141-145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

141.

Trịnh Hòa mới phơi nắng một lúc liền ngủ, Bạch Ân nhìn một hồi, rồi chậm rãi gối đầu lên cái bụng mềm nhũn của cậu.

Tang Bắc chưa tới nước J, Bạch Ân bảo anh tới thẳng biệt thự của ông ở ngoại ô thành phố H, điều tra xem ai là người trực buổi tối cuối tuần của 6 tuần trước. Hơn mười phút sau, Tang Bắc phản hồi với ông: "Không biết vì sao, hồ sơ đã hủy."

Bạch Ân nhắm mắt lại, trong đầu mường tượng ra cảnh xảy ra đêm đó.

7h, ông đúng giờ khóa cửa thư phòng, sau đó xuống lầu xem TV cùng Trịnh Hòa, ăn tối, làm tình.

Theo lời cậu, nửa đêm hôm đó, cậu rời giường, chắc khoảng 11 – 12 giờ. Ông không cho người dọn phòng ở trong biệt thự, đến đêm chỉ để 2 vệ sĩ tuần tra, những người khác đều ở ngoài. Như vậy, kẻ có thể né camera theo dõi và đám vệ sĩ bên ngoài để chuồn êm đi vào thư phòng, chỉ có thể là một trong hai vệ sĩ đi tuần đó.

Dáng hơi gầy, tóc ngắn, vóc người na ná mình.

Bạch Ân đã biết đó là ai.

"Bạch tiên sinh, giờ chúng ta phải làm gì?" Tang Bắc hỏi ý kiến.

Bạch Ân xoay người, chôn mặt vào bụng Trịnh Hòa, hưởng thụ cái cảm giác thoải mái đó, nói: "Không cần qua đây, cậu cứ nghỉ tiếp đi, tôi cho cậu thêm một tuần nghỉ phép có lương."

Tang Bắc nhíu mày: "Chuyện này rất quan trọng, Bạch tiên sinh, ngài cần cẩn thận, dù sao, dù kỹ càng thế nào cũng sẽ có sai sót."

"Không sao," Bạch Ân thản nhiên nói: "Tôi chỉ muốn biết hồ sơ còn hay không, nếu không tìm thấy, có nghĩa là kết luận của tôi đúng. Thế đủ rồi."

Tang Bắc hít sâu: "Bạch tiên sinh, tôi nghĩ chuyện này ai cũng có thể làm được mà, sao lại cố tình tìm tôi? Ngài có thể cho tôi đáp án chứ?"

"Không thể." Bạch Ân trả lời rất dứt khoát.

Đầu Tang Bắc nổi gân xanh, anh nói: "Tôi có thể hiểu rằng ngài quấy rầy ngày nghỉ tuyệt vời của tôi, bắt tôi ngồi 2 giờ máy bay, chỉ vì một tập văn kiện không tồn tại?"

"Ừm, hơi chút gượng ép, nhưng nhìn chung thì đúng thế." Bạch Ân nói.

Tang Bắc gầm lên: "Bạch tiên sinh, ngài quá đáng vừa thôi, chẳng nhẽ ngài chưa từng nghĩ tới cảm xúc của tôi sao?"

Nói thế rồi anh bình tĩnh lại rất nhanh, nhưng kế tiếp, đầu bên kia điện thoại không nói gì. Bạch Ân trầm mặc vài phút. Dù Tang Bắc biết ông lại chơi chiến thuật tâm lý, nhưng vẫn cảm thấy bồn chồn, lo lắng.

Sự kiên nhẫn của một người bình thường dao động từ 2 – 4 phút. Tang Bắc nhìn đồng hồ, tới phút thứ 5, Bạch Ân rốt cục nói: "Tôi kệ, đấy là chuyện của cậu."

Sau đó, điện thoại cúp máy.

142.

Trịnh Hòa là người rất biết cách hưởng thụ và yêu quý cuộc sống của mình.

Nếu không có chuyện gì khác, đúng 9h tối cậu sẽ đi ngủ, sáng dậy nấu một đống đồ mình ăn không hết, để rồi hớn hở mang tới công ty chia sẻ với đồng nghiệp, hoặc ngày nghỉ lễ, cậu sẽ bật TV, vừa nghe phim thần tượng vừa làm việc nhà.

Đối lập với nó là cuộc sống thường ngày của Bạch Ân.

Ngoài thói quen tập thể dục buổi sáng là tốt, lối sinh hoạt của Bạch Ân không có tí gì dây dưa tới từ sức khỏe. Thường xuyên thức đêm, tinh thần luôn khẩn trương, hơn nửa đêm lái xe ra ngoại ô hóng gió nhìn sao, thấy khó chịu liền phóng dọc theo bờ sông, thấy chỗ nào bằng phẳng liền nhảy xuống bơi một vòng, rồi lại lên xe, đi hóng gió tiếp.

Mấy việc thiếu não được kể trên, chính là chiến tích huy hoàng của Bạch Ân.

Ở nước J, Bạch Ân và Trịnh Hòa nhìn nhau suốt 24/24, thành ra, bao khuyết điểm, thói quen xấu, giờ lộ hết trước mặt nhau.

