Phiên ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trong sách, đằng nào mười một năm sau chúng ta cũng yêu nhau, vậy thì để mọi chuyện diễn ra trước cũng không sao."

Mặt Trịnh Hòa dại ra: "Ý anh là?"

"Đêm nay đến phòng của tôi." Bạch tiên sinh giải quyết rất dứt khoát.

Trịnh Hòa: "..."

Rốt cuộc là mình vẫn không giữ nổi cúc hoa sao?

29.

Hiện Bạch tiên sinh vẫn chưa là đồng tính luyến ái, vậy nên, thực ra đêm đó, Trịnh Hòa chỉ phải nằm thui lui ở một góc. Trên cái giường đủ để bốn, năm người đàn ông đồng thời nằm này, Bạch tiên sinh một mình chiếm lấy 90% diện tích.

Cả hai không làm gì cả.

Bao năm phải đến trường khiến Trịnh Hòa quen với việc dậy vào 6 giờ sáng. Trong lúc mơ mơ màng màng, cậu lật qua lật lại tìm đồng hồ báo thức theo thói quen, đang nghĩ sao mãi tìm không thấy, chẳng hiểu thế nào cậu lại lăn luôn vào lòng Bạch tiên sinh.

Cũng tại Bạch tiên sinh ngủ nghiêng, cánh tay ông đặt lên cái gối bên cạnh, cổ Trịnh Hòa vừa lúc lại kê ở cái gối đó, thành ra tư thế này khiến cậu thoải mái đến mức không muốn cục cựa.

Bạch tiên sinh ngủ say nên không nhận ra có người bỗng nhiên nằm trong lòng mình, gương mặt nhắm mắt nhìn nghiêng đó đúng là đẹp.

Vậy là hai người cứ thế ngủ, mãi đến 9h30, thư ký thấy sắp đến giờ Bạch tiên sinh đi làm, gọi điện thoại tới báo mới đánh thức cả hai dậy.

"Điện thoại...." Trịnh Hòa lầm bầm...

"Ừm." Bạch tiên sinh quơ quơ tay, khiến cái di động ở tủ đầu giường rơi xuống đất. Một lát sau, hắn bỗng nhiên mở to mắt, nhìn cậu bé Trịnh Hòa đang say sưa ngủ, má đỏ hây hây.

"Cậu..." mới thốt ra một tiếng, Bạch Ân như chợt nhớ ra điều gì liền không nói nữa, hắn chống đầu vào gối, cúi xuống, lẳng lặng nhìn cậu thiếu niên trong lòng mình.

Bị tiếng di động làm phiền, Trịnh Hòa không ngủ nổi nữa, cậu cọ cọ vào lòng Bạch tiên sinh, bỗng nhiên cảm thấy không đúng chỗ nào, cậu cẩn thận mở to mắt, ngước nhìn lên ———-

A a a a a a a a a a a a!

Sao cậu lại nằm trong lòng Bạch tiên sinh thế này?!

"Chào buổi sáng." Bạch tiên sinh nắm cằm Trịnh Hòa, khiến cậu ngẩng đầu lên, hắn nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn chào buổi sáng, rồi cười khẽ khi thấy gương mặt cậu đỏ bừng. Sau rồi, hắn xoay người xuống giường.

Trịnh Hòa ôm trán ngơ ngẩn một hồi, hiện cậu có thể khẳng định, nếu còn ở cạnh Bạch tiên sinh, sớm muộn gì cậu cũng sẽ cong! Ai đời lại có người quyến rũ thế cơ chứ! Mẹ nó!

Mặc xong sơ mi và quần âu, Bạch tiên sinh cúi xuống nhặt chiếc di động bị rơi đã rơi pin ra ngoài, nhìn giờ, hỏi: "Hôm nay cậu không đi học à?"

"Đi học nha, " Trịnh Hòa quay người lại lấy sơ mi.

"Sắp 10 giờ rồi." Bạch tiên sinh chìa màn hình di động cho Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa sững người, sau đó cậu lăn thẳng xuống giường, mặt mũi trắng bệch, vội vã mặc quần áo. Bạch tiên sinh khoanh tay nhìn cậu, nói: "Dù sao cũng sắp trưa rồi, cậu nghỉ luôn đi."

