131-135

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

131.

Chiều hôm ấy, Trịnh Hòa ra viện, Bạch Ân cho người đón thẳng cậu về.

Từ hồi sáng, Bạch Ân đã suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Kể từ ngày đầu tiên gặp Trịnh Hòa cho đến giờ, chỉ năm tháng ngắn ngủi cũng đủ để Bạch Ân hiểu biết con người cậu.

Bạch Ân muốn thử, thử một lần xem mình còn có thể mở cửa trái tim không. Thế giới một mình thực cô đơn, ông không muốn mất ngủ cả đêm, hơi chút liền đi ngắm sao; không muốn phải thấy, nghe những bóng người và giọng nói đột ngột xuất hiện, chúng khiến ông cảm giác như mình có thể bị giết bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu.

Chết không đáng sợ. Điều khiến người ta sợ hãi là quá trình chờ đợi.

Bạch Ân hi vọng phương án trị liệu của gã bác sĩ đó có hiệu quả, bởi ông đã chọn được người đi cùng.

Trịnh Hòa cùng Bạch Ân ngủ một giấc, lúc tỉnh lại, cậu thấy miệng khô khốc liền đòi ăn lê. Bạch Ân vừa quyết định sẽ mở lòng, vậy nên thái độ của ông đối với Trịnh Hòa cũng khác. Nghe Trịnh Hòa đòi thế, ông liền bảo Candy đi mua. Mãi 30 phút sau Candy mới quay lại, xách theo một cái giỏ. Bạch Ân lật qua lật lại, trong giỏ là một đống thanh long, nhưng không có lê.

Bạch Ân nhìn Candy, ánh mắt kiểu 'không hiểu chuyện gì xảy ra': "Tôi bảo cậu đi mua lê mà? Sao không có."

Candy nói mà không biết ngượng: "Lê chả ngon gì, ngài xem này, thanh long, tôi đã ăn một quả rồi, nhưng sợ những quả khác không ngọt, còn ăn thêm quả thứ hai, thấy ngọt thật rồi mới mua về."

"Thế nên cậu mua, " Bạch Ân đếm: "Hơn hai mươi quả."

Candy gật đầu: "Ngọt mà, mua nhiều chút."

Bạch Ân nhìn về phía Trịnh Hòa, cậu ghé vào đùi ông, trông rất tội, đối với một kẻ ham ăn, không được ăn thứ mình muốn cũng đủ khiến cậu không vui rồi.

Ông nhẹ nhàng xoa đầu Trịnh Hòa: "Em muốn ăn thế sao?"

Trịnh Hòa cọ cọ tay Bạch Ân

"Được rồi, " Bạch Ân chống bàn, đứng lên, mặc áo khoác "Tôi đi mua cho em."

Candy đang cắt thanh long, chợt khựng lại vài giây, sau đó vội vàng đứng lên "Đừng, đừng mà, ngài ngồi xuống đi, để tôi mua, tôi đi mua ngay đây !"

"Chẳng phải cậu không thích lê sao?" Bạch Ân thản nhiên nói.

Mặt mày Candy ủ ê: "Tôi mà dám để ngài đi mua đồ, thư ký Tang sẽ đánh chết tôi."

Cùng lúc đó, ở nơi xa, thư ký Tang: "Oáp!"

Anh day day mũi, nhìn qua cửa sổ máy bay, nước J trở nên thật nhỏ bé. Anh lẩm bẩm: "Ai đang nhắc mình ấy nhỉ ? Ừm....Kiệt Tử chắc đang có nhiệm vụ, Trần Minh nói năm nay muốn nghỉ phép đợt năm mới, Thập Tứ không ở nước J, chẳng nhẽ là.....Candy ?"

Càng nghĩ, anh càng thấy có khả năng.

132.

Tang Bắc mặc âu phục phẳng phiu, ngoại hình đúng chất nhân vật tinh anh của công ty. Anh vừa bước ra khỏi sân bay, đã bị một người rực rỡ sắc màu ôm.