"Bạch tiên sinh, ngài rửa mặt xong chưa?" Trịnh Hòa đứng dưới cầu thang hô.

Trong phòng tắm, Bạch Ân đang lấy chai rượu đỏ từ ngăn tủ ra, cẩn thận lau khô hơi nước bám ngoài.

"Bạch tiên sinh? Ngài nghe thấy không ? Thật là... ngài đáp một câu xem nào." Trịnh Hòa thầm oán, xoa xoa tay vào tạp dề, đi lên lầu.

Đẩy cửa ra, cậu thấy một người đàn ông cực kỳ tuấn tú đang trần truồng tắm nắng, một tay đổ rượu vào chén, ngồi thưởng thức mặt trời nhô lên. Bạch Ân cười tủm tỉm, quay đầu nhìn Trịnh Hòa, nâng chén rượu lên hỏi: "Uống không?"

Trịnh Hòa vội lắc đầu, cậu cảm giác cánh tay mình sởn hết gai ốc.

Cái hình ảnh đến trên phim cũng hiếm thấy này, đúng là khiến trái tim yếu ớt của cậu không chống cự nổi: "Ừm... ờ..." Cậu cố gắng không nhìn cảnh trước mặt: "Ngài mau mặc quần áo rồi xuống ăn sáng."

Bạch Ân lắc đầu, chậm rãi nói: "Không, hôm nay là thứ bảy, ngày này tôi sẽ không mặc quần áo."

Trịnh Hòa không tài nào hiểu nổi: "Thứ bảy không mặc quần áo ? Ai quy định thế?"

Bạch Ân cười tủm tỉm: "Tôi."

143.

Bạch Ân không mặc quần áo, ông định dụ dỗ Trịnh Hòa làm theo mình. Cậu rụt lại trong góc sa lông, hai tay ôm lấy ngực. Bạch Ân thở dài, lắc đầu: "Trẻ con không thể dạy, gỗ mục không tạc được tượng."

Trịnh Hòa lầu bầu: "Em là 'trẻ con và gỗ mục' bản update 2.0 đấy nhá."

"Hửm? Em nói gì đó?" Bạch Ân bị Trịnh Hòa chọc cười, ông đưa tay ôm cậu vào lòng.

Trịnh Hòa vừa thấy đám cơ bụng của Bạch Ân liền thèm nhỏ dãi, cậu cắn lưỡi, vội nhắm mắt để khỏi né đi.

"Bảo bối, chúng ta làm bao lần rồi, sợ cái gì?" Bạch Ân đưa đầu lưỡi, liếm vòng quanh khóe mắt Trịnh Hòa, còn muốn dùng lực, tiến vào phía trong.

Trịnh Hòa nhắm tịt mắt lại, trái tim cậu nảy lên thình thịch, đầu lưỡi Bạch Ân cứ như có khả năng đặc biệt gì, chỉ cần nhẹ nhàng đảo qua lông mi và khóe mắt liền khiến cậu sung sướng đến tê dại.

"Mở." lời nói của Bạch Ân đậm tính ra lệnh.

Trịnh Hòa bất giác mở rộng hai chân.

Bạch Ân buồn cười: "Tôi bảo em mở mắt, chứ không phải mở chân."

Mặt Trịnh Hòa ửng lên, vừa thẹn vừa tức, cậu trừng ông một cái, ngoạm một miếng vào cánh tay ông, mãi đến khi dấu răng in rõ ràng mới vui vẻ đi sắp bát.

144.

Thằng nhỏ của Bạch Ân nảy lên nảy xuống không ngừng, Trịnh Hòa thấy liền bực, hận không thể đá vào. Bạch Ân biết Trịnh Hòa giận thật, vì cuộc sống về đêm của mai sau, đành mặc cái quần sịp trắng vào.

Trịnh Hòa nhìn nhìn, đưa cho ông một chiếc khăn tắm lớn: "Ông quấn cả cái này nữa này."

Bạch Ân nhún vai, quấn khăn lên lưng —

Trịnh Hòa đưa tay ngăn ông lại.

Bạch Ân hỏi: "Sao thế ? Lại thấy tôi không mặc đồ nhìn đẹp hơn?" ông nhướng mày.

Trịnh Hòa nói: "Ý em là, ngài quấn khăn tắm lên bụng ấy."

"Vì sao?" Bạch Ân không hiểu: "Em sợ tôi lạnh à? Không sao mà."

"Không phải..." Trịnh Hòa ấp a ấp úng: "Ngài che cơ bụng đi, không thì em không nhịn nổi..."

Không nhịn nổi gì?

Hai người biết rõ.

Nụ cười nho nhã dịu dàng của Bạch Ân bỗng có chút gì đó xấu xa, ông bỏ khăn tắm ra, cầm tay Trịnh Hòa, cho cậu sờ soạng vùng cơ bụng mình tốn công rèn luyện.

Hai mắt Trịnh Hòa tỏa sáng, chỉ thiếu điều lao vào cắn một miếng.

Còn Bạch Ân, nhân lúc Trịnh Hòa không rảnh để tâm những thứ khác liền đẩy cậu xuống ghế, lặng lẽ cởi thắt lưng của cậu.

