Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu hạ thuốc anh , thiết kế anh , làm cho cha mẹ nuôi hiểu lầm anh uống say rồi cưỡng hiếp cậu , buộc anh chia tay với HyoRin , buộc anh cưới cậu .

Cậu nhớ ánh mắt khó tin của Ji Yong khi tỉnh dậy . Cậu sợ hãi cuối đầu không dám nhìn anh .

Cậu cũng nhớ anh trai đau lòng trách cứ . Nhưng cậu vẫn ngoan cố nhìn anh trai , không chịu thua hỏi .

- Em đã làm gì sai ? Em yêu Ji Yong ! Em theo đuổi tình yêu của em thì sai ở đâu ? Em không phải là anh ! Rõ ràng thích HyoRin mà không dám nói . Tình yêu không phải là nhường nhịn . Chính mình giành lấy , có gì mà không đúng !

Anh trai đỏ mắt , phẫn nộ trừng cậu . Không biết là đau lòng vì cậu cố chấp hay là tức giận vì bị vạch trần . Từ đó , hai anh em quyết liệt . Người anh trai luôn yêu thương cậu không còn chú ý đến cậu nữa .

Không sao cả . Cậu nghĩ anh trai luôn yêu thương cậu một ngày nào đó sẽ tha thứ cho cậu . Giống như Ji Yong , một ngày nào đó sẽ yêu cậu .

Cậu thực hiện được nguyện vọng , gả cho Ji Yong .

Cậu biết Ji Yong giận cậu . Nhưng Ji Yong vẫn luôn yêu thương cậu , nhất định sẽ không giận lâu lắm... Lee Seung Ri ngây thơ nghĩ vậy .

Nhưng Ji Yong vẫn lạnh lùng rất lâu . Hơn nữa anh không chia tay với HyoRin . HyoRin vốn lag thư kí của anh , vẫn ở cùng anh sớm chiều . Mà người vợ như cậu , chỉ có thể một mình trong căn phòng trống trải .

Cậu không chịu nổi , cãi nhau với anh , muốn anh sa thải HyoRin , còn đến trước mặt HyoRin muốn cô ấy biến đi... Cậu làm những việc mà một người hư hỏng mới làm , sau đó chỉ nhận được sự cười nhạo của mọi người .

Cuối cùng cha mẹ nuôi cũng biết chuyện cậu thiết kế Ji Yong , rất thất vọng đối với cậu .

Cậu không còn là tiểu hoàng tử được mọi người yêu mến nữa , mà đã trở một người làm cho người ta không thể đồng tình . Bởi vì kết quả này là do cậu gieo gió gặt bão .

Lee Seung Ri đứng trước bia mộ . Đây là lần đầu tiên cậu đến trước bia mộ của mình . Sau khi sống lại , cậu đã quyết định quên đi quá khứ . Cho nên dù biết mình được chôn ở đâu , cậu cũng chưa từng đến nhìn lại .

Cậu muốn xa rời tất cả mọi thứ trước đây , không muốn động chạm đến nữa . Nhưng sáng nay , khi nhìn thấy cuốn tạp chí TOP đặt trên ghế , nhìn thấy người đàn ông cậu chôn giấu sâu trong trí nhớ , quá khứ lại giống như một cuộn phim chiếu lại trong óc . Đến khi cậu tỉnh táo lại , đã phát hiện mình đi đến nghĩa trang .

Đúng lúc cậu muốn rời đi , thì không ngờ lại đụng phải người kia .

Khi đó , cậu thực sự muốn xoay người chạy trốn . Nhưng đột nhiên cậu đã nhớ đến cậu không còn là Lee Seung Ri kia nữa . Nếu như hoang mang rối loạn chạy trốn mới thật sự là kỳ quái .

Cho nên cậu trấn định lại , giả vờ như mình đến để cúng viếng , cậu cuối đầu , hai tay nắm chặt, hơi run rẩy .

Thời gian trôi qua thật lâu... Cậu biết mình nên rời khỏi , nhưng chân lại không thể động đậy được . Cậu chỉ có thể đứng đó như một đứa ngốc , đứng bên cạnh anh...

