146-150

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

146.

DY ngáp một cái, cầm theo văn kiện, đủng đỉnh đẩy cửa bước vào. Bạch Ân nhìn qua, ánh mắt sắc bén như dao, DY vội vàng đứng thẳng tắp.

"Sao cậu không gõ cửa?" Bạch Ân nói.

DY cảm thấy giọng ông quả là lạnh lẽo, dữ dội như bão tuyết: "Thực xin lỗi, tôi quên mất."

"Được rồi, cậu đến có việc gì?" DY đặt văn kiện lên bàn, nói: "Đây là văn kiện ngài muốn, lịch sử duyệt web của Trịnh Hòa."

Bạch Ân nhíu chặt mày: "Nhanh thế?"

DY gật đầu. "Xâm nhập vào máy tính cậu ấy đơn giản lắm, đến cái tường lửa cũng không có."

"Tôi biết rồi."

Bạch Ân đặt tay lên văn kiện, chần chừ không muốn giở ra. Ông sợ, nếu tệp văn kiện đó thực sự ghi lại việc Trịnh Hòa liên lạc với những kẻ ẩn trong bóng tối, mình nên làm thế nào. Trái tim vừa mở rộng cửa, chẳng nhẽ lại phải quay về với đất bùn hủ thối sao. Thực ra, có rất nhiều chứng cớ cảnh báo ông không nên tiếp cận Trịnh Hòa, nhưng ông lại trót yêu sự ấm áp ấy, nên mới tin mọi lời cậu nói, còn muốn đẩy cậu tránh xa chốn thối nát này, bảo vệ cậu. Chẳng lẽ cứ thế sao...

"Chủ tịch, nếu không còn chuyện gì, tôi đi."

Bạch Ân chậm rãi chuyển tầm mắt về phía DY, trì độn gật đầu: "Cậu đi đi, bảo bên ngoài không cho bất cứ ai đi vào."

"Vâng." Nhìn dáng vẻ mất hồn của Bạch tiên sinh, DY cảm thấy thực khó hiểu. Lão tổ tông này sao thế?

147.

Bạch Ân tắt máy theo dõi trong phòng, giở văn kiện ra. Trong đó là những đường link video Trịnh Hòa đã xem, không có những văn kiện mã hóa, dấu vết cắt xóa hay thâm nhập vào máy tính của người khác như ông dự đoán.

Bạch Ân gõ theo từng chữ trên đường link vào phần mềm, sau đó, thư ký Thập Tứ ở nước C liền gửi video tới, còn kèm thêm một câu: Chủ tịch, gu của ngài nặng thật đấy.

Bạch Ân thực hoài nghi, video kẻ thù của ông đưa cho Trịnh Hòa xem sao có thể phá giải nhanh th? Nhưng không nghĩ nhiều nữa, ông bấm vào đường link trên cùng, cứ nghĩ sẽ hiện ra những chỉ lệnh, không ngờ, đập vào mắt lại là một thiếu niên trần truồng, ngồi trên giường vừa nói vừa cười bằng tiếng nước J.

Bạch Ân cảm thấy trong lòng trầm xuống. Nếu xem nhẹ việc cậu chàng trong video có sở thích giống mình, ông có thể xác định, ở nước J có kẻ luôn muốn hãm hại mình. Ai? Bạch lão gia tử có biết không? Hay ông ấy ngầm đồng ý? Bạch Ân vẫn luôn chú tâm tới nước C, giờ ngẫm lại, rất nhiều mối làm ăn của ông đều phải qua nước J, tuy không rõ chuyện xảy ra lắm, nhưng hẳn đã ảnh hưởng tới lợi ích của một số người.

Ông chợt nhận ra, kẻ địch ở xung quanh mình, rời khỏi nước J nhiều năm như thế, cứ ngỡ đã không có dính dáng gì tới nơi này, không ngờ lại rước phải tai họa bất ngờ.

Video vẫn chạy, Bạch Ân càng nghe càng không hiểu. Gã này làm sao thế, nãy giờ cứ kể chuyện đời mình làm gì? Hơn nữa, nghe còn rất giả, kẻ có cuộc đời bình thường như vậy, sao có thể tham gia vào chuyện này được. Bạch Ân kiên nhẫn xem tiếp, ông cảm thấy, mệnh lệnh chân chính ẩn trong lời thoại có vẻ không chút đặc biệt đó. Chúng cẩn thận thật, giấu tiếng lóng vào những câu kể Bạch Ân không tài nào hiểu nổi.