"Không đến trường thì cũng phải báo cáo với giáo viên chủ nhiệm nha." Trịnh Hòa cuống lên nói.

"Số điện thoại của giáo viên chủ nhiệm là bao nhiêu?" Bạch tiên sinh nói: "Tôi xin phép cho cậu."

Trịnh Hòa nhìn Bạch tiên sinh, chẳng biết nói sao: "Bạch tiên sinh, tôi vẫn là học sinh."

"Tôi biết." Bạch tiên sinh nói: "Cậu đang mặc đồng phục kìa."

"Nhiệm vụ của học sinh là đi học mà." Trịnh Hòa hô: "Anh đừng có dung túng tôi thế chứ?"

"Nhưng tôi thấy với thành tích như vậy, cậu đừng đến trường thì hơn, " Bạch tiên sinh nhẹ nhàng nói: "Dù nhắm mắt nghe giảng, điểm của tôi cũng không thấp hơn của cậu được."

"Vậy anh cứ xem như tôi tới trường để chơi không được sao?" Trịnh Hòa khóc không ra nước mắt, cậu biết thành tích học tập của cậu không tốt, những Bạch tiên sinh không cần độc mồm độc miệng thế chứ.

"Đi rửa mặt đi, " Bạch tiên sinh thấy Trịnh Hòa cứ khăng khăng đòi đi học, nói: "Đừng vội, ăn xong bữa sáng đã, đằng nào cũng muộn."

"Được rồi...." Trịnh Hòa thấy cũng phải, mới đi được vài bước, cậu đột nhiên quay đầu lại, hưng phấn nói: "Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh, tôi nhờ anh chuyện này được không?"

"Hửm?" Bạch tiên sinh quay đầu lại.

Trịnh Hòa chắp tay: "Anh giúp tôi gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm, nói với cô ấy nguyên nhân tôi đi học muộn được không?"

Bạch tiên sinh mỉm cười: "Nguyên nhân nào? Cậu ngủ quên cùng tôi?"

"Đừng nói ái muội thế, " Trịnh Hòa thở phì phờ nói: "Anh bảo là, sáng nay tôi đau bụng, nên tới muộn."

"Thôi, " Bạch tiên sinh phất tay: "Tôi tới trường cùng đi cậu, tôi không quen dùng di động."

"Thế có lộ chuyện không?" Trịnh Hòa lo lắng hỏi.

Bạch tiên sinh cười, đóng cửa lại.

30.

Trịnh Hòa chuẩn bị xong xuôi đi ra thì thấy Bạch tiên sinh đang mặc áo khoác.

"Chúng ta không ăn sáng sao?" Trịnh Hòa hỏi.

"Ăn ở ngoài." Bạch tiên sinh đáp.

Trịnh Hòa nhìn bữa sáng trên bàn bếp, nói: "Thím Triệu đã nấu rồi."

"Nguội." Bạch tiên sinh bảo.

Trịnh Hòa nhận ra, mình đúng là hiểu Bạch tiên sinh, chỉ từ một tiếng ấy thôi mà cậu đã đoán được, người đàn ông này chắc chắn đến bật bếp ga cũng không biết. Cậu vén tay áo lên, nói: "Anh khoan hẵng mặc đồ, tôi đi hâm nóng đồ ăn."

Nhờ ơn ông bà Trịnh, Trịnh Hòa sớm đã luyện được công phu bếp núc, nấu cơm no bụng không thành vấn đề, hơn nữa giờ đã có sẵn đồ ăn, chỉ cần để nóng.

Trong lúc Trịnh Hòa hâm đồ, Bạch tiên sinh đứng bên cạnh cậu, Trịnh Hòa nói: "Trong này dầu mỡ, anh đi ra ngoài đi."

"Không sao." Bạch tiên sinh nói, bỗng nhiên, hắn cúi đầu tựa vào vai Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa đột nhiên cứng người, không dám cục cựa, cậu nhỏ giọng hỏi: "Anh mệt à?"

"Không." Bạch tiên sinh ngẩng đầu lên, đi ra ngoài.

