Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tình thế bán tín bán nghi , hai người đã về tới nhà .

Lee Seung Ri theo Kwon Ji Yong đi vào cổng , Roy đã ở cửa chờ hai người tự bao giờ .

- Chào thiếu gia , cậu đã về ! Chào Lee thiếu gia , cậu tới chơi !

- Chào Roy !

Lee Seung Ri nhìn Roy mỉm cười . Cậu quan sát cũng không thấy cha nuôi và mẹ nuôi đâu cả liền hỏi .

- Dì Yoen cùng chú Sung đâu rồi ?

- Lão gia và phu nhân đã tham gia tiệc tối rồi ạ !

- Vậy sao ?

Lee Seung Ri sững sốt hỏi .

- Chẳng phải dì Yoen hẹn tôi dùng cơm sao ?

Roy không đáp , ánh mắt nhìn thiếu gia , mặt vẫn không đổi sắc , hướng Lee Seung Ri đáp .

- Tiệc tối nay được thông báo đột xuất , lão gia cùng phu nhân cũng mới biết lúc chiều nên không kịp thông báo cho thiếu gia ! Phu nhân dặn tôi thay người xin lỗi cậu Lee , còn dặn thiếu gia thay phu nhân chiêu đãi cậu !

Lee Seung Ri ngẩn người , vậy khác nào bảo cậu ăn cơm một mình với Kwon Ji Yong ?

- Roy , đi chuẩn bị bữa tối đi !

- Dạ !

Roy lập tức đi vào phòng bếp chuẩn bị .

Kwon Ji Yong cởi áo vét ngoài , cởi luôn cả caravat , mở luôn hai cúc ngực . Bộ dạng quý công tử liền biến mất , khí chất bỗng nhiên thêm chút gợi cảm hơn !

Lee Seung Ri vẫn chôn chân tại chỗ .

Kwon Ji Yong nhướn mày .

- Đứng ở đó làm gì ?

Lee Seung Ri liền bước đi , ngồi vào chiếc sofa đối diện anh . Người hầu liền bưng tới cốc nước đặt lên bàn .

Kwon Ji Yong cúi người , đôi chân thon dài thả ra , khủy tay chồn lên đùi , khuân mặt anh tuấn hờ hững nhìn cậu khiến cậu vô cùng hồi hộp .

- Uống rượu vang đỏ nhé !

- Ừm... Cũng được ạ !

Kwon Ji Yong gọi người đem rượu vang đỏ đến , một ly rượu thủy tinh màu đỏ tỏ hương ngào ngạt liền được bưng tới , anh cầm ly rượu , bảo .

- Uống đi !

- Cảm ơn anh !

Lee Seung Ri cầm lấy ly rượu trên bàn , uống một ngụm , hơi rượu xộc lên khiến cậu ho lên .

- Khụ khụ...

Cậu che miệng , cảm thấy quá mất mặt , liền bảo .

- Hic , xin lỗi !

- Em hồi hộp lắm sao ?

Kwon Ji Yong khẽ nhấp một ngụm rượu , khóe môi cong lên , hỏi .

- Em dường như có vẻ sợ anh thì phải ?

- Không , không có !

Hai tay cầm ly rượu , Lee Seung Ri uống nhanh , mắt hề dám nhìn thẳng lấy Kwon Ji Yong .

Không biết vì sao , cậu cảm thấy bây giờ ánh mắt của Kwon Ji Yong vô cùng xâm lược , làm cho cậu vô cùng bất an .

- Em nói em và Seung Ri là bạn online sao ?

Kwon Ji Yong đem bộ dạng của cậu thu cả vào mắt , đôi mát đen nhánh lấp lánh tia sáng .

- Vâng !

Lee Seung Ri gật đầu , bất tri bất giác đem ly rượu vang đỏ uống cạn .

Kwon Ji Yong đảo mắt nhìn cậu liền hỏi .

- Em cảm thấy Seung Ri là người như thế nào ?