Khi trời sắp tối , cuối cùng anh cũng rời đi...

Lee Seung Ri nhẹ nhàng thở dài , nâng đôi chân tê dần vì đứng lâu , đi đến trước mộ mình . Tự nhiên đứng nhìn mộ của mình , cảm giác thật quái dị .

Khẽ mỉm cười , cậu ngồi xổm xuống , vươn tay đụng vào bia đá . Lạnh đông cứng hết rồi .

Cậu nhìn hoa cúc đã kết sương . Có hai bó hoa , cũng có hai phần bánh ngọt .

Cậu nghĩ , một phần khác là anh hai đặt đó . Không biết anh có khỏe không ? Đã cưới vợ chưa ? Hay vẫn thầm thương trộm nhớ HyoRin ?

Hy vọng anh hai đừng quá cố chấp . Dù sao , bây giờ thiếu một vật cản là cậu , Ji Yong cùng HyoRin sẽ hạnh phúc với nhau .

- Lee Seung Ri , đây là kết thúc có hậu nhất .

Phủi bông tuyết rơi trên bia mộ , cậu mỉm cười , nhẹ nhàng nói .

Nhưng không biết cậu nói những lời này với ai ? Là cậu trước kia hay là cậu hiện tại ?

.

.

.

.

Là chàng trai kia .

Kwon Ji Yong ngạc nhiên phát hiện mình lại nhớ đến chàng trai phương Đông đứng trước bia mộ hôm qua , thậm chí chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra cậu .

Đây là một nhà hàng sang trọng đúng tiêu chuẩn , các bàn đều được đặt trước . Muốn dùng cơm ở đây , phải đặt trước ít nhất là 2 tháng . Nhưng một số người đặc quyền thì không cần như vậy .

Một năm trước , Kwon Ji Yong mua nhà hàng này , trở thành ông chủ giấu mặt . Bình thường chỉ cần thông báo anh muốn đến đây , cho dù không còn bàn quản lý nhà ăn cũng sẽ cố sắp đặt một chỗ .

Mới ngồi vào chỗ không bao lâu , Kwon Ji Yong đã nhìn thấy chàng trai Phương Đông kia . Có lẽ là người phương Đông ở đây rất hiếm , mà chàng trai này lại cực kỳ bắt mắt .

Cậu có vóc dáng nhỏ , hình như cao chưa tới 1m70 , mặc đồng phục nhà hàng , mặc chiếc áo sơ mi thắt caravat đen cùng quần tây đen và đôi giày cổ thấp cùng màu . Mái tóc cắt gọn gàng đơn giản , khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn luôn tràn ngập tươi cười .

Nhìn thế nào cũng không cảm giác cậu ấy là người trưởng thành . Cho dù người phương Đông vốn nhỏ nhắn , nhưng nhìn cậu ấy có vẻ như chưa đến 18 tuổi .

Khi nào ở đây lại cho phép thuê lao động vị thành niên ? Kwon Ji Yong nhíu mày , ánh mắt chăm chú nhìn vào chàng trai .

Nguyên nhân đơn giản nhất là vì nụ cười của chàng trai . Mỗi khi cậu mỉm cười , đôi má sẽ lộ ra lúm đồng tiền , đôi mắt đen sáng như lưu ly , đáng yêu cực kỳ đáng yêu !

Không chỉ mình anh chú ý đến cậu , rất nhiều thực khách cũng có vẻ cố ý vô tình nhìn về phía cậu . Khi cậu rót đồ uống cho thực khách , ân cần hỏi bữa ăn có hợp khẩu vị hay không ? Thái độ phục vụ thân thiện cùng nụ cười ngọt ngào khiến thực khách rất thích .

- Ji Yong , anh đang nhìn gì vậy ?

Thấy bạn trai không yên lòng , HyoRin mở miệng hỏi .

Kwon Ji Yong thu hồi ánh mắt , cười nhẹ .

- Không có gì !

Sau đó cuối cắt một miếng sườn dê thưởng thức . Thái độ vẫn ung dung tao nhã như thường , nhưng lại đem theo xa lạ vô hình .

Từ hai năm trước , anh vẫn như vậy .

