Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm qua là ngày kỉ niệm 5 năm kết hôn của cậu - Lee Seung Ri và anh - Kwon Ji Yong...

Hôm nay , cậu chuẩn bị lên máy bay đi xa . Trước khi rời khỏi phòng , cậu lấy đơn ly hôn đã kí sẵn , đặt trên bàn .

Kỳ thực , kết quả như vậy không nằm ngoài ý muốn của cậu. Cuộc hôn nhân này là do cậu cưỡng cầu mà có được . Cậu ngây thơ nghĩ rằng , chỉ cần kết hôn với anh là cậu sẽ có được anh , nghĩ rằng thời gian sẽ thay đổi được mọi thứ , anh sẽ chậm rãi yêu cậu mà không hận cậu nữa...

Kết quả chứng minh - CẬU THUA RỒI . 

Năm năm kết hôn , cậu chỉ có sự vắng vẻ , trào phúng , thái độ lạnh lùng vắng vẻ của anh , nhìn anh ngày ngày dịu dàng ôm người yêu xuất hiện trên báo , trên tạp chí...

Phu nhân chính thức là cậu bị mọi người nhìn bằng ánh mắt đồng tình , chê cười... Cậu biết những người đó nói gì sau lưng cậu .

Bọn họ nói... Cậu xứng đáng ! Đây là báo ứng ! Cậu cướp đi người yêu của người ta , không biết nhục nhã ép người ta kết hôn . Khó trách bị đối xử như vậy !

Bọn họ đều nói đúng ! Cậu không  phủ nhận điều đó ! Cậu biết anh đã có người yêu và đã luận đàm cưới gả . Nhưng cậu đã thiết kế một cái bẫy , buộc anh phải cưới cậu .

Cậu thành công , anh đã cưới cậu .

Ngày hôn lễ , cậu vui vẻ sung sướng , cho dù không ai chúc phúc cho cậu nhưng cậu không đau lòng bởi vì cậu biết cậu gả cho anh .

Ngày đó , cậu yêu anh đến si ngốc , yêu anh đến liều lĩnh...

Có hối hận không ?

Không , cậu không hối hận !

Hôm qua là ngày kỉ niệm ngày kết hôn , cậu đã gả cho anh được năm năm .

Theo thường lệ , hằng năm đến ngày kỉ niệm kết hôn , cậu sẽ cho người hầu nghỉ một ngày , cậu tự mình làm một cái bánh kem thật ngon miệng , nấu toàn món anh thích , mặc quần áo mới , chuẩn bị thật đẹp , mỉm cười ngồi trước bàn ăn và chờ anh về .

Sau đó , cậu chờ anh trong một căn phòng cô đơn , thức ăn nguội ngắt , bánh ngọt bị tan ra ,... Trước bàn ăn , chỉ có nột mình cậu , cô đơn một cõi .

Cho dù khổ sở , cậu cũng  không cho phép mình khóc !

Đây là cuộc hôn nhân mà cậu muốn , cho dù mọi người khuyên can nhưng cậu vẫn cố chấp . Ngay cả người thân duy nhất của cậu , anh trai thương yêu cậu nhất , cũng không ủng hộ cậu .

- Lee Seung Ri ! Em là đồ ngốc ! Em rõ ràng biết hắn ta đã yêu người khác vậy mà còn... Chết tiệt ! Sau này em đừng có khóc lóc chạy về đây !

Khi anh trai biết cậu kết hôn với anh , anh trai đã nổi giận đùng đùng mắng cậu . Trong mắt là đau lòng , là phẫn nộ , là thất vọng vô cùng...

Nhưng cậu lại bướng bỉnh không nghe lời , thậm chí cậu còn nói với anh trai rằng , không đâu , anh ấy sẽ yêu cậu , một ngày nào đó nhất định sẽ yêu cậu !

Trước sự cố chấp của cậu , anh trai đành thất vọng rời đi . Mà cậu vẫn đứng thẳng nhìn bóng anh trai rời đi , ngoan cố nghĩ rằng mình làm đúng .

Cậu làm đúng , cậu thương anh cậu , cậu yêu anh như vậy , cho dù có liều lĩnh , cho dù có như thế nào cũng phải có được anh .
 
Cậu không khóc , làm sao có thể khóc được ! Khóc , có nghĩa là chấp nhận mình thua !

Không khóc, không thể khóc...

Mỗi năm khi đến ngày kỉ niệm kết hôn , cậu vẫn tự nhủ rằng , Lee Seung Ri ! Không thể khóc ! Cậu gả cho anh rồi , sớm muộn gì anh cũng yêu cậu !

Tự lừa mình dối người...

Ngày kỉ niệm kết hôn năm năm , cậu vẫn ngồi chờ bên bàn cơm , nhìn ngọn nến rực rỡ lóe sáng trước mặt chậm rãi tắt dần...
    