"Tang Bắc Tang Bắc!" Tiết Thanh Hòa vui sướng, bám dính lấy Tang, nói: "Anh về rồi."

Tang Bắc nhíu mày: "Sao cậu lại ở đây ?"

"Em tới đón anh nha." Tiết Thanh Hòa nói: "Thấy em có vui không ?"

Tang Bắc thở dài, đẩy Tiết Thanh Hòa sang một bên, nói: "Thôi, cậu đã tới rồi thì giúp tôi xách hành lý đi."

"A?" Tiết Thanh Hòa làm vẻ mặt đau khổ, vén tay áo lên để anh thấy cánh tay mình: "Anh xem, em gầy thế này rồi, anh nỡ để em thành lao động khổ sai sao ?"

Tang Bắc nhìn cậu, nói: "Lý do gì khiến cậu nghĩ rằng tôi không nỡ? Cậu ở nhà tôi, ăn chỗ tôi, không biết dọn dẹp, cũng chẳng thể nấu cơm, ngoại trừ việc này, cậu còn làm được gì?"

Tiết Thanh Hòa bĩu môi, ra vẻ đáng thương, nói: "Kỹ xảo trên giường của em là số 1...."

Tang Bắc trào phúng: "Vậy nên, người yêu cũ của tôi mới bị cậu dụ dỗ, hơn nữa, loại kỹ thuật đó của cậu, tôi không dùng được."

Tiết Thanh Hòa sốt ruột , giải thích: "Lúc ấy em không biết cậu ta có người yêu rồi, thật đấy!"

Tang Bắc nói: "Được rồi, được rồi, tôi tin cậu, xách hành lý đi."

Tiết Thanh Hòa cười ngây ngô vài tiếng, hớn hở chạy tới nhận hành lý từ tay Tang Bắc.

Tang Bắc nhìn cái áo lông trông rất 'thần kỳ' mà cậu ta đang mặc: "Áo này của cậu...."

Tiết Thanh Hòa tạo dáng: "Đẹp không ?"

Khóe miệng Tang Bắc giật giật: "Đúng là khác lạ."

Tiết Thanh Hòa cười híp mắt: "Cám ơn đã khen."

133.

"Bạch tiên sinh..." Trịnh Hòa nhìn ông, có vẻ rất đáng thương.

Bạch Ân quay đầu, nhắm mắt lại.

"Ngài cho em đi, một lần thôi, được không?" Trịnh Hoa đưa ngón, vuốt ve cánh tay trần của Bạch Ân.

"Không được." Bạch Ân trầm giọng nói.

"Chỉ một lần thôi, em xin đấy." Trịnh Hòa cố gắng mở to mắt ra hơn một chút.

"Thế cũng không được, đã là lần thứ ba rồi." Bạch Ân kiên quyết không bị dụ dỗ.

Trịnh Hòa buồn rầu: "Lần cuối thôi mà, không được sao ?"

"Không được, " sắc mặt Bạch Ân dịu xuống, ông dịu dàng khuyên bảo: "Việc gì cũng không quá ba lần, em đã đi lại rất nhiều, lần này thực sự không được."

134.

Trịnh Hòa nhìn bàn cờ năm quân trước mặt, bực dọc nói: "Dù em có đi lại cũng đâu thắng được ngài? Chơi tới trưa rồi mà em chưa ăn được ván nào!" sau đó, cậu lại bày ra vẻ mặt khiến người ta thương tiếc, cầu xin: "Vậy nên lần này, ngài cho em đi lại đi."

Bạch Ân thực bất đắc dĩ: "Trịnh Hòa, lúc bắt đầu, tôi đã cho em đi trước 20 bước rồi."

Trịnh Hòa nói rất vô liêm sỉ: "20 bước ít quá, chí ít cũng phải 30."

