GSNT+TSQD+DTTQ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nghe tới chuyện của Đường Lãng không?

Thập Tứ công chúa nghiêm túc suy nghĩ, một lúc sau mới chậm rãi lắc đầu đáp:

- Không có, bên trong hoàng cung cấm chỉ nhắc tới hai từ Đường Lãng. Thiếp cũng không biết là vì sao, nhưng thiếp biết, có một lần tam ca ca Đường Hạc của thiếp không biết nghe được ở đâu một đoạn tin tức về Đường Lãng, sau khi trở về liền kể cho bọn thiếp nghe. Kết quả mới nói được mấy chữ, hoàng hậu đã vội vàng chạy tới, đuổi bọn thiếp đi, còn giữ một mình Đường Hạc ca ca lại giáo huấn. Từ đó trở đi, thiếp ở bên trong cung chưa từng nghe nói tới hai chữ Đường Lãng thêm một lần nào nữa, hiện giờ nghĩ ra, nhất định Đường Lãng đã làm chuyện gì đó ở trong cung, mới làm cho người ở bên trong hoàng cung kiêng kỵ như thế.

Dương Túc Phong lặng lẽ xuất thần, vẻ mặt liên tục biến đổi.

Y không thể khẳng định, lời Minh Sơn Quế nói hai ngày trước, rốt cuộc là dẫn dụ bản thân, hay là đúng có chuyện này.

Căn cứ vào ám thị của Minh Sơn Quế, Dương Túc Phong cẩn thận suy tính một lượt, giữa Đường Lãng và Đường Minh có thể có quan hệ huyết thống, nói như vậy Đường Lãng có khả năng là hậu duệ của một người nào đó trong hoàng thất từ rất lâu rồi, hơn nữa có khả năng trong quá trình tranh đoạt hoàng vị bị đuổi ra khỏi hoàng thất.

Bất quá tất cả những bí mật này, có lẽ đúng như Minh Sơn Quế đã nói, chỉ có một mình Đường Minh mới rõ.

Thập Tứ công chúa mắt long lanh ánh lệ, dịu dàng nói:

- Chàng muốn đi tới kinh đô Ni Lạc Thần tìm kiếm chân tướng về Đường Lãng?

Dương Túc Phong khẽ gật đầu.

Thập Tứ công chúa gian nan nói:

- Không phải là thiếp không ủng hộ chàng, nhưng . ..nguy hiểm rất lớn, phàm là người có dính líu tới Đường Lãng, đều sẽ chết rất thảm. Phụ thân của thiếp chưa từng giết đại thần, nhưng vì chuyện của Đường Lãng, thiếp biết người đã bí mật giết không ít người …

Dương Túc Phong bình tĩnh nói:

- Nàng yên tâm, ta sẽ không đơn thương độc mà tới kinh đô Ni Lạc Thần đâu.

Thập Tứ công chúa vẫn vô cùng lo lắng nói:

- Tường thành của Ni Lạc Thần cao tới hai mươi mét, cho dù chàng có mấy nghìn người cũng không thể nào chống cự lại được quân cấm vệ công kích. Chàng có thể còn chưa biết, biên chế của quân cấm vệ và quân trung ương có khác biệt rất lớn, lòng trung thành của bọn họ với hoàng thất là không thể lay động, mấy viên tưỡng lĩnh của quân cấm vệ như Suất Phong Kỳ, Lang Kỳ, Ưng Đan đều là tâm phúc của phụ thân thiếp, Bạch Ngọc Lâu thì càng không cần phải nói nữa …

Dương Túc Phong khẽ mìm cười, làm ra vẻ đầy cao thâm khó lường, nói đầy thâm ý:

- Thật sao?

Thập Tứ công chúa ngây ngốc nhìn y, không biết trong lòng y có mưu đồ gì.

Bóng dáng Viên Anh Lạc lặng lẽ xuất hiện, yên tĩnh đứng ở một bên.

Thập Tứ công chúa có chúc ngạc nhiên hỏi:

- Muộn thế này rồi, mọi người còn có hành động quân sự gì sao?

