156-160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

156.

Bạch Ân nổi tiếng nhỏ nhen, trợ lý Thập Tứ mắc sai, chưa kịp lập công chuộc tội, hình phạt đã tới.

Thập Tứ đáng thương nói: "Lão đại, tôi sai rồi, coi như tôi không nghĩ tới chuyện này, xin ngài bớt giận, tha cho tôi được không?"

"Không được." Bạch Ân lắc đầu.

"Thế... " Thập Tứ đảo mắt một vòng, nghĩ cách để mình thoát tội: "...tôi làm chân sai vặt cho ngài, làm gì cũng được, 24/24 hễ gọi là tới, thề!"

"Tôi không thiếu sai vặt." Bạch Ân nói.

"Thế ngài muốn sao nha," Thập Tứ kêu rên: "Lão đại, nể tình tôi đã chạy sau mông ngài suốt bốn năm nay, ngài cho tôi một con đường sống đi."

Thấy bộ dáng nhăn nhó, sống không bằng chết này của Thập Tứ, Bạch Ân liền sảng khoái: "Tôi đẩy cậu tới khu ăn uống vài ngày, trải nghiệm nhân sinh thôi mà, không cần phải thế."

"Trải nghiệm nhân sinh?!" Thập Tứ nói: "Đối với tôi không khác gì địa ngục!"

Sắc mặt Bạch Ân thực bình tĩnh.

Ông vô tình biết được, ở khu ăn uống, có một cô bé từng học cùng trường với Thập Tứ, hơn nữa đã thích hắn rất nhiều năm. Cô bé đó nhiệt tình, hào phóng, còn nấu ăn ngon, có điều hình thể hơi to chút, 90kg, có thể đựng được hai tên 'Thập Tứ'.

157.

Sáng nay Trịnh Hòa còn nấu cháo điện thoại với Bạch Ân, trưa ông đã nhận được tin: Trịnh Hòa nằm viện.

Ý nghĩ lóe lên đầu tiên trong óc Bạch Ân là: kẻ thù tìm tới cửa.

Bởi tình trạng bệnh gần đây của Bạch Ân rất khó nắm bắt, hơn nữa tình thế hiện không ổn, nhóm thư ký của ông cảm thấy trong khoảng thời gian này, Bạch Ân không nên ra khỏi cửa. Bạch Ân tự thấy mình không lo lắng cho Trịnh Hòa, ra ngoài hay không cũng chẳng hề gì. Nhưng đến khi ở nhà, nghĩ nghĩ, ông lại cho rằng, nếu đúng như mình suy đoán, chẳng phải Trịnh Hòa sẽ rất nguy hiểm sao. Đợi đến khi đám vệ sĩ phát hiện Bạch Ân biến mất, ông đã lái xe trên đường cao tốc.

Tang Bắc giận đến nỗi vừa nghe tin liền khụy xuống. Trần Minh hung tợn nhìn người làm nhiệm vụ của hôm nay – Kiệt Tử. Kiệt từ vừa an ủi anh người yêu đang lửa giận phừng phừng, vừa sai người đi chặn xe Bạch Ân lại.

Trên đường cao tốc, Bạch Ân bật một đĩa nhạc nhẹ nhàng, chậm rãi; nhìn thời gian, đoán chắc cấp dưới đã phát hiện mình biến mất, đang cuống cuồng đi tìm, ông vui vẻ ngâm nga vài đoạn nhạc, gọi điện thoại; đợi đến khi đầu bên kia truyền tới giọng nói lãnh đạm ngàn năm như một của Tang Bắc mới nói: "Tôi là Bạch Ân."

"Bạch tiên sinh..." Tang Bắc vô thức gọi một câu, sau đột nhiên quát lớn: "Ngài chạy đi đâu? Chúng tôi tìm ngài tìm sắp điên rồi, ngài có biết không?"

"Chú ý tới giọng điệu của cậu." Bạch Ân trầm giọng nói: "Tôi chẳng phải đang gọi điện về cho các cậu sao, đừng tìm nữa, bảo họ về đi."

Tang Bắc nói: "Thực xin lỗi, tôi không nên nổi giận với ngài, hiện ngài đang ở đâu? Chúng tôi tới đón."

"Tôi không nói địa chỉ đâu." Bạch Ân mở một thiết bị trong xe nói: "Hệ thống che chắn tôi mang theo, các cậu không thể tìm ra tôi."

"Vậy chúng tôi phải đi đâu để thấy ngài." Tang Bắc cố nén cơn giận xuống.

Bạch Ân nghiêng đầu, nhớ lại tên của bệnh viện nơi Trịnh Hòa đang ở: "Bệnh viện XX, tới đó chờ tôi đi."

