- Yêu Thêm Một Chút.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau khi thức dậy, việc đầu tiên Đan Ny làm là cầm lấy điện thoại, kể từ khi bị người nào đó uy hiếp, ngay cả khi ngủ nàng cũng không tắt điện thoại, tối hôm qua cũng không biết trằn trọc tới khi nào mới ngủ được nữa.

Mở máy ra, thấy một tin nhắn được gửi tới từ ai kia, không biết vì sao tâm tình nàng đột nhiên thoải mái vô cùng. Nàng cũng không nhắn tin hay gọi điện thoại lại cho Trần Kha, lúc rời giường trên mặt nàng mang theo nụ cười nhẹ nhàng mà ôn nhu vô cùng.

Nàng không dám suy nghĩ cảm giác vui vẻ này từ đâu mà tới, chẳng qua là cảm nhận được cảm giác coi trọng không bị người ta vứt bỏ, khóe miệng nàng không tự chủ mà lại giương lên. Cho đến tận trưa nàng làm việc cũng không yên lòng, mắt thỉnh thoảng lại nhìn lấy điện thoại trên bàn.

Mỗi lần có tin nhắn hoặc là điện thoại gọi tới, lòng nàng tự nhiên lại hạ xuống. Cho đến khi ăn cơm trưa cũng vẫn không nhận được điện thoại của người kia. Rốt cuộc tự mình tước vũ khí đầu hàng, nàng gửi một tin nhắn cho Trần Kha. "Kha Kha đang làm gì vậy?"

Đợi đến vài phút cũng không nhận được tin nhắn đáp lại, Đan Ny tức giận, ném điện thoại vào trong ngăn kéo, quẹt mồm đi theo Sở Văn tới phòng ăn.

Trần Kha thật ra đã tỉnh từ sớm rồi, chẳng qua là dạ dày cô vô cùng khó chịu, tay đã nắm chặt lấy điện thoại nhìn đồng hồ mới có hơn sáu giờ sáng, cô nghĩ rằng như vậy sẽ đánh thức nàng, nghĩ rằng một lát nữa sẽ gọi điện cho nàng sau.

Sau khi uống thuốc cô lại mơ mơ màng màng ngủ, chờ đến lúc tỉnh đã đến buổi trưa, thấy trên điện thoại mình có tin nhắn của nàng gửi tới, cô lập tức ngồi dậy, chưa nói hai lời đã gọi điện lại cho nàng, nhưng một thời gian dài cũng không có ai nhận điện. Lòng cô nhói lên chút xíu, ngay tiếp theo trong dạ dày cũng bị một trận dồn đập tâm đau. Cô gọi đến bảy tám cuộc điện thoại liền mà cũng chẳng có ai bắt máy.

Cô ôm lấy gối ngồi ở trên giường, tóc lộn xộn rối tung, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, trên trán mồ hôi lạnh không ngừng chảy. Cô nghĩ thầm xong đời rồi, tối hôm qua nàng gọi điện thoại cô không nghe, hôm nay nàng gửi tin nhắn cô cũng không có nhắn lại. Quan hệ của hai người mới vừa tiến triển được một chút sợ là trong nháy mắt lại trở về con số không.

Cuối cùng cô chán nản ngã xuống giường. Lúc nghe thấy chuông điện thoại vang lên lần nữa, cô giật mình tung mình ngồi dậy, nhưng nhìn thấy mã số hiển thị trên màn hình điện thoại, vẻ mặt của cô thất vọng rõ ràng hơn nữa. Cô vừa xuống giường vừa nhấn nút nghe. "Alo? Trương Hân."

Chuẩn bị thỏa đáng xong, lúc cô ra cửa, dáng vẻ mệt mỏi đêm qua đã bị quét sạch đi. Từ khí phách đến quần áo ở trên người cô, mỗi chi tiết đều cho thấy là một người bất phàm. Trừ hai đầu chân mày lơ đãng toát ra vẻ mệt mỏi cùng phiền não thì cô không có gì khác thường. Trước lúc bước vào nhà hàng, cô liên tục nhìn điện thoại đặt trong túi áo, cuối cùng mím môi đóng cửa xe.