- Seung Ri... Rất sợ cô đơn . Vì lúc đó chả có ai quan tâm cậu ấy , chỉ có cậu một thân một mình thôi ! Cậu ấy cũng biết đó là xứng đáng . Tuy cậu ấy có làm chuyện xấu nhưng đó cũng là do cậu ấy cố chấp trong tình yêu mà thôi , cậu ấy không thể lùi bước được !

Trong lúc nói chuyện cậu đã uống sạch ly rượu vang đỏ , trong ánh mắt trong trẻo đã có chút mê man .

Kwon Ji Yong lại rót thêm cho cậu ly nữa , hỏi .

- Sau đó thì sao ?

- Sau đó... Cậu ấy rất mệt mỏi . Đã năm năm rồi , cậu ấy biết cậu ấy cũng nên buông tay . Ai mà đoán trước được chuyến bay đó lại gặp rủi ro , khi đó cậu ở trên chuyến bay lại vô cùng bình tĩnh . Cậu ấy nghĩ rằng đây là quả báo của cậu ấy rồi ? Ai bảo cậu đã gây hại cho người yêu của cậu chứ ? Có lẽ ông trời đang trừng phạt cậu ấy ! Cậu ấy cứ nghĩ , có lẽ sau khi mình ra đi , chắc anh vui mừng lắm ? Có lẽ là vậy ! Cậu ấy cũng chết rồi ! Nhưng cậu không hề nghĩ , sau khi mình ra đi , người kia lại không hề được hạnh phúc , anh vì cái chết của cậu mà áy náy... Đồ ngốc ! Sao lại phải áy náy ? Anh không có sai mà !

Vừa nghe xong lời này của cậu , Kwon Ji Yong siết chặt lấy ly rượu , đôi mắt anh nhìn trừng trừng vào cậu , giọng run run hỏi .

- Ri...Ri... ?

- Anh Ji Yong.... RiRi sai rồi !

Đôi mắt cậu đỏ lên , nước mắt cũng theo đó mà lã chã rơi xuống .

- Vô cùng xin lỗi anh... Đều là lỗi của RiRi !

Kwon Ji Yong không thể tin được những gì mà tai mình nghe được . Cho dù anh đã sớm hoài nghi nhưng khi chính tai mình nghe được những lời này của cậu thì anh cho rằng đây chỉ là mơ mà thôi .

Nếu đây thực sự là mơ thì anh không muốn tỉnh lại nữa .

Anh vội vàng đứng dậy , ngồi kế bên người cậu , tay run run bưng lấy khuôn mặt cậu .

- RiRi , là em sao ?

Lee Seung Ri cầm chặt lấy tay anh , giống như khi hồi nhỏ cậu làm sai , lấy khuôn mặt đáng yêu của cậu cọ vào bàn tay anh , nước mắt lưng tròng nhìn anh .

- Anh Ji Yong , anh không cần phải áy náy . Người sai không phải là anh , em sai rồi . Em đã gây đau khổ cho quá nhiều người rồi... Em muốn bù đắp . Em muốn anh và HyoRin ở bên nhau , em muốn anh được hạnh phúc...

Cậu nói đến mấy lời cuối cơ hồ chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào . Cậu lau mắt , người ngã xuống dựa hẳn vào trong lòng của anh .

Ngửi được hương thơm hoa cúc quen thuộc ấy , Kwon Ji Yong vô cùng xúc động ôm chặt lấy cậu , thân hình run lên bần bật .

Đúng là RiRi rồi... Ngay từ đầu anh cũng đã hoài nghi , mùi trên người của cậu , rồi những sở thích của cậu đều giống RiRi như tạc .

Cậu từng nói rằng , cậu là bạn online của RiRi . Anh căn bản không tin , cậu hiểu rất rõ chuyện của RiRi , cậu biết rõ mọi hoạt động của RiRi , cậu còn nghĩ đến phản ứng của YoungBae .

Anh liền điều tra gia cảnh của Lee Seung Ri qua đám bạn thân của cậu thì biết rằng , Lee Seung Ri có gia cảnh bần hàn , trong nhà căn bản không có máy tính thì cậu sao có thể là bạn online của RiRi được ?