Khi video chạy tới phút thứ 8, trên màn hình xuất hiện hai người đàn ông mặc quần áo. Bạch Ân bắt đầu cảnh giác, hẳn mệnh lệnh nằm ở hai người này. Ông bật phần mềm chuyên để phân tích tiếng động và cảnh tượng ngẫu nhiên xuất hiện sau lưng họ, khoanh vùng địa điểm qua giọng địa phương của cả ba. Đang định phân tích video tiếp thì, hai người kia cũng cởi quần áo. Sao chúng đều trần trụi? Mã hóa qua hành động? Bạch Ân vẫn không tài nào hiểu nổi. Sau đó, ông cứ thế nhìn hai kẻ mới xuất hiện làm tình với cậu thiếu niên ban nãy. Bạch Ân ngớ ra. Ông không biết, mệnh lệnh trong video này nằm ở đâu, càng không rõ nội dung của nó. Chẳng lẽ kẻ địch của ông đem trí tuệ dồn hết vào mã hóa câu lệnh qua hành vi thân mật của các thành viên như thế sao? Sao ông không hiểu?

Rất lâu sau, Bạch Ân mới biết, thứ này gọi là – GV.

148.

Hoàng hôn.

Bạch Ân ghi những đoạn video vào CD, đi vào đại sảnh.

"Bạch tiên sinh, ngài đã về." Trịnh Hòa ló đầu ra từ phòng bếp, cười tủm tỉm nói.

"Ừm." Bạch Ân gật đầu, cảm giác chua xót trào lên trong lòng. Ông muốn hỏi Trịnh Hòa, cậu có từng thích ông không, nhưng nghĩ lại, hai người ở bên nhau là do mối quan hệ tiền tài, sao có thể nói yêu hay không yêu. Nếu biết được thân phận của em sớm hơn, tôi sẽ không đáp lại thực lòng như thế.

Trịnh Hòa cởi tạp dề đi tới, đặt dép lê trước mặt Bạch tiên sinh, đứng lên hôn má ông rất tự nhiên: "Sao hôm nay ngài về trễ thế, em ở nhà chán quá."

Bạch Ân không đáp lại, đi vào phòng khách, mở laptop lên, rồi bỏ đĩa CD vào: "Lại đây, ngồi xuống."

"Vâng." Trịnh Hòa nhìn màn hình, vừa thấy liền giãy nảy: "Sao, sao ngài lại có cái này?!" Thấy phản ứng của Trịnh Hòa, Bạch Ân cảm thấy đau thương. Ra là em quả thực có xem nó...

"Có thể giải thích cho tôi chứ?" Bạch Ân biết mình không nên nói thế, nhưng ông không kiểm soát được, ông muốn cho Trịnh Hòa một cơ hội. Có lẽ, việc này không như những gì ông nghĩ, có lẽ, Trịnh Hòa có chuyện khó nói nào đó khiến ông có thể tha thứ.

Trịnh Hòa cười, đáp: "Ừm, chẳng phải mấy hôm nay em học tiếng nước J sao, lúc trước em từng xem cái này, rất tò mò nội dung của nó là gì, nhưng không có phụ đề, thế nên... he he."

"Trịnh Hòa, đến giờ mà em vẫn lừa tôi sao."

"Em lừa ngài làm gì, được rồi, " Trịnh Hòa nhéo nhéo mặt: "Em cũng biết, vì muốn biết nội dung của GV mà đi học tiếng nước J là rất rỗi hơi, nhưng dù sao, giờ em không có việc gì làm, coi như tăng kiến thức bản thân đi."

Bạch Ân nhếch môi, những lời này của Trịnh Hòa có ý gì? Ông nhớ lại nội dung của tập văn kiện, quả thật, Trịnh Hòa có vẻ không trực tiếp liên lệ với kẻ địch, hơn nữa, ông đã xem video này rồi, tuy kỳ quái nhưng không tìm thấy chỉ lệnh gì cả. Nhưng nếu Trịnh Hòa không liên lạc với kẻ địch của mình, vậy hôm nay cậu ấy trốn trong phòng làm gì? Chỉ là xem cái này thôi sao? Bạch Ân hỏi: "Sao hôm nay, lúc tôi quay lại phòng, em lại không mở cửa luôn?"