Trịnh Hòa ngẫm nghĩ một hồi, bỗng nhiên cười thành tiếng, sao cậu thấy hành động vừa rồi của Bạch tiên sinh giống mèo thế nhỉ, ôi chao, chẳng nhẽ là đang cảm ơn mình?

Trịnh Hòa nghĩ thế, lại cười ngây ngô.

____________

Ngáo:

Yêm cũng cười ngây ngô

31.

Lúc ngồi trên xe, Trịnh Hòa bật di động lên thì thấy hàng loạt những cuộc gọi nhỡ của Tuyên Minh Minh và Quách tiểu mập. Trịnh Hòa nhìn giờ, thấy đang là thời gian nghỉ trưa liền gọi lại cho Tuyên Minh Minh.

Tuyên Minh Minh và Quách tiểu mập đang chụm đầu thương lượng đối sách, thấy Trịnh Hòa gọi cho mình liền bấm nhận cuộc gọi ngay lập tức: "Mày chạy đâu thế? Sao không bắt máy?"

Trịnh Hòa bịt tai mà vẫn nghe tiếng la của nó văng vẳng: "Sao thế, sao thế, hoảng hốt cái gì vậy? Minh Minh, mày nhớ tao à?"

Bạch tiên sinh ngồi cạnh liếc mắt nhìn qua.

Trịnh Hòa vội ngừng trêu chọc, nghiêm mặt nói: "Tao sắp đến rồi."

"Này này, mày khoan hẵng tới, nghĩ cách ứng phó với con mụ yêu tinh đó đã, sáng nay mụ đó nổi điên trên lớp, bảo mày không chịu dọn vệ sinh, lại không đến lớp, đang đòi tìm bố mày đấy, bọn tao không ngăn nổi, sốt ruột lắm."

"Đệt! Bà ấy điên à! Làm giáo viên chủ nhiệm của tao thì muốn làm gì tao cũng được chắc? Bắt tao quét dọn phòng học thì tao phải quét à, mụ đấy có biết rõ mọi chuyện không, vậy mà dám bắt nạt người khác?"

"Mày đi mà nói thẳng với mụ ấy, giờ mụ ấy như điên ấy, dù sao thì mày cứ đến trường mau mau đi, rồi xem giải quyết thế nào." Tuyên Minh Minh vừa nói xong thì chuông vào lớp vang lên, nó vội vàng cúp máy.

Trịnh Hòa tức lắm, toan gọi điện cho mẹ. Bạch tiên sinh hỏi: "Sao vậy?"

"Giáo viên chủ nhiệm của tôi ức hiếp học sinh, " Trịnh Hòa giận quá liền kể hết mọi chuyện xảy ra cho hắn, Bạch tiên sinh nói: "Có nghĩa là, trong lớp có người tố cáo cậu chép bài, rồi cô ấy phạt cậu ở lại quét lớp; nhưng sự thực là cậu không chép bài, đúng không?"

Trịnh Hòa gật đầu: "Anh bảo thế có tức không, con bé mập đó nói gì thì mụ cũng tin chắc? Đừng có quá đáng thế chứ?"

"Đừng giận, " Bạch tiên sinh cười cười: "Tôi có quen hiệu trưởng trường cậu, cậu theo tôi tới phòng ông ấy đi, tôi mời giáo viên chủ nhiệm của cậu qua."

Trịnh Hòa chần chờ: "Bố mẹ tôi vẫn ở trường đó, hơn nữa tôi cũng không nói với họ mình qua ở chỗ anh, đi thế nhỡ có vấn đề gì thì sao."

"Không sao, " Bạch tiên sinh nói: "Sẽ không ai biết chuyện này, ngoại trừ đương sự."

Nghe Bạch tiên sinh cam đoan, Trịnh Hòa mới tạm an tâm. Tuy cậu thoáng cảm thấy mình dường như quá ỷ lại vào Bạch tiên sinh, nhưng trong lúc đang hoang mang lo sợ, có người giúp mình đối phó với khó khăn, cảm giác này quả là không tệ.

32.