158.

Trịnh Hòa nằm trên giường bệnh, khuôn mặt tái nhợt, trắng bệch, hô hấp mỏng manh, trên mặt còn có vệt đỏ mờ nhạt.

Bạch Ân xoa xoa mái tóc rối bời của cậu, tiện tay giúp cậu kéo chăn.

Trước đó ông có gặp một nữ nghệ sĩ tên Đào Tiệp, cô ta miêu tả kĩ càng từ chuyện tư thế oai hùng trên ngựa của Trịnh Hòa tới việc cậu ngã xuống rồi té xỉu. Bạch Ân thấy cô nàng thực phiền, liền bảo ra ngoài cửa chờ.

Bạch Ân nhìn gương mặt gầy đi rất nhiều so với mấy tháng trước của Trịnh Hòa, bỗng nhiên hối hận khi để cậu tham gia đoàn làm phim 'Xuân Kiếp'. Lúc ấy, người đại diện của cậu đưa hợp đồng để ông kí, ông chỉ để ý dòng 'Trịnh Hòa làm nam chính', những thứ khác liền kệ. Nếu biết cậu sẽ phải vào viện thế này, Bạch Ân chắc chắn sẽ hủy luôn cái kịch bản từ lúc xét duyệt.

"Bạch tiên sinh..." Trịnh Hòa không biết đã tỉnh từ lúc nào, cậu si ngốc nhìn Bạch Ân.

Bạch Ân sờ sờ đầu cậu, trong lòng nghi hoặc 'chẳng nhẽ ngã ngựa để lại di chứng gì?'

Tầm mắt của Trịnh Hòa theo sát Bạch Ân, Bạch Ân chú ý tới, cậu nhìn chằm chằm tay mình. Ông đưa quả táo lên phía trước, hỏi: "Muốn ăn à?"

Trịnh Hòa hé miệng: "Vâng..."

Bạch Ân nhớ lời bác sĩ nói, người vừa hôn mê tỉnh lại, ăn đồ phải nhai sẽ khiến đau đầu. Ông hiếm hoi lắm với quan tâm người khác như lần này: "Bác sĩ nói thuốc tê của em vẫn chưa hết tác dụng, chưa được ăn."

Vẻ mặt của Trịnh Hòa chợt trở nên thực kỳ dị, cậu nói: "Nhưng mà em muốn ăn, táo đỏ thế nhất định rất ngọt."

Bạch Ân nói: "Không ngọt."

Trịnh Hòa nói: "Nhất định ngọt."

Để chứng minh cho quan điểm của mình, Bạch Ân cắn một miếng, thịt táo giòn, nước táo ngọt ngào tan trong khoang miệng, thực ra nó rất ngon. Bạch Ân nhai miếng táo, nuốt xuống, nói: "Không ngọt." nói xong, ông quẳng phần táo còn lại vào thùng rác, ý là: nó chắc chắn không ngọt.

Ông cảm thấy kỳ quái, sao Trịnh Hòa nhìn như giận sôi lên ấy nhỉ.

159.

Trước lúc lên ngựa, Trịnh Hòa đưa một số đồ thiết yếu cho trợ lý A Long, mà A Long còn phải ở đoàn làm phim, đợi quyết sách cho sự cố ngã ngựa ngoài ý muốn này, chưa qua được. Trịnh Hòa chẳng có việc gì làm, ngây ngốc nhìn bên mặt nghiêng của Bạch Ân, kéo kéo áo ông, nói: "Bạch tiên sinh, ngài đọc gì thế?"

Bạch Ân chìa phần bìa của quyển sách cho cậu, Trịnh Hòa lắc đầu: "Tiếng Anh, em không hiểu."

Bạch Ân nói: "Đây là tiếng Đức."

Trịnh Hòa: "..."

Thấy Trịnh Hòa không nói gì, Bạch Ân lật trang, đọc tiếp, Trịnh Hòa 'lục soát' Bạch Ân, nhưng chỉ tìm thấy di động và ví. Cậu hỏi: "Sao ngài chỉ cầm theo hai cái này?"

Bạch Ân hỏi: "Thế này là bình thường mà?"

"Lúc bình thường, chẳng phải ngài..." Trịnh Hòa làm động tác rút gì đó ra từ thắt lưng: "Xoạt một cái liến biến ra một cây đao sao, đao đâu?"

Bạch Ân bật cười: "Không phải bỗng dưng lấy ra từ không khí, tôi cất trước trong ví rồi."

"Ví có thể để được thứ dài thế?!" Trịnh Hòa được mở rộng tầm mắt.