Trịnh Hòa vỗ vỗ mặt: "Em sợ ngài nghĩ nhiều chứ sao."

"Nghĩ nhiều gì?" Bạch Ân hỏi lại. Tuy ông quả thực nghĩ nhiều, nhưng nhất quyết sẽ không thừa nhận.

Trịnh Hòa nói: "Có quỷ mới tin ngài, được rồi, giờ ngài có thể nói cho em, ngài lấy cái video này từ đâu rồi chứ?" cậu giả bộ như 'em đáng sợ lắm đấy': "Không được giấu! Em muốn nghe sự thật!"

Bạch Ân gập laptop lại, trầm tư một lúc, nói: "Tôi cho người điều tra em làm gì trên mạng."

Trịnh Hòa hoảng sợ: "Sao có thể chứ! Điều tra được sao! Em đã cắt phần lịch sử đi rồi mà! Trời ơi, lần sau em không dám xem nữa, đáng sợ quá."

Bạch Ân hừ lạnh một tiếng: "Em còn muốn xem? Về sau dẹp hết mấy thứ này."

Giờ nghĩ lại, Bạch Ân thấy mình đi hoài nghi Trịnh Hòa đúng là ngốc, đừng bảo cậu ẩn núp bên cạnh ông, với cái chỉ số thông minh ấy, mã Morse khéo cậu còn không biết, chứ nói chi đến việc lén lút tuồn tin tức về ra ngoài?

149.

Bạch tiên sinh kể việc mình: 'nghi ngờ Trịnh Hòa là người của kẻ địch, sau đó phát hiện là nhầm' cho bác sĩ, bác sĩ sờ sờ quả đầu không còn mấy sợ tóc của gã, nói: "Bạch thiếu gia, tôi thấy ngài có một chút chứng vọng tưởng bị hại."

Bạch Ân cười nhạo: "Không phải một chút, mà là rất nghiêm trọng, năm trước đã chẩn đoán thế."

Bác sĩ 'à' một tiếng: "Tôi đã nói mà, nhìn cái mặt ủ dột như muốn chết này của ngài là đã biết không bình thường."

"Giờ tôi rất bận," Bạch Ân nói: "Có việc gì thì nói tóm tắt thôi."

Bác sĩ lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm trong túi áo, nói: "Đây, đưa ngài."

Bạch Ân nhìn cái áo vàng vàng dính mỡ bác sĩ đang mặc, bệnh ưa sạch sẽ khiến ông không đưa tay ra nhận tờ giấy, mà nói: "Ông đọc đi, tôi nghe."

Vị bác sĩ trung niên ẹ hèm, tóm lược: "Trên đó là một ít đề nghị thêm cho phương án điều trị lần trước tôi đưa ngài: lượng thuốc có thể uống, lúc cảm xúc của ngài trở nên kích động, người ở bên cạnh ngài lúc đó cần làm thế nào để bảo vệ mình, cùng với phương pháp điều trị tâm lý cho ngài..."

Bạch Ân đang tự hỏi nên không trả lời vị bác sĩ luôn. Ông ta nói thêm: "Đúng rồi, ngài đã chọn người đi cùng chưa? Tôi thấy, tốt nhất ngài nên chọn ai có cùng huyết thống, hoặc cùng trải qua sinh tử. Nếu không, hoặc là ngài làm hại người đó, hoặc lúc ngài phát bệnh, người đó làm hại ngài. Không cần quan tâm người đó là ai, nói chung, thân phận của ngài không giống những bệnh nhân khác của tôi."

Bạch Ân nói: "Tôi biết rồi." rồi tiện tay ném cho vị bác sĩ một chùm chìa khóa. "Địa điểm điều trị ở đó, lát ông bảo thêm người đến dọn dẹp, sắp xếp, lắp đặt trước."

Bác sĩ nhìn chùm chìa khóa, giọng nói đầy vẻ ngạc nhiên: "Khóa này ở nước C, ngài không điều trị ở đây sao?"

"Ừm, mai tôi về đó."

150.