Tiếng chuông vang lên . Mười hai hồi chuông nói cho cậu biết ngày kỉ niệm kết hôn năm năm đã qua rồi .

Cậu mỉm cười , cậu cắt lấy một miếng bánh ngọt ăn . Bánh hương dâu tây ngọt ngào và chua chát , ấn sâu vào trong lòng...

Vì lấy lòng anh cậu bắt đầu học nấu ăn . Mỗi ngày cậu đều nấu một bàn đồ ăn , trong lòng tràn đầy vui mừng chờ mong . Nhưng anh vẫn chưa từng ăn qua...

Cậu nhớ ngày đầu tiên xuống bếp , cậu bị dầu nóng bắn lên , bị con cá nhảy lên dọa đến sợ , bị dao cắt làm ngón tay chảy máu,... Nhưng cậu vẫn cười , nghĩ rằng nấu đồ ăn cho anh , cho dù bị thương cậu vẫn cam chịu .

Thật ngốc !

Lee Seung Ri mỉm cười , khóe miệng dính bơ , hai tay cùng quần áo dính đầy dầu mỡ . Nhìn bức ảnh trên tường , mỉm cười . Nước mắt nín nhịn bao năm , rốt cuộc cũng rơi xuống...

Đến lúc rồi , hôn nhân ép buộc năm năm , cậu không có được anh , anh cũng không yêu cậu , trái tim anh vẫn bên cạnh người anh yêu nhất...

Cậu thua , hoàn toàn thua rồi , lại không khiến người ta đồng tình một chút nào !

Bởi vì đây là cuộc hôn nhân ép buộc mà có .

Cậu cho bản thân năm năm . Cậu thất bại , như vậy cũng nên buông tay !

Đau lòng , đau đớn , khổ sở như thế thì sao ? Cậu thất bại , cậu nên trả lại tự do cho anh , thế giới của ba người... Không ! Luôn luôn chỉ có hai người  ! Là cậu chọn xâm nhập vào giữa bọn họ , tách rời bọn họ , biến mình thành kẻ xấu xí khiến cho người ta oán hận .

Bây giờ kẻ xấu xí này nên lui ra !

Cậu trở về phòng , căn phòng này luôn luôn chỉ có mình cậu ngủ , anh chưa bao giờ bước chân vào ,  trong phòng chỉ có đồ dùng của cậu không một chút về tích nào của nam chủ nhân .

Căn nhà luôn luôn chỉ có một mình cậu !

Lee Seung Ri nhìn hành lý đã sớm thu dọn xong , nhìn đơn ly hôn mà cậu đã kí , nước mắt lăn dài trên hai gò má , nhưng cậu vẫn mỉm cười .

Lấy nhẫn cưới trên ngón tay xuống , viên kim cương tượng trưng cho sự vĩnh hằng như đang cười nhạo cậu : những thứ do cậu dùng tâm cơ đoạt lấy , vĩnh viễn không phải là của cậu .

Cậu cười nhẹ nhàng không chút lưu luyến đặt nhẫn cưới lên trên đơn ly hôn .

Trời sáng , cậu xách hành lý , trước khi người hầu chưa trở về , rời khỏi nơi biệt thự đã sống từ sau khi cưới .

Cậu bước lên máy bay , không phải là chạy trốn , mà do cậu muốn đi xung quanh một chút . Lưu lạc cũng được , trục xuất cũng không sao . Cậu chỉ muốn ở một mình , lại không nghĩ rằng đây là lúc cuối cùng của cuộc đời .

***
Nhìn đám người hoảng sợ thét chói tai trong cabin , Lee Seung Ri vẫn thoải mái ngồi trên ghế , trong lòng bình tĩnh dị thường .

Thậm chí lúc này cậu vẫn có tâm trạng nghĩ lúc anh thấy đợt hôn sẽ có biểu hiện gì ? Sẽ vui vẻ sao ? Lúc anh nghe tin cậu rơi máy bay mà tử vong , anh sẽ có cảm giác như thế nào ? Anh có cảm thấy khổ sở hay không ?

Mặc kệ có hay không cũng đã kết thúc rồi...

Khoảng khắc cậu ký tên vào đơn ly hôn , cậu đã quyết định sẽ không yêu anh nữa...

Lee Seung Ri chậm rãi nhắm mắt lại , cảm nhận áp khí mãnh liệt khi máy bay rơi xuống . Thoáng chốc cậu cảm thấy hô hấp khó khăn , màng tai đau nhức , máu ấm tràn ngập khắp mũi miệng .

Cậu vẫn mỉm cười , cho dù trên mắt có lệ cậu cũng không cho nó rơi xuống...

Sự thật cậu đã trả lại tự do cho anh rồi...















Ủng hộ tớ nhé :)))

#15.12.17 💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net