HyoRin cuối nhìn chăm chú vào nhẫn cưới trên tay Kwon Ji Yong . Ánh hào quang màu bạc phản chiếu dưới ánh đèn làm đau mắt cô .

Chàng trai kia rõ ràng đã biến mất . Nhưng cô vào Ji Yong đã không thể trở về như trước kia . Rõ ràng bọn họ đã từng yêu nhau như vậy , nhưng hết thảy đều bị chàng trai kia phá hủy .

Chàng trai đó phá hủy hôn lễ của cô , ép Ji Yong phải cưới cậu ta .

HyoRin không cam lòng . Cô yêu Ji Yong . Ở trường Đại học , lần đầu tiên nhìn thấy anh đã bị anh hấp dẫn .

Cô thích sự chính chắn sâu sắc của anh , hành sự quyết đoán nhưng cũng có hài hước có lễ . Anh xuất thân quý tộc nhưng không hề kiêu căng , không coi thường bất cứ ai , cư xử ôn hòa nhưng không gần gũi . Những ai được anh đồng ý mới có thể nhìn thấy sự dịu dàng của anh .

Cô xuất thân bình dân , nhờ vào học bổng mới được học ở Scott Will . Quen biết được Ji Yong cùng YoungBae , ba người bọn họ liền trở thành bạn tốt . Sau đó , cô và Ji Yong bắt đầu yêu nhau .

Theo lời kể của YoungBae và Ji Yong cô biết bọn họ vô cùng yêu thương một tiểu hoàng tử . Nhưng không ngờ rằng , tiểu hoàng tử lại trở thành ác mộng của cô .

Vì cậu ta , Ji Yong hủy đi lễ đính hôn của bọn họ , cưới cậu ta . HyoRin vô cùng tức giận . Cô không muốn buông tha cho Ji Yong . Vì thế , cô xin vào làm trong tập đoàn Kwon gia , trở thành thư kí của anh .

* Đưa chị dâu vào vai này tớ đau lòng lắm các cậu ! Nhưng cái kết của nên tớ mới cắn răng chịu đựng 😭😭 !!! Đừng mắng tớ tội tớ 😭😭 Tớ cũng không muốn đâu 😭😭 *

Cô biết tính cách của Ji Yong , cũng biết chàng trai kia làm cách nào để buộc anh cưới cậu ta . Không một người đàn ông nào có thể chấp nhận việc bị tính kế , huống chi là Ji Yong . Nhìn anh có vẻ tao nhã , nhưng không chấp nhận bất kì ai dám đùa giỡn với anh . Với tính cách của Ji Yong , anh sẽ không bao giờ tha thứ cậu ta .

Cô có thể chờ . Chàng trai kia gây sự , chỉ càng khiến Ji Yong không kiên nhẫn thêm . Cuối cùng sẽ có một ngày Ji Yong sẽ không chịu nổi...

Ai ngờ ngày đó chưa đến , chàng trai kia đã chết rồi...

Từ hôm đó , Kwon Ji Yong thay đổi .

Anh trở nên trầm mặc hơn , đối xử với cô càng thêm xa cách . Anh cũng không lấy nhẫn cưới trên tay xuống . Rõ ràng chàng trai kia đã biến mất , nhưng HyoRin lại thấy khoảng cách giữa cô và Ji Yong càng ngày càng xa .

Uống một ngụm rượu đỏ , HyoRin cảm thấy trong miệng chua xót .

Làm sao cô có thể thắng được người chết ? Cho dù trong lòng Ji Yong có áy náy nhưng tình cảm đó cũng đã kéo dài khoảng cách giữa cô và anh .

Nhưng HyoRin vẫn không muốn buông tha . Cô vẫn luôn yêu Ji Yong , không muốn tặng anh cho bất cứ ai . Huống chi là một kẻ đã qua đời !

- Yong , diễn thuyết tại Scott Will anh có đi không ?

Cô tìm đề tài để nói chuyện .

Ji Yong nâng ly rượu , đang định trả lời , một âm thanh đã vang dội trong nhà hàng .

- Seung Ri , làm người yêu của anh đi !

