh!"

Trần Kha nhìn vào chỗ da thịt trắng nõn lộ ra dưới cổ áo của nàng thì nuốt nuốt ngụm nước bọt, đáy mắt nổi lên ngọn lửa nhỏ rồi dần dần lớn hơn, bàn tay cô đặt lên gáy nàng: "Thật ra thì làm trong xe cảm giác không tệ lắm, chúng ta cũng nên thử nghiệm chút nhỉ?"

Đan Ny còn chưa kịp đáp lại thì cảm giác được hai bàn tay từ từ luồn vào trong áo đặt lên lưng mình, những cánh tay thon dài có lực vuốt ve xương sống nàng, sau đó dừng lại một chút rồi định nói gì đó, lời ra đến khóe miệng nàng đã bị nuốt trở vào. Thời điểm người ta đã muốn thì hành động cự tuyệt chính là ngọn lửa đốt cháy thêm dục vọng chinh phục của người ta.

Sau khi việc gì đó xong xuôi rồi, Trần Kha đem Đan Ny ôm ở trên đùi, giúp nàng mặc lại nội y rồi sửa sang lại quần áo của mình, cuối cùng đến khi giúp nàng cài lại cúc áo thì cô dừng lại.

Đan Ny mềm nhũn tựa vào trong ngực cô, nhìn cô không làm động tác kế tiếp, ngửa đầu khó hiểu nhìn cô hỏi: "Tại sao?" Trần Kha nhếch miệng cười rất gian nói: "Không cài, tránh cho tí nữa lại phải cởi ra lần nữa. Phiền toái!"

Đan Ny mặt đỏ bừng.

Nói tới nói lui thì tối rồi uống nhiều rượu lại còn chạy xe hơn hai tiếng vào ban đêm, Trần Kha cuối cùng cũng không phải siêu nhân, thời gian còn lại cô chỉ ôm chặt nàng, ngọn lửa nhỏ nóng bỏng ở đáy mắt lúc trời sáng cũng hoàn toàn dập tắt. Lúc hơn năm giờ Trần Kha tựa vào đầu vai Đan Ny ngủ thật say. Đan Ny ôm cổ cô để cô ngủ được thoải mái hơn một chút. Vốn là hai người đang nói chuyện phiếm tự nhiên nàng không nghe được giọng cô nữa, quay ra mới phát hiện cô ngủ rồi, nhìn mặt cô không chút nào che giấu mệt mỏi thì lòng nàng đau gần chết.

Nàng định đánh thức cô dậy bảo lên nhà nghỉ ngơi, nhưng nhìn giờ trên đồng hồ thì nàng đành thôi. Cô nói rằng trưa nay còn phải trở về khai hội, cô không có nhiều thời gian để ngủ, hơn nữa chắc bố mẹ nàng cũng dậy rồi, đi lên không tránh được chào hỏi và nhiều thứ khác, sợ là căn bản cô không có cách nào nghỉ ngơi.

Sáu giờ rưỡi, Trần Kha cau mày tỉnh dậy, nhìn xung quanh thì thấy vẫn đang ở trong xe, sủng vật nhỏ bé cũng đang ngủ say trong ngực mình. Cô khẽ cười cười, không nỡ đánh thức nàng dậy, một lần nữa nắm chặt lấy bàn tay nàng đang để lên ngực mình. Cô cúi đầu hôn lên chóp mũi nàng một chút thì thấy nàng từ từ mở mắt ra, cô cười cười vui vẻ nói: "Chào buổi sáng."

Đan Ny có chút mờ mịt nhìn cô vài giây, sau đó ôm cổ cô, hôn mặt cô một cái ôn nhu nói "Chào buổi sáng" nhưng giọng nói nàng có vài phần lưu luyến cùng ưu thương. Bảy giờ đúng, Trần Kha rời đi. Đan Ny nói là muốn cùng cô trở về luôn, không nghĩ tới cô lập tức phản đối. Lý do là cô lần sau sẽ trở về cầu hôn sẽ thuận tiện hơn đón nàng về luôn. Nàng buồn, nghĩ ngợi một lát rồi gật đầu đáp ứng.

Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng xe cô nữa, Đan Ny trên người vẫn mặc áo cô đi vào tòa nhà. Về đến nhà, Trịnh Nhàn và Trịnh Dương cũng đã rời giường, nàng giải thích đơn giản với hai người rồi đi vào phòng vệ sinh, đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng, sau đó phụng bồi Trịnh Dương đi tản bộ trong công viên.

Sau khi đến trước ghế đá, Đan Ny trước tiên đem đệm vải bông đặt trên mặt ghế, chờ bố nàng sau khi ngồi xuống lại đem cốc trà đưa tới cho ông. Trịnh Dương nhận lấy, sau đó nàng cũng ngồi xuống ở một bên ghế rồi ngẩn người.

Nàng lo lắng cho Trần Kha. Sáng nay lúc cô rời đi ánh mắt vô cùng mệt mỏi, xong lại nghĩ đến việc cô chém đinh chặt sắt cự tuyệt nàng về cùng cô thì trong lòng nàng vô cùng bất an. Nàng cảm giác được cô đang gặp phải việc gì đó khó giải quyết, cảm giác được đêm hôm khuya khoắt cô tới thăm nàng cũng không phải là nhất thời vọng động.

Trịnh Dương quan sát nét mặt của con gái, cho nên khi nàng ưu thương thở dài một hơi thì ông mới bưng cốc trà lên thổi thổi, uống một ngụm xong rồi nói: "Có phải là con muốn trở về rồi hay không?" Đan Ny nhìn Trịnh Dương, mím môi không nói, một lát sau lắc đầu.

Trịnh Dương nhìn nàng, trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Trần Kha, đứa bé này làm việc luôn có chừng mực, coi như là nhất thời vọng động tới thăm con, rồi chỉ ở dưới lầu một lúc lâu cũng không lên nhà, nhất định là gặp chuyện gì đó. Thân thể bố giờ đã không còn gì đáng ngại nữa rồi, chiều nay con hãy trở về đi thôi."

Đan Ny ngẩng đầu cắn cắn môi, cúi đầu gọi một tiếng: "Bố." Trịnh Dương nhìn nàng cười cười nói: "Sau khi trở về, phải sống thật tốt với Trần Kha, có chuyện gì cũng phải thương lượng, bàn bạc với nó. Khi mà tâm tình không tốt, con phải thông cảm thật nhiều với nó, đừng có giận dỗi linh tinh tùy theo ý mình. Hai đứa phải sống thật tốt vào đấy, chờ thêm một thời gian nữa bố mẹ sẽ tới thăm các con."

Đan Ny cảm thấy lỗ mũi cay cay, cúi đầu yên lặng rồi nàng đứng dậy đi về phía bố mình, không chút do dự ôm lấy cổ ông nghẹn ngào nói: "Bố, cám ơn bố. Còn nữa, con yêu bố."

Đan Ny ăn cơm trưa xong thì nhanh chóng thu dọn quần áo, đồ đạc đi ra bến xe. Trên đường trở về, nàng gọi điện thoại cho Trương Hân nhưng một hồi lâu cũng không ai bắt máy, suy nghĩ một lát nàng gọi điện thoại cho Trần Kha, cũng chẳng có ai bắt máy. Không biết tại sao trong lòng nàng dâng lên một nỗi bất an dị thường. Nàng cảm giác rằng, có chuyện gì đó không tốt sắp xảy ra. Mà ở thành phố, trong phòng làm việc của tổng tài Trần Thị, giữa Trần Tổng cùng Trương Phó Tổng đang xảy ra một trận tranh cãi kịch liệt nhất từ khi hai người quen biết tới nay.

**********


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net