"Không chỉ ví, đế giày, phần sau lưng, vòng cổ cũng có thể trở thành vũ khí." Bạch Ân cảnh giác nói: "Vậy nên, nếu em thấy có người đeo một đống trang sức lên người, phải đề cao cảnh giác, trốn xa vào, bất kể là nam hay nữ."

Trịnh Hòa không để tâm: "Đấy là thế giới của mấy ông lớn như ngài, ai để ý tới một kẻ ra đường là tóm được cả đống như em chứ."

Bạch Ân nhíu chặt mày rồi lại buông ra, không nói gì.

Trịnh Hòa thấy di động của Bạch Ân là phiên bản mới nhất cậu mới thấy trên mạng vài ngày trước, chỉ có 3000 chiếc, người ta tranh nhau đến phát điên. Vốn cậu cũng định mua cho mình một cái, nhưng do chậm mất nửa tiếng, giá hàng đã lên do nhu cầu cao, làm cậu chẳng biết làm sao.

Trịnh Hòa nhớ rõ, Bạch Ân không phải người thích tùy thân mang theo di động, liền hỏi: "Cái di động trước của ngài đâu? Đang dùng tốt mà?"

"Cái này của thư ký Tang " Bạch Ân nói: "Tôi lấy của cậu ấy."

Trịnh Hòa sửng sốt: "Ngài cứ như thổ phỉ ấy, cái nào tốt đều phải trở thành của ngài, thư ký Tang cũng mệt lắm đấy, ngài còn phiền thêm cậu ấy."

"Tôi bù cho cái mới rồi." Bạch Ân giải thích.

Trịnh Hòa khinh bỉ: "Cái này nói có là có sao, giới hạn số lượng đó, ngài biết không, giá còn hơn vàng."

Bạch Ân nghiêng đầu hỏi: "Em thích sao?"

Trịnh Hòa gật đầu: "Từng xem trên mạng, nhưng ngày mua thì không kịp tranh, nên không cướp được."

Bạch Ân nói: "Thế cái này cho em."

Trịnh Hòa lắc đầu: "Không cần, đợi quay xong 'Xuân Kiếp', em dùng tiền của mình mua."

"Quả là chí khí" Bạch Ân cười nói: "Cũng được, thế tôi coi như tá hoa hiến Phật (1), em không thích là phải, đợi em ra viện, tôi mua cho cái mới."

"Em không cần, " Trịnh Hòa không ngờ Bạch Ân còn định cho mình một chiếc, tính năng của cái di động này tốt, nhưng giá quá cao, nếu so ra thì không đáng, cậu nói: "Giờ em không thích nó nữa, chỉ hợp để tỏ ra nguy hiểm, chứ không hợp với người theo hình tượng tao nhã như em."

Bạch Ân bật cười: "Em theo hình tượng tao nhã từ khi nào?"

Trịnh Hòa ôm ngực: "Từ lúc sinh ra, em đã tao nhã rồi, biết không!"

"Thế em có tao nhã ngã xuống ngựa không?" Bạch Ân trêu thẳng vào nhược điểm của Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa nói: "Đương nhiên, đừng nghĩ em chỉ ngã ngựa thôi, còn xoay tròn 360 độ trên không trung đó! Nếu đang trong trận đấu thể dục dụng cụ, chắc chắn sẽ được thêm điểm."

Bạch Ân bảo: "Không nói mấy chuyện này với em nữa, em thích màu nào của kiểu di động này? Hay là giống tôi?"

Trịnh Hòa nói: "Ngài không cần mua..."

Ngón tay Bạch Ân đặt lên môi Trịnh Hòa, nói: "Em còn thế là tôi giận đấy."

Tới giờ Trịnh Hòa vẫn không rõ Bạch Ân giận thật hay chỉ trêu mình. Tuy bĩu môi, nhưng cậu biết, trong mắt Bạch Ân, cái di động này chẳng là gì cả, thôi đợi quay xong 'Xuân Kiếp' thì mua quà tặng ông vậy. Trịnh Hòa nói: "Thế em muốn màu đen, cặp đôi với cái này."

"Ừm." Bạch Ân nói: "Tôi biết rồi."

Trịnh Hòa nghịch di động, thấy Bạch Ân không có ý ngăn cản liền lặng lẽ bấm vào phần tin nhắn. Cậu biết mình không nên, nhưng xa nhau đã hai tháng, đương nhiên sẽ thấy không yên lòng, vội vàng liếc qua, thấy không có tin nào khả nghi mới rời khỏi, vừa định đưa di động cho Bạch Ân thì ngón tay cậu bấm trượt vào phần Album

Nền ảnh mờ mờ, có một người thanh niên tóc xoăn xoăn, ôm chiếc chăn mềm mại, ngủ say sưa.