Khả năng tiếng J của Trịnh Hòa chỉ dừng lại ở mức xem hiểu GV, ra cửa liền tắc tịt, người ta nói gì cậu cũng chả biết. Lúc này, bản năng sinh tồn của cậu lại được đáng ghi vào kỷ lục một lần nữa.

Sáng đó, Bạch Ân đi làm, cậu tựa vào sa lông, sau khi xem xong tập cuối của bộ phim truyền hình, cậu ra cửa sổ ngẩn người, bỗng nhiên thèm món thịt xào chua ngọt của mẹ. Trịnh Hòa hớn hở rút điện thoại ra, định gọi cho Bạch tiên sinh bảo trưa ông về đưa cậu đi ăn ở nhà hàng Trung Quốc nhưng rồi cậu lại nhớ tới, hôm qua, hai người cũng đi ăn món Trung, nhưng hương vị không giống món Trung gì hết.

Biết ẩm thực nước J và C khác nhau rất lớn, chắc chắn không thể nếm được hương vị quen thuộc, cậu buồn bã ngồi xổm, nhớ lại vị của nó: thịt mềm mại, cắn nhẹ một cái, cảm giác răng chạm tới miếng thịt mềm, chậm rãi nhấm nuốt, trong miệng hỗn hợp cả vị ngọt và chua cùng với hạt vừng rắc lên trên. Nước miếng sắp ứa ra. Trải qua 30 giây tự hỏi sâu sắc, cậu quyết định tự đi mua nguyên liệu nấu ăn.

Lấy mấy đồng tiền tìm được trong tủ quần áo, đi taxi quá đắt, vậy nên Trịnh Hòa tra điện thoại, rồi vẽ bản đồ của tiệm bách hóa gần đây ra, lòng tràn đầy tự tin. Sau khi ru rú trong nhà suốt tám ngày, Trịnh Hòa rốt cuộc bước ra khỏi phòng.

Sau đó.

Lạc đường.

Cậu đi vòng quanh quảng trường như ruồi mất đầu, từ trái hỏi qua phải, phải chuyển qua trái. Tiếc là, giọng Anh ở nước J có chút không tốt lắm, sau khi Trịnh Hòa vận dụng hết tiếng Anh còn chèn thêm tiếng Nhật để hỏi, mãi mới có một nữ sinh trung học ngọt ngào nói: "Gọi taxi đi!" Trịnh Hòa đau đớn sờ đồng tiền mỏng manh trong túi, quyết tâm đi taxi.

Chiều, Bạch tiên sinh đi làm về, thịt xào chua ngọt của Trịnh Hòa đã lên bàn. Cậu vốn định để dành ăn với ông, nhưng hương vị quá hấp dẫn, cậu không kiềm lòng được. Nhịn được 3 phút, cậu duỗi tay về phía cái bát... "Một miếng thôi..." Trịnh Hòa tự nhủ. Ăn một miếng, lại miếng thứ hai. Cuối cùng, cậu không khống chế được.

"Trịnh Hòa, em đang làm gì đó?" Bạch Ân hỏi.

Lúc này, Trịnh Hòa đang đứng trước gương, nhìn cái bụng mềm nhũn của mình, không thèm quay đầu lại, chỉ nói: "Ngài về rồi."

"Ừm." Bạch Ân gật đầu, lại gần ôm Trịnh Hòa, cảm giác mềm mại khiến ông cảm thấy thực thoải mái. Bạch Ân cúi đầu, để lại một dấu hôn trên cổ cậu, nhỏ giọng hỏi: "Sao không mặc quần áo ?"

Trịnh Hòa nhéo nhéo bụng mình, giờ cậu không có hứng làm mấy chuyện thân mật với Bạch Ân, mặt mày ủ ê: "Em đang soi gương mà." Khi nãy, lúc Bạch Ân đi vào, đám vệ sĩ cũng đi theo. Vừa nghĩ đến cảnh họ nhìn thấy Trịnh Hòa không mặc quần áo, ông liền khó chịu. Tuy đã chặn đi hơn nửa, nhưng Trịnh Hòa là đồ vật của ông, đừng nói cơ thể, một ngón tay cũng không được đụng vào. Lãnh địa tư nhân không được phép xâm phạm, đây là nguyên tắc của Bạch Ân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net