Cái này rõ là nói dối , làm sao cậu có thể biết được mọi chuyện của RiRi được ? Hơn nữa anh còn tìm được tài liệu viết rằng , Lee Seung Ri này hai năm trước đã gặp tai nạn xe cộ , thời gian vừa khéo cùng trùng với lúc RiRi rơi máy bay .

Lập tức một suy nghĩ cực kì hoang đường hiện ra trong tâm trí anh . Anh cảm thấy chuyện này căn bản không có khả năng , nhưng... Cậu với RiRi thực sự là quá giống nhau .

Hôm nay anh quyết định thử cậu một phen , liền tới cửa hàng bánh ngọt W.R một chuyến . RiRi thích nhất là món bánh ngọt dâu tây ở W.R , hơn nữa còn phải uống với hồng trà .

Sau đó , chàng trai tóc xám tro tên Daesung đó nói rằng , Lee Seung Ri thích ăn nhất bánh ngọt dâu tây cùng hồng trà W.R , mà khi đó Lee Seung Ri cũng hiện ra vẻ vui sướng .

Lại đến chuyện sữa đường - lúc cậu thấy sữa đường ,trong mắt không thể che dấu được sự thích thú thì lặp tức anh đã nghi ngờ .

Những biểu hiện đó của Lee Seung Ri càng làm lòng nghi ngờ của anh tăng cao , thậm chí là khẳng định .

Anh biết RiRi của anh uống rượu không được tốt , mũi cậu rất thính nhưng vị giác còn kém rất nhiều. Rượu vang đỏ là một loại rượu không phải là mạnh lắm , tuy vô cùng dễ uống nhưng cũng cực kỳ dễ say .

Ánh mắt cậu dần được một lớp sương mù bao phủ , đánh mất cảnh giác , dưới sự dụ dỗ của anh cuối cùng cũng nói ra sự thật .

- RiRi...

Kwon Ji Yong sờ má Lee Seung Ri . Khuôn mặt này hoàn toàn không giống với RiRi của anh , nhưng anh tin đây chính là RiRi .

Những chuyện hoang đường này chắc chắn sẽ không ai tin nhưng anh nguyện tin tưởng .

Chỉ cần RiRi trở về , anh sẽ tin .

- RiRi .

Anh nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu , đặt những nụ hôn ấm áp lên má , mũi cậu , cuối cùng dừng lại ở đôi môi xinh đẹp .

Anh miết cánh môi , nhẹ nhàng cận thận , vô cùng thương xót .

- RiRi... Anh không tức giận !

Chỉ cần cậu ở bên cạnh anh , anh sẽ không bao giờ giận cậu nữa .

Cậu nói cậu sợ cô đơn , anh sẽ làm cậu sẽ không còn cô đơn nữa .

Cậu còn nói , cậu muốn tác thành cho anh và HyoRin , cậu muốn anh được hạnh phúc...

- Cậu bé ngốc !

Anh nở nụ cười , khẽ hôn cậu .

Anh rất muốn nói cho cậu biết chỉ cần có cậu ở bên cạnh anh sẽ hạnh phúc .

***

Lee Seung Ri mơ mơ màng màng tỉnh lại , cọ đầu vào chiếc gối êm ái , ngay cả giường rất êm , chăn có mùi thơm nhè nhẹ , mang hương vị anh nắng mặt trời... Chết ! Không phải ! Nửa tháng nay cậu đâu có giặt ga giường đâu ?

Lee Seung Ri mở mắt ra , trần nhà quen thuộc . Nhìn quanh , căn phòng màu xanh nhạt vô cùng trong trẻo , chiếc rèm màu trắng bên cửa sổ , bên phải là bàn học có hình Panda , tiếp theo là phòng thay đồ , bên trái tấm thủy tinh phía sau bức rèm che là phòng tắm... Đây là phòng của cậu ở nhà họ Kwon !

Cậu nhanh chóng ngồi dậy . Trời đất ! Tại sao cậu lại ngủ ở chỗ này ?

