1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại.

Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là 'thoạt nhìn' mà thôi.

Tầng cao nhất của BEACHER.

Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: "Chủ tịch, tôi là Candy."

"Vào đi."

Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: "Có việc?"

Candy cụp mắt xuống: "Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới."

"Giám đốc Tống....." Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: "Cái găng này lệch phải không?"

Candy không trả lời.

Bạch tiên sinh nhìn nhìn, chỉnh lại chút gờ lên li ti mà người khác không tài nào thấy được đó, rồi mới nói: "Được rồi, tôi biết."

"Vậy, ý của ngài là?" Candy hỏi.

"Nói với ông ta: giữ một chỗ cho tôi."

2.

Bạch tiên sinh và giám đốc Tống chỉ biết nhau qua loa. Giám đốc Tống mở một công ty điện ảnh và truyền hình vừa vừa ở thành phố H, lão quái lắm, coi việc đưa các nghệ sĩ của mình cho những người trong giới là sự nghiệp để phấn đấu cả đời. Mấy năm trước, Bạch tiên sinh từng bao dưỡng một cậu nhóc không tệ chỗ gã, sau vì một số chuyện không được thoải mái mà chia tay, Bạch tiên sinh và giám đốc Tống cũng trở nên xa lạ. Lần mời này, khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Bạch tiên sinh còn chưa kịp nghĩ rõ mọi chuyện, Tống Chấn Hào vừa thấy ông liền kéo vào đám người, giới thiệu mấy cô cậu của mình rất nhiệt tình, đà này là, quyết tâm để hôm nay ông nhất định phải mang đi một người.

Bạch tiên sinh cười không nói, nghiêng đầu nhấp một ngụm Whisky, tỏ rõ thái độ không quan tâm, giám đốc Tống lại nói với ông vài câu, thấy ông không để ý, đành ngượng nghịu rời đi.

Đang lúc ông cho rằng tối nay sẽ cứ trôi qua nhàm chán như thế thì qua cửa sổ, ông thấy một thiếu niên bước xuống từ taxi, chưa đi được mấy bước đã bị một người khác ném chìa khóa cho, theo khẩu hình môi, ông đoán được người đó muốn cậu ta đi đỗ xe. Bạch tiên sinh tưởng rằng, hai người sẽ cãi nhau, dù sao thì cậu ta là khách tới, nhưng cảnh tiếp theo lại ngoài dự đoán của ông, cậu thiếu niên đó nhận lấy tiền boa, giúp người nọ đỗ xe.

Trên đời này có người như thế sao.

Trong đầu ông vẫn nhớ tới chuyện vừa nhìn thấy, ngay sau đó, cậu thiếu niên đỗ xe xuất hiện trước mặt ông, Bạch tiên sinh ngơ ngẩn, ma xui quỷ khiến thế nào, ông lại trêu chọc: "Cậu nhóc đỗ xe?"

Mặt cậu ta đỏ bừng.

Thú vị thật. Bạch tiên sinh nghĩ.

Cậu nhóc này ngây thơ đến thú vị, không biết đến lúc lên giường còn có thể thế không.

3.

Cậu ta tên Trịnh Hòa, tuổi lớn hơn khá nhiều so với dự đoán của Bạch tiên sinh, có lẽ do ánh đèn mờ ảo khiến ông chỉ thấy được cặp má non nớt và bờ môi duyên dáng đó.

Trịnh Hòa ngồi xuống cạnh ông, tầm mắt ông dò xét khắp người cậu, dường như cậu cảm giác được, cơ thể càng ngày càng cứng ngắc, phần mông được quần ôm lấy căng tròn, ngon miệng.

Gương mặt không qua cửa, nhưng dáng người không tồi.

Bạch tiên sinh thuận miệng nói chuyện với Trịnh Hòa, đặt tay lên vai cậu, nhéo nhéo, ông thầm nhíu mày, đây thực là đàn ông sao, toàn thịt mỡ mềm mại, hứng thú trong ông giảm bớt. Bạch tiên sinh bỗng nhiên cảm thấy thực nhàm chán, cậu nhóc này không hợp gu ông.

"Ừm....Bạch tiên sinh." Trịnh Hòa nhỏ giọng.

"Sao?"  Bạch tiên sinh hỏi rất dịu ràng, dù không có hứng thú với cậu thiếu niên này, nhưng ông sẽ không keo kiệt chút hư tình giả ý.

Trịnh Hòa nhắm mắt lại, giống như tráng sĩ sắp chịu chết, cậu nằm vật vào lòng ông.

Bạch tiên sinh hơi kinh hãi, sau lại không kìm được mà cười, lần đầu tiên ông gặp người như thế, ngây thơ muốn chết còn phải giả bộ dâm đãng, lẳng lơ.