Bạch Ân tình cờ phát hiện Trịnh Hòa thích cơ bụng.

Ông có thói quen tắm rửa trước và sau khi làm tình, Trịnh Hòa rảnh rỗi, lần nào cũng đợi Bạch Ân tắm xong rồi mới vào, để lúc mình đi ra, Bạch Ân đã đổi ga giường xong, chỉ việc ngủ.

Mỗi lần ông ướt sũng đi ra, ánh mắt Trịnh Hòa gắn chặt trên người ông. Bạch Ân rất hài lòng với dáng người của mình, cơ thể săn chắc, không có chút mỡ thừa.

Ông cũng nhìn về phía cậu, thấy Trịnh Hòa nhìn đăm đăm phần dưới của mình liền hơi rùng mình. Sau nhìn kỹ lại, ánh mắt Trịnh Hòa không găm vào 'chỗ đó' mà ở phần trên trên một chút – bụng.

Cặp mắt xinh đẹp của Bạch Ân lóe sáng, ông làm bộ như vô tình dùng tay vuốt ve cơ bụng trên người —

Trịnh Hòa không nhịn được, chảy nước miếng.

Ông lại quệt đi mấy giọt nước còn vương trên đó —

Liếc qua nhìn cậu liền giật mình, Trịnh Hòa đang chảy máu mũi.

145.

Khả năng sinh tồn của Trịnh Hòa rất mạnh.

Cậu không biết tiếng nước J, nhưng chỉ bằng mấy chữ Hán ngẫu nhiên xuất hiện và đại thần Xdu, cậu học được xem TV, mấy hôm nay còn mê một bộ phim truyền hình. Bạch Ân thấy cậu vừa ngồi tra từ điển vừa trợn mắt nhìn màn hình, chỉ muốn nói, em có thể lên mạng tra bản tiếng Trung.

Em đã lên Xdu, sao không xem trên đấy chứ?

Nhưng chừng vài hôm sau, Bạch Ân rốt cuộc hiểu được rắp tâm khó lường của Trịnh Hòa.

"Cốc, cốc."

"Trịnh Hòa, em ở trong đó à?" Bạch Ân nhẹ giọng hỏi, ông vừa chợt nhớ, hình như mình để chìa khóa thư phòng trong buồng ngủ. Mà cửa phòng ngủ lại không mở được.

Phía trong có tiếng rơi đồ, Bạch Ân nhíu mày, lại gõ cửa: "Trịnh Hòa, mở cửa."

"Aiz, tới rồi tới rồi." Trịnh Hòa chạy ra mở.

Bạch Ân hí mắt nhìn gương mặt đỏ hồng và vầng trán lấm tấm mồ hôi của Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa căng thẳng: "Chẳng phải... chẳng phải ngài làm việc ở thư phòng sao, sao bỗng nhiên quay lại?"

Bạch Ân cười cười: "Chợt nhớ có thứ quên lấy."

"A, thế ngài đợi chút." Trịnh Hòa đang định đóng cửa thì bị Bạch Ân dùng chân chắn: "Sao thế, em dối tôi lén lút làm chuyện gì?"

"Không có! Không có!" Trịnh Hòa lắc đầu.

Chuông báo động của Bạch Ân rung lên, trực giác nói cho ông, Trịnh Hòa đang chột dạ. Ông nhẹ nhàng đẩy chiếc cửa chắn giữa hai người, nhìn vào trong.

Trong phòng kéo rèm kín, giường hỗn độn, trên có đặt một laptop đã gập màn hình, để nghiêng ngả. Ngoài những điểm đó ra, không có gì khác so với lúc ông rời đi.

Bạch tiên sinh quay đầu lại nhìn Trịnh Hòa, bước về phía laptop, Trịnh Hòa chắn ông lại: "Ông đừng qua đó."

"Vì sao?" Bạch Ân hỏi.

"Không vì sao cả... ông đừng qua là được!"

"Được thôi, " đáng ngạc nhiên là, Bạch Ân dừng bước, xoa nhẹ đầu Trịnh Hòa nói: "Thế tôi đi làm việc tiếp." nói xong liền quay người rời đi.

Trịnh Hòa bỗng nhiên thấy lòng bồn chồn, thấy Bạch tiên sinh đã đặt tay lên nắm cửa, cậu đột nhiên hô: "Bạch tiên sinh!"

Bạch Ân đứng lại, ngừng một lát, quay đầu lại hỏi: "Sao thế?"

Hành động vừa nãy của Trịnh Hòa chỉ là vô thức, bị Bạch Ân hỏi, cậu liền không nghĩ được gì, đành nói: "Ừm, trưa nay ngài muốn ăn gì?"

Bạch Ân cụp mi, ngón cái của ông dán lấy ngón giữa, nhẹ nhàng xoay một vòng. Lúc ngẩng đầu lên, sắc mặt ông rất bình tĩnh: "Trưa nay tôi không về, em tự làm gì ăn đi."

"A... ừm... vâng."

Bạch Ân nhìn sâu vào Trịnh Hòa, rồi đóng cửa lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net