Đan Ny cùng Sở Văn vừa mới ăn cơm xong, hai người vừa đi vừa uống trà sữa, lúc trở lại phòng làm việc đã qua giờ làm. Đan Ny vừa mới ngồi xuống chỗ của mình thì nhận được điện thoại của Thanh Tổng biên, bảo rằng các nàng lập tức đến phòng họp. Đan Ny nhìn thoáng qua ngăn kéo, mím môi rồi đi về phía thang máy.

"Haizz! Cậu lại cùng Trần tổng cãi nhau à? Làm sao mà mới tới trưa tâm trạng đã chán nản, mệt mỏi rồi vậy?" Trong khi chờ thang máy, Sở Văn cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng. Đan Ny nhìn thoáng qua Tiểu Kiều cùng Đại Kiều đang đi tới, lắc đầu không nói gì. Vào trong thang máy, Tiểu Kiều giảm thấp thanh âm, thần bí hề hề mở miệng: "Mọi người muốn biết Thanh tổng biên tìm chúng ta làm cái gì không?"

Đại Kiều vỗ hai tay vào khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Kiều nói: "Bé con có tin tức gì cứ nói thẳng ra nào."

Tiểu Kiều cầm tay nàng bỏ ra, hung hăng trừng Đại Kiều một cái, sau đó mới mở miệng: "Buổi sáng lúc đi ra ngoài làm việc, em gặp phải Châu Thi Vũ. Chị ấy nói Lưu Lực Phi của tập đoàn Lưu Thị tới tìm đại Boss của chúng ta, bảo là muốn cùng công ty chúng ta hợp tác cùng làm chuyên mục mười năm phát triển của tập đoàn Lưu Thị. Em đoán rằng là sẽ cho tổ ta làm việc đó."

Nghe xong lời của cô ấy, Đan Ny cùng Sở Văn đều sửng sốt. "Ting!" một tiếng, Tiểu Kiều ôm Đại Kiều đi ra ngoài, Đan Ny cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, cuối cùng vẫn là bị Sở Văn lôi kéo ra khỏi thang máy. Trước lúc vào phòng họp, Sở Văn nắm tay nàng chỉ thị bảo rằng nàng điều chỉnh lại tâm tình của mình trước đi.

Đan Ny mím môi cười cười với Sở Văn, vẻ mặt vẫn là không che giấu được sự bối rối. Cũng may trong phòng họp chỉ có Thanh tổng biên. Tiểu Kiều nói không sai, chuyên mục lần này tùy các nàng tổ nhỏ phụ trách. Thanh tổng biên rất kích động, trình bày một chút về tầm quan trọng của lần hợp tác này, nhìn ra được công ty đối với lần hợp tác này vô cùng coi trọng. Cả buổi họp Đan Ny đều giống như bị mộng du, nắm chặt bút, trong đầu chỉ quanh quẩn ba chữ Lưu Lực Phi.

Tan họp xong, Thanh tổng biên bảo Đan Ny và Sở Văn ở lại. "Đan Ny, Sở Văn. Hai người các cô là bạn học của nhau đúng không?" Thanh tổng biên ánh mắt nhỏ híp lại thành một đường nhỏ, nhìn thẳng vào Đan Ny cười đến rất là ôn hòa, Đan Ny cúi đầu không nói gì, Sở Văn nhìn nàng cười một chút: "Đúng vậy. Chúng tôi học cùng thời đại học."

Nụ cười của lão Thanh phát ra lại càng vui vẻ: "Như vậy thật tốt quá rồi. Sau này việc liên lạc với Lưu Thị do các cô phụ trách. Đan Ny à! Lưu Tổng sáng nay đặc biệt nhắc tới cô đó. Cô nhất định phải biểu hiện thật tốt nhé. Nếu lần hợp tác này thành công, sau này Lưu Thị sẽ hợp tác với chúng ta với nhiều chuyên mục lớn hơn nữa." Đan Ny mân mân môi, ngẩng đầu nhìn lão Thanh, qua một lúc lâu mới gật đầu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Trở lại phòng làm việc, Đan Ny chỉ ngồi một chỗ mà ngẩn người. Nàng cảm thấy rằng mình thật sự rất không có tiền đồ. Cho dù là chỉ nghe được tên của cô ta, tâm trí nàng trong nháy mắt đã bị rối loạn.