Hơn nữa... Lee Seung Ri nhìn áo ngủ Panda trên người , không hiểu ai đã thay giúp cậu nữa ?

- Cuối cùng em cũng tỉnh !

Kwon Ji Hong đứng ở trước cửa , nhìn vẻ mặt hoảng loạn của cậu , trong mắt hiện lên một chút ý cười .

- A !

Anh đột nhiên lên tiếng làm Lee Seung Ri giật mình , theo bản năng túm lấy chăn bông bọc quanh mình , đôi mắt to tròn mở lớn , giống như chuột chũi .

Đánh yêu thật !

Bây giờ Kwon Ji Yong mới cẩn thận xem xét khuôn mặt trước mắt . Tóc màu hạt dẻ , làn da trắng mịn như tuyết , đôi mắt to , hai má phúng phính , rõ ràng đã 20 tuổi , nhưng nhìn lại giống mấy cậu bé 16 , 17 tuổi . Khuôn mặt tuy không có vẻ đẹp khiến người khác kinh ngạc như lúc trước , nhưng lại rất đáng yêu .

Như vậy cũng khó trách mấy thằng nhóc chưa cai sữa kia mê như điếu đổ . Cậu như một tấm giấy thuần khiết , vô cùng dễ gợi lên tâm tự muốn nhúng chàm của đàn ông...

Nghĩ vậy đôi mắt màu hổ phách xẹt qua một tia sắc bén .

Lee Seung Ri không phát hiện sự khác thường của anh , chỉ suy nghĩ xem vì sao mình lại ở nơi này .

- Tại sao tôi lại ở đây ? Quần áo của tôi...

- Em uống say , áo ngủ do người giúp việc thay . Quần áo của em ở ghế tựa đằng kia , thay nhanh rồi xuống nhà ăn sáng .

Dặn dò xong Kwon Ji Yong xoay người rời đi .

Uống say ?

Lee Seung Ri vò đầu , cậu viết tửu lượng của mình không tốt , nhưng cũng không đến nổi say rượu làm loạn lên thế này chứ ?

Nhíu mày , cậu  nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi , cuối cùng mặc kệ nó . Thay đống quần áo để trên ghế tựa vào , rửa mặt chải đầu một chút , cậu đi xuống cầu thang , vào nhà ăn .

Kwon Ji Yong đã ngồi ở trước bàn ăn , trên tay cầm một tờ báo .

Thói quen trong lúc ăn bữa sáng của anh chính là đọc báo mới . Người giúp việc sớm đã đem mấy tờ báo dùng bàn ủi nóng ủi qua , tránh cho mực in dính bẩn tay thiếu gia .

- Lee thiếu gia , chào buổi sáng !

Roy chào cậu .

- Buổi sáng tốt lành .

Lee Seung Ri mỉm cười nhìn Roy .

- Dì Yoen và chú Sung đâu rồi ?

- Lão gia cùng phu nhân đi tập thể dục rồi thưa thiếu gia .

Roy kéo ghế cho Lee Seung Ri .

- Thiếu gia uống sữa hay nước chanh ?

Lee Seung Ri ngồi vào ghế .

- Nước chanh , cảm ơn !

Roy thay cậu rót nước chanh , không quấy rầy bọn họ dùng cơm , yên lặng lui ra .

Lee Seung Ri sớm đã đói meo , từ tối hôm qua tới giờ chẳng ăn được gì , dậy sớm thế này cũng là do đói mà tỉnh .

Lấy lát bánh mì nướng , cậu phết bơ , tay cầm cái kẹp . Trên bàn cơm , trứng ốp lết có hai loại , bên phải bàn là trứng chín , bên trái là trứng lòng đào . Lee Seung Ri thích nhất là trứng nửa lòng đào , cậu lấy trứng đặt lên bánh mì , lại gắp thêm miếng thịt hun khói và chân giò hun khói , một chút rau dưa và bột phô mai hòa với sốt cà chua , rồi cuối cùng đặt miếng bánh mì gối lên trên .

