.15.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài cửa sổ là màn đêm mờ ảo và âm u, vầng trăng khuyết treo lơ lửng trên bầu trời, rọi sáng cả thành phố.
Luka dọn dẹp xong gian chính, vứt rác vào thùng rồi quay lại phòng mình, phát hiện Marvelous đang đứng ở cửa.
Cô nhìn vị thuyền trưởng trước mặt, đôi mắt đen hẹp dài, sâu không thấy đáy. Lông mi màu đen, dày rặm, tinh tế như cánh bướm không ngừng chớp động. Đôi lông mày kiếm vừa đen vừa dài. Tầm mắt vô định, dường như đang suy nghĩ vấn đề nào đó.
Luka đi đến bên cạnh anh. Tầm mắt hai người giao nhau. Cô nghiêng đầu, chờ Marvelous mở miệng.
" Tối nay cậu trông Ahim đi. "
" Tại sao ? Chẳng phải nói mình trông buổi sáng cậu trông buổi tối à ? Đừng có lười biếng như vậy chứ. "
Marvelous nhìn cô hồi lâu. Không giải thích được. Nét mặt vô cùng khó xử. Chả lẽ nói thật với cô là anh vừa có những suy nghĩ không đáng có với Ahim nên phải trốn sao ?
" Thì.. "
" Thì cái quái gì nói đi, làm gì mà cậu cứ ấp úng mãi thế ? "
" Con gái các cậu rất coi trọng hình tượng còn gì ? "
" Thì ? "
" Ngày mai Ahim tỉnh dậy mà thấy bản thân ở trong tình trạng nhếch nhác như vậy trước mặt mình, chắc em ấy sẽ xấu hổ lắm. "
" Cũng phải. Đối với một công chúa thì chuyện này có hơi mất mặt thật. Vậy tại sao sáng nay cậu lại không trông em ấy thay mình ? " Luka tức giận hét.
" Quên, vậy nha! " Marvelous nhún vai, tỏ vẻ vô tội rồi biến thẳng về phòng.
" Đồ chết tiệt nhà cậu. " Cô lẩm bẩm trong miệng, cảm thấy người đàn ông như Marvelous chẳng có điểm nào giống chàng hoàng tử phong độ cả. Thật bất hạnh cho người nào sau này nhìn trúng cậu ta.

Vài phút sau, Luka lầm lì bưng ấm trà vào phòng Ahim, đặt lên bàn. An tĩnh ngồi một góc, ngắm nhìn người con gái đang nằm bất động trên giường.
" Ahim, em phải mau chóng khỏe lại nhé! "