Sở Văn nhìn bộ dạng luống cuống đến đáng thương của Đan Ny, đẩy ghế xoay đến bên cạnh nàng, ôm lấy bả vai nàng vỗ vỗ: "Đừng lo lắng. Việc liên lạc để tớ là được rồi, cậu cố gắng tránh không gặp mặt cô ta. Tổng cộng có tất cả năm kì, hơn hai tháng là xong rồi. Cố gắng và kiên trì lên."

Đan Ny nhìn nụ cười khích lệ chân thành của bạn mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cảm giác khó chịu dần dần biến mất. Nàng quyết định tiến lên, không thể lùi bước được. Nàng nghĩ vừa đúng dịp này là cơ hội một lần nữa đối mặt với cô ta, làm cho mình chân chính từ đoạn quá khứ kia đi. Nghĩ như vậy, trong lòng nàng vui vẻ hơn, ưu thương trong đáy mắt cũng tản đi mất phân nửa.

Mở máy vi tính ra, làm việc một lúc nàng mới nhớ tới mình để điện thoại trong ngăn kéo, lập tức kéo ngăn kéo ra. Thấy trên điện thoại là mười mấy cuộc gọi bị nhỡ trong lòng nàng run lên một cái, ngón tay nàng đặt ở trên nút gọi lại, nhưng thật lâu cũng không nhấn gọi đi. Không biết tại sao khi chuyện của Lưu Lực Phi làm cho tâm trạng nàng hỗn độn, nàng cảm thấy nỗi nhớ trong lòng mình và cảm giác hờn giận đã phai nhạt rất nhiều. Do dự một lúc lâu, cuối cùng nàng rất thức thời không nói gì thêm, biết điều một chút lên xe riêng của mình lái xe đi tới hai nhà máy khác như đã nói.

Tất cả hạnh khảo sát xong xuôi đã qua thời gian ăn cơm, cơm tối định ăn ở nhà hàng hải sản, Trần Kha không có bất kì dị nghị gì, trên bàn rượu a dua nịnh nọt không có bất kì ý mới. Người ta tới mời rượu cô cũng không từ chối, cười đáp rồi uống một hơi, nhưng lại không nhúc nhích đũa chút nào, chỉ là cứ một ly lại một ly rượu trôi xuống bụng. Bàn tay trái của cô an tĩnh trong túi áo khoác, dạ dày cồn cào khó chịu vô cùng, tâm cũng có chút xíu lạnh xuống, liên đới trên người đều nhẹ nhàng phát run.

Rốt cuộc là nàng tức giận nhiều như thế nào mà có thể làm quyết tuyệt như vậy, nàng một chút cũng không có suy nghĩ qua cảm nhận của cô sao? Lần đầu tiên, Trần Kha cảm thấy có chút ủy khuất. Có lẽ bởi vì nếm quá nhiều điều ngọt ngào, cảm thụ quá nhiều hạnh phúc, cho nên lần nữa bị xem nhẹ, trong lòng cô mới càng đau đớn mãnh liệt như vậy.

Đợi chờ là quá trình đau khổ mà loại đợi chờ không có hi vọng quả thực làm cho người ta sống không bằng chết. Đến hộp đêm, ngồi vào ghế, cô nhẹ nhàng vuốt ve màn hình điện thoại, một lát sau lại bỏ điện thoại vào trong áo khoác, để sang một bên.
Bận rộn từ trưa đến lúc xong việc, Đan Ny sửa sang lại tập văn kiện. Lúc đứng dậy đã sớm qua giờ tan làm. Nàng cũng không phải là thích làm thêm giờ mà suy nghĩ rằng, cho dù nàng về sớm cũng không có việc gì để làm. Sở Văn kéo nàng đi dạo phố thì bị nàng từ chối, trong lòng nàng có chút loạn, không muốn làm hỏng không khí vui vẻ, tâm trạng vui sướng của người khác.

Nàng không có tâm trạng để nấu cơm, tùy tiện ăn một chút gì đó. Đi bộ về đến nhà đã hơn tám giờ, nàng rót một ly trà, bật đĩa CD, nhìn danh sách bài hát của album, thanh âm tinh khiết không có bất kì tạp chất nào lại có thể mang tiếng hát đi vào lòng người nghe.

Thật muốn rằng lúc em cô đơn cần một người bạn.

Cuộc sống bận rộn nhưng lại muốn có người cùng mình ăn điểm tâm.

​Mặc dù ý nghĩ này rõ ràng quá đơn giản.

Chỉ muốn có người ở cùng mình bất kể ngày mai ở nơi đâu.

Khi yêu không cho phép người ba tâm hay toan tính.

Gặp được tri kỉ bỏ qua thật rất đáng tiếc.

Nếu như em thật sự quyết định mở lòng.

Em có thể nói với người rằng đừng làm em đau lòng hay không?

​Mỗi một lần lại yêu người thêm một chút.

Cảm giác rằng người ôm em thật chặt thật chặt.

​Lòng xôn xao sẽ được người xuất hiện cạnh em.

​Không dám để cho người biết rằng.

​Mỗi một lần lại yêu người thêm một chút.

​Cũng giống như đang chờ người đáp lại tình yêu này.

Trời đất an bình. Chỉ duy nhất quyết định ở bên người là không thay đổi.

Nghe một ca khúc như vậy, Đan Ny khẽ cười cười, trong đầu nháy mắt thoáng hiện lên tên của ai đó, làm cho hai má của nàng đỏ ửng lên. Uống xong ly trà, nàng nắm di động, trong lòng nghĩ tới số điện thoại của cô.

Trần Kha ngồi dựa người tại ghế sô pha trong góc không ngừng đụng ly, vừa nói vừa cười, mắt thỉnh thoảng lại hướng về phía áo khoác, lại một lần nữa đem ly rượu chứa chất lỏng màu đỏ uống xuống. Cô lảo đảo đứng lên, mấy bước đi tới áo khoác, vừa mới lấy điện thoại di động ra lại thấy màn hình điện thoại nhấp nháy mã số của Đan Ny, tim cô bỗng nhiên đập thình thịch. Cô nhìn màn hình ngây người đến mười giây, trên mặt khoé miệng đã giương cao. Nói với mọi người có chút chuyện, đi tới bên ngoài hàng lang nhấn nút nghe.

"Alo." Lần này cô không có gọi tên nàng, trong lòng có chút hơi giận nàng, giọng nói cũng hơi lãnh đạm, nhưng là bởi vì khàn khàn mà lộ ra mấy phần ủy khuất.

Đan Ny không có nghe được thanh âm quen thuộc "Đản Đản" mà giọng nói có chút không được tự nhiên, khẽ sửng sốt rồi mới ôn nhu mở miệng: "Kha Kha lại uống rượu à?" Trần Kha đi tới ban công, nghe giọng nói không hề che giấu quan tâm của nàng, tất cả tối tăm trong lòng nháy mắt tiêu tan sạch sẽ. Một tay cô đặt lên lan can, cúi đầu đáp một tiếng: "Ừm. Ban ngày sao em lại không nghe điện thoại của Kha Kha?"

Đan Ny cắn cắn môi, không tự chủ mà phản bác: "Vậy tối qua tại sao Kha Kha lại không nghe điện thoại của em?"

Cô nghe nàng nho nhỏ oán trách, lắc đầu cười cười, thân thể nhích về phía trước cơ hồ nửa nằm trên lan can, hô hấp hơi có chút xốc xếch: "Trừng phạt Kha Kha sao? Có nhớ lần trước Kha Kha nói thế nào hay không hả?"

Đan Ny dĩ nhiên biết cô nói cái gì, đỏ mặt lên, bất mãn nói: "Bá đạo." Dừng lại một chút nàng tiếp tục hỏi: "Kha Kha uống rất nhiều rượu à?"

Trần Kha cúi đầu nhắm mắt, trên mặt là vẻ mặt rất nhu hòa: "Ừm."

"Không thoải mái sao?" Thanh âm nàng rất thấp, rất nhu, còn có đau lòng. Trần Kha khoé miệng dần dần giơ cao, mạn bất kinh tâm đáp: "Ừm."

Giọng nói nàng càng thêm mềm nhẹ, càng đau lòng hơn: "Vậy thì Kha Kha đừng có uống nữa, sớm trở về khách sạn nghỉ ngơi đi thôi."

Vẻ mặt bây giờ của Trần Kha có thể dùng từ "hưởng thụ" để hình dung, cô không nói gì, chỉ có chút ồ ồ thở hào hển.

Đan Ny đợi không được câu trả lời của cô, mới vừa muốn mở miệng lại nghe cô nói: "Đản Đản, có thể hay không thử yêu Kha Kha?"

***************


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net