126-130

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

126.

Trịnh Hòa chạy đến nước J, Bạch tiên sinh là người biết đến đầu tiên. Buồn cười là, Bạch Ân lại nghe được tin Trịnh Hòa xuống sân bay từ một cảnh sát xa lạ.

"Cậu ấy sao thế?" Bạch tiên sinh hỏi.

"Cậu Trịnh ngất xỉu trong phòng cảnh sát XX ở nước J, hiện đang trên đường tới bệnh viện XX."

Bạch Ân: "..."

Ông không kìm lòng được, nhìn đồng hồ.

Từ lúc Trịnh Hòa xuống máy bay đến giờ, chưa đầy 30 phút, sao đã từ sân bay chuyển tới phòng cảnh sát rồi còn tiếp tục đánh sang chiến trường bệnh viện?

127.

Trần Minh kiên quyết phản đối Bạch Ân tới viện thăm Trịnh Hòa.

Bạch Ân hừ lạnh.

"Sao tôi phải nghe lời cậu? Tránh ra."

Sau đó, Bạch Ân bị ép uống một đống thuốc, bị hộ tống lên xe như gấu trúc được bảo vệ.

Suốt dọc đường đi, sắc mặt Bạch Ân vẫn rất bình tĩnh, Trần Minh còn định khuyên tiếp thì bị Kiệt tử kéo sang một xe khác.

Đa phần thì, Bạch Ân là người luôn muốn nắm giữ quyền lực tuyệt đối, ông không chấp nhận được việc người khác nghi ngờ suy nghĩ của mình, chứ nói chi là phản bác.

Phòng bệnh của Trịnh Hòa ở lầu bốn, ông vừa bước tới cửa, cô y tá từ phía trong bước ra, thấy Bạch tiên sinh, sợ tới mức suýt hô lên. Bạch Ân 'suỵt' một tiếng, lách qua cô y tá, tới bên giường của Trịnh Hòa.

Không hiểu vì sao, hàng lông mày của Trịnh Hòa nhăn lại, Bạch Ân vén sợi tóc thấm mồ hôi trên trán Trịnh Hòa sang một bên, ánh mắt thâm thúy.

Bạch Ân muốn chất vấn Trịnh Hòa, sao lại tới nước J đúng lúc ông đang trong tình trạng thế này. Nhưng ông biết, Trịnh Hòa không nghĩ được đến thế, thậm chí, cậu ấy cũng không biết bệnh tình của mình. Cho dù vậy, trái tim Bạch Ân vẫn đập rộn ràng.

Bạch Ân không biết vì sao tim mình lại đập nhanh thế, dồn dập như muốn vọt ra khỏi cổ họng, cảm giác này quá đỗi xa lạ đối với ông.

Chẳng nhẽ....

Là giận ?

Bạch Ân chẳng biết.

128.

Từ lúc tỉnh lại, Bạch Ân vẫn cố làm ra vẻ bình thường, thực ra, đầu ông rất đau, dạ dày cũng quặn lại.

Thế giới trong mắt ông thực nhỏ hẹp.

Nhưng Bạch Ân biết, xung quanh ông trống rỗng.

Tùy tay rút xuống một quyển sách đã từng đọc trên giá, Bạch Ân giở đến mục lục, nhìn tiêu đề và nhớ lại. Trí nhớ ông rất tốt, không đến nỗi nhìn qua là nhớ, nhưng chỉ cần từng đọc nó, ngẫm lại một lúc là mọi thứ sẽ hiện ra.

Mọi người đều đứng ngoài cửa, nơi này chỉ có một Trịnh Hòa đang hôn mê.

Rốt cục, Bạch Ân cũng được thả lỏng.

Ông nhìn gương mặt Trịnh Hòa, thực ra, đối với cậu, ông cũng không để bụng lắm.

Chỉ là một người làm bạn bên ông lúc cô đơn thôi, không đáng gì, nhưng lại cần một người như thế.

Người đó có thể là Trịnh Hòa, cũng có thể là người khác, túm bừa bất cứ kẻ nào trên đường cũng được.

Bạch Ân từng nghĩ, đợi thêm vài năm nữa, ông ngán cậu, hai người chia tay trong yên bình. Ông sẽ trải đường cho Trịnh Hòa, con đường đó sẽ tốt hơn cái cậu A Vinh trước kia rất nhiều. Bởi ông cảm giác được, Trịnh Hòa thực sự tốt với ông, tốt đến thái quá.

Lần nào cũng thế, mỗi khi ông muốn có một nơi để dừng chân nghỉ ngơi, Trịnh Hòa sẽ xuất hiện.