Viên Ánh Lạc nhẹ nhàng đi tới, nhìn qua Dương Túc Phong, thấy y khẽ gật đầu, mới nhỏ giọng nói:

- Khắc Lạp Mã Kỳ đã tới được vị trí chỉ định, đợi mệnh lệnh cuối cùng của chàng. Căn cứ vào tình báo mới nhất, quân đội ở phía Vĩnh Thanh phủ không có biến hóa gì lớn.

Dương Túc Phong khẽ gật đầu:

- Gửi điện báo cho hắn, hành động theo kế hoạch, thẳng tay mà làm, thanh thế càng lớn càng tốt.

Viên Ánh Lạc vâng lời rời di.

Thập Tứ công chúa nghi hoặc nhìn Dương Túc Phong, sau đó hơi tỏ ra kinh ngạc.

Vĩnh Thanh phủ? Quân Lam Vũ muốn động binh với Vĩnh Thanh phủ?

Nhìn t hấy vẻ kinh ngạc của Thập Tứ công chúa, Dương Túc Phong bình thản nói:

- Ta và nàng sẽ cùng nhau vào kinh, chúng ta sẽ bình an ra mắt phụ thân của nàng. Bất quá, trước khi vào kinh, chúng ta phải chuẩn bị trước một số việc. Phụ thân của nàng không phải muốn động thủ với chúng ta sao? Ta muốn để ông ta ném chuột sợ vỡ đồ, Vĩnh Thanh phủ chỉ là một cái mồi nhử nho nhỏ. Được rồi, đêm khuya rồi, nàng đi nghỉ sớm đi, đừng nên suy nghĩ quá nhiều, ta sẽ san phẳng tất cả những con đường.

Thập Tứ công chúa vẫn có chút không hiểu nhìn y.

Dương Túc Phong dịu dàng vuốt thẳng váy áo của Thập Tứ công chúa, rồi thuận thế ôm lấy eo của nàng.

Thập Tứ công chúa khẽ ôm lấy y, rồi hôn nhẹ một cái lên môi, bên khóe mặt có giọt nước mắt trong suốt rơi xuống.

Dương Túc Phong yêu thương nói:

- Nghỉ ngơi cho khỏe đi, khi rảnh thì cùng bọn họ tới hồ Mạc Sầu nghịch nước, đợi thời cơ chín muồi rồi, ta tới đón nàng vào kinh. Ta sẽ làm cho phụ thân của nàng không những không giết được chúng ta, còn phải đích thân chủ trì hôn lễ cho chúng ta, như vậy chúng ta chính là phu thê thực sự rồi.

Nước mắt của Thập Tứ công chúa càng tuôn ra ào ào.

Dương Túc Phong khẽ hít một hơi, dịu giọng nói:

- Ta đi đây, nàng phải ngủ sớm một chút.

Thập Tứ công chúa nhẹ nhàng chỉnh lại y phục cho Dương Túc Phong, quan tâm nói:

- Chàng đừng thức đêm quá khuya, có một số việc có thể giao cho các tham mưu, bảo bọn họ đi làm. Sức khỏe của chàng là quan trọng, chàng không biết quý trọng bản thân, cũng phải nghĩ cho bọn thiếp, những hơn hai mươi tỷ muội đó …

Dương Túc Phong quay đầu lại, ghé sát vào bên tai nàng nói ngọt sớt:

- Đương nhiên rồi, chúng ta còn chưa động phòng hoa chúc mà..

Thập Tứ công chúa tức thì mặt đầy ráng hồng, khẽ nhéo tai y, hờn dỗi nói:

- Đồ sắc lang nhà chàng … thiếp không sợ chàng đâu.

Dương Túc Phong cười ha hả, nghênh ngang bỏ di.

Vĩnh Thanh phủ, Long Xuyên đạo.

Ánh bình minh chan hòa, nhẹ rưới lên đống đổ nát của Vĩnh Thanh Phủ, phản chiếu những căn phòng tường mái sứt mẻ, làm hiện lên một khung cảnh mỹ lệ đầy bi thương.