Trịnh Hòa không biết Bạch Ân chụp mình từ lúc nào, nhưng cậu thấy, cả Album, chỉ có duy nhất một tấm ảnh này.

160.

Không rõ Trịnh Hòa học được chiêu này ở đâu, mỗi khi thấy chuyện không theo ý mình – ví dụ như quả táo đỏ thẫm mà cậu không được ăn – cậu không than vãn khóc lóc gì, chỉ mở to mắt, nhìn chằm chằm Bạch tiên sinh. Bạch Ân quay sang trái, cậu cũng nhìn sang trái, Bạch Ân quay sang phải cậu lại nhìn sang phải. Bạch Ân chịu chết trước chiêu này, cậu cứ nhìn nhìn khiến ông chỉ muốn lột quần, 'làm' Trịnh Hòa.

Ngoài cửa, người đi đường đi đi rồi dừng dừng, Bạch Ân cũng nhịn rồi lại nhịn, ông tóm lật Trịnh Hòa, đặt cậu lên giường, hôn sâu, mãi tới khi cậu không thở nổi mới buông ra, nhéo cái mông mềm mại đó: "Nhìn tôi làm gì?"

Trịnh Hòa tội nghiệp xoa xoa đôi môi sưng đỏ của mình, không hiểu sao bỗng dưng Bạch tiên sinh lại làm thế, ngốc nói: "Em nhìn ngài thôi mà...."

Bạch Ân không nhịn được, lại vỗ mông Trịnh Hòa, ông vỗ hơi mạnh, trong phòng vang lên tiếng 'đét' khiến cổ Trịnh Hòa đỏ lựng, cậu chui vào chăn, chỉ để lộ cặp mắt nhìn chằm chằm Bạch Ân.

Bạch Ân đầu hàng: "Bảo bối, em nói đi, em muốn gì, hoặc muốn tôi làm gì, đừng nhìn tôi thế nữa."

Trịnh Hòa vui vẻ, lao ra khỏi chăn: "Thế em chơi máy tính được không?"

"Không được." Bạch Ân nói.

Trịnh Hòa lên án: "Rõ ràng ngài nói là: gì cũng được."

"Tôi có nói thế đâu, em xuyên tạc lời tôi đấy chứ." Bạch Ân đáp: "Giờ em không nên nghịch máy tính, chẳng nhẽ không nghe lời dặn của bác sĩ sao?"

Trịnh Hòa mếu máo: "Bác sĩ bảo em có thể chơi 2 tiếng mà."

Bạch Ân nói: "Bác sĩ còn nói tiếp: nhưng tốt nhất không nên đụng tới máy tính, cẩn thận phóng xạ."

Trịnh Hòa bảo: "Em không sợ phóng xạ, em để xương rồng cạnh máy tính là được, thật đấy."

"Tôi biết phương pháp này, nhưng giờ em đang nằm viện, nghe lời, được không?" Bạch Ân xoa xoa đầu Trịnh Hòa.

Kiệt Tử tới đưa văn kiện, đứng ngoài cửa nghe được mấy lời này, khóe miệng giật giật. Bạch thiếu gia nhà bọn họ ích kỷ, thất thường vô cùng, từ bao giờ lại biết quan tâm tới bệnh tình của người khác. Hơn nữa, cả hai người trong cuộc đều không nhận ra điều đó, vẫn đang cãi nhau.

Trịnh Hòa: "Nhưng em chán quá, hay là ngài kể chuyện cho em đi."

"Chuyện gì?" Bạch Ân nhíu mày, ông đọc rất nhiều sách, nhưng chuyện thì hiếm khi nghe.

"Chuyện gì cũng được, thú vị là được." Trịnh Hòa hào hứng.

Bạch Ân nghĩ một hồi, nhớ lại một đoạn trong bộ tiểu thuyết tháng trước mới đọc, nói: "'Thời thơ ấu' được chứ?"

"Thời thơ ấu?" Trịnh Hòa thấy quen quen, hỏi: "Là tác phẩm nổi tiếng thế giới à?"

Bạch Ân gật đầu.

Trịnh Hòa vội lên tiếng: "Không nghe, không nghe! Em ghét nhất mấy cái tác phẩm ấy, vừa nhìn đã buồn ngủ."

Bạch Ân cười cười, nói: "Thế để tôi kể 'Đêm của Tony' đi."

"Nó là tác phẩm nổi tiếng sao?"

Bạch Ân lắc đầu: "Truyện ngắn, trên tạp chí."

"Tạp chí nào?"

"Playboy".

Trịnh Hòa ngạc nhiên, đây chẳng phải là tạp chí khiêu dâm nổi tiếng ở nước M sao? Bạch đại nhân đọc cái này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net