Tầng tầng lớp lớp có thể xem như một cái bánh cực đại .

Cậu cứ như vậy mà ngoạm . Ăn kiểu xa xỉ như thế này hai năm khống ăn rồi , thực sự rất nhớ .

Lee Seung Ri híp mắt cười , miệng há thật to , cắn một phát . Vị ngon của rau dưa , thịt hun khói , còn có lòng đỏ trứng chảy ra... Ha ! Cái cảm giác này thật là tuyệt vời .

Cậu hoàn toàn không phát hiện toàn bộ hành động của mình đều bị nhìn hết bởi người đàn ông tưởng như đang xem báo , khóe môi cười nhẹ .

Cậu ngốc kia luôn che giấu dược chính mình , nhưng trước đồ ăn ngon lại vô tình lộ cái đuôi . Theo tư liệu Lane tìm cho anh , sinh hoạt của cậu rất tiết kiệm . Lần tiêu pha xa xỉ nhất chính là cuối tháng tự mua cho mình một chiếc bánh dâu tây của W.R .

Kwon Ji Yong hơi nghi ngờ đây có phải là tiểu hoàng tử bị nuông chiều thành hư của ngày trước hay không ? Không chỉ vậy , cậu còn đi làm thêm !

Cậu tiếp khách rất tốt , bị người khác lấy ra làm trò đùa cũng vẫn bình tĩnh . Chuyện ở trường cũng tốt , không kết thù với người nào , không tùy hứng làm việc .

Điểm này không giống với Lee Seung Ri trong trí nhớ của anh . Cậu trưởng thành hơn , hiểu chuyện hơn .

Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy mất mát , dường như cậu không còn cần anh nữa ?

Sao đó lại nhớ đến lời cậu nói , cậu muốn tác hợp cho anh và HyoRin... Cậu quyết định buông tay ? Cậu không còn yêu anh nữa sao ?

Đôi mắt màu hổ phách không tránh khỏi u ám . Kwon Ji Yong nhếch khóe môi , đặt tờ báo xuống , đột nhiên cả người hướng về phía Lee Seung Ri , dù g ngón tay cái lau đi vết nước miếng trên khóe môi cậu .

Lee Seung Ri bị anh làm cho giật mình , sững sờ nhìn .

Mà anh , dưới ánh mắt chằm chằm của cậu liếm nước miếng lưu lại trên ngón cái , động tác tự nhiên mà có vẻ dụ hoặc làm người khác mặt đỏ tim đập .

- Ăn như trẻ con vậy !

Anh giễu cợt cậu .

Lee Seung Ri hơi cười , không phản ứng gì nữa .

- Yong !

Giọng nói mềm mại của người phụ nữa đứng ở cửa vang lên , đôi mắt màu xanh biếc ánh lên tia kinh ngạc . Hành động vừa rồi của Kwon Ji Yong cô ta đã nhìn thấy toàn bộ.

Lee Seung Ri quay đầu , nhìn thấy người phụ nữ này , hơi nheo mắt lại .

Ôi trời... Người đến là HyoRin !

Sau đó cậu nhớ đến hành động vô cùng thân mật của Kwon Ji Yong , toàn thân lập tức cứng đờ .













Tớ đã ngoi lên đăng chap đây :)))

Tớ ngu về rượu lắm :))) Tớ lên mạng tìm quá trời rượu để đưa cho hợp tìm hoài không cái nào thích hợp nên chọn đại rượu vang luôn :))) Thông cảm cho tớ nhé !!!

Tớ ngồi edit khúc bữa sáng cười muốn xĩu :))) Ngược chút xíu đã vậy rồi :))) "Sợ Ri không còn yêu mình nữa " :))) Mệt mỏi :)))

Thôi tớ đi ẩn và đi ôn bài thi đây :)))

Tớ sẽ thi thật tốt a ~ :))) Để còn hứng up chap cho mọi người đọc nữa chứ :)))

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé :)))

Hẹn gặp lại mọi người vào một ngày không xa nhé ~ 💜

#12.01.18 💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net