Bạch Ân day day huyệt Thái Dương: "Được rồi, thì 30 bước."

Trịnh Hòa liền lấy tay phá bàn cờ: "Thế lần này không tính, chúng ta chơi lại đi."

Candy đứng bên cạnh, nhìn cuộc đối thoại của hai người, thốt ra: "Rõ ràng là cậu thấy mình sắp thua."

Trịnh Hòa giơ nắm tay lên, nói: "Đây là thế hòa! Hòa! Hiểu không?"

Thấy chiến tranh sắp lan sang cho Candy, Bạch tiên sinh nói: "Đã chia cờ xong rồi sao ?"

Trịnh Hòa liền dời tầm mắt ngay lập tức, nghiêm túc chia cờ.

135.

Điều duy nhất Trịnh Hòa có thể cười nhạo Bạch tiên sinh, chắc chỉ có game di động.

Trong di động của Bạch tiên sinh có duy nhất một trò, hơn nữa là tổ tiên của game máy rời – Super Mario.

Trịnh Hòa tình cờ bấm vào, thấy kỷ lục là màn 2. Cậu cứ tưởng là do Bạch tiên sinh không hay chơi. Ngồi nghịch một lúc, Trịnh Hòa chạy tới màn 6 một cách dễ dàng. Bấm vào phần thiết lập của game, cậu mới giật mình.

Số lần chơi : 1436.

Đúng thế, đối với chơi game, Bạch tiên sinh là một 'con gà'.

Trịnh Hòa không thể tin nổi, một người từng chơi 1436 lần, sao chỉ tới được màn 2 chứ.

Cậu lừ thừ đi đến bên Bạch tiên sinh, chỉ vào màn hình: "Bạch tiên sinh, ngài từng chơi trò này chưa?"

Bạch Ân liếc qua, thản nhiên 'Rồi' một tiếng, cả cử chỉ và giọng nói đều như một đóa hoa cao quý, thanh khiết không thể khinh nhờn.

Trịnh Hòa hỏi tiếp: "Thế ngài từng cho người khác chơi trò này sao? A, không, ý em là, ngài từng cho ai nghịch di động chưa?"

Bạch Ân gật đầu, ánh mắt hàm chứa nụ cười.

Trịnh Hòa yên lòng, người chơi được số lượt đó không phải Bạch tiên sinh rồi.

Bạch Ân nói: "Cho em mượn chứ sao."

"Ngoài em ra thì sao ?"

Bạch Ân nhớ lại: "Chắc là không, điện thoại tôi cũng không có thứ gì quan trọng."

Trịnh Hòa cứng ngắc.

"Thế, thế....." Trịnh Hòa bật game lên, vẫn chưa chịu từ bỏ ý định: "Bạch tiên sinh, ngài chơi một ván cho em xem, được chứ?"

Bạch Ân gật đầu, cầm lấy di động, Trịnh Hòa ghé đầu lên vai ông, nhìn màn hình. Cậu thấy nhân vật Bạch tiên sinh điều khiển đâm trái đâm phải, rồi bị nấm giết chết.

Trịnh Hòa: "..."

Lần thứ hai.

Bạch Ân tránh thành công cái nấm, đạp rùa, lại bị bông hoa đột ngột xuất hiện trên ống nước ăn.

"Ha hả." Bạch Ân cười.

Trịnh Hòa không hiểu sao Bạch Ân lại cười thành tiếng.

Bạch Ân nói: "Điều hấp dẫn nhất ở trò chơi, chính là chúng ta không biết gì cả, mọi khó khăn đều bất ngờ xảy đến, em thấy đúng không ?"

Trịnh Hòa cười gượng: "Em không đạt tới cảnh giới của ngài, em chỉ thấy kỹ thuật chơi của ngài, ngàn dặm mới kiếm được một."

Bạch Ân lại mở game, nghiêm túc nhảy lên nhảy xuống, lại bị bông hoa vồ chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net