Là số phận, hay là..... ?

Bạch Ân chợt nhớ tới tập phương án trị liệu trên bàn.

Tìm ai bây giờ?

Có thể tin tưởng Trịnh Hòa sao?

129.

Gió nhẹ nhàng thổi, trang sách cọ vào nhau loạt xoạt.

Trịnh Hòa mở mắt.

Bạch Ân mỉm cưởi, hỏi: "Em tỉnh rồi ?"

Tầm mắt Trịnh Hòa vẫn mờ mịt, cậu nhìn qua một vòng, đột nhiên lồm cồm đòi xuống giường.

Bạch Ân nhớ Trịnh Hà bị thương ở mông, liền bước tới dìu cậu. Trịnh Hòa bám vào tay Bạch Ân, vội vàng nói: "Đống Lê (1)! Đâu rồi ?" Đống lê đó là đặc sản cậu mang tới cho Bạch tiên sinh, vỏ màu nâu đó.

Cặp mắt của Bạch Ân híp lại, lộ ra vẻ sắc bén lạnh lùng, ông gằn giọng hỏi: "Đông – Lê (2) ? Đó là ai?"

"Đi cùng em mà, lúc tới phòng cảnh sát, rõ ràng em còn thấy...."

Ánh mắt Bạch Ân ngày càng lạnh lẽo : "Tôi không thấy."

Trịnh Hòa sợ hãi : "Thế chạy đi đâu rồi ?"

"Tôi không biết." Bạch Ân nghiêng đầu.

Trịnh Hòa ngồi thụp xuống giường, nghĩ nghĩ, lại chống tay đứng lên: "Không được, em phải đi tìm, không thể để mất được."

"Mất thì sao?" Bầu không khí Bạch Ân đúng kiểu 'em mà dám xuống giường, tôi chém đứt chân'.

Trịnh Hòa vội vàng nói: "Em cố tình mang đi, sao nói mất là mất được chứ ...." điều quan trọng là, tiền gửi vận chuyển tốn mất 500 NDT của em đấy. Cậu chưa kịp nói xong câu cuối, đã thấy Bạch Ân xoay người, ngón tay thon dài móc lấy giày cậu, mở cửa sổ, lẳng ra ngoài.

Đôi giày lộn một vòng, sau đó mất hút.

Trịnh Hòa trợn mắt há hốc mồm.

Bạch Ân cười dịu dàng: "Em còn muốn đi ra ngoài sao?"

Trịnh Hòa thực không biết nên gật hay lắc.

Bạch Ân khoanh tay, nhìn Trịnh Hòa, nói: "Nếu em còn muốn đi ra ngoài, tôi sẽ lột quần áo của em, vứt đi."

Trịnh Hòa vội giữ chặt lấy áo: "À, ừm....em đâu đáng giá cho ngài động thủ chứ."

Bạch Ân nói: "Không sao, tôi nguyện cống hiến công sức của mình vì em."

"Nhưng là..." Trịnh Hòa cố lấy dũng khí, cắn răng hỏi: "Ngài trả quần áo lại cho em, được không?"

Bạch Ân lắc đầu: "Thế thì tôi còn lột quần áo em ra làm gì ?"

"Chẳng nhẽ ngài muốn em trần truồng?" mặt Trịnh Hòa đỏ bừng.

"Em có thể trốn trong chăn."

"Nhưng 'đống lê' của em...." Trịnh Hòa vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Không được nhớ tới nó, " Bạch Ân vuốt vuốt mũi Trịnh Hòa, nhẹ giọng nói: "Tôi không thích nghe, em cũng đừng nói, chúng ta đều không nhắc tới, kệ nó đi, được không ?"

Trên mặt Trịnh Hòa chỉ thiếu điều dán lên hai dấu hỏi chấm.

Tuy quả đó không đáng bao tiền, nhưng dù sao cũng là tấm lòng của mình, đến nỗi khiến Bạch tiên sinh đến nghe cũng không muốn sao ?

Chẳng nhẽ, nó và Bạch tiên sinh có khúc mắc gì với nhau ?

Không thể nào.

Chỉ là quả lê đông lạnh thôi mà.

Để có thể bảo toàn quần áo của mình, Trịnh Hòa đành rút vào chăn, nhưng vừa nghĩ đến lê đông lạnh cậu cố tình mang tới liền thấy ê răng.

Đệt!

Biết vậy không mang.

130.

Ngồi một lúc, Bạch Ân liền thấy hoa mắt chóng mặt, ông được người dẫn ra khỏi bệnh viện, tiêm một mũi an thần.