"Trịnh Hòa, cậu chủ động bày tỏ tình cảm sao?" Bạch tiên sinh dùng ngón tay lạnh lẽo của mình, ấn ấn bờ môi đầy đặn của Trịnh Hòa, mềm mại, ấm áp, ông nghĩ, có lẽ đây là điểm duy nhất của cậu thiếu niên này khiến mình vừa ý.

Trịnh Hòa sợ quá, vọt trốn đi.

Bạch tiên sinh không ngăn lại, trước giờ, bất cứ con mồi nào bị ông chú ý đều không thoát được – ông thực hưởng thụ quá trình truy đuổi.

4.

Giám đốc Tống kéo một cô nàng tới ngồi cạnh ông, dù không ngẩng đầu lên, Bạch tiên sinh cũng biết chuyện gì sắp xảy ra.

"Ngài có hài lòng không?" giám đốc Tống hỏi.

"Ông hỏi gì?" Bạch tiên sinh cười như không cười.

"Người vừa nãy cạnh ngài, " giám đốc Tống quay đầu nhìn cô nàng kia, cô ta gợi ý "Trịnh Hòa." Giám đốc Tống nói tiếp: "Cái người tên Trịnh Hòa ."

"Cậu ta ở công ty ông?"

"Ừm, người cũ rồi."

Bạch tiên sinh chống cằm, nghĩ nghĩ, ông còn chưa quyết định có nhận hay không, ông hài lòng về cái cậu Trịnh Hòa đó, nhưng ông biết, bản thân mình, đến từng cái lỗ chân lông cũng đều không thích giám đốc Tống.

Cô nàng bên cạnh xen mồm vào: "Cậu ấy không tệ đâu, đây là lần đầu tiên đó."

Giám đốc Tống biết thói quen của Bạch tiên sinh, quát cô ngừng lại: "Ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện!"

Bạch tiên sinh có chút dao động, không để ý chi tiết nhỏ đó, ông nghiêm túc hỏi: "Cô bảo mặt trước hay mặt sau? Tôi không tin đến tuổi này rồi, cậu ấy chưa từng quan  hệ với ai."

Một lát thoáng qua, cô nàng và giám đốc Tống đều á khẩu, cô ta nói: "Ngài...ngài rất chú trọng việc này sao?"

"Đúng thế, " Bạch tiên sinh nói thẳng: "Tôi thích sạch sẽ."

Cô ta yên tâm: "Trịnh Hòa thực sạch sẽ, ngài không cần lo việc này."

Bạch tiên sinh nhớ lại những hành động của Trịnh Hòa, giọng nói mơ hồ: "...Mong là thế."

Sớm thôi, cậu ta sẽ không còn sạch sẽ.

5.

Bạch tiên sinh là một người rất phức tạp.

Ông vừa thích Trịnh Hòa, vừa chán ghét cậu.

Mang loại ý nghĩ vặn vẹo đó, cơ thể đã trống trải suốt ba năm này của ông, lần đầu tiên nhấm nháp hương vị của cậu trai trẻ.

Trịnh Hòa ghé vào ngực ông, hút thuốc, khói thuốc phun ra khiến mọi thứ trở nên mông lung.

Bạch tiên sinh vuốt ve bờ lưng trần của cậu, không phải vì tình dục, chỉ là an ủi mà thôi, Trịnh Hòa ngứa, cậu cười khiến cho mẩu thuốc run rẩy, khói bụi rơi xuống trên người Bạch tiên sinh.

"Ông chẳng giống chú già chút nào." Trịnh Hòa nói, tiện tay kéo kéo mấy sợi tóc bạc đẻ ra do mấy năm quá mức vất vả của ông.

Bạch tiên sinh nói rất thản nhiên: "Tôi cũng thấy mình không già."

"Ha ha, " Trịnh Hòa chôn đầu vào ngực ông, cười rộ lên: "Ông tự kỷ thật đấy, em không ngờ ông là người như thế."

"Em còn không biết nhiều chuyện." Bạch tiên sinh rất săn sóc, lấy đi mẩu thuốc lá trên tay cậu để khỏi đốt vào tay.

Nụ cười trên gương mặt Trịnh Hòa càng sâu sắc: "Thế chuyện của ông, về sau em có cơ hội được biết không?"

"Đương nhiên, " Bạch tiên sinh xoay người, đè Trịnh Hòa xuống: "Em còn muốn biết gì? Tôi sẽ nói hết cho em."

Trịnh Hòa cười, cậu vặn vẹo dưới thân ông: "Ông sẽ không đâu, câu hỏi của em, ông không thể nào trả lời được."

"Em chắc chắn?" Bạch tiên sinh hỏi.

"Đương nhiên, nếu ông không đáp được, em sẽ phạt đó." Trịnh Hòa nói chắc chắn.

Bạch tiên sinh nhún vai: "Hỏi đi, tôi đáp."

Trịnh Hòa chớp chớp mắt, cười gian trá: "Thế....ông nói cho em biết, ông có bao  nhiêu sợi tóc,"

Bạch tiên sinh: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net