" Mẹ nó, ngươi có còn là phụ nữ không ? " Basco rít lên một tiếng, nghiến răng nhìn Victoria.
" Nếu ta là đàn ông, bạt tay này giáng xuống, có thể ngươi sẽ phải đi chầu ông bà luôn đấy! "
Basco bỗng mỉn cười, tiến sát lại gần hơn, môi hắn chạm lên vành tai ả, trầm giọng.
" Nếu ngươi mà là đàn ông, thì ta sẽ dung túng cho ngươi tát được một tát lên mặt ta như vậy sao ? "
" Người như ngươi cũng biết thương hoa tiếc ngọc ? Đang kể chuyện hài gì thế ? "
Victoria đẩy mạnh hắn ra, thở một hơi, tự nói với mình, tên khốn này còn giá trị lợi dụng, hắn không hề cố ý cắn ả mạnh đến như thế, hắn vẫn chưa quen với việc hút máu người. Bỏ qua, bỏ qua cho hắn đi.
" Sao ? Còn muốn đánh nữa à ? Làm người thì phải biết đủ nhé! "
" Ta đâu phải con người ? " Ả vươn tay, cái miệng chết tiệt này của hắn thật sự là thiếu đòn mà.
Basco tóm lấy tay ả, siết chặt trước ngực. Victoria không thèm mắng, vùng vẫy hai cái không được liền muốn động chân. Ả muốn đá chết hắn.
Basco nhanh hơn một chút, hắn cảm nhận được động cơ, liền đưa chân đánh đòn phủ đầu chặn chân ả lại. Victoria hoàn toàn bị hắn đè ép trên sofa.
Ngay lúc này, cả hai đều trở nên yên lặng, đối diện với nhau trong tư thế kỳ hoặc này, không thèm cử động.
Mắt thấy gương mặt của Basco đang dần dán lại, ả nhíu mày, hô hấp thắt lại. Cái tên khùng này đang muốn làm gì ? Tính giở mỹ nam kế với ả sao ?
Môi hắn lướt lẹ qua má Victoria, khẽ nghiêng đầu sang một bên, ghé vào tai ả và nói.
" Máu của ngươi hôm nay rất ngọt. "
Giọng hắn rất nhỏ, chỉ là âm gió, khiến bầu không khí bỗng trở nên lạ lùng.
Basco lùi lại một bước, buông tay, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
" Trời sắp mưa rồi. "
" Máu của phù thủy vốn dĩ rất ngọt, nhưng vì ta không phải loài thuần chủng, nên sẽ có đôi lúc rất đắng. "
" Mệt à ? " Basco quan sát khuôn mặt bực bội, có chút nhợt nhạt của Victoria phản chiếu trên cửa sổ.
" Ngươi thử mất cả lít máu xem có mệt không ? "
Ả bỗng không còn hơi sức nữa, giơ cánh tay về phía Basco.
" Kéo ta dậy đi. " Giọng nói của Victoria mang đầy vẻ biếng nhác, mềm mại, dịu dàng len vào tai Basco.
" Sắp chết rồi à ? " Basco hờ hững nói.
" Có kéo không ? " Ả gần như mất kiên nhẫn, quơ quơ cánh tay đang để giữa không trung.
Basco im lặng mín môi, lẳng lặng kéo ả dậy.
" Cần ta bế ngươi ra cửa luôn không ? "
Victoria đột nhiên giơ tay còn lại lên đầu Basco, xoay xoay vài cái rồi nheo mắt mỉn cười, hệt như một con mèo nhỏ.
" Ngoan lắm con trai. " Nói rồi ả nâng bước rời đi.
Basco nghệt mặt ra một lúc, nhìn bóng lưng ả dần khuất sau cánh cửa.
Con ả này lại đùa bỡn hắn rồi.

" Ahim tỉnh rồi ? "
" Phải, cậu vào thăm em ấy đi, sẵn mang thuốc vào cho em ấy giúp mình. Mình cần phải ngủ một lát. "
Luka nói với vẻ mặt mệt mỏi.

Lúc Marvelous bước vào, Ahim đang ngồi tựa lưng ở thành giường. Cô mặc áo len màu đen. Làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời trông vô cùng rực rỡ. Đôi mắt to tròn như hai viên đá quý. Nhìn anh chớp chớp rồi mỉn cười.
" Em cảm thấy thế nào rồi ? " Anh đưa chén thuốc cho cô.
" Khỏe ạ. " Ahim cầm lấy, uống một hơi, sau đó cau mày ho sặc sụa.
Marvelous ngồi xuống bên cạnh, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, khoảng cách giữa cả hai được kéo lại thật gần.
Khi anh đưa tay vỗ lên lưng Ahim, cánh tay vòng qua cô, tạo thành một vòng tròn. Lòng bàn tay khẽ rơi xuống, tựa như đang ôm lấy cô.
Mỗi một giây, Ahim đều muốn bắt lấy cái ôm thoáng qua này, giữ lại thật lâu, muốn anh đừng nhấc tay lên, và cứ đặt trên lưng cô như thế.
" Đỡ hơn chút nào chưa ? "
" Dạ rồi. "
Ahim từ từ ngước mắt nhìn lên, đối diện với gương mặt tràn ngập những lo lắng của anh. Cô không biết ánh mắt mình vào lúc này trông như thế nào, chỉ cảm thấy tim mình đã sắp bật tung ra ngoài. Cả người tê tê dại dại.

Trong phòng yên tĩnh, ngoài cửa sổ thoang thoảng hương hoa, ánh mặt trời tà tà chiếu vào khung cửa.
Marvelous nhìn chằm chằm cô một lát, rồi ngoảng mặt đi.

Cô giơ cách tay yếu ớt của mình lên, quàng qua cổ anh. Mặc kệ sự ngỡ ngàng của Marvelous, ôm ghì lấy anh thật chặt.

Sự bó buộc, đắn đo do dự, kiềm chế trước nay của cô đối với đoạn tình cảm dành cho Joe. Giờ đây đã tìm được mấu chốt để phá vỡ hoàn toàn.
Chính là người đàn ông trước mặt này.
Quá khứ cũ kĩ đã chết, mà cô thì sống lại.
Và cô, sẽ không đánh mất anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net