Sau khi Bạch Ân tỉnh lại, Bạch lão gia tử bảo ông dọn ra khỏi tổ trạch, bảo ông thực mất mặt, đáng xấu hổ. Bạch Ân cũng không muốn lúc mình phát bệnh cũng phải nhìn gương mặt buồn nôn của Bạch lão gia tử, nên liền chọn một ngôi nhà gần trung tâm thành phố.

Không biết Bạch Nhuận Trạch nghĩ gì, Bạch Ân rời nhà vì dưỡng bệnh, nó lại dắt người tới.

Bạch Ân cảm thấy thực khó hiểu, dù sao thì ông tự nhận mình không phải người cha tốt, cũng không thân thiết với Bạch Nhuận Trạch, Bạch Nhuận Trạch thấy ông chỉ muốn trốn, sao còn chủ động tới.

Bỗng dưng xun xoe, chắc chắn có vấn đề.

"Con tới làm gì?" Bạch Ân hỏi.

Bạch Nhuận Trạch ngáp một cái: "Trong khoảng thời gian năm mới này, con ở đây."

"Vì sao?" Bạch Ân càng không hiểu.

Bạch Nhuận Trạch suy nghĩ cẩn thận một hồi, thấy đằng nào cũng không lừa được Bạch tiên sinh, liền nói: "Bên nhà có Bạch Thần Mộ."

"Cậu ấy là gia chủ, sống trong tổ trạch là chuyện bình thường." Bạch Ân nói.

"Không, cha, ngài hiểu lầm." Bạch Nhuận Trạch nghiêm túc nói: "Con so sánh ngài và Bạch Thần Mộ, cảm thấy ghét anh ta hơn, thế nên mới tới chỗ cha tị nạn."

Bạch Ân: "..."

Candy ra vẻ thông minh: "Trạch thiếu gia, nếu ngài đã ghét hai người đó thế, sao không mua một căn nhà mới."

Bạch Nhuận Trạch nói: "Mua phòng ở nước J phải nộp thuế hàng năm, đến giấy căn cước ở đây tôi cũng không có, thế nên không được."

"Thuê thì sao?"

Bạch Nhuận Trạch nhìn khinh bỉ: "Tôi chỉ ở lại nửa tháng thôi, thuê làm gì cho mệt."

Candy giơ ngón cái về phía Bạch Ân: "Chủ tịch, trước tôi thấy Trạch thiếu gia không giống ngài chút nào, giờ nhìn lại mới thấy, đúng là cha con nha, hơn nữa còn có vẻ trò giỏi hơn thầy, cái kiểu tính toán chi li thế này, giống hệt ngài!"

Bạch Ân gật đầu, thản nhiên nói: "Quá khen."

_____________

Ngáo:

(1) Đống lê (冻梨) phiên âm tiếng Hán của lê đông lạnh

(2) Bạch tiên sinh nghe Đống lê thành Đông Lê (giống tên người) nên nổi cơn ghen.

Trước mình nhận nhầm quả này là mắc cọp vì chủ quan, quên chưa tra baidu. Nhờ shisheiran nhắc mình mới nhớ, nó được chế biến từ lê chứ không phải hoa quả tươi.

Theo: http://www.baike.com/wiki/%E5%86%BB%E6%A2%A8

Lê đông lạnh: đóng băng lê trắng bình thường đến khi nó đen thùi, cứng, đập xuống đất cũng không xây xát gì. Chỉ cần răng chịu được lạnh, sau khi rửa sạch có thể ăn. Lê đông lạnh cứng, khiến bạn thấy lúc ăn rất khó, chỉ có thể cắn từng miếng, từng miếng. Khi cắn, thịt lê trắng thuần cùng với cái lạnh khiến bạn phải run lên,...nhưng chính cái lạnh thấu đến tim đó lại khiến bạn mê đắm.

Lê đông lạnh thường được đóng băng từ những giống lê (花盖梨, 秋白梨, 白梨, 尖巴梨) mà thành. Khi ăn, ngâm lê vào nước lạnh cho rã đông, rồi lấy ra. Sau khi rã đông, lê ngọt mềm nhiều nước, mát mẻ ngon miệng.

Ăn lê đông lạnh phải nhẫn nại, nếu lê chưa rã đông, ăn vào sẽ giống khối băng, ngậm không được, nuốt không được, nhai không được, nhổ không xong. Ăn lê đông lạnh phải ăn từng miếng nhỏ mới hưởng được cái giòn, cái tươi mát; cũng không được ăn quá nhiều, nếu không sẽ giống ăn kem thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net