Những đồng đổ nát này đã lâu lắm không được yên bình như thế này rồi, từ hai năm trước , sau khi quân đội nước Mã Toa tấn tới Vĩnh Thanh phủ, nơi này liền trở thành chỗ tập trung của quân nhân, trở thành khởi điểm cho giấc mộng báo quốc của rất nhiều thanh niên nhiệt huyết, không ít người khởi điểm cũng là điểm kết, thân xác và linh hồn dều trôn sâu trong mảnh đất thâm trầm này.

Những bức tường cháy xém, những nóc nhà đổ nát, đống hoang tàn nhiều lần bị thiêu đốt, đều cho thấy một cách rõ ràng nơi này đã từng là chiến trường thảm liệt nhất.

Trung tướng Tiết Bối Nhĩ thức dậy từ rất sớm, kiếp sống chinh chiến bao nắm làm hắn không thể nào tiếp tục nằm ở trên giường.

Bình mình của Vĩnh Thanh phủ không ngờ trở nên yên tĩnh như thế, bình yên như thế, làm cho Tiết Bối Nhĩ cảm thấy hết sức không quen, hắn đi tới đỉnh núi phía nam Vĩnh Thanh phủ, một mình lặng lẽ tản bộ, thuận tiện hít thở không khí hiếm khi không có mùi vị thuốc súng.

Trời vừa mới đổ mưa, không khí trong mắt vô ngần, có mấy cái cây nhỏ còn sót lại tựa hồ nhú lên một vài chiếc lá non xamh xanh, làm người ta cảm nhận được súc sống ngoan cường của chúng.

Vui mừng sau chiến thắng luôn luôn chỉ là ngắn ngủi, phiền não theo đó mà đến, quân đội đế quốc Đường Xuyên còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, các quan quân khác đều suất lĩnh bộ đội nam hạ, đi tranh đoạn những vùng đất phì nhiêu, để kiếm thêm những món béo bở từ trong dó.

Chỉ có một mình hắn, chẳng những không tranh được nhiệm vụ tới kinh thành báo tin mừng, còn bời vì tranh giành với Mông Linh, khiến cho Bạch Ngọc Lâu có có thành kiến rất lớn với hắn, khi có rất nhiều đất đai cần quân đội thi thiếp nhận, thì hắn lại bất hành lưu lại Vĩnh Thanh phủ trở thành quan chỉ huy tối cao.

Cùng với lượng lớn quân đội có sức chiến đấu bị điều đi thu phục lại vùng đất cũ, Vĩnh Thanh phủ cơ bản chỉ còn là một đống hỗn loạn trống không, với vẻ vẹn năm nghìn tàn binh bại tướng của quân trung ương, bọn họ đều là những người bị bỏ lại sau khi những tướng lĩnh khác chọn ra người mình cần, đại bộ phận binh sĩ nghe nói có vấn đề về thần kinh, thậm chí bao gồm cả quan quan.

Chiến tranh tàn khốc, đã làm mất đi vô số đất đai và nhân khẩu, làm cho nguồn binh lính của đế quốc Đường Xuyên cũng dần dần khô kiệt, cho dù là người tinh thần hoặc sức khỏe có vấn đề, nhưng chỉ cần cầm được trường mâu, vác nổi loan đao, đều bị cưỡng ép tập trung vào bên trong quân đội.

Bất quá, trung tướng Tiết Bối Nhi chẳng hề càm thấy đống hỗn loạn rống không này có gì không thỏa đáng, theo cùng việc quân đội nước Mã Toa rút đi, Vĩnh Thanh phủ đã trở thành hậu phương lớn thực sự rồi.

Ở nơi này, trái phải trước sau, đều là lãnh thổ của chính đế quốc Đường Xuyên, chẳng có gì mà phải lo lắng. Trong thời đại chiến tranh trước kia, nơi này cũng chẳng hề có quân đội đồn trú.

Quen với cuộc sống ở tiền tuyến một thời gian dài, thỉnh thoảng ở lại địa phương, Tiết Bối Nhĩ cảm thấy cũng rất tốt.

Ánh mặt trời ban mai đúng là vô cùng tươi đẹp, êm ái, ấm áp, làm trung tướng Tiết Bối Nhi cảm thấy khoan khoái chưa từng có.

Hắn đi một mạch lên tận đỉnh núi, đứng trên đỉnh núi trở trụi, phóng mắt nhìn mắt đất mênh mông phía trước.

Doanh trại nước Mã Toa quen thuộc đã bị phá hủy hoàn toàn, đương nhiên là không phải bị bản thân quân đội nước Mã Toa phá hủy, mà là bị Bạch Ngọc Lâu ra lệnh phá hủy, bởi vì hắn không muốn nhìn thấy bất kỳ dấu tích nào liên quan tới quân đội nước Mã Toa nữa.

Trung tướng Tiết Bối Nhĩ đột nhiên cảm thấy chiến thắng ở trước mắt tựa hồ vô cùng không chân thực.

Ánh mặt trời chiếu lên trên vùng đất yên bình này, làm nổi lên một khung cảnh màu hoàng kim mông lung, nhỏ nhẹ thổi qua, cảnh sắc ở trước mắt tựa hồ cũng lay động, nhìn qua thì vô cùng mỹ lệ, nhưng khi muốn đưa tay chạm vào, thì không chạm vào được bất kỳ một cái gì.

Đột nhiên, một trận vó ngựa sầm sập làm trung tướng Tiết Bối Nhi từ trong mơ màng tỉnh táo lại, hắn mẫn cảm nghiêng tai lắng nghe tử tế, lập t ức cảm thấy có chuyện không ổn.

Sống trong chiến tranh một thời gian dài, làm hắn vô cùng mẫn cảm với tiếng vó ngựa, hơn nữa còn rèn luyện nên năng lực phán đoán siêu cường.

Những tiếng vó ngựa này dồn dập như vậy, hơn nữa khí thế hung hãn như thế, hiển nhiên là kẻ tới không tốt đẹp gì, kẻ tốt đẹp thì đã chẳng tới.

Trong giây phút đo, toàn thân hắn giật nảy lên, gần như cảm thấy nửa thân người rơi vào trong hầm băng, chẳng lẽ là quân đội nước Mã Toa đánh trở lại rồi?

Ngạc nhiên ngẩng đầu lên, Tiết Bối Nhĩ lập tức phát hiện ra, ở phía đông nam Vĩnh Thanh phủ, xuất hiện vô số kỵ binh đang ầm ầm kéo tới.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, số kỵ binh đó giống như những bóng đen lao như bay, trong chớp mắt đã chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của hắn.

Từ trên cao nhìn xuống, Tiết Bối Nhĩ cảm thấy đội kỵ binh này giống như một hải dương màu đen từ khắp mọi nơi tràn đến, trong chớp mắt bọn chúng đã nhấn chìm vùng đất bằng phẳng phía nam, nhấn nhìm đồng đổ nát của quân doanh nước Mã Toa,.

Vó ngựa cuốn lên bụi đất như dán sát vào với bầu trời, lá cờ sư thứu màu lam tung bay trên cao, dưới ánh mặt trời buổi sáng trông bắt mắt vô cùng.

Trời ơi!

Kỵ binh của quân Lam Vũ!

Kỵ binh của quân Lam Vũ tiến công Vĩnh Thanh phủ!

Sắc mặt của Tiết Bối Nhĩ lập tức trở nên tái nhợt vô cùng, hô hấp như muốn ngừng lại.

Bất kể là quá khứ hay là hiện tại, hắn cũng chưa từng bao giờ ngờ được, quân Lam Vũ lại có thể dám động thủ với Vĩnh Thanh phủ, hắn quả thực không dám tin vào cảnh tượng ở trước mắt.

Tiết Bối Nhi dụi thật mành đôi mắt của mình, hi vọng đó chỉ là một ảo ảnh, nhưng sự thực nói cho hắn, tất cả đều là sự thực.

Song bất kể như thế nào Tiết Bối Nhĩ cũng không thể tin được, khi quân đội nước Mã Toa vừa mới rút lui, thì quân Lam Vũ đã hạ độc thủ với quân đội đế quốc Đường Xuyên.

Sầm sầm sầm …

Tiếng vó ngựa như tiếng sấm rền làm chấn động cả vĩnh Thanh phủ, những binh sĩ đế quốc Đường Xuyên phụ trách canh gác tỏ ra vô cùng luống cuống, bọn chúng không biết có nên nổ súng cảnh cáo hay không, bởi vì bọn chúng không thể phân biết được quân Lam Vũ rốt cuộc là quân địch hay là quân bạn.

Cho tới tận hay phút sau, những tiếng súng cảnh cáo lác đác mang theo sự kinh ngạc vô cùng mới mang lên trong đống đổ nát của Vĩnh Thanh phủ, tiếng súng hết sức lẻ loi, hết sức đơn điệu, giống như một thanh cương đao rỉ xét chậm chậm rạch qua trái tim mỗi một người.

Có quan quân vội vàng chạy tới, báo cáo tình hình cho Tiết Bối Nhĩ, bọn họ do dự nói:

- Tướng quân, bọn chúng là kỵ binh của quân Lam Vũ, chúng ta có nên phản kích không? Chúng ta có nên hỏi bọn chúng có phải là hiểu lầm gì không, hay là bọn chúng có việc muốn đi qua nơi này?

Tiết Bối Nhĩ tức không nói lên được câu nào, những tên quan quân ngu ngốc này đầu óc đúng là có vấn đề, kỵ binh quân Lam Vũ đã hoàn toàn triển khai đội hình chiến đấu, bọn chúng nhắm vào Vĩnh Thanh phủ mà tới!

Tiết Bối Nhĩ hung hãn rống lên:

- Khốn kiếp! Hiểu lầm cái gì, qua đường cái gì? Bọn chúng là kẻ địch, tới để cướp Vĩnh Thanh phủ đấy, ngươi nói có nên phản kích hay không?

Những tên quan quân đó đều ngẩn ra, tên nào tên nấy sắc mặt quái dị, tựa hồ cảm giác lời nói của Tiết Bối Nhĩ có chút hù dọa, ngẩn ra mấy giây, sau dó bọn chúng mới vội vàng rời đi.

Mấy giây sau, tiếng cảnh báo chói tai vang lên ở Vĩnh Thanh phủ, trong thời gian ngắn đã át đi tiếng võ ngựa của quân Lam Vũ.

Cùng với tiếng cảnh báo chói tai, những tên binh sĩ ở lại phòng thủ đang say giấc điệp, đều theo bản năng bò dậy, sau đó chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng vẻ mặt của bọn chúng tựa hồ còn hoang mang, bọn chúng không biết sau khi thắng lợi rồi còn có chiến sự gì nữa, rất nhiều tên cứ đưa mặt nhìn kẻ này, rồi lạinhìn kẻ kia, xong quay sang nhìn quan quân, mọi người đưa mặt nhịn nhau, nhưng không có bất kỳ tin tức gì.

Tiết Bối Nhĩ càng nhìn càng sôi máu, quát bọn chúng:

- Quân Lam Vũ đánh tới rồi, chuẩn bị chiến đấu đi!

Những tên quan quân và binh sĩ kia mới tỉnh cơn mê, vội vội vàng vàng kiểm tra trang bị, vận chuyển đạn dược, sau đó tiến vào trận địa, nhưng bọn chúng mau chóng lại trở nên càng thêm hoang mang.

Binh sĩ quân đội đế quốc Đường Xuyên vừa mới đem đao thương vào kho, lúc này lại động can qua, tất nhiên là tay chân luống cuống, hiện trường vô cùng hỗn loạn.

Bất giác Tiết Bối Nhĩ nghe thấy rất nhiều binh sĩ thì thầm với nhau, hiển nhiên là lòng đây hoang mang.

- Không phải chiến thắng rồi ư? Sao lại còn có tiếng báo động?

- Đồ ngốc! Quân Lam Vũ đánh tới rồi!

- Quân Lam Vũ ư?

- Quân Lam Vũ đánh tới á?

- Vì sao quân Lam Vũ lại tới đánh chúng ta chứ?

- Có phải là có hiểu nhầm gì không?

- Cũng có lẽ là quân Lam Vũ di qua thôi, chúng ta làm như thế này, liệu có phải …

Khi quân đội đế quốc Đường Xuyên đồn trú ở Vĩnh Thanh phủ rối loạn đi vào trận địa, bọn chúng đột nhiên phát hiện ra, đây là khung cảnh hùng tráng nhất từ khi bọn chúng khai chiến cho tới nay.

Đại bộ phận trong số bọn chúng, tòng quân còn chưa đầy một năm, đối với cuộc tiên công của quân đội nước Mã Toa mới ban đầu còn chưa hoàn toàn hiểu hết, vì khi bọn chúng tòng quân, thì quân Lam Vũ đã đổ bộ lên đại lục Y Lan, thu hút lực lượng chủ yếu của quân đội nước Mã Toa, quân đội nước Mã Toa không còn sức để phát động công kích Vĩnh Thanh phủ với quy mô lớn nữa.

Dưới ánh ban mai, ở trước mặt Vĩnh Thanh phủ, trào ra đông nghìn nghịt kỵ binh của quân Lam Vũ, bọn họ xếm thành một hình rẻ quạt rộng lớn, từ tận cùng phía đông kéo dài cho tới tận cùng phía tây, giống như một sợi dây thừng đen kịt, siết chặt lấy Vĩnh Thanh phủ, lại giông như một lưỡi liềm sắc bén, bất kể lúc nào cũng có thể xóa bở Vĩnh Thanh phủ khỏi thế giới này.

Có người âm thầm tính toán qua số lượng của kỵ binh quân Lam Vũ, ít nhất phải tới hai vạn người.

Mỗi một binh sĩ đế quốc Đường Xuyên đều cảm thấy rùng mình ớn lạnh, bọn chúng không tài nào tưởng tượng được cảnh hai vạn kỵ binh của quân Lam Vũ dẫm lên Vĩnh Thanh phủ.

Bọn chúng chỉ có vẻn vẹn mỗi năm nghìn người, làm sao có thể ngăn cản được hai vạn kỵ binh quân Lam Vũ tiến công?

Gần như trong giây phút kỵ binh quân Lam Vũ xuất hiện, đại bộ phận binh sĩ quân đội đế quốc Đường Xuyên vứt bỏ ý nghĩ phả kháng.

Trung tướng tiết bối nhĩ toàn thân run lật bật, tay chân giá băng.

Hiện giờ hắn tuyệt đối tin tưởng rồi, kỵ binh quân Lam Vũ tới đánh thực sự, quân Lam Vũ đã thực sự coi quân đội đế quốc Đường Xuyên là kẻ địch rồi, bời vì từ trong kính thiên lý, Tiết Bối Nhĩ có thể nhìn được rõ ràng, những kỵ binh quân Lam Vũ kia, toàn bộ đều là người Ngõa Lạp.

Bọn chúng mặc dù đã đổi sang đồng phục của quân Lam Vũ, sử dụng vũ khí của quân Lam Vũ, thế nhưng thể hình của bọn chúng, thần thái của bọn chúng, thậm chí còn cả động tác của bọn chúng, chiến mã của bọn chúng, đều hoàn toàn chỉ ra rằng, bọn chúng chính là người Ngõa Lạp hung hãn tới từ cao nguyên Huyết Sắc.

Có lẽ bộ đội khác của quân Lam Vũ còn có thể có chút tình cảm với quân đội đế quốc Đường Xuyên, nhưng người Ngõa Lạp thì tuyệt đối là không.

Khi quân đội đế quốc Đường Xuyên tiến vào địa khu Mỹ Ni Tư, người Ngõa Lạp và quân đội đế quốc Đường Xuyên đã không ngừng nổ ra xung đột đổ máu.

Năm xưa Nhạc Thần Châu còn đánh bại kỵ binh người Ngõa Lạp ở địa khu Lão Hổ Câu, hai bên đã kết mối thù thâm tựa biển.

Hiện giờ Dương Túc Phong sau khi thu phục người Ngõa Lạp, lại lập túc đem bọn chúng biến thành mũi đao để đối phó với quân đội đế quốc Đường Xuyên, mà bản thân người Ngõa Lạp cũng vui lòng làm mũi đao này.

Trung tướng Tiết Bối Nhĩ hung dữ nguyền rủa:

- Dương Túc Phong đáng chết! Dương Túc Phong trời đánh!

Hắn đúng là chưa từng nghĩ tới, Dương Túc Phong thực sự không thèm để ý người đời dị nghị, công khai gây nên nội chiến, hiện giờ từ tận đáy lòng hắn đã cảm nhận được sự tàn nhẫn và hùng mạnh của Dương Túc Phong. Có lẽ bình thường, y đều yếu ớt dễ bị bắt nạt, nhưng một khi rat ay là lấy mạng người.

Vả lại, Tiết Bối Nhĩ hiểu rất rõ, cho dù hắn có nguyền rủa Dương Túc Phong có dữ dội hơn, thì bản thân hôm nay cũng lành ít dữ nhiều rồi, hắn và năm nghìn quan binh đế quốc Đường Xuyên có thể giữ được nổi Vĩnh Thanh phủ hay không, thì hoàn toàn dựa vào kỳ tích rồi.

Khi ở Vĩnh Thanh phủ, hắn đã thấy được sức chiến đấu của quân Lam Vũ.

Vẻn vẹn chỉ với một tiểu đoàn hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, không tới một nghìn người, đã đánh cho mấy vạn thiết giáp cung kỵ của quân đội nước Mã Toa thương tích đầy mình, không thể tiến lên nổi nửa bước.

Tiết Bối Nhĩ trước này không dám cho rằng sức chiến đấu của quân đội đế quốc Đường Xuyên mạnh hơn sức chiến đấu của quân đội nước Mã Toa.

Đối diện với quân Lam Vũ với sức chiến đấu như thần , cho dù nhân số có nhiều hơn hai ba lần cũng vô cùng nguy hiểm, huống chi hiện giờ quân số của hắn còn chưa bằng một phần bốn quân Lam Vũ? Chỉ sợ kỵ binh quân Lam Vũ chỉ cần ùa lên một đợt, là có thể đem bọn chúng hoàn toàn nhấn chìm.

- Đàm phán! Ta muốn đám phàn!

Tiết Bối Nhĩ nhớn nhác hét lên, hắn chỉ có thể tranh thủ thời gian như vậy được thôi.

Hơn mười thớt khoái mã từ phía bắc Vĩnh Thanh phủ phóng đi như bay, đem tin tức Vĩnh Thanh phủ bị quân Lam Vũ tập kích truyền tới kinh đô Ni Lạc Thần.

Tiết Bối Nhĩ hi vọng, khoái mã báo tin tới kinh đô Ni Lạc Thần, có thể tới nơi trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu như trong một tiếng đồng hồ không có bộ đội quân Cấm Vệ tới cứu, thì bọn chúng hoàn toàn toi đời rồi.

Quan chỉ huy kỵ binh quân Lam Vũ đồng ý yêu cầu đàm phán, đại biểu của hai bên tiến hành đàm phán ở chiến địa phía trước Vĩnh Thanh phủ.

Đại biểu đàm phán của quân Lam Vũ không nói nhiều, nhưng thái độ vô cùng cứng rắn, hắn tỏ ý chính xác, kỵ binh quân Lam Vũ phụng lệnh tới tiếp nhận nhiệm vụ phòng ngự của Vĩnh Thanh phủ, yêu cầu quân đội đế quốc Đường Xuyên phải rút lui khỏi Vĩnh Thanh phủ trong vòng một tiếng đồng hồ, nếu không quân Lam Vũ sẽ sử dụng vũ lực để đoạt được mục đích.

Đối với việc vì thế mà tạo ra bất kỳ hậu quả gì, quân đội đế quốc Đường Xuyên sẽ phải gánh vác toàn bộ.

- Khốn kiếp! Bọn chúng có tư cách gì tới tiến công chúng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net