Bảo vệ vừa thấy biển số xe liền mở cửa, thư ký của Bạch tiên sinh đã gọi điện nói chuyện với hiệu trưởng trước. Trịnh Hòa dẫn Bạch tiên sinh tới phòng ông, còn chưa kịp mở cửa, hiệu trưởng đã tươi cười mở hộ.

"Bạch tiên sinh, lâu rồi không gặp, gần đây ngài thế nào?" hiệu trưởng bắt tay với Bạch tiên sinh, mời họ vào phòng.

Vệ sĩ khoanh tay đứng sau Bạch tiên sinh rất tự nhiên, Trịnh Hòa nhìn nhìn, vốn cậu cũng định đứng sau sa lông, nhưng lại bị Bạch tiên sinh kéo, thành ra cậu ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Tôi vẫn thế, lần này tìm đến ông chỉ vì một việc nhỏ mà thôi." Bạch tiên sinh ôn hòa nói, hắn chỉ vào Trịnh Hòa ở bên cạnh mình.

"A, em là học sinh của trường đúng không?" hiệu trưởng cười hòa ái với Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa gật đầu: "Dạ, lớp 11."

Bạch tiên sinh nói: "Tôi muốn nhờ ông gọi một giáo viên tới, tuy chỉ là việc nhỏ, nhưng đứa bé này phải chịu ấm ức, tôi mong nhà trường có thể trả lại sự công bằng cho em nó."

Hiệu trưởng vừa nghe vậy liền sốt ruột, vội hỏi: "Ôi chao, có chuyện gì thế? Ngài yên tâm, cứ nói với tôi, hiệu trưởng tôi sẽ giúp ngài."

"Đương sự chưa tới, chưa thế nói rõ mọi chuyện, " Bạch tiên sinh quay đầu lại nói với Trịnh Hòa: "Giáo viên chủ nhiệm của cậu tên gì?"

"XXX." Trịnh Hòa nói.

Hiệu trưởng sớm đã hiểu ý của Bạch tiên sinh, tuy thấy hắn có chút chuyện bé xé ra to, nhưng đây hiển nhiên không phải điều mà một kẻ luôn bao che cho người của mình như Bạch tiên sinh sẽ nghĩ tới.

"Được rồi, " hiệu trưởng tươi cười gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của Trịnh Hòa, bảo cô lên tầng, sau đó lại rót trà cho Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh: "Chút cô ấy sẽ lên, em tên gì nhỉ?" ông nhìn về phía Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa nói: "Em là Trịnh Hòa."

Hiệu trưởng nghĩ thầm, sao không phải họ Bạch? Thôi, chắc là họ hàng xa, ông nói tiếp: "Chuyện học tập chắc là mệt lắm? Phải chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi hợp lý sẽ tăng hiệu suất học tập, đúng rồi, thành tích của em thế nào?"

Trịnh Hòa sắp khóc đến nơi. Thành tích học tập và thể dục của cậu cứ như là cái là cái lá cây bị sâu gặm, tàn tạ và thủng lỗ chỗ.

Bạch tiên sinh che miệng ho khan, Trịnh Hòa đoán chắc anh ta lại cười trộm liền đưa tay chọt chọt, mắt nhìn ý bảo: Anh định làm gì thế?

Bạch tiên sinh nâng tách trà trước mắt lên, nhấp một ngụm, bỗng hiên hắn nói: "Chuyện ông nói với tôi lần trước, tôi nghĩ có thể thực hiện được, tôi sẽ bảo người qua thảo luận với ông, ông cứ đợi tiền xuất hiện đi."

Trịnh Hòa nghĩ thầm, sao hai người lại nhắc đến giao dịch tiền tài trước mặt mình? Nhỡ cậu học phải cái xấu thì sao. Trịnh Hòa chưa kịp "chỉ trích" thêm thì cửa mở, giáo viên chủ nhiệm nịnh nọt đi tới. Vừa thấy Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh thì cô thoáng ngẩn ra, sau đó mặt đổi sắc nhanh như lật sách, cô lớn tiếng quát: "Trịnh Hòa, sao hôm nay em không đi học?"