Một thiếu niên ôm bó hoa hồng thật lớn , quỳ một chân , giơ bó hoa hồng lên cao , chân thành nhìn chàng trai phương Đông .

Thoáng chốc , cả gian phòng đều an tĩnh .

Tay Ji Yong khẽ run lên , rượu đỏ trong ly suýt nữa thì đổ ra ngoài .

Seung Ri... Hai từ này chính là tiếng Hàn .

- A , nam sinh tuổi trẻ thực đáng yêu !

HyoRin nhìn cảnh náo nhiệt trước mắt , khẽ cười .

Kwon Ji Yong ngước mắt nhìn vào đôi nam nam trẻ tuổi . Không chỉ mình anh , trong phòng ăn mọi người chăm chú quan sát bọn họ .

Lee Seung Ri hóa đá . Cậu không ngờ rằng Henry sẽ làm chuyện này ! Đây chính là nơi làm việc của cậu a... ! Trời ơi quản lý xanh mặt rồi !

Cậu cảm thấy nhức đầu . Mà Henry lại cảm thấy thực lãng mạn .

- Seung Ri , em hãy đồng ý đi !

Henry theo đuổi Seung Ri rất lâu . " Mỹ nam phương Đông " xinh đẹp ở Scott Will vẫn rất hấp dẫn mọi người . Không biết bao nhiêu người muốn làm bạn trai của cậu . Nhưng Seung Ri vẫn lạnh lùng nhàn nhạt , với ai cũng có vẻ khách khí có lễ , nhưng không nhận lời theo đuổi của bất kì ai .

Nửa tháng nửa là bữa tiệc đêm Noel , một đống người đều muốn tranh cướp Lee Seung Ri để làm bạn trai . Tình địch nhiều như vậy , cậu nhất định phải tiên hạ thủ vi cương ! Nhất định phải bày tỏ tình yêu trước công chúng ! Cậu không tin một hành động lãng mạn như vậy sẽ không rung chuyển được trái tim của Lee Seung Ri .

Seung Ri chẳng thấy cảm động chút nào . Nhìn thấy ánh mắt tàn nhẫn của quản lý , cậu chỉ sợ hôm nay mình sẽ bị mắng ! Thật bực mình ! Công việc này tiền lương rất cao nha !

Cậu có ý nghĩ muốn giết Henry ! Thở sâu , Seung Ri miễn cưỡng mỉm cười , nhẹ nhàng nhận lấy hoa hồng trên tay Henry .

Cứ ngỡ Seung Ri đã đồng ý , Henry mừng rỡ muốn ôm cậu . Ai ngờ , Seung Ri lại lui về một bước , ngón tay vuốt nhẹ cánh hoa hồng .

- Hoa hồng này thực sự rất đẹp , nhưng đáng tiếc mình chỉ thích hoa cúc trắng thôi !

Cậu rút ra một đóa hoa hồng , đưa cho cô gái bên cạnh .

- Tiểu thư xinh đẹp , hoa hồng như vậy rất thích hợp với một người cao quý như cô !

- Cảm ơn .

Cô gái mỉm cười nhận lấy .

Seung Ri nhìn Henry , mắt to khẽ chớp , vô tội mà đáng yêu nói .

- Henry , cậu sẽ không để ý chuyện mình tặng những đóa hoa hồng này cho các tiểu thư xinh đẹp trong nhà hàng chứ ?

Henry ngây ngốc , không hiểu thái độ của Seung Ri là sao , nhưng cũng bị vẻ mặt đáng yêu cậu mê hoặc , giống như một kẻ ngốc trả lời .

- Ách... Không để ý !

- Cảm ơn !

Seung Ri cười , lúm đồng tiền hai bên má cực kì ngọt ngào .

- Còn nữa... Cảm ơn cậu đã thích mình !

Cậu cúi người nhẹ nhàng hôn lên má Henry . Cách cự tuyệt uyển chuyển mà không xúc phạm đến người khác khiến mọi người trong nhà hàng vỗ tay ào ào .

HyoRin thưởng thức nhìn chàng trai phương Đông .

- Yong , chàng trai này thật đặc biệt . Anh nói xem...

Quay đầu lại , cô thấy Ji Yong đang nhìn chằm chằm vào chàng trai , ngón tay nắm chặt ly thủy tinh , bên trong rượu đã đổ ra ngoài , nhuộm đỏ khăn trải bàn trắng như tuyết .

Cô giật mình .

- Yong , anh sao vậy ?

Ji Hong không nói gì , chỉ chăm chú nhìn vào chàng trai , trong đầu vang lên câu nói của cậu...

Hoa hồng này thực sự rất xinh đẹp . Nhưng đáng tiếc , mình chỉ thích hoa cúc trắng...

Thật may mắn, chỉ bị quản lý mắng một chút !

Vẫn giữ được việc làm , Seung Ri nhẹ nhàng thở dài . Cậu mặc áo khoác , quấn khăn quàng cổ , đội mũ lông trên tay cầm theo hộp cơm lão Danny cho cậu , rơi khỏi nhà hàng .

Lão Danny là bếp trưởng của nhà hàng . Khi cậu tan tầm , lãi sẽ cho cậu chút đồ ăn khuya để mang về . Lúc đầu cậu còn hơi ngượng ngùng , từ chối lão . Lãi Danny tức giận , nói cậu không ăn thì cũng đổ đi , nếu cậu muốn lãng phí đồ ăn thì cứ từ chối đi !

Không biết làm sao , Lee Seung Ri ngoan ngoãn nhận lấy .

Nghe thấy mùi thịt tản ra từ hộp cơm , cậu mở ra nhìn một chút . Bên trong có vịt nương sốt tương , đây là một trong những sở trường của lão Danny . Seung Ri cười mị mắt . Tài bếp núc của lão Danny là số một , nếu không nhà hàng sao có thể kinh doanh được tốt như vậy ?

Sửa lại khăn quàng cổ , che bớt gió lạnh đập vào mặt , Seung Ri co rụt bả vai , càng đi nhanh hơn , chuẩn bị đón chuyến xe bus cuối cùng . Nhưng mới bước được vài bước , đã có người cản lại .

Cậu nhăn mặt , hơi bất đắc dĩ nhìn người kia .

- Henry !

Cậu không ngờ cậu ta còn chưa rời khỏi .

- Seung Ri !

Henry cười cười lấy lòng cậu .

- Muộn rồi cậu có đói bụng không ? Mình dẫn câu đi ăn gì đó nhé !

- Không cần đâu !

Seung Ri giơ lên hộp cơm .

- Mình có thức ăn khuya rồi .

- Vậy mình đưa cậu về !

- Không cần , mình có thể đi xe bus . Đi trước nhé !

Cậu vòng qua Henry . Nhưng Henry giữ lấy tay cậu không buông .

- Seung Ri , đừng từ chối mình mãi như thế !

Cậu khẩn cầu nhìn cậu .

- Seung Ri mình thật sự nghiêm túc . Mình rất thích cậu !

Lee Seung Ri cảm thấy bất đắc dĩ thơt dài , lại cự tuyệt thêm một lần nữa .

- Henry , mình đã nói rồi mình chỉ xem cậu là bạn bè !

Cậu muốn rút tay lại , nhưng Henry nắm rất chặt .

- Henry , buông tay ra .

- Không ! Mình không muốn buông !

Henry mạnh bạo ôm lấy cậu . Vốn là thiếu gia sống an nhàn sung sướng , cậu thể nghe được một lời từ chối .

- Seung Ri , mình rất thích cậu !

Cậu ta ôm lấy cậu , muốn hôn cậu , nhưng cẳng chân bị đá một phát thật mạnh .

- A...

Cậu ta đau đến mức ôm lấy cẳng chân kêu ầm lên .

Lee Seung Ri lạnh mặt . Hành động của Henry thực sự chọc giận cậu .

- Henry , đừng khiến cho chúng ta không thể làm bạn bè được nữa .

Nói xong cậu quay người rời đi .

Nhưng Henry vẫn chưa bỏ ý đồ , muốn ôm lấy cậu .

- Seung Ri...

- Cậu ấy đã cự tuyệt , tiểu thiếu gia của Croton gia , cứ dây dưa mãi cũng không phải là hành vi của một thân sĩ .

Một thân ảnh cao lớn đi ra khỏi bóng tối , hơi thở đàn ông phả ra sương khói , đôi mắt hổ phách nhàn nhạt nhìn Henry .

Không ngờ ở đây sẽ có người , Henry phát hoảng . Đến khi nhìn rõ bộ dạng của đối phương lại càng khiếp sợ hơn .

- Kwon... Kwon tiên sinh

Ở Scotland không ai là không biết Kwon Ji Yong . Trong một yến hội , Henry đã từng bị cha kéo đi chào hỏi Kwon Ji Yong .

Biết hành động dây dưa của mình bị người khác thấy , Henry không khỏi đỏ mặt , nhìn Seung Ri một cái , cuối cùng chật vật bỏ đi .

- Không sao chứ ?

Kwon Ji Yong nhìn cậu , vẻ mặt vẫn lãnh đạm , nhưng ánh mắt lại thâm trầm hơn .

- Ách...

Lee Seung Ri cúi đầu , áp chế nhịp tim ngày càng nhanh .

- Tôi không sao , cảm ơn ngày đã giúp đỡ... Tôi sắp trễ xe bus rồi , tạm biệt ngài !

- Seung Ri !

Khi cậu vừa xoay người , anh đột nhiên nói ra một câu . Thân thể Lee Seung Ri cứng đờ .

- Đó là tên cậu ?

Lee Seung Ri cắn môi , không thể làm ngơ câu hỏi của anh , đành miễn cưỡng trả lời .

- Vâng... !

- Tên đầy đủ là gì ?

Lee Seung Ri cảm thấy hận . Tại sao tên hai người lại giống nhau như đúc chứ ? Do dự một chút , cậu quay lại nhìn Kwon Ji Yong , giả vờ nghi hoặc, phòng bị nói .

- Anh hỏi nhiều vậy để làm gì ? Tại sao anh lại biết tên tôi là Seung Ri ?

Ji Yong khẽ mỉm cười .

- Màn tỏ tình trong nhà ăn thật không tệ !

Đôi mắt Seung Ri trợn lên . Anh... Anh ta nhìn thấy ? Sao đó cậu lại nhớ những gì mình nói , sắc mặt trắng bệch .

- Cậu thích hoa cúc ?

- Đúng vậy !

Lòng bàn tay đổ mồ hôi , nhưng Seung Ri vẫn không thể trốn ánh mắt của người đàn ông trước mặt , liền nhìn thẳng vào mắt anh .

- Thế thì sao ?

- Tôi quen chàng trai cũng thích hoa cúc trắng . Trước đây , cậu ấy cũng bị một thiếu niên tỏ tình trước mặt mọi người , cũng đã nói qua câu này .

Hoa hồng này thực xinh đẹp . Nhưng đáng tiếc , tôi chỉ thích hoa cúc trắng...

Chẳng qua , động tác tiếp theo của cậu ấy là vứt hoa lên trên mặt đất , ngạo mạn hừ một cái , còn nói .

- Hơn nữa , tôi chỉ nhận hoa từ người tôi thích... !

Seung Ri cảm thấy cổ họng khô khốc , miễn cưỡng nặn ra nụ cười , giả vờ kinh ngạc kêu lên .

- Thật không ? Thật trùng hợp !

Sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay .

- Tiên sinh , thật xấu hổ , tôi sắp trễ xe bus rồi , không thể nói chuyện với ngài được nữa . Cảm ơn sự giúp đỡ lúc nãy của ngài . Hẹn gặp lại .

Nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của chàng trai , Kwon Ji Yong cụp mi , hơi thở ngấm sương che lại khuôn mặt anh .

Anh nhớ , về sau cậu ấy sẽ nhào vào lòng anh , ôm lấy tay anh , đôi mắt lam xinh đẹp nhìn anh , ngọt ngào nói...

Ji Yong , em chỉ nhận hoa cúc trắng do anh đưa nha... !















Cuối cùng cũng xong chương 6 rồi !!! 😭😭 Chap này dài ơi dài !!! đắp cho ngày mai :)))

Vote cho tớ đê !!!

Bye bye mọi người !!!

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ !!!

Mốt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net