Bạch tiên sinh không thèm để ý đến cô ta, hắn đưa tay gõ nhẹ lên bàn, hiệu trưởng liền nói ngay: "Chuyện này chúng ta sẽ thảo luận chi tiết sau, tôi nghe nói cô và Trịnh Hòa có chút mâu thuẫn, vừa lúc tôi đang rảnh, hai người cùng nhau trò chuyện, tốt nhất là cởi bỏ khúc mắc, nhiệm vụ của giáo viên chẳng phải là dạy dỗ học sinh sao, Trịnh Hòa, em cũng nên thông cảm cho cô giáo, cô ấy cũng là có nỗi khổ riêng."

Bạch tiên sinh lại gõ gõ bàn, hiệu trưởng không dám nói gì nữa.

Có lẽ cô giáo viên chủ nhiệm chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, liền vếch mặt trên trời hỏi: "Người ngồi cạnh là phụ huynh của em sao?"

Bạch tiên sinh gật đầu: "Chào cô."

Giáo viên chủ nhiệm nói: "Tuy tôi không biết anh là gì của Trịnh Hòa, nhưng anh phải biết thái độ của cậu ta như thế nào, ở lớp không chú ý giảng bài, anh nhìn thành tích học tập của nó xem, khó khăn lắm lần này có tiến bộ đôi chút, tôi còn chưa kịp vui mừng, nào ngờ nó lại chép bài!"

Trịnh Hòa giận dữ nói: "Em không chép bài! Cô đừng ngậm máu phun người!"

"Tôi đang nói chuyện với phụ huynh của em! Em câm ngay miệng lại, được không?" giáo viên chủ nhiệm nói. Bởi bố mẹ Trịnh Hòa đều là giáo viên nên cô còn tưởng Bạch tiên sinh cũng là người trong ngành giáo dục, chẳng qua quen biết chút đỉnh với hiệu trưởng, định nhờ ông ta đứng ra bênh. Hừ, đã vào được trường này thì có mấy ai xuất thân từ gia đình bình dân chứ? Cô cảm thấy Bạch tiên sinh đúng là ấu trĩ.

"Tôi cảm thấy cô nhắm sai mục tiêu rồi, " Bạch tiên sinh nói: "Cô và Trịnh Hòa có mâu thuẫn, không phải cô và tôi. Cô nói những lời đó với tôi có ích lợi gì."

Bị hắn nói thế, mặt cô lúc đỏ lức trắng: "Ai đời lại để học sinh nói chuyện ngang hàng với giáo viên chủ nhiệm...."

"Vậy cô đừng làm giáo viên chủ nhiệm nữa." Bạch tiên sinh nhìn về phía hiệu trưởng, hiệu trưởng trưng ra cái mặt đau khổ như đang khóc tang: "Bạch tiên sinh, ngài cho tôi chút mặt mũi đi...."

"Đã thế thì, tôi dẫn Trịnh Hòa đi." Những vệ sĩ phía sau đột ngột đứng lên, bấy giờ giáo viên chủ nhiệm với nhận ra phía sau còn đứng một đám người.

"Đừng, đừng!" Hiệu trưởng vội vàng nói, liếc mắt ra hiệu với giáo viên chủ nhiệm: "Có việc gì chúng ta cứ từ từ giải quyết, từ từ giải quyết."

Trịnh Hòa cũng kéo Bạch tiên sinh, bố mẹ cậu đều đang làm việc ở trường này, nếu căng thẳng quá, ông bà Trịnh chắc chắn sẽ quở mắng mình.

Bạch tiên sinh quay lại sờ sờ đầu Trịnh Hòa, sau đó lại ngồi xuống.

Trịnh Hòa và hiệu trưởng cùng thở phào nhẹ nhõm.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn người này, lại liếc người kia, hẳn đã đoán được đại khái thân phận của người trước mặt, cô đứng bên cạnh hiệu trường, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: "Trịnh Hòa, em nói em không chép bài, em có thể chứng minh sao?"

"Cô, cô nghe ai nói rằng em chép bài?" Trịnh Hòa hỏi thẳng, không chút kiêng dè.

"Đương nhiên là có một bạn học sinh nói với cô." Giáo viên chủ nhiệm đáp.

"Vậy cô lấy bài thi của em và người đó ra so sánh, cô mở to hai con mắt của cô ra mà xem, liền biết là em có chép bài hay không." Trịnh Hòa châm chọc nói.

Cô giận lắm nhưng vẫn phải nghẹn lại: "Cô đã hứa là sẽ không nói tên của em ấy."

"Cô không cần nói em cũng biết, " Trịnh Hòa nói: "Là con bé mập phải không? Nó bảo em chép nó đúng không? Được rồi, cô gọi nó đến, làm rõ mọi chuyện, đừng để em bị đặt điều như thế."

"Hiện đang là giờ học." cô đáp.

Hiệu trưởng cũng khuyên nhủ: "Đúng thế, đang là giờ lên lớp, thầy cũng hiểu rồi, chẳng qua là hiểu lầm thôi mà, bảo cô ấy xin lỗi em là được. Trịnh Hòa, em chớ để trong lòng, mau về lớp đi."

Bạch tiên sinh đưa tay định chạm vào chén trà, nghe thấy vậy, ông liền đẩy, chén trà rơi xuống, nước chảy xuống theo mặt bàn, lan tới chỗ hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm.

Hiệu trưởng không ngờ Bạch tiên sinh lại nổi cơn giận, hỏi: "Ý ngài là....?"

"Hai người cũng ra vẻ thật đấy, " Bạch tiên sinh lạnh lùng nói: "Tôi gác lại công việc để đến đây, vậy mà lại lấy lý do đang trong giờ học để đuổi tôi đi? Vậy Trịnh Hòa thì sao? Chịu ấm ức mà lại để yên như vậy? Tôi nghe nói, hôm qua giáo viên này phê phán cậu ấy chép bài ngay trước lớp phải không? Ha."

Trịnh Hòa cũng hùa theo: "Hai người đừng cho rằng em là ăn mày, quẳng cho cái bánh màn thầu rồi đuổi đi."

"Vậy anh muốn gì?"Giáo viên chủ nhiệm không chịu nổi nữa, chất vấn.

Bạch tiên sinh bình tĩnh nói: "Giờ không phải chúng tôi muốn gì, mà các người định giải quyết như thế nào."

Trịnh Hòa ngồi cạnh Bạch tiên sinh, bĩu môi ra chuyện mình đang giận lắm.

"Tôi biết cần làm gì rồi, " hiệu trưởng day day hàng lông mày: "Cứ theo ý Bạch tiên sinh vừa nói đi, tôi sẽ xa thải cô ấy, ngài xem vậy được chưa?"

"Ông hỏi Trịnh Hòa đi." Bạch tiên sinh cười lạnh: "Người bị mắng đâu phải tôi."

Hiệu trưởng nhìn về phía Trịnh Hòa.

Thấy được những hành vi của hiệu trưởng, kỳ thực Trịnh Hòa cảm thấy khinh bỉ ông ta, mọi chuyện chưa rõ ràng đã chen miệng vào giải thích hộ cô chủ nhiệm, giờ thì lại đùn đẩy trách nhiệm. Tuy người được lợi nhất là cậu, nhưng dù thế cậu vẫn coi thường ông ta.

Trịnh Hòa nhìn về phía Bạch tiên sinh, thấy anh ta không có ý kiến gì liền nói: "Cứ thế đi."

Giáo viên chủ nhiệm nhìn về phía hiệu trưởng, hô: "Ông định sa thải tôi thật sao?!"

Hiệu trưởng nói: "Cô về phòng, thu dọn đồ đạc của mình đi."

"Rõ ràng ông đã nhận từ cha tôi năm mươi...." Cô cuống quá đến độ sắp khóc đến nơi.

"Cô có bằng chứng không?" hiệu trưởng lạnh lùng quát: "Đi ra ngoài!"

"Ông, ông cứ đợi đấy!" giáo viên chủ nhiệm đóng sầm cửa lại, rời đi.

Trịnh Hòa trợn tròn mắt nhìn cái trò hề này, bỗng nhiên cậu cảm thấy có chút áy náy, tuy cô chủ nhiệm thường mắng chửi mình vô cớ, phạt trực nhật, dùng thước đánh vào lòng bàn tay các kiểu vô nhân đạo, nhưng đối với những học sinh khác, cô ấy đâu có xử tệ.....

Dừng, dừng! Đừng nghĩ nữa.

Trịnh Hòa cảm thấy mình có chút khuynh hướng làm M.

Hiệu trưởng sa thải cô chủ nhiệm xong, cảm thấy mình đã giải quyết mọi chuyện xong xuôi, hỏi: "Bạch tiên sinh, lúc nào ngài lại đến?"

Bạch tiên sinh nhìn ông một cái, vẻ mặt đầy khinh bỉ: "Tự tới BEACHER đi." Nói xong, hắn quay lại nhìn Trịnh Hòa hỏi: "Cậu có muốn lên lớp không?"

Trịnh Hòa muốn tạm né một chút, cậu nói: "Không, tôi không muốn người khác cho rằng vì tôi mà cô ấy mới bị sa thải."

"Đó là tự làm tự chịu." Bạch tiên sinh bình tĩnh nói, hắn đứng dậy, bước ra cửa trong sự hộ tống của nhóm vệ sĩ. Trịnh Hòa lẽo đẽo theo sau như cái đuôi, cậu thấp hơn những vệ sĩ này hai cái đầu, nhìn thực buồn cười.

33.

Trịnh Hòa cùng Bạch tiên sinh tới BEACHER, đây là lần đầu tiên cậu thực sự đi vào chỗ này. Cậu nghe Bạch tiên sinh nói ở tầng ba có một phòng toàn đồ chơi điện tử liền hào hứng chạy lên trước.

A Bối đi theo sau, rõ ràng hắn tới trông Trịnh Hòa, cuối cùng lại chơi hăng hơn cả cậu. Trịnh Hòa nghe tiếng tay hắn đập rầm rầm mà đau hết cả đầu.

"A Bối." Trịnh Hòa gọi: "Anh đang chơi gì thế?"

A Bối liếc mắt nhìn cậu: "Bóng rổ, cậu chơi cùng không?"

Trịnh Hòa lắc đầu, dây thần kinh vận động của cậu không được tốt, cậu chưa từng thắng trò này bao giờ, cậu hỏi: "Lúc nào Bạch tiên sinh mới xong việc nha?"

"Cậu có việc cần tìm ngài ấy à?" A Bối hỏi.

Trịnh Hòa không gật cũng không lắc, đáp: "Tôi chỉ muốn biết lúc nào được về thôi."

"Vậy cậu phải đợi một lát nữa rồi." A Bối nói: "Bạch tiên sinh mà đã làm việc thì không biết lúc nào mới xong, hay cậu lên tìm ngài ấy đi."

"Anh ấy đang làm việc mà, tôi làm phiền thì sao." Trịnh Hòa nói.

"Không sao." A Bối tắt máy: "Ngài ấy chắc chắn sẽ không giận cậu, hơn nữa tôi thấy cậu cũng chán ở đây rồi, lên đó đi."

Trịnh Hòa cười ngại ngùng, cậu cứ tưởng chỗ này thú vị lắm, nào ngờ chỉ có lèo tèo vài trò, còn không bằng trung tâm game ở cổng trường cậu: "Thôi, tôi ở đây đợi cũng được, đợi Bạch tiên sinh xong việc mới qua."

"Đừng, " A Bối đẩy đẩy: "Tôi cũng chán rồi, cậu ở đây tôi không ra ngoài được, đi đi, đi đi, tôi lấy đồ ăn cho cậu."

Trịnh Hòa nhìn hắn, nói: "Tôi thấy anh chơi vui lắm mà, cái máy đó sắp bị anh đập thủng rồi."

A Bối gãi gãi đầu, cười ha hả: "Tôi diễn trò, giả vờ thế thôi, trẻ con sao hiểu được."

34.

Bạch tiên sinh đúng là không giận Trịnh Hòa khi cậu tới quấy rầy. Tại tầng cao nhất của BEACHER, Trịnh Hòa nhìn hành lang kín bưng, không có cửa sổ y hệt những gì quyển sách miêu tả, rồi mở cửa.

Bạch tiên sinh đang ngồi ở ghế nhìn văn kiện